Tranh Tranh
Chương 48
Thư ký Nhạc nghĩ một lát, nói: “Đúng vậy.”
Lục thiếu gia hỏi: “Không đưa thư mời cho tôi?”
Thư ký Nhạc nói: “Hà tổng tự gọi điện thoại tới mời, nhưng lúc đó ngài đang nghỉ ngơi, tôi đã từ chối như trước kia.”
Lục Minh Tiêu gật nhẹ đầu, đóng máy tính lấy ra chìa khóa được thư ký Nhạc nhặt về từ thùng rác, mở cửa phòng nghỉ ngơi, thư ký Nhạc thấy hắn thu dọn hành lý, hỏi: “Lần này Lục tổng muốn đi?”
“Ừm.” Lục Minh Tiêu nói: “Cô đi làm tấm thiệp chúc mừng, nói đêm nay tôi đến.”
Thị Trấn Thần Khê cũng không phải thị trấn dùng để cư trú lâu dài, nơi này giống sơn trang Vân Đỉnh của Dương lão tiên sinh, cũng là khu nghỉ dưỡng chuẩn bị để tiếp khách quan trọng. Nhưng rộng hơn sơn trang Vân Đỉnh nhiều, trường đua ngựa sân bóng sòng bạc, nên có đều có, không nên có cũng có. Nơi tương tự thế này, trước kia Diệp Hàm Tranh cũng từng đến vài lần, chẳng qua toàn là nói chuyện với khách hàng, chưa bao giờ ở lại.
Lần này không vì việc công, sau khi ăn cơm trưa, theo Từ Châu đi khắp nơi, bọn họ tới khá sớm, còn có rất nhiều người chưa tới. Từ tổng thấy ánh nắng không tệ, xách theo gậy golf đến sân golf cách khách sạn không xa lắm, vung mấy cái.
Đánh rất bình thường, hơn ở động tác có thể xem.
“Sao lại mất tập trung?” Lại vung trật một gậy, Từ Châu không đánh nữa, đi đến bên cạnh Diệp Hàm Tranh, cầm lấy nước uống trên xe golf uống một ngụm.
Diệp Hàm Tranh lắc đầu nói: “Không sao.” Lại hỏi: “Hôm qua anh nói buổi gặp gỡ này là Hà gia tổ chức?”
“Ừ, hình như năm nào cũng có, chỉ là chúng ta không đủ tư cách, không nhận được lời mời mà thôi.”
Diệp Hàm Tranh nói: “Quản lý hiện giờ của Hà gia là Hà Diệu tiên sinh à?”
Từ Châu nói: “Phải, anh ta còn có cậu em trai, nhưng nghe nói đi làm nghệ thuật.”
Người em trai này, chắc là Hà Xán thiếu gia từng gặp khi còn bé, nhoáng một cái đã hơn mười năm, cũng không biết có gặp được cậu ta ở đây không.
Đang nghĩ ngợi, có người lái một chiếc xe golf dừng bên cạnh họ, một chàng trai hơn hai mươi tuổi ngồi trên đó, hơi gầy, mặc một cái áo len màu lục.
Cậu ta nhìn nhau vài giây với Diệp Hàm Tranh, hỏi: “Có phải cậu họ Diệp không?”
Diệp Hàm Tranh cười gật đầu: “Phải, đã lâu không gặp, Hà Xán thiếu gia.”
“Trời ạ! Thật sự là cậu? Tại sao cậu lại ở đây?” Hà Xán nhảy xuống khỏi xe, nghe Diệp Hàm Tranh nói đơn giản lý do, đột nhiên nhận ra, lại nhìn cậu hồi lâu, cảm thán nói: “Cậu vậy mà không thay đổi gì.”
Diệp Hàm Tranh gật đầu: “Ngài cũng thế.”
Từ Châu không nghĩ tới họ quen biết, muốn lén lút hỏi rõ ràng là quan hệ bấu víu nào, Hà Xán đã dẫn người đi, nói là ôn chuyện.
Thật ra giữa bọn họ cũng không có gì để nói, trừ cùng nhau xem bộ phim truyện cổ tích, lại không có gì thêm nữa.
“Những năm này cậu thế nào?” Tìm đại một quán cà phê, Hà Xán rất vui hỏi: “Vẫn công tác ở Kỳ An hả?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Phải, vẫn chưa từng rời đi.”
Hà Xán nói: “Tôi cũng rất nhiều năm rồi chưa đến Kỳ An, từ sau khi bà Trình định cư ở nước ngoài, càng chưa bao giờ đến.” Dường như cậu ta biết chuyện Diệp Hàm Tranh rời khỏi nhà họ Lục, chần chừ chốc lát, hỏi: “Anh Minh Tiêu cũng về nước rồi, cậu biết không?”
Diệp Hàm Tranh ấm giọng nói: “Biết, chúng tôi đã gặp nhau rồi.” Nhắc đến Lục Minh Tiêu, cậu lại thất thần, thời gian trôi qua chậm quá, ngày đầu tiên vậy mà mới qua một nửa…
Con người thật khó hiểu, rõ ràng mười năm đều kiên cường vượt qua, lúc này mới xa nhau một buổi tối, đã cảm thấy không chịu nổi.
Ấn tượng của Hà Xán về cậu vẫn rất tốt, nhìn ra hình như cậu hơi buồn, nghĩ ngợi nói: “Chuyện của cậu và anh Minh Tiêu tôi biết sơ sơ được một chút.”
Diệp Hàm Tranh nghe cậu ta nói: “Cậu cũng biết bà nội tôi và bà Trình có quan hệ tốt, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ đến thăm.” Lại rất ngượng ngùng nói: “Thật ra thì lúc đó biết được bọn họ muốn định cư ở nước ngoài, còn không dẫn cậu theo, tôi đã vui vẻ mấy ngày.”
Diệp Hàm Tranh nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Nhắc tới chuyện xưa, Hà Xán hơi do dự, nhưng nghĩ một lát, cũng nhiều năm trôi qua vậy rồi, vẫn nói: “Bởi vì khi tôi còn bé sùng bái anh Minh Tiêu, anh ấy lợi hại cỡ nào, lợi hại hơn anh ruột của tôi nhiều, cho nên dù lúc đó ảnh dữ dằn, tôi cũng rất thích, còn nghĩ cậu không ở bên cạnh anh ấy, tôi có thể thừa lúc vắng mà vào, kết quả phát hiện căn bản là tôi nghĩ nhiều.”
Hà Xán thất bại nói: “Nếu như không phải tôi đã thấy ảnh ôm cậu ngủ, đã thấy ảnh vì cậu lao vào phòng chiếu phim tối đen, tôi thật sự cảm thấy anh ấy là kẻ máu lạnh không có tình cảm. Nói rồi cậu đừng giận, khi đó tôi nghiêm túc theo đuổi anh ấy nửa năm, còn cố ý bắt chước cậu, kết quả anh ấy cho tôi một chữ, bảo tôi xéo!”
Diệp Hàm Tranh chớp mắt, có thể tưởng tượng được hình ảnh ngay lúc đó.
Hà thiếu gia tức giận nói: “Dù thế nào đi nữa tôi cũng là một tấm chân tình, không thích thì không thể hòa thuận từ chối à? Nhưng anh ấy thật sự sẽ không cho người khác một chút cơ hội xông vào lòng ảnh. Mấy năm đó bà Trình cũng lo lắng, bởi vì anh Minh Tiêu chỉ biết làm việc làm việc làm việc, căn bản chính là quá tải, có một lần ngất luôn ở phòng sách, bà Trình sợ đến nỗi cũng vào bệnh viện theo, sau đó tôi đến thăm bệnh, nghe thấy anh ấy gọi tên cậu, mới nhận ra giữa hai người thật sự không giống.”
Cậu ta thấy ngón tay cầm tách cà phê của Diệp Hàm Tranh siết lại, giải thích: “Tôi nói những điều này với cậu, cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với cậu, khi đó anh ấy rời khỏi Kỳ An là có nguyên nhân, cậu ngàn vạn đừng trách anh ấy.”
“Tôi biết.” Hôm nay Diệp Hàm Tranh mặc áo len màu trắng, ngồi trước cửa cổ, được ánh nắng bao lấy, có loại dịu dàng khó nói được.
“Cậu biết?” Hà Xán kinh ngạc nói: “Sao cậu biết? Chú Lục không cho nói khắp nơi, nếu như không phải bà Trình lo lắng, muốn biết nguyên do, đoán chừng tôi cũng không biết đâu.”
Diệp Hàm Tranh cười nói: “Không ai nói với tôi, là tôi đoán.”
Thật ra lại vô cùng rõ ràng, Lục Minh Tiêu đi rồi, tin đồn cũng mất, Hồ Triết giống như bốc hơi khỏi nhân gian, đám lưu manh không hiểu ra sao đi theo gây chuyện, cũng không xuất hiện nữa.
Trò cười tựa như không có bất kỳ cách nào có thể thay đổi, đột nhiên lắng lại. Ngay cả tin tức liên quan đến Diệp Chi Lan trên internet, cũng không tra được.
Cho nên cậu biết, Lục Minh Tiêu là vì cậu, mới chọn rời khỏi cậu.
Đến buổi tối, Hà Xán lại mời Diệp Hàm Tranh cùng ăn cơm, mãi đến tầm chín giờ, mới trở lại đại sảnh khách sạn, Diệp Hàm Tranh chọc điện thoại, trước đó đã gửi cho Lục Minh Tiêu một tin nhắn, hỏi hắn có phải vẫn đang làm việc không, Lục thiếu gia chưa nhắn lại, mấy phút sau trực tiếp gọi tới.
Hình như hắn đang bước đi, láng máng có thể nghe được tiếng vali lăn, Diệp Hàm Tranh hỏi: “Cậu chủ tan làm rồi à?”
Lục Minh Tiêu đáp một tiếng.
Diệp Hàm Tranh lại hỏi: “Vậy về nhà chưa?”
Lục Minh Tiêu nói: “Vừa tới cửa.”
Diệp Hàm Tranh vui vẻ nói: “Đến nhà có thể đổi thành gọi video không?”
Lục Minh Tiêu nói: “Nếu em thích, cũng có thể.”
Diệp Hàm Tranh nói: “Vậy cậu chủ đợi em một lát, em về phòng nhanh thôi!”
Cậu hấp ta hấp tấp chạy vào thang máy, nhìn tầng lầu kéo lên từng chút một, cho đến khi “tinh” một tiếng, chạy ra ngoài, lại bỗng phát hiện, Lục Minh Tiêu đứng ở cửa phòng khách, bên cạnh còn đặt một cái vali.
Diệp Hàm Tranh giơ điện thoại, kinh ngạc hỏi: “Cậu chủ… không phải về nhà rồi sao?”
Lục thiếu gia cũng không cúp máy, không nói đạo lý nói với micro: “Đây là nhà của anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!