Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài - Chương 88: Ta về rồi đây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài


Chương 88: Ta về rồi đây


Edit: Ngân

Beta: Meo

– —

Gió thu rì rào, cờ quạt phần phật, trống trận vang dội. Tướng quân khoác giáp bạc vung đao thâu tóm mạng quân địch, rải rác xung quanh y là những tân binh đã ra chiến trường hai lần. Tân binh mới đó mà giết đến đỏ cả mắt rồi, nhìn thấy quân địch không có chút gì sợ hãi mà tiến lên chém giết, nhưng vẫn có người hơi sợ sệt mà chẳng nâng nổi đao lên và bị quân địch dí chạy.

Hai lần trước bọn họ đều chỉ phụ trách giữ lương thảo và bảo vệ hai cánh khi bị người man di quấy nhiễu, chưa từng được giao chiến trực diện với người man di. Lần này đại tướng quân hạ lệnh cho thế tử Trấn Quốc Công dẫn bọn họ đi chặn đánh tiểu đội kỵ binh của man di, lần này họ mới lần đầu tiên được chém giết trực diện với quân địch.

Tới nay đã mấy ngày, hai quân giao chiến lẫn nhau có thắng có thua, nhưng mọi người đều biết đây mới chỉ là bắt đầu. Người man di vô cùng xảo quyệt, mỗi lần đều làm bộ phái ra mấy ngàn kỵ binh đến tập kích để phô trương thanh thế, rốt cuộc con mẹ nó lại chỉ bắn vài mũi tên rồi tháo chạy, phiền phức chết đi được!

Cứ giả giả thật thật, thật thật giả giả như thế, chỉ e lại giống như chuyện xưa thường kể, một ngày nào đó nhân lúc bọn họ đang mỏi mệt lơi lỏng thì nguyên một đại quân sẽ tràn đến.

“A!” Giữa lúc hỗn loạn, một tân binh đột nhiên kêu lên thảm thiết. Phần lưng đau nhức khiến người hắn lảo đảo, cả người quỳ sụp xuống đất.

Một mũi tên đột nhiên phóng đến từ đằng xa, tàn bạo xuyên qua phía sau cơ thể đang truy đuổi man di của hắn, sức mạnh của nó lớn vô cùng tới mức trực tiếp kéo ngã người xuống ngựa. Mất đi kỵ thủ mà chiến mã vẫn tiếp tục chạy nhanh về phía trước, trông có vẻ như sẽ giẫm lên người tân binh kia.

Tân binh nọ hoảng sợ mà trừng mắt, nỗi tuyệt vọng tuôn trào ra từ trong đôi mắt kia. Biến cố bất thình lình xảy ra khiến hắn chẳng kịp phản ứng, chỉ có thể nhận mệnh mà chờ chết.

Một bóng dáng đột nhiên giáng xuống từ trên trời, áo giáp màu trắng bạc phản chiếu luồng ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời chói chang. Người ngồi trên lưng ngựa là một nam nhân có sắc mặt lạnh lẽo đang nắm chắc dây cương, chiến mã hí vang một tiếng, giơ cao móng trước…

“Không muốn chết thì cầm thanh đao trong tay ngươi mà chặt đầu quân địch, nếu có gì thì ta chỉ có thể cho người đưa di vật của ngươi về cho người nhà ngươi.” Cố Trường Phong nói bằng giọng rất bĩnh tĩnh. Y thúc ngựa đi, rút thanh đao đang cắm trên người kỵ binh của mình ra, ngay tức khắc máu tươi phun trào, kỵ binh đã chết tươi.

Tân binh nhìn y nắm chặt thanh đao sắc không gì thắng nổi lại lần nữa tiếp cận kỵ binh man di, trong nháy mắt hắn tuôn trào lệ nóng, không ngừng khóc rống.

Hắn sợ chết, sợ đến mức chẳng cầm nổi đao, nhưng tướng quân nói đúng, nếu hắn không muốn chết thì hắn phải giết địch. Chỉ cần kẻ địch chết, thì hắn sẽ không phải chết!

Tân binh bất chấp thương thế sau lưng mà dùng đôi tay run rẩy nắm lấy chuôi đao và chống người dậy.

Có không ít tân binh cũng giống hắn, thậm chí còn có vài tân binh vì sợ hãi mà giả chết luôn, nhưng kết cuộc không bị kẻ địch giết chết thì cũng bị mũi tên lạc hướng bắn trúng hay bị vó ngựa giẫm đạp mà chết, thậm chí bị quân địch phát giác thì còn bị giết hại đầy tàn nhẫn.

Ban đầu Cố Trường Phong còn phẫn nộ, còn oán giận vô biên, nhưng càng ngày càng nhiều thì y lại càng chết lặng. Y chỉ có một người, nên vốn chẳng thể để ý đến tất cả, có vài người y cứu được lần đầu, lần hai, tới lần ba vẫn như thế… Y cũng sẽ thấy mệt mỏi, thấy kiệt sức, thấy lực bất tòng tâm.

Lúc này Cố Trường Phong mới thật sự lĩnh hội được ý tứ trong lời Thái Tề Cương nói. Nhưng khi thấy thủ hạ của y gặp nạn, y vẫn không nhịn nổi mà giương đao chém xuyên tim kẻ địch.

Sợ chết là chuyện thường tình của con người, không có ai không sợ chết cả. Y không thể miễn cưỡng bọn họ được, nhưng có thể từng chút từng chút mà thay đổi suy nghĩ của họ, nghĩ cách khơi dậy ý chí chiến đấu trong họ.

Cưỡi ngựa bôn tẩu chiến trường, Cố Trường Phong cầm trong tay thương bạc như tiến vào chốn không người. Những kỵ binh man di trước mặt đều bị y quẳng ngã xuống ngựa, tân binh anh dũng lập tức tiến lên vung đao.

Hai nghìn tân binh đấu với tám trăm man di kỵ binh, tuy thắng nhưng thương vong không ít.

Chiến trường khôn sống mống chết, ác nghiệt vô tình như thế. Cố Trường Phong đã học được cách cư xử bình tĩnh mà hạ lệnh thu binh, cho người thu dọn chiến trường.

Vào lúc y mang một thân đầy máu me dẫn tân binh hồi doanh trại đã là lúc chạng vạng. Tịch dương ngả về tây kéo dài bóng của các tân binh, ánh chiều tà chiếu vào những khuôn mặt hoặc chưa tan hưng phấn, hoặc vẫn sợ hãi không nguôi.

Những đội ngũ khác đang luyện bình ở quân doanh gần đó nhìn những tân binh doanh trở về doanh trại, đều bất giác mà đánh giá những người còn sống trở về. Bọn họ đều từ bên tân binh qua, hiểu rất rõ tân binh phải trải qua những tôi luyện tàn khốc như thế nào mới có thể trưởng thành. Nếu không đủ mạnh mẽ không đủ liều lĩnh, thì những đồng bọn ngày hôm trước còn nói chuyện phiếm với ngươi rất có thể ngay ngày hôm sau đã chết ngay trước mặt ngươi.

Tướng lĩnh dẫn đầu chào hỏi Cố Trường Phong, Cố Trường Phong trầm mặc gật đầu. Tướng sĩ nơi biên cương đã quen ngày ngày nhìn thấy thế tử Trấn Quốc Công có nốt ruồi giữa ấn đường trầm lặng này hằng ngày đều mang binh của y đi thao luyện, cũng quen thấy y ít khi nói cười.

Ngoại trừ nốt ruồi ở ấn đường thì nam nhân kiệm lời này cũng không khác những hán tử khác mấy. Những xào xáo bởi thân phận song nhi của y đã mau chóng bị dập tắt sau khi nhìn thấy người thật, dáng người cao lớn cường tráng và tướng mạo khỏe mạnh kiên cường của y thật sự khiến người ta không tài nào liên tưởng đến những song nhi mảnh mai được. Lúc đầu mọi người còn ưu đãi y nhiều thứ, nhưng Cố Trường Phong vốn chẳng cần vì tố chất thân thể của y, thân thủ của y, nghị lực của y vượt xa kẻ khác. Y lăn lộn trong quân doanh một thời gian, nên mọi người cũng dần dần quên mất chuyện y là song nhi, thay vào đó là – nam nhân ưu tú này là nhi tử của đại tướng quân, y không hề khiến phụ thân y hổ thẹn.

Thay đổi được cái nhìn của mọi người đối với thân phận song nhi của y, nhưng lại không thay đổi được dấu ấn “nhi tử của Đại tướng quân” mà mọi người đã khắc lên người y.

Trước khi y rời đi, thanh niên đã lo rằng chuyện này sẽ tạo thành áp lực tâm lý cho y. Sau khi y vào quân doanh cũng thật sự có người so sánh y với phụ thân y, còn nói hổ phụ vô khuyển tử, nhưng câu sau thì những người này lại không nói ra nổi mà chỉ thở dài một tiếng.

Trước việc này, Cố Trường Phong cũng không cảm thấy khó chịu, y đúng thật là nhi tử của phụ thân y, cũng coi đây là vinh quang. Những ánh mắt chờ đợi để xoi mói chỉ trở thành động lực để y tiến bước, nào phải gánh nặng cho y.

Ngoại trừ thân phận thế tử Trấn Quốc Công, y cũng chỉ là một tên con nhà võ không hay nói chuyện thôi, nhưng y muốn trở thành một người thật xuất sắc, trở thành người xứng đôi hơn với thanh niên bên cạnh y! Cho nên, bất luận chuyện gì cũng không thể ngăn cản bước chân y tiến lên!

Nắm chặt dây cương trong tay, ánh mắt Cố Trường Phong hiện lên vẻ kiên định xưa nay chưa từng thấy.

Nếu thanh niên biết những suy nghĩ trong lòng y, thì hắn nhất định sẽ không nỡ để y khổ nhọc như thế, nhưng cũng sẽ tôn trọng ý nghĩ của y. Vào những lúc y mỏi mệt sẽ để y ngả vào vai mà nghỉ ngơi, lại càng đau lòng mà làm cho y nhiều món ăn thơm ngon bổ dưỡng…

Nghĩ đến chuyện này, khóe môi cứng nhắc lãnh đạm của Cố Trường Phong hơi cong lên, sau đó lại mím thành thẳng trở lại.

Đã nửa năm không gặp, y rất nhớ hắn, nhưng không dám viết thư cho hắn, vì chỉ sợ lúc hắn hồi âm lại hỏi mình có bị thương chỗ nào không. Y không muốn gạt hắn, cũng không muốn hắn biết sự thật rồi lo lắng, thế nên dứt khoát không viết luôn. Nhưng kì lạ là thanh niên cũng không viết thư cho y.

Có phải thanh niên giận rồi không? Nếu giận thật thì… Đến lúc gặp lại sẽ bồi tội với hắn, hôn hắn mấy cái, đến tối thì… chủ động một chút là được.

Cố Trường Phong thở dài, rồi thúc ngựa đi về hướng cửa doanh trai, ai ngờ vừa ngẩng đầu y lại thấy ngoài viên môn có một thanh niên dáng người cao khỏe như trúc đang đứng đó. Thanh niên có ngũ quan tuấn mỹ, mặt mày ôn hòa, phong trần đầy thân. Nghe thấy tiếng vó ngựa, thanh niên quay đầu lại. Trong khoảnh khắc ánh mắt kia nhìn y, nó tựa như pháo hoa bừng sáng trong đêm đen, rực rỡ chói lòa, sắc màu ngập trời.

Cố Trường Phong cứ ngỡ mình gặp ảo giác.

Hàng mi đôi mắt của người kia, cả nét cong trên khóe môi cũng giống y đúc thanh niên trong lòng y!

Ngay sau đó, y biết đây không phải là ảo giác.

Thanh niên mặc quan phục đỏ thẫm rảo bước nhanh đến trước mặt y trong ánh mắt vẫn còn ngây ngẩn của y, trên môi hắn nở nụ cười thân quen, đôi đồng tử ngóng nhìn y, rồi lập tức vươn tay về phía y: “Về rồi à?” Giọng điệu ấy tự nhiên như thể y có việc phải ra ngoài và mới vừa về nhà vậy.

Các tân binh chụm đầu ghé tai: “Người kia là ai vậy? Nói nghe cứ như trượng phu thăm hỏi tức phụ vậy!”

Đáy lòng Cố Trường Phong rung động, ngọt ngào li ti từng chút một lên men quấn quít trong lồng ngực y, vô số âm thanh mừng vui ngân vang bên tai.

Hắn nào vì giận dỗi mà không viết thư cho ngươi! Bởi so với việc chỉ biết tình trạng gần đây của ngươi qua vài dòng thư, thì hắn muốn được tận mắt nhìn thấy ngươi, tự mình xác nhận ngươi sống có tốt hay không hơn!

Trong ánh mắt tò mò của các tân binh, Cố Trường Phong lồng tay mình vào tay thanh niên, nắm tay hắn rồi tung người xuống ngựa.

Chúng tân binh mắt chữ A mồm chữ O: “???”

“Ta về rồi đây.” Tiếng Cố Trường Phong khàn khàn, những kích động trong lòng y không lời nào có thể diễn tả được.

Thẩm Nghiên Bắc hơi mỉm cười, dùng sức cầm tay y sau đó buông ra: “Hoàng Thượng lệnh cho ta áp giải quân nhu vật tư đến đây, tiện thể thăm hỏi tam quân. Đại tướng quân đã cho đầu bếp chuẩn bị một bữa thịnh soạn, thế tử tắm rửa xong rồi hẵng tham gia tiệc tối.”

Xong hắn nói với những tân binh đằng sau Cố Trường Phong: “Chư vị vất vả rồi, đêm nay mỗi người đều có thịt ăn.”

Ôi? Chúng tân binh vui mừng khôn xiết. Biên giới lạnh khủng khiếp, thức ăn của các tướng sĩ thức ăn đều như một, ăn thì no chứ chẳng có ngon. Bình thường lâu lâu mới có chút thịt ăn hoặc là đánh thắng trận họ mới được thưởng một chút thịt.

“Được.” Cố Trường Phong đè nén những xúc động trong lòng, y trầm giọng nói.

Cố Trường Phong còn phải đi phục mệnh, tân binh cũng muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn, Thẩm Nghiên Bắc tham lam mà ngắm nhìn y một thân giáp trụ oai vũ bất phàm: “Vậy hạ quan xin đợi thế tử đại giá.”

Hầu kết Cố Trường Phong lên xuống, y thâm sâu nhìn hắn một cái rồi mới xoay người vào viên môn.

Thẩm Nghiên Bắc nhìn y đi xa, hắn siết nhẹ nắm tay, khẽ cười.

Một đường đi hướng Tây Bắc, càng tới gần biên cảnh càng hoang vắng. Tuy cảnh sắc không bằng Trung Nguyên đại địa đẹp đẽ, nhưng ở biên cảnh trời cao đất rộng, diều hâu mặc ý bay lượn, có một chút phong vị khác biệt.

Đợi đến khi đến gần đại doanh đóng quân, từ xa đã nhìn thấy từng tòa doanh trại thình lình trồi lên từ mặt đất, tiếng hô hào từ quân đội huấn luyện vang vọng khắp nơi khiến cho hào khí đột nhiên nổi dậy trong lồng ngực người ta, lan truyền thêm ý chí chiến đấu.

Hắn đã đến đại môn của quân doanh, báo danh tính thân phận cho lính thủ vệ thông truyền. Một lát sau, đại tướng quân Thái Tề Cương dẫn tướng sĩ tới đón. Sau một lúc hàn huyên, hắn mượn danh nghĩa hoàng đế quan tâm tân binh thao luyện mà gấp rút hỏi thăm về tức phụ hắn, rồi được cho biết rằng thế tử Trấn Quốc Công đã mang theo hai nghìn tân binh đi chặn giết kỵ binh man di, tính toán thời gian một chút thì chắc cũng đã đến lúc y quay về.

Trong lòng hắn đầy lo lắng, không tìm lều trại an trí mà đi thẳng đến đại môn quân doanh để được nhìn thấy phong thái dẫn binh của tức phụ hắn.

Tà dương như máu, một đội người ngựa bước nhanh đến. Trên chiến mã, tướng quân một tay nắm chặt dây cương một tay cầm thương giục ngựa lao nhanh. Dáng người y thẳng tắp như cây tùng, khí thế vững chắc như núi cao, phía dưới mày kiếm là đôi mắt đen sâu như đáy hồ, bộ dáng oai phong lẫm liệt lập tức thêu đốt người hắn.

Tức phụ hắn thật sự siêu soái!

Con tim xóc nảy suốt chặng đường của Thẩm Nghiên Bắc rốt cuộc đã bình lặng trở lại.

Đến đêm, để tẩy trần cho giám quân đại diện Hoàng thượng đến thị sát quân tình Thẩm Nghiên Bắc, chúng tướng sĩ rất nể tình mà đều tham dự hết cả. Người khác uống rượu ăn thịt đầy mồm, Thẩm Nghiên Bắc lại chỉ cầm chén rượu nhấp một ngụm, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lia sang hướng người nào đó.

Vì hắn là quan văn, lại biết được hắn là kim khoa Trạng Nguyên năm nay, nên những hán tử thô kệch lăn lê bò lết chay mặn không kỵ trong quân không dám rót rượu mời hắn. Chỉ đợi hắn nói xong mấy câu hình thức, kính rượu rồi liền tụ ba tụ bốn mà nói dóc tán phét.

Tuy nhiên, Thái Tề Cương biết hắn đã giải quyết thỏa đáng công tác cứu tế ở quận Lưu Dương, còn kiểm soát được nạn châu chấu ở quận Thượng Nhiêu, nên trong lời nói tán thưởng hắn rất nhiều. Thẩm Nghiên Bắc khiêm tốn mà cười cười, cuối cùng lấy lí do không chịu nổi rượu mạnh nên cáo từ các tướng lĩnh rồi quay về lều trại nghỉ ngơi.

Cố Trường Phong nãy giờ vẫn lặng thinh uống rượu thấy thế cũng xin cáo lui trước.

Trong màn đêm, cũng chẳng biết kẻ nào xé mở xiêm y kẻ nào trước, sau một tràng tiếng vải vóc rách toạc là tiếng cười khe khẽ, rồi những âm thanh hổn hển nặng nề kéo đến.

Giữa những hỗn loạn mơ màng, hơi thở của hai bóng người đan xen, môi lưỡi vấn vít, quấn lấy nhau lăn lên nệm giường…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN