Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài - Chương 17: Thể nghiệm tài năng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
229


Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài


Chương 17: Thể nghiệm tài năng


Sắp xếp thật tốt lương thực và một đống gia vị, Thẩm Nghiên Bắc vén tay áo lên vo gạo nấu cơm, Cố Trường Phong ở một bên giúp đỡ.

Quét mắt nhìn đến nguyên liệu có thể nấu trong nhà, Thẩm Nghiên Bắc nhanh chóng nghĩ ra thực đơn cho bữa trưa: Canh xương heo, măng xào thịt và thịt kho tàu.

Ngày đó dù đã nhìn thấy trình độ nấu cơm của Thẩm Nghiên Bắc, nhưng hiện tại Cố Trường Phong cũng không thể nào rời mắt khỏi thanh niên này.

Thuần thục rửa sạch thịt ba chỉ, cắt thành khối thịt nhỏ hình vuông, trước tiên đun nước sôi rồi bỏ thịt vào trần qua, vớt ra để khô rồi lại đem rang cho hết nước.

Vị thịt như có như không thoáng qua cùng với âm thanh lách cách xào nấu. Cố Trường Phong hít hít mũi, nhìn thịt ba chỉ bắt đầu ngả màu vàng, trong lòng không khỏi dâng lên tia chờ mong.

Cho dù hai ngày này đều ăn thịt thỏ và cá, nhưng vẫn không ngăn nổi khát vọng của y đối với mỹ thực.

Thấy thịt bắt đầu ra nước, Thẩm Nghiên Bắc cho tỏi, bát giác và vỏ quế vào lại chỉnh lửa lớn, chờ một lúc tức thời hương thơm ở phòng bếp lan tỏa khắp nơi.

Trong mắt Cố Trường Phong tràn đầy kinh ngạc. Hương vị này vô cùng độc đáo, trước đến nay y chưa từng ngửi được hương vị nào nồng đậm như vậy.

Thêm vào nồi một chút nước tương tạo màu, Thẩm Nghiên Bắc lấy ra ống trúc nhỏ đựng rượu mua buổi sáng, thêm vào giảm mùi tanh. Không có rượu chuyên dùng, chỉ có thể dùng rượu gạo chắp vá.

Lại bỏ vào một ít muối, đổ nước sấp sấp với thịt, Thẩm Nghiên Bắc đậy nắp vào, để cho Cố Trường Phong chỉnh lửa nhỏ đi ninh thêm một lúc nữa.

Thừa dịp đang trong thời gian hầm thịt, Thẩm Nghiên Bắc chuẩn bị món ăn tiếp theo.

Đem thịt ba chỉ còn dư lại cắt thành lát, dùng muối và nước tương ướp lên. Lại bắc thêm một cái nồi khác, lửa lớn đun nước sôi, trụng qua măng rồi vớt ra để ráo nước.

Đổ nước trong nồi đi, cho thịt vào bắt đầu xào cho đến khi thịt ngả vàng, sau đó lại đổ ra cái bát khác. Tiếp theo hắn lại cho thịt mỡ vào trong nồi, rán ra mỡ rồi mới cho gừng, hành và tỏi vào, cuối cùng đem cả măng và thịt đảo là được.

Cố Trường Phong ở một bên nhìn đến xuất thần.

Thanh niên văn nhã lại xắn tay áo đứng trong bếp, biểu tình vô cùng chăm chú. Thêm nước, lại đảo, nêm nếm gia vị, động tác lưu loát, giống như một vị trù sư lão luyện vậy.

Hơi nóng thổi vào gương mặt hắn, làm khuôn mặt nhiễm ánh đỏ, cả người thoạt nhìn tinh thần sáng láng.

Ai sẽ nghĩ tới một thư sinh như hắn lại xuống bếp, nấu cơm nấu nước?

“Tức phụ, lấy cho ta cái đĩa!” Thẩm Nghiên Bắc quay đầu, lập tức đối diện với cặp mắt chăm chú đang ngắm nhìn hắn.

Khóe môi hơi cong lên, Thẩm Nghiên Bắc đem mặt dán lại gần y: “Nhìn cái gì vậy?”

Cố Trường Phong lập tức lấy lại tinh thần, bên tai nóng lên, theo bản năng liền đáp: “Không… Không có gì…”

Mày nhướng lên, Thẩm Nghiên Bắc chỉ lên môi mình, Cố Trường Phong sắc mặt trướng đến đỏ bừng, không thể bỏ qua ánh mắt nóng cháy của hắn mà hôn nhanh một cái.

Thẩm Nghiên Bắc vừa lòng cười nói: “Được rồi, lấy cái cái đĩa cho ta đi!”

Ba món ăn nhanh chóng dọn lên bàn.

Canh xương heo thoạt nhìn vô cùng trong trẻo ngon mắt, mặt trên nổi lên mấy viên cẩu kỷ đỏ tươi, rất hấp dẫn; măng tươi xào thịt, măng thịt từng lát từng lát, nhìn thôi cũng cảm thấy mát mẻ ngon miệng; thịt kho tàu sáng lấp lánh, bóng nhẫy, mùi hương khiến nước miếng chảy ròng ròng.

Hầu kết Cố Trường Phong chuyển động, bắt đầu cùng Thẩm Nghiên Bắc dùng cơm.

“Thử tay nghề của phu quân đi!” Thẩm Nghiên Bắc cười tủm tỉm gắp một miếng thịt kho tàu to béo có cả thịt lẫn mỡ vào bát y.

Cố Trường Phong gấp không chờ nổi mà gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Phần thịt mỡ mềm mịn, đầu lưỡi còn dính dính chút da thịt, nhẹ nhàng nuốt xuống cổ họng, là một một miếng mỡ dày mà không ngán, tiếp tục cắn đến phần nạc, thịt nạc vào miệng là tan ngay.

Hương vị thơm ngon xông vào trong khoang miệng, ăn muốn nuốt luôn đầu lưỡi, Cố Trường Phong trợn tròn hai tròng mắt, vội vàng ăn cùng một miếng cơm.

Vị cơm chín cùng với thịt ơt trong yết hầu, mỹ vị này khiến người muốn dừng mà không được!

“Ăn ngon!” Cố Trường Phong cầm chén lên, ánh mắt chớp liên tục.

“Vậy thử tiếp món này nào!” Thẩm Nghiên Bắc nói xong lại gắp một đũa măng đến sát bên miệng y.

Cố Trường Phong không chút do dự mà há mồm cắn một miếng, rồi sau đó vội vàng gật đầu: “Cũng ăn ngon!” Nước từ măng tươi thanh tân mà ngon miệng, vô cùng đưa cơm!

“Uống một chút canh nhé?” Thẩm Nghiên Bắc đưa bát canh đã giảm nhiệt qua, Cố Trường Phong nghe lời uống một ngụm.

Canh uống ngon quá, có hương vị ở trong y chưa từng nếm bao giờ, lại uống thêm một ngụm, vẫn không biết phải miêu tả hương vị đó thế nào.

“Như thế nào?” Thẩm Nghiên Bắc tay chống cằm, nhìn y khẽ cười, hắn rất hưởng thụ cái cảm giác để Cố Trường Phong thử nghiệm các loại mỹ vị.

“Ta ăn nói vụng về cho nên không biết phải miêu tả thế nào, nhưng cảm giác ăn đều rất ngon!” Cố Trường Phong ăn ngay nói thật. Y chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy, thật tiếc hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi!

“Vậy em cảm thấy tay nghề này nếu đi mở tiệm cơm, khách nhân sẽ thích sao?”

Cố Trường Phong không chút suy nghĩ liền trả lời: “Khẳng định sẽ thích, món ăn ngon như vậy mà…” Nói được một nửa, Cố Trường Phong đột nhiên ngơ ngẩn.

“Phu quân huynh… muốn mở tiệm cơm sao?”

Thẩm Nghiên Bắc gật đầu: “Thẩm đại bá không phải đã nói rồi sao, lão bản của Lai Phúc ca muốn qua tay cửa tiệm, vị trí tửu lâu kia không tồi, ta muốn thử xem sao.”

“Thân phận huynh là tú tài, sao lại có thể đi làm đầu bếp!” Giọng nói Cố Trường Phong khàn khàn, tay cầm chiếc đũa cũng siết chặt, trong lòng tràn đầy tự trách. Nếu không phải y vô dụng, phu quân y đường đường là một tú tài sao có thể tìm đường kiếm sống bằng nghề nấu ăn? Đều nói rằng “Quân tử xa nhà bếp”, nếu như bị người khác biết Thẩm Nghiên Bắc giống mấy trù sư khác cả ngày hít khói bụi trong phòng bếp oi bức…

Nghĩ đến những người đó dùng ánh mắt chê cười nhìn Thẩm Nghiên Bắc, “rắc” một tiếng, Cố Trường Phong bẻ gãy đôi đũa trong tay.

“Nghĩ linh tinh cái gì thế?” Thẩm Nghiên Bắc rút đôi đũa đã gãy trong tay y ra, đổi cho y một đôi đũa khác, lại gắp một miếng thịt kho tàu vào bát y, “Ta không định ra mặt kinh doanh, chỉ hướng dẫn đầu bếp khác cách nấu mà thôi.” Triều đại này giống với cổ đại ở Trung Quốc, phân thành bốn tầng sĩ nông công thương, tuy nói xã hội phát triển, thương nhân địa vị đã cao không ít, nhưng một người đọc sách lại theo người ta học đòi kinh doanh cũng sẽ bị cười nhạo. Hơn nữa tên tuổi tú tài của hắn dùng cũng tốt, tú tài gặp quan không quỳ, còn có thể miễn thuế tám mươi mẫu đất và miễn lao dịch, hắn cũng không muốn bôi đen thân phận này.

“Nhưng mà…” Cố Trường Phong vẫn không muốn Thẩm Nghiên Bắc chỉ dạy người khác nấu ăn.

“Chúng ta hiện tại không phải thiếu tiền sao, nghề khác ta chưa tính toán tốt, tạm thời làm cái này đi.” Thẩm Nghiên Bắc nhẹ giọng giải thích. Lương thực xếp hàng đầu, vô luận là ở thời đại nào đi chăng nữa,ngành sản xuất ẩm thực đều là ngành kinh doanh lãi nhất. Quan trọng nhất chính là hắn phát hiện nơi này gia vị không phong phú, thủ pháp nấu nướng chỉ có một loại, đồ ăn đại đa số đều là nấu hoặc là hầm, rất ít xào rán vì tốn dầu mỡ.

Hắn không biết địa phương khác có giống như vậy hay không, nhưng khu vực này cũng đã để hắn quyết tâm theo lĩnh vực âm thực, thương cơ tốt thế này không dùng thì quá lãng phí!

Nhìn Cố Trường Phong không nói lời nào, Thẩm Nghiên Bắc ôn nhu nói: “Việc này ta sẽ không trực tiếp ra mặt, dựa trên danh nghĩa của ngươi.”

“Em sẽ giúp ta, đúng không?”

Thanh niên mỉm cười, đôi mắt đen láy mong chờ ngóng chông mình, Cố Trường Phong chỉ cảm thấy trái tim y bị nhìn đến nóng rực.

Trong đầu có một thanh âm vang lên: Ngươi không phải là một song nhi xấu xí chỉ có thể cậy mạnh, ngươi có thể giúp hắn lúc khó khăn! Ngươi có thể vì hắn học thêm nhiều điều nữa!

“Huynh là nam nhân của ta, làm sao ta có thể không giúp huynh chứ?” Thanh âm của Cố Trường Phong có chút run, cực lực đè nén nội tâm kích động xuống, chậm rãi nói, “Dù lên núi đao xuống biển lửa ta đều không ngại!”

Thẩm Nghiên Bắc dở khóc dở cười: “Cái gì mà lên núi đao xuống biển lửa? Ta luyến tiếc!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN