Giờ thể dục nam nữ tách ra học riêng, giáo viên cũng là hai người khác nhau, học sinh nam và nữ đứng ở vị trí trung tâm của hai bên sân bóng, ngăn cách giữa bọn họ là một tấm lưới bóng chuyền to lớn.
Lúc Trương Mạn đến sân bóng thì cảm thấy hơi choáng đầu, cô đưa tay sờ trán, vẫn còn nóng hôi hổi. Cô đi tới phòng dụng cụ tìm giáo viên thể dục, định nói rõ tình huống của mình rồi xin nghỉ giờ học ngày hôm nay.
Ai biết vận may của cô đen như hủi, lúc cô đến thì đã có năm sáu bạn học nữ khác xin nghỉ rồi, nguyên nhân đều là chóng mặt đau đầu, đau bụng các thứ.
Cả quá trình mặt mày giáo viên thể dục đen thui, đến lượt cô thì chính là không chú ý nghe cô nói, răn dạy một hồi cô nào là thái độ không tích cực không nghiêm chỉnh, dứt khoát không cho phép cô nghỉ, giọng điệu nghiêm nghị bảo cô đi về chỗ đứng.
Hơn ba giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn rất gắt. Đầu tháng chín nắng nóng tựa có thể nướng người ta thành cái bánh quải.
Trương Mạn đứng trên sân bóng, chỉ cảm thấy trán mình liên tục đổ mồ hôi. Sàn xi măng bị mặt trời thiêu đến nóng rát như thể xuyên qua đế đôi giày vải. Có tia nắng gắt gao chiếu thẳng lên mặt cô, khiến cả người cô bắt đầu nóng lên, thật giống như ngay sau đó cô sẽ tan ra dưới ánh mặt trời.
Vốn dĩ cô đang phát sốt, nguyên tối hôm qua vì lo lắng mà suốt đêm không ngủ, đứng chưa tới mấy phút hai chân đã bắt đầu run lên, cảm giác không còn chút sức lực lần nữa kéo tới.
Trương Mạn cắn chặt răng, định đi lên nói với giáo viên mình thật sự không thể học tiếp được, kết quả vừa mới bước lên một bước thì cả người nhũn ra, đầu choáng váng ngã chỏng vó trên mặt đất.
“Ôi…” Bạn học nữ xung quanh hét lên, giáo viên thể dục thấy thế cũng ba chân bốn cẳng chạy tới, nhìn thấy cô mặt mày ửng hồng nằm nhoài trên sân bóng, trán đẫm mồ hôi, biết cô thật sự bị bệnh thì bắt đầu lo lắng.
Cô ta nhìn phía bên kia lưới bóng chuyền vẫy vẫy tay, “Bạn học nam kia, lại đây đưa bạn học này đến phòng y tế nào!”
Còn chưa nói hết câu thì trông thấy một học sinh nam khác từ đằng xa chạy tới, dáng người rất cao, gương mặt đẹp đẽ đến không hợp lí, nhưng nhìn cũng khỏe mạnh phết.
—— Có điều tay anh đang bó thạch cao, còn đeo cả băng vài.
Nháy mắt đó giáo viên thể dục có chút dở khóc dở cười, “Cậu bạn này, tay em đang bị thương, lại đây cũng vô dụng thôi.”
Lý Duy ngẩn ra, dừng chân, nhìn cánh tay trái đang treo băng vải của mình, mím chặt môi.
Anh đảo mắt nhìn cô gái đang được mấy bạn học nữ đỡ ngồi dậy trên mặt đất, trên gương mặt trắng nõn to bằng lòng bàn tay lúc này đỏ ửng, tóc mái bị mồ hôi làm cho ướt sũng, từng sợi từng sợt đều bết lại trên trán.
Đôi môi cô khô khốc, hơi mở ra, cái miệng nhỏ thở dốc, cau mày, dễ nhận thấy cô đang rất không thoải mái.
Cậu thiếu niên nắm chặt bàn tay phải, dây thần kinh hai bên thái dương lại bắt đầu nhảy lên, nỗi lo lắng trong lòng mỗi lúc một lan rộng.
Tại sao ngay lúc này lại xảy ra sai sót chứ.
Bấy giờ có dăm ba bạn học sinh nam khác nghe được tiếng gọi của giáo viên, cũng chạy tới, trong đó có cả ủy viên thể dục Lưu Sướng.
Cậu thiếu niên liếc mắt nhìn Lưu Sướng, dáng người cậu ta cao lớn, nôm rất khỏe mạnh, bế Trương Mạn đi tới phòng y tế hoàn toàn không thành vấn đề. Anh cúi đầu im lặng chốc lát, tính xoay người rời đi.
—— Nhưng khoảnh khắc toan xoay người thì bị kéo lại.
Lúc này Trương Mạn hoàn toàn không để ý đến những người khác. Cô không dám tin nhìn Lý Duy lo lắng chạy chậm tới, ngạc nhiên và mừng rỡ ở trong lòng cô đã lớn hơn tất cả mọi thứ.
Cô nhìn thấy anh như thể muốn đi, bèn lập tức ngọ ngoạy muốn đứng dậy, đưa tay kéo lấy cánh tay phải của anh sau đó mượn lực tựa nửa người lên người anh: “Thưa cô, em vẫn ổn, để bạn ấy đưa em qua đó là được rồi ạ.”
Cậu thiếu niên còn chưa kịp chuẩn bị gì thì trước ngực đột nhiên tiếp xúc với cơ thể ấm áp của cô gái, trước khi đại não sản sinh ra phản ứng, anh nhanh chóng đưa tay phải ra, giữ lấy eo cô, để cô có thể tựa vững trong ngực anh.
Không một ai chú ý tới, anh cúi đầu, khóe miệng khe khẽ cong lên, đôi hàng mi cong veo xinh đẹp ấy chơm chớp hai lần.
Như thể đôi cánh ve sầu đêm hè.
…
Thời điểm liễu rũ rặt xuống bên sông Song Thành đã nhuộm thành một vùng trời vừa sẫm vừa đậm, lúc này trời không có gió, mỗi một nhánh liễu đều đang yên lặng ngả bóng trên mặt nước.
Bởi vì đương giờ lên lớp nên toàn bộ sân trường yên tĩnh đến mức chỉ thừa lại mấy con ve sầu đang kêu râm rang. Cái nóng oi bức như khiến ngày hè này dón lại.
Cậu thiếu niên đỡ lấy eo cô, bàn tay phải dùng sức nâng cô lên, để cả người cô dựa vào anh, gần như không cần phí chút sức lực gì. Anh phối hợp theo bước chân của cô, đi rất chậm.
Ánh mặt trời gay gắt, bàn tay phải của anh ôm cô, theo quán tính định vói tay trái ra cản ánh mặt trời thay cho cô.
Hồi lâu sau, anh liếm liếm môi nhỏ giọng nhắc: “… Tự cậu đưa tay lên che nắng đi, chớ lại hong nắng nữa.”
Trương Mạn rất biết nghe lời gật gật đầu, khép năm ngón tay trái lại đưa lên đặt ở trên trán. Nắng rất gắt, cô lo lắng anh cũng bị cảm nắng, bèn đưa tay phải ra, duỗi thẳng hòng muốn che trên đỉnh đầu anh.
Tiếc điều cô quá thấp, mấy đầu ngón tay suýt chút chọc cả vào mắt anh.
“… Không cần che cho tôi đâu, sẽ chặn tầm nhìn.”
“… Ồ.”
Trương Mạn ngại ngùng rút tay về, ngẩng đầu nhìn đường viền chiếc cằm của anh, nhỏ giọng hỏi: “Lý Duy, cậu vừa nhìn thấy tôi ngã cho nên chạy tới sao?”
Lúc anh chạy tới giáo viên thể dục vẫn chưa gọi ai tới cả.
“Ờ.”
Giọng cậu thiêu niên có chút khẩn trương, tốc độ nói cũng nhanh hơn so với bình thường, trong âm thanh khàn khàn mang theo lạnh lùng, “Bị bệnh sao không xin nghỉ.”
Trương Mạn cảm thấy mặt hơi ngứa, bèn mượn đồng phục của anh sượt sượt gò má mình, nghe thấy anh hỏi như vậy, rất lấy làm tự nhiên mà trả lời, “Cậu cũng biết Vật lí của tôi yếu mà, nếu tôi trốn tiết tôi sợ sẽ không thể theo kịp mất.”
Cô dè dặt hỏi: “Này, Lý Duy, ngày hôm qua cậu có đói bụng không?”
Cậu thiếu niên mím môi, thật lâu sau mới thành thật gật đầu.
Biết cô sẽ đến sớm, nên anh cũng đã dậy từ rất sớm. Cô nói cô muốn tới làm cơm cho anh, anh liền ở nhà chờ cô suốt một ngày, cũng đói bụng nguyên một ngày.
Đã từ lâu rồi chưa từng chờ ai như vậy, chờ từ lúc trời bảnh sáng đến tận lúc trăng treo trên đỉnh đầu, thời gian như thể bất động.
Tối hôm qua, anh ngồi trong phòng sách tới phát ngốc, cái gì cũng xem không vào, cả người cáu kỉnh như thể người điên, trong đầu bắt đầu không kiểm soát được mà suy nghĩ mấy thứ chuyện không có ý nghĩa.
—— Chung quy cô ấy vẫn là không muốn tới nữa, giống như những người trước đó thì xum xoe mình, sau đó lại trốn mình rất xa, là như thế.
—— Chả phải sớm đã tập thành thói quen sao, tại sao vừa nghĩ đến cô cũng giống như vậy thì trái tim anh như thể bị bóng tối nuốt lấy, bực dọc và cáu kỉnh xưa giờ chưa từng có.
Thật tốt quá, cô ấy không có.
Trương Mạn có được đáp án, trong lòng hơi khó chịu, cô đưa tay cào cào ống tay áo của anh, lắc lắc: “Lý Duy, tôi hứa tuần sau nhất định sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu. Ngày hôm qua là tôi không đúng.”
“Trước tiên cậu tự lo tốt chính mình đi đã.” Giọng cậu thiếu niên cứng ngắc, nói cũng không thèm nhìn cô, không biết có đồng ý hay không nữa.
Đi qua cây cầu nhỏ hình vòng cung là đến phòng y tế.
Chỉ trong vòng hai tuần, hai người bọn họ đã đến phòng y tế này hai lần rồi, vị bác sĩ có mái tóc hoa râm vẫn còn nhớ bọn họ.
Ông ấy đẩy cái kính lão lên trên, cười trêu chọc: “Hai đứa bây chê ông đây một người sống quá tẻ nhạt phỏng, tranh nhau bị thương bị bệnh tới đây tìm bác nói chuyện phiếm phải hông?”
Trương Mạn cười khúc khích, dựa vào vai Lý Duy ngồi xuống, thật ra vào trong phòng rồi ánh mặt trời không còn gắt, cô đã không còn khó chịu như ban nãy nữa rồi. Chỉ là cô lưu luyến mùi hương xà bông tươi mát cùng cơ thể ấm áp của anh nên không muốn rời đi mà thôi.
Bác sĩ nhìn hai người bọn họ, trong mắt lướt qua một tia sáng tỏ, ho nhẹ một tiếng, lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho cô.
Mấy phút sau, bác sĩ nhìn nhiệt kế: “Hơi nóng, trước đó có uống thuốc chưa?”
Trương Mạn thành thật trả lời: “Vâng ạ, ngày hôm qua cháu phát sốt, nằm trong bệnh viện một ngày, đã truyền dịch với uống thuốc ạ.”
Bác sĩ hỏi tiếp: “Cháu có biết ngày hôm qua cháu uống thuốc gì không?”
Trương Mạn lắc đầu, ngày hôm qua cô tỉnh lại đã là nửa đêm, lại lo lắng rốt ruột, căn bản không hề chú ý.
Bác sĩ suy nghĩ một chút, đưa ra đề nghị: “Tình trạng hiện giờ của cháu không quá nghiêm trọng, chỉ là vẫn còn hơi nóng. Bác lo nếu kê thuốc cho cháu sẽ sản sinh xung đột với loại thuốc trước đó cháu dùng. Như thế này, để chắc ăn hơn cháu tốt hơn vẫn là xin nghỉ trở về bệnh viện tiếp tục truyền dịch.”
“Vâng, chút nữa cháu sẽ gọi cho mẹ.”
…
Chẳng mấy chốc Trương Tuệ Phương đã tới trường, trông thấy một học sinh nam đương đỡ Trương Mạn, nhìn anh vài lần rồi mới nói cảm ơn anh, sau đó nhanh chóng chỉa mũi cơn giận vào người cô.
Bà cười khẩy một tiếng rồi mới chịu đỡ cô, chỉ chỉ trán, giọng trào phúng: “Nói muốn tới trường gì gì đấy nhưng sau đó mẹ ngẫm lại thấy không đúng, con chăm chỉ học hành vậy à? Có phải là để giải thích cho bạn học kia không? Trương Mạn, con đúng là cứng đầu, chờ một hai ngày thì đã làm sao, con bị bệnh người ta còn có thể trách con ư? Đáng nhẽ nên để sốt nó thiêu chết con luôn.”
Trương Mạn thật sự muốn che miệng bà lại, cô mới vừa giải thích cho Lý Duy rằng mình vì không muốn trốn tiết nên mới không xin nghỉ, đây không phải là tự vả sao?
Cô hơi lúng túng ngẩng đầu lên nhìn Lý Duy, lại phát hiện mặt mày cậu thiếu niên chả có chút thay đổi nào, hai mắt cụp xuống, không biết đương suy nghĩ cái gì.
Trương Mạn thở phào nhẹ nhõm, có khả năng không để tâm nghe.
…
Trương Tuệ Phương tự mình lái xe tới, sau đó đưa cô đến cái bệnh viện mà ngày hôm qua cô nằm.
Trên đường đi, Trương Tuệ Phương tỏ ra rất thích thú với Lý Duy: “Mạn Mạn, cái cậu bạn học khi nãy đỡ con là ai vậy, trông giống hệt minh tinh nọ khi còn trẻ, ai nhỉ, chính là người đóng bộ phim rất nổi tiếng kia…”
Trương Mạn nghe bà líu ra líu ríu nói, giọng điệu kích động, trong lòng có chút không biết làm sao cho đặng. Trương Tuệ Phương chính là thấy trai đẹp liền hóa đá, khi còn trẻ đã như vậy, đến tận giờ cũng không thay đổi.
Cho nên sau này, Trịnh Chấp có thể dễ dàng lừa gạt trái tim bà, dù sao mặt mũi gã xấu xa kia cũng khá dễ nhìn.
Giờ phút này, cô vô lực phản kháng: “Con vẫn đương bệnh mẹ ơi.”
Trương Tuệ Phương bèn ngậm miệng lại, vén lọn tóc dài: “Cũng phải, nhưng Trương Mạn à, một chàng trai tốt như vậy đẹp trai như vậy đừng bỏ nhỡ nhé, lấy cuộc đời của mẹ làm kinh nghiệm thì cái tướng mạo này được xem là cực phẩm đấy.”
——
Bệnh đi như kéo tơ(*), Trương Mạn cảm mạo gần như qua một tuần mới khỏi.
(*) Nằm trong cụm câu: ‘Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ’, nghĩa là bệnh nặng ập tới khó lòng phòng ngừa, dưỡng bệnh thì phải điều trị từ từ, không thể vội vàng.
Thứ bảy tuần này hơn bảy giờ cô đã dậy, cầm theo túi đi tới chợ bán thức ăn gần đó.
Buổi sáng chợ rất náo nhiệt, năm đó thành phố N vẫn chưa thống nhất quy hoạch thành mỗi quầy hàng như sau này, những tiểu thương bán phân tán khắp nơi, thậm chí còn có dăm ba người bày bán bên ven đường.
Trương Mạn suy nghĩ một hồi những món cần làm, chọn một gói tàu hủ ky, một gói thịt băm, một túi nấm, cà rốt, còn thêm hai trái cà tím.
Ra khỏi chợ thì nhìn thấy hai sạp trái cây ở chỗ bùng binh, cô ngồi xổm xuống chọn mấy quả xoài.
Sau hơn nửa giờ cô mang theo lỉnh kỉnh đồ tới nhà Lý Duy. Nhấn chuông cửa một hồi anh mới đi ra mở cửa.
Trong nhà Lý Duy mở điều hòa, nhiệt độ rất thấp, Trương Mạn vừa bước vào đã run lên.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy lệch vai không tay, bị hơi lạnh phả vào khiến cô hơi lạnh.
Mái tóc cậu thiếu niên hơi ngổn ngang, nôm qua bộ dáng kia hẳn là nghe được tiếng chuông cửa mới rời giường tới mở cửa cho cô. Anh mặc một chiếc áo dài tay màu xám, bởi vì tay trái đương bó thạch cao mà tay áo bên kia bị xén lên, nhìn qua có chút buồn cười.
Anh nhìn cô lạnh đến run rẩy, nhíu nhíu mày: “Bị bệnh còn ăn mặc ít như thế.”
Trương Mạn bác bỏ: “Tôi đã khỏe rồi.”
Cậu thiếu niên liếc cô một cái, ánh mắt sâu xa, cùng không nói gì, xoay người đi vào phòng ngủ, một chốc sau lại đi ra, trên tay cầm thêm một bộ quần áo.
Đó là một bộ đồ có kiểu dáng và kích thước tương tự như bộ đồ mà anh đang mặc, chỉ là màu sắc khác đi.
Anh đưa áo quần cho cô: “Thay.”
Nói xong lại đi tới giữa phòng khách nâng nhiệt độ điều hòa cao lên một chút.
Trương Mạn nghe lời mặc áo vào, áo có phần lớn, cô mặc vào thì che quá bắp đùi cô. Tay áo quá dài lút cả cánh tay cô, chất vải bông mềm mại trông có vẻ ấm áp giữa căn phòng lạnh.
Hơn nữa còn mang theo mùi xà bông tươi mát giống như hương vị trên cơ thể anh.
Cô khó xử nhìn chiếc quần trên tay: “Có cần mặc quần không?”
Cậu thiếu niên di tầm mắt xuống, dừng lại trên đôi chân trơn bóng của cô một lúc, gật gù.
“Vậy… cậu xoay người qua chỗ khác đi.”