Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài - Chương 72: Ta là vị hôn phu của em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài


Chương 72: Ta là vị hôn phu của em


Edit: Lợn

Beta: Yuuki

– —

Là sao? Vẻ mặt Tô Thanh Trạch mờ mịt.

Triệu Ngự khẽ thở dài gọi: “Thập Nhất.”

Hắc ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện. Thập Nhất cung kính quỳ xuống trước mặt Triệu Ngự: “Chủ nhân.”

Tô Thanh Trạch mở to mắt nhìn hắn, trong nháy mắt hiểu ra tất cả.

Thập Nhất là người của vị hôn phu y, mà vị hôn phu của y chính là A Hành!

Triệu Ngự phất tay, Thập Nhất lại biến mất như làn khói, trong nháy mắt không còn bóng dáng.

“Huynh, huynh…” Sắc mặt Tô Thanh Trạch vừa xanh vừa trắng. Sau đó thì đỏ bừng.

Triệu Ngự cho rằng y khó chịu, đang muốn giải thích cho y, nhưng thiếu niên chỉ trừng mắt nhìn hắn, lắp bắp nói: “Ta, ta trước kia béo như quả bóng, huynh, huynh sao có thể…”

Trong đôi mắt đen lay láy của thiếu niên chứa đầy kinh ngạc, bộ dạng vì bất ngờ mà ngây người của y vô cùng đáng yêu. Triệu Ngự nhịn không được duỗi tay niết mặt y: “Lúc trước em trắng trẻo mềm mại như cục bông vậy, còn mỗi ngày tươi cười với ta nữa…”

“Trông em đáng yêu như vậy, lúc ôm vừa mềm mại vừa ấm áp…” Thanh âm của Triệu Ngự trầm thấp, mang theo ý cười, “Ta còn muốn giấu em ở trong nhà để em chỉ có thể cười với một mình ta.”

“Hơn nữa, em cũng không béo, cho dù em béo thật, ta cũng muốn ôm em.”

Trong đầu Tô Thanh Trạch nổ đùng một tiếng, lỗ tai đỏ ửng. Y vội vàng gạt tay Triệu Ngự ra, hung tợn hỏi: “Huynh rốt cuộc là ai?”

Y đã tìm người hỏi thăm khắp Ung Kinh, căn bản không có ai phù hợp như lời cha mẹ nói: Vương gia trẻ tuổi lại quyền cao chức trọng, diện mạo tuấn mỹ!

Mặt khác mấy ngày nay Triệu Ngự tới thăm y đều là ở kinh thành ăn ăn uống uống và đi dạo một chút, y chưa từng đến nhà hắn chơi!

Bằng hữu tốt nhất tới tìm ngươi chơi, nhà ngươi ở chỗ này, nhưng ngươi lại không muốn cho bằng hữu đến thăm, là sao cơ chứ?

Nụ cười trên môi Triệu Ngự nhạt dần, nét mặt hơi cứng lại.

Tô Thanh Trạch “hừ” một tiếng. Từ thời niên thiếu, người này luôn thích làm mặt lạnh, hiện tại tuổi tác ngày càng lớn, thói quen này do không sửa nên càng thêm nghiêm trọng, lúc không cười mặt lạnh như băng, nhìn rất hù người.

“Năm đó ta được phong hào vị là Tĩnh An.” Triệu Ngự nhìn thẳng vào đôi mắt của y nói.

Nghe vậy, Tô Thanh Trạch như bị sét đánh, cả người choáng váng.

Tĩnh An…

Trong giới quyền quý, được phong hào Tĩnh An chỉ có Tĩnh An vương, nhưng Tĩnh An vương năm đó đã trở thành đương kim hoàng thượng!

Môi Tô Thanh Trạch hơi run run: “Có phải tự của huynh là Hành?”

Triệu Ngự gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Phải, tự của ta là Hành, danh Triệu Ngự.”

Tô Thanh Trạch đột nhiên nắm lấy tay hắn, hung dữ cắn một cái, rồi sau đó thở thở hổn hển thả ra, mắng hắn: “Khốn nạn!” Nói xong liền xoay người bỏ chạy.

Lúc trước khi hai người quen biết, y chịu thay Triệu Ngự, bị rắn cắn một cái, sau đó trúng độc sốt cao không ngừng, hiện tại y cắn hắn một cái, coi như bọn họ đã thanh toán xong!

Triệu Ngự nhìn dấu răng ướt át trên tay, cau mày, sải chân bước nhanh theo Tô Thanh Trạch kéo lấy tay y, không cho y đi.

“Buông ra!” Tô Thanh Trạch đưa lưng về phía hắn dùng sức tránh né, nhưng không thể thoát khỏi.

Giọng thiếu niên hơi mang theo âm mũi, Triệu Ngự giật mình, vội bước đi đến trước mặt thiếu niên nhìn y, nhưng Tô Thanh Trạch vẫn luôn cúi đầu.

“Xin lỗi, là ta không tốt, em… Đừng khóc.” Triệu Ngự nhạt nhẽo khuyên nhủ. Hắn không giỏi an ủi người khác mà cũng không ai có thể khiến hắn phải an ủi, hắn cũng dễ dàng nói ra lời âu yếm.

“Huynh mới khóc!” Tô Thanh Trạch ngẩng đầu hét lên lên với hắn, chỉ cần nghĩ đến đến thân phận của hắn, trong lòng y lập tức hờn dỗi, ngậm miệng.

Hốc mắt thiếu niên đỏ lên, quật cường mím chặt môi, con ngươi trong trẻo vì tức giận mà càng thêm lấp lánh.

Triệu Ngự nắm chặt bàn tay mềm mại ấm áp, ánh mắt thành khẩn: “Xin lỗi, ta không nên gạt em, chỉ là…”

“Lúc ta đến cầu hôn với cha mẹ em, ta vẫn còn là Tĩnh An vương.”

“Lúc đó tình thế trong triều đầy hiểm nguy, là thời điểm tranh giành ngôi vị kịch liệt nhất, ta không có thời gian để bận tâm đến em, nhưng lại lo lắng em có cảm tình với người khác, vì thế ta đành ước định với cha mẹ em trước——”

“Nếu ta thất bại, hôn ước sẽ bị hủy.” Triệu Ngự trầm giọng nói, lông mày hắn nhíu chặt.

“Nhưng nếu ta thắng, sẽ đón em vào cung.”

Con ngươi Tô Thanh Trạch run lên, khiếp sợ đến không nói nên lời.

“Sau lại ta thuận lợi đăng cơ, sửa quốc hiệu thành Kiến Nguyên.”

Ngữ khí Triệu Ngự trở nên bằng phẳng, giống như đang đang kể một sự kiện không liên quan đến mình, nhưng khi đó tranh giành ngôi vị hoàng đế có bao nhiêu nguy hiểm, Tô Thanh Trạch từng nghe Tô Kính Hằng kể qua. Nói là máu chảy thành sông, thi thể xếp thành núi cũng không quá.

“Sau khi làm hoàng đế, xiêm y đẹp đẽ, mỹ thực, nô bộc nha hoàn, hưởng được vô vàn tôn kính, nhưng trong cung vắng vẻ, quy củ khắc nhiệt, ta nghĩ em nhất định không thích ở đấy. Hơn nữa lúc ấy em vẫn chưa coi ta là bằng hữu, ta không muốn lấy hoàng mệnh trói buộc em.” Triệu Ngự hơi khép đôi mi, trong mắt như nổi lên gợn sóng, “Nhưng ta lại không cam lòng. Ta mỗi ngày cai trị vạn dặm non sông, xử lý việc thiên hạ, trong lòng hỗn loạn, mỗi đêm lại ở cung điện lạnh lẽo, không có người sưởi ấm lòng ta……”

“A Hành…” Tô Thanh Trạch bỗng cảm thấy đôi mắt chua xót.

Đế vương ở trên cao, nhưng ngồi chỗ cao mới biết nó có bao nhiêu lạnh lẽo.

“Ta mới vừa đăng cơ, ngôi vị hoàng đế còn chưa có ngồi ổn, điều cần băn khoăn thật sự quá nhiều, bản thân không thể tùy tâm sở dục, còn nói gì có thể cho em tuỳ tâm sở dục đây?” Triệu Ngự tự giễu nói, thấy tức giận trên khuôn mặt Tô Thanh Trạch dần dịu đi. Khuôn mặt lạnh lẽo của hắn cũng nhu hòa, nhéo đầu ngón tay thanh tú của y, “Em hoạt bát như vậy, thật sự không thích hợp với sinh hoạt chốn cung đình, nhưng ta lại không muốn buông em ra, nên đã nghĩ nếu em cũng thích ta, có lẽ sẽ nguyện ý theo ta vào cung. Chỉ có điều này là ta chưa nói thật với em thôi!”

Địa vị đối phương tôn quý, lời này có thể nói là xuất phát từ nội tâm, Tô Thanh Trạch không khỏi rung động. Chỉ là…

Môi khẽ giật, Tô Thanh Trạch cuối cùng nói một câu: “Nhưng huynh cũng không nên giấu giếm thân phận với ta, khiến cho ta mỗi ngày đều sống trong tội lỗi.”

Rõ ràng đã biết bản thân có hôn ước trên người nhưng vẫn khôgn nhịn được hấp dẫn bởi đối phương, mỗi ngày lý trí đều cảnh báo bản thân không được nghĩ nhiều không được nghĩ nhiều, cuối cùng muốn hạ quyết tâm phải kết thúc, kết quả đối phương nói cho y, “Ta chính là vị hôn phu của em”!

Đáng ghét hơn chính là người này liên hợp cha mẹ y, khiến cho y chẳng biết một chút gì. Tức chết người!

Triệu Ngự cong khoé miệng, tâm tình rất tốt: “Việc này là ta không đúng, ta xin lỗi em.”

“Hừ!” Tô Thanh Trạch rút về tay mình về, lúc này Triệu Ngự không giữ lại, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối. Tô Thanh Trạch có chút bực mình: “Vua của một nước lại lôi lôi kéo kéo với người khác còn ra thể thống gì nữa!”

“Ta là vị hôn phu của em.” Triệu Ngự ôn hòa nói, ánh mắt tựa mùa xuân.

Thấy hắn nói đương nhiên như vậy, tâm tình Tô Thanh Trạch phức tạp vô cùng.

Tuy rằng y tiếp nhận lời giải thích Triệu Ngự, nhưng mà… Ngày trước lấy thân phận bạn tốt ở chung, tất cả đều tự nhiên, hiện tại đâm thủng màng giấy bí mật, trong nháy mắt bạn tốt biến thành vị hôn phu, chuyển biến này quá lớn, nhất thời y chưa thể thích ứng, đặc biệt là thân phận đối phương phức tạp như vậy.

Trong lòng hỗn loạn, Tô Thanh Trạch cũng không biết đối mặt với hắn như thế nào, liền nói: “Ta phải đi về.”

“Được. Ta đưa em về.”

Tô Thanh Trạch lắc đầu: “Không cần, ta…, huynh cũng trở về đi.” Triệu Ngự ra ngoài, không mang thị vệ.

Nghĩ đến Triệu Ngự cũng không quá thích cuộc sống ở trong cung, vì thế bổ sung thêm một câu: “Ở trong cung nên cẩn thận…”

“Không sao.” Triệu Ngự tự nhiên đi bên cạnh người y, giống như vừa rồi hai người không hề nói ra ra bí mật lớn nhất đời mình vậy.

Tô Thanh Trạch trộm nhìn hắn một cái. Nam tử phong thần tuấn lãng, mặt mày quý khí nghiêm nghị, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng hơi hiện nét nhu hòa, môi mỏng nhẹ nhấp, tuy không cười nhưng cũng có thể khiến người cảm nhận được tâm tình tốt hơn so với ngày thường nhiều.

Tô Thanh Trạch mất tự nhiên trong lòng cũng bớt dần, cùng hắn đồng hành trên một con đường.

Lúc đi tới cửa, Tô Thanh Trạch do dự, nói: ” Nếu huynh vội, không cần cố ý ra khỏi cung chơi… chơi với ta…” Giọng y dần nhỏ đi.

Bằng hữu khi ở chung có thể tuỳ tiện, bây giờ lại có thêm một tia ái muội ở bên trong, làm cho thiếu niên có chút ngại ngùng.

Đỉnh đầu bị một bàn tay to phủ lên, bên tai truyền đến giọng nam tử trầm thấp dễ nghe: “Được.”

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Tô Thanh Trạch giương mắt nhìn hắn: “Ta đi vào!”

“Đi thôi.” Triệu Ngự xoa đầu y, mặt mày ôn hòa.

Tô Thanh Trạch rũ mắt, xoay người bước vào nhà, bước chân vội vã.

Thấy thân ảnh thiếu niên sắp biến mất ở ngay trước mắt, Triệu Ngự khẽ thở dài nói: “Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, em vui vẻ là được. Tóm lại ta không muốn cưỡng bách em.”

Tô Thanh Trạch chấn động, bước chân bỗng nhiên dừng lại, chần chờ nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Nam tử đứng ở phía sau khoanh tay, đôi mắt sâu thẳm lạnh băng, không giận tự uy, nhưng khi ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt kia, khuôn mặt lạnh lẽo lập tức trở nên ấm áp, ánh mắt cũng mềm mại hơn nhiều.

Không biết sao nhưng bất an trong lòng biến mất không còn bóng dáng.

“Được.” Y cười với Triệu Ngự, đôi mắt cong cong, giống như xưa ấy.

Đối phương là hoàng đế, cai trị thiên hạ, chỉ cần hắn hạ lệnh, y sao có thể kháng chỉ từ chối? Nhưng hắn không cưỡng ép…

Trong viện Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đang lọ mọ giá nướng BBQ với Chu Dục và Minh An, thấy Tô Thanh Trạch trở về liền gọi y lại đây.

“Thiếu gia! Mau tới!” Minh An đưa một xiên tre đưa cho y. Bởi vì Tô Thanh Trạch có chuyện muốn hỏi Triệu Ngự, nên hắn không đi theo.

“Đã trở lại? Chơi có vui không?” Thẩm Nghiên Bắc đưa cánh gà được tẩm ướp cẩn thận cho Cố Trường Phong, thuận miệng hỏi một câu.

“Đi lung tung một chút thôi.” Tô Thanh Trạch chọn đồ mình thích ăn nhất, thấy bọn họ vui vẻ, lúc này mới nhớ tới hôm nay dán thông báo kết quả kỳ thi Hương, vội vàng hỏi Thẩm Nghiên Bắc thi như thế nào.

“Cũng được, hai ngày nữa tiến cung tham gia thi đình.”

Đỗ Cao Trung rồi? Tô Thanh Trạch vội nói: “Chúc mừng Thẩm đại ca!”

Chỉ cần có thể tham gia thi đình, kém cỏi nhất cũng có danh tự tiến sĩ, hơn nữa đề thi đình do hoàng đế trực tiếp ra đề khảo sát, nếu được hoàng đế để mắt, có thể đề danh ba hàng đầu cũng không khó.

Nghĩ tới đây, Tô Thanh Trạch nhớ tới lời nói của Triệu Ngự, ánh mắt y dừng ở trên người Cố Trường Phong, cảm thấy có chút rối rắm.

“Làm sao vậy?” Thiếu niên căn bản là không giấu được suy nghĩ, biểu tình rõ ràng là có việc.

“Cố đại ca ngươi… Các ngươi không trở về quận Thanh Hà sao? Sau này ngươi sẽ ở lại Ung Kinh sao?”

Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày: “Ai nói với ngươi?”

Tô Thanh Trạch bĩu môi: “Hắn.”

Cố Trường Phong và Thẩm Nghiên Bắc nhìn nhau, Thẩm Nghiên Bắc chỉ trời: “Hắn?” Nhìn thiếu niên như vậy, chắc chắn hoàng đế đã nói rõ ràng.

Tô Thanh Trạch trừng bọn hắn, tức giận nói: “Hoá ra các ngươi đều biết, thế mà lại gạt ta.”

Thẩm Nghiên Bắc sờ mũi, cười nói: “Vị kia của ngươi chưa mở miệng, chúng ta cũng không dám nói.”

Còn trong mắt Cố Trường Phong xuất hiện tia hối lỗi: “Trước kia ta mất trí nhớ, sau khi khôi phục ký ức mới đoán được Thập Nhất là người của Hoàng Thượng. Mãi đến đêm đó thấy Hoàng Thượng mới chắc chắn.”

Minh An cả kinh, cánh gà trong tay rơi xuống đất.

Công tử A Hành vậy mà lại là Hoàng Thượng?! Vậy… Vậy công tử nhà hắn chẳng phải sẽ gả cho Hoàng Thượng sao?

Minh An kích động nhảy dựng lên: “Thiếu… Thiếu gia, người, người….”

Tô Thanh Trạch không để ý tới hắn, quay sang hỏi Cố Trường Phong: “Là buổi tối chúng ta tới kinh thành ư?”

Cố Trường Phong gật đầu, Tô Thanh Trạch lập tức sáng tỏ, đồng thời nhớ tới một sự kiện, tò mò hỏi: “Cố đại ca huynh là đại công tử của phủ Trấn Quốc Công, vậy Tấn Dương Vương Vương phi chẳng phải là muội muội của huynh sao? Vì sao khi ở tiệc mừng thọ của tổ mẫu,Tấn Dương Vương Vương phi lại không nhận ra huynh?”

“Sao có thể không nhận ra chứ?” Thẩm Nghiên Bắc cười lạnh, “Nàng không phải đã phái thị vệ Vương phủ tới xã giao với Trường Phong hay sao? Chúng ta sợ tới mức còn đi tìm ngươi mượn cứu binh tới mà.”

Tô Thanh Trạch ngẩn ra, suy nghĩ cẩn thận về ý tứ trong lời nói của Thẩm Nghiên Bắc, lập tức biểu hiện ra mặt gặp phải quỷ: “Lúc trước các ngươi báo quan nói có kẻ xấu muốn giết mọi người, những người đó đều là thị vệ của Vương phủ?”

“Tấn Dương Vương Vương phi muốn giết huynh? Vì cái gì?” Tô Thanh Trạch nghi hoặc cực kỳ. Thẩm Nghiên Bắc đơn giản mà nói qua sự việc, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét: “Cặp phu thê Tấn Dương Vương đều không phải thứ gì tốt, vật họp theo loài!”

“Điều này…” Ba cái thiếu niên đều bị sự đê tiện vô sỉ của đối phương mà choáng váng, Tô Thanh Trạch nhíu mày nói: “Ta vẫn không hiểu lắm vì sao Tấn Dương Vương Vương phi lúc trước lại làm hại Cố đại ca.”

Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc trở nên lạnh lùng: “Ngày sau chúng ta sẽ rõ, ngươi không cần lo lắng. Vốn dĩ không định nói cho ngươi chuyện này, hiện tại nói ra là hi vọng ngươi biết rõ được sự đê tiện của bọn họ.” Về sau Tô Thanh Trạch sẽ gả cho hoàng đế sẽ phải giao tiếp với quyền quý, hắn hy vọng việc này có thể cảnh giác thiếu niên một chút.

Mấy người đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào. Lập tức có người hầu của Tô Thanh Trạch tiến vào bẩm báo: “Tô công tử, ngoài cửa có người tự xưng là người hầu của phủ Trấn Quốc Công, xin cầu kiến, bọn họ nói vâng theo lệnh của Trấn Quốc Công phu nhân, đến mời đại công tử hồi phủ!”

***

Đôi lời: Thời gian này mình bận thi cử quá T^T Các bạn edit cả rồi nhưng cũng không kịp beta để đăng lên, mọi người thông cảm dùm mình nha =3= Với lại mọi người đọc truyện thì cmt tương tác cho chúng mình có thêm động lực nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN