Tránh xa em ra
chap 7
~Cô chạy khắp nẻo đường hay ngõ hẻm nhưng không hề thấy bà ta,cô buồn vì nhiều thứ nhiều vấn đề nhưng điều khiến cô buồn nhất là chia tay với Diệc phong,mỹ mỹ đành tạt vào công viên ngồi xuống chiếc xích đu quen thuộc
-Haizzz-tiếng thở dài
-Lí do gì?tại mình sao?mình đúng là người con gái xui xẻo.sợ sao này lấy chồng thì sát phu mất…
“Bộp”
-Hừ lại khóc rồi,trái tim yếu đuối này suốt ngày chỉ biết khóc không à..
Mỹ mỹ tự giằng vặt mình buôn lời trách móc bản thân mình sao lại yếu đuối quá may công viên này vắng teo nên không ai nghe được tiếng khóc của cô,giọt nước mắt nhỏ xuống mặt chiếc dây chuyền mà cô khư khư cầm nãy giờ viên ngọc đỏ chợt lóe sáng lên,cô nâng vạt áo lên dụi dụi nước mắt,nhìn chằm chằm sợi dây…
đành đeo lên
-Ớ!!!
Tiếng mỹ mỹ thốt lên khi đeo sợi dây,cô nhận ra thì ra không phải một mình cô trong công viên này còn rất nhiều người khác nhưng họ đều là linh hồn,những linh hồn chưa siêu thoát.Cô thất thần ngã bệch xuống,sợ hãi
-Họ..họ vô hình..họ đều là..m..ma
Họ,người thì ú ớ người vui cười người khóc sướt mướt bỗng hai con ma nữ tóc sù xụ như chổi lông gà chạy đến bên cô,một con chỉ thẳng vào mặt cô,cô đang ngồi trên đất, câm lặng nính thinh nhìn thẳng vào ngón tay đang chỉ vào mặt mình của nó
-Ê nhỏ này hình như thấy được mình nè mày?!?
con kia nhìn sững mỹ mỹ trả lời
-Thiệt hông?
-Hình như vậy á!!!
-Hehe vậy thì….
Mỹ mỹ đứng phắt dậy rút điện thoại trong túi ra,la lớn
-A MẸ HẢ MẸ DẠ DẠ CON SẮP VỀ RỒI NÈ..HA HA HA
Mỹ mỹ toát mồ hôi hột cô (diễn tiếp)
-TRỜI ƠI BẠN TRAI BỎ RA ĐÂY NGỒI BUỒN MÀ KHÔNG CÓ AI RA ĐÂY VẬY KÀ HA HA CÔNG VIÊN GÌ MÀ KHÔNG CÓ NGƯỜI KHÔNG CÓ MỘT CON MA VẬY TA
Nói xong cô đi từ từ rồi nhanh nhanh ra khỏi công viên,hai con ma kia nhìn nhau rồi cười gian
-Hay mình theo cô ta đi ha
-Ừ he he
giọng nói ai vang lên
“Tụi bây dám”
-Ơ..ơ xi..xin lỗi đại ca..ch..chúng em không dám
Chúng giập đầu trước giọng nói đó…
***
Mỹ mỹ,cô tưởng ra công viên đó thì thoát rồi nhưng không ngờ
Ở ngài còn nhiều hơn nữa đủ các loại,xe cán,nhảy lầu,móc mắt,phanh thây…Hoảng sợ cô gỡ bỏ sợi dây ra nhưng nó cứng ngắc,kẹt như vòng kim cô của tôn ngộ không.cô chỉ còn biết nắm chặt sợi dây đọc nam mô,nam mô.Nhưng mấy con ma kia nhận thấy sự hiện diện của cô,chúng nhìn cô rồi bám theo hiện giờ cô trông như thiên thần thánh hậu lỡ sa vào cạm bẫy của địa ngục đầy rẫy ma quái,cô thốt lên
-Bà,bà ấy tặng mình vì cái này sao ai,ai cứu với,làm ơn cứu tôi với TT
Bọn chúng bám sát cô mỗi ngày tăng một đông chúng ngửi tóc,chạm vào cổ,áo cô….
“Cút”
Đám ma tránh xa chúng sợ hãi bay toán loạn như mèo gặp sư tử
-A lại giọng nói đó-nó lại xuất hiện nhưng sự xuất hiện chứng tỏ sự hiện diện của nó hay vì cứu cô…
-end chap7-
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!