TRÁO HUYẾT
Chương 16: Lãng quên
Điện tim đồ trên máy đo kéo một đường thẳng dài. Tim Minh ngừng đập.
Các bác sĩ cố gắng hồi sức tim phổi, tiêm thuốc trợ tim vào tĩnh mạch và chuẩn bị sốc điện.
Trong không gian ấy, bao quanh tai Minh chỉ là tiếng nước lùng bùng. Giọng Hà vẫn vang vọng trong đầu Minh: “ở đây…ở đây mới nói được….nhớ nhé…”
Các bác sĩ nạp 200v, áp sát vào ngực Minh
“Nhớ nhé…đi đi…đi đi Minh…”
Hà buông Minh ra.
“Bộp” thân thể Minh nảy lên khỏi giường rồi rơi xuống.
Tít…tít… tiếng nhịp tim trở lại, các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm. Nếu lâu hơn chút nữa chắc không cứu được.
Minh hớp một hơi thật sâu khi tìm lại được không khí. Cậu đang nằm mở mắt nhìn lên trên bầu trời trong xanh trong khu rừng. Đúng rồi, cậu vẫn có chuyện cần phải nói với anh Khải…
Chiều hôm ấy anh Khải rẽ qua phòng trọ của Minh để lấy ít quần áo sạch và dọn dẹp căn phòng. Cũng chẳng biết tới khi nào Minh mới tỉnh lại. Trong não Minh hiện giờ vẫn còn một điểm tụ máu, có lẽ sẽ để lại chấn thương lâu dài.
Anh Khải lấy chùm chìa khoá ở trong túi xách của Minh bị rơi trên đường, được người dân bàn giao lại. Mở cửa ra, mùi ẩm mốc nhẹ nhẹ xộc đến. Anh Khải lúi húi dọn dẹp quét tước qua căn phòng. Minh vốn dĩ không phải một đứa bừa bãi, đồ đạc trong căn phòng vẫn được để ngăn nắp nên anh Khải cũng không mất nhiều thời gian để thu dọn mọi thứ.
Anh Khải bước vào phòng ngủ của Minh. Anh bắt đầu choáng ngợp vì hơn nửa bức tường phòng ngủ của Minh dán đầy những bức tranh ảnh, bản đồ phân tích về vụ án màu đỏ.
Anh vội vàng dò tay theo từng ghi chú trên tường. Cậu em họ của anh hóa ra đã phân tích khá kĩ lưỡng từng vụ án. Anh gỡ tấm bản đồ to nhất trên tường xuống. Đó chính là tấm bản đồ Tokyo có đánh dấu đỏ địa điểm từng vụ án. Ở địa điểm cuối cùng là khu Ginza, nét bút đã hằn thành một lỗ thủng. Anh có thể tưởng tượng rằng lúc Minh vẽ tấm bản đồ này, vụ án của Hà đã làm cậu bé đau đớn đến mức nào. Nhìn vị trí các vụ án cách xa nhau vẽ theo một đường vòng cung, anh Khải không hình dung ra điều gì cả. Nhìn bức tường dán đầy các bức ảnh, anh Khải cũng không biết nên nhìn từ đâu, chắc có lẽ phải đợi Minh tỉnh lại để hỏi cậu, xem cậu có phát hiện ra điều gì mới lạ không. Gần đây tỉ lệ các vụ án đang tăng lên đột biến, không biết vì lí do gì.
Tối anh vào viện để trông Minh thay cho bố Minh. Anh không sõi tiếng Việt nên cũng không nói chuyện với chú được nhiều, chỉ biết nói vài câu động viên chú. Anh Khải ngồi sát bên giường Minh, nhìn cậu. Tên tài xế đã gây ra tai nạn cho Minh giờ biến mất không dấu vết, đội thanh tra giao thông cũng không thể tìm được. Điều này làm anh Khải rất áy náy và buồn phiền, bản thân anh cũng không có thẩm quyền làm điều gì đó hơn thế nữa.
Anh chắp tay trước đầu gối, nói khe khẽ với Minh: “Anh xin lỗi nhé…Em tỉnh dậy đi, có gì nói anh nghe, nhé!”
Ở trong khu rừng, Minh bỗng nhiên nhìn thấy một khoảng sáng lên. Có một giọng nói rất quen thuộc vang lên từ phía đó, ánh sáng ấm áp khiến Minh rất muốn đi về phía đó. “Minh…Minh…tỉnh dậy đi…”
Minh bước chầm chậm vào trong quầng sáng.
Mí mắt Minh động đậy khe khẽ. Ngón tay khẽ giật giật.
Anh Khải đã quan sát thấy điều đó. Anh vội vàng gọi bác sĩ vào kiểm tra.
Lúc ấy Minh đã mở hé mắt. Bác sĩ xác nhận Minh đã có dấu hiệu hồi tỉnh sau gần 2 tuần hôn mê. Bây giờ Minh cần được yên tĩnh và nghỉ ngơi thêm. Sau đó cậu cần phải được đi làm các bài kiểm tra chức năng. Bác sĩ vẫn còn lo ngại về chấn thương trên đầu của Minh.
Anh Khải nhìn Minh hỏi khẽ: “Minh…em thấy sao rồi…?”
“Nước, nước…” Minh thều thào. Những cơn đau dữ dội đến từ đỉnh đầu và chân khiến Minh cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu nhăn nhó.
Anh Khải rót một cốc nước ấm rồi ghé sát môi Minh cho cậu uống. “Đau quá…” Minh thều thào. Anh Khải vội vã nhờ y tá tiêm cho Minh một liều thuốc giảm đau nhẹ để cậu có thể đi ngủ.
Sáng hôm sau, 7h sáng, Minh lại tỉnh giấc, thấy anh Khải đang gà gật ở chiếc ghế trong góc phòng. Cậu muốn gọi anh nhưng lại không đủ sức lực để nói to. Minh đau đớn, cảm tưởng người mình đang bị xé ra làm trăm mảnh. Nhưng sao cậu lại nằm đây nhỉ? Minh không tài nào nhớ được. Minh chỉ nhớ rằng vào ngày thứ 6 vừa rồi, cậu đi làm về nhà rồi lên giường đi ngủ.
Minh cứ nhìn lên trần nhà và suy nghĩ. Sự cố gắng ấy khiến đầu của cậu càng đau như có một cái kìm bóp chặt. Cả người Minh đầy những vết khâu. Một lát sau tiếng chuông báo thức của anh Khải vang lên khe khẽ. Anh giật mình choàng tỉnh, mệt mỏi xoa mặt. Sắp đến giờ đến sở làm rồi. Anh lại gần Minh thì chợt nhận ra cậu đã tỉnh.
“Sao em không ngủ thêm đi? Hôm nay em thấy khá hơn chưa?”
Minh hỏi anh Khải: “Sao em lại ở trong bệnh viện ạ? Em đau quá, rốt cuộc là em bị làm sao?”
“Em không nhớ gì à? Em bị tai nạn giao thông được đưa vào đây cấp cứu.”
“Không…Tối qua em còn đi làm mà..à..tối thứ 6 ấy..”
“Không, em đi dự buổi giao lưu câu lạc bộ gì đó mà….” Anh Khải cau mày khó hiểu.
“Hà đâu…Hà không vào thăm em hả anh?” Minh ngây ngô hỏi..
Anh Khải chợt sững người lại một lúc rồi mới mở được miệng trả lời Minh
“Em thật sự…thật sự không còn nhớ gì à?…”
“Vâng ạ…” Minh thở dài. “Em đang cố nhớ lại mà đau đầu quá…Hà đâu ạ?”
“Thôi em đừng nghĩ gì nữa, bây giờ quan trọng là em phải nghỉ ngơi thật tốt để mau hồi phục. Em nghỉ đi nhé, anh đi mua cháo, lát nữa mẹ em sẽ vào…”
“ơ, cả bố mẹ em cũng sang cơ à…Phiền bố mẹ quá…”
Nói rồi anh Khải vội vã ra khỏi phòng. Minh không nhớ gì về việc Hà đã mất. Cậu cũng không còn tí ý niệm nào về vụ án suốt mấy tháng qua.
Anh Khải đi tìm bác sĩ đang điều trị cho Minh, nói với ông về sự kì lạ của Minh sau khi tỉnh dậy. Bác sĩ lí giải rằng chính cục máu tụ ở não Minh hiện giờ vẫn còn chưa tan hết, gây cản trở cho trí nhớ của cậu. Bác sĩ sẽ tích cực điều trị bằng thuốc cho Minh, một thời gian nữa cậu sẽ hồi phục lại như cũ. Tất cả bây giờ Minh cần chỉ là thời gian mà thôi.
Anh Khải nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ. Anh quay lại hành lang bệnh viện thì đã bắt gặp mẹ Minh đứng ở đấy. Trong bà mệt mỏi và buồn rầu. Minh lại gần chào cô và bắt đầu cố gắng diễn giải về chứng mất trí nhớ tạm thời của Minh đang gặp phải. Sang tuần sau bố mẹ Minh sẽ phải về Việt Nam vì ở lại đây rất tốn kém và còn công việc của ông bà nữa. Ánh mắt mẹ Minh lóe lên một tia mừng rỡ khi biết Minh vừa tỉnh lại tối qua. Tuy nhiên cậu còn yếu và chưa hồi phục hoàn toàn trí nhớ. Vì vậy anh Khải khuyên cô đừng nên vội vã mà hãy nói những chuyện bình thường với Minh, đừng để cậu phải suy nghĩ nhiều. Mẹ Minh vỗ vai anh Khải tỏ ý cảm ơn rồi chuẩn bị cháo mang vào cho Minh.
Trong lúc anh Khải đi, Minh vẫn cố nghĩ. Khi nhắc đến Hà, một nỗi đau khó lí giải dâng lên trong lồng ngực Minh, đau đớn uất nghẹn đến phát khóc. Có chuyện gì thế nhỉ, Minh không tài nào nghĩ ra được. Minh cảm giác bị mắc kẹt trong thân thể yếu đuối bệnh tật này.
Mẹ Minh khẽ mở cửa bước vào, lại gần giường bệnh của Minh thì chợt thấy khuôn mặt cậu đỏ gay và nhòe nhoẹt nước mắt. Bà hoảng hốt: “Sao thế con?? Đau quá à…”
“Mẹ…Con không sao…” Minh mỉm cười yếu ớt. “Tự dưng khóc vậy thôi. Mẹ qua đây lâu chưa? Bây giờ ngày tháng mấy rồi mẹ?
“À, giờ đã là tháng 11 rồi con, sao thế?”
Minh chợt lặng người. Tháng 11? Cậu hôn mê hơn 2 tháng à? Sao anh Khải bảo mới 2 tuần thôi?
Ký ức của Minh dừng lại từ cuối tháng 8. Ngoài ra cậu chẳng nhớ gì thêm.
“Hà đâu mẹ? Tự dưng con sốt ruột quá?”
Quả thực Minh không còn nhớ gì thật. Mẹ Minh thầm nghĩ. Bà gượng cười: “À, Hà nó bận đi học con ạ…Hôm trước có vào thăm con rồi nhưng con chưa tỉnh…Đợt này nó thi tiếng Nhật…bận lắm con. Khi nào rảnh nó sẽ vào thăm con mà.”
Nghe lời mẹ nói, Minh an tâm hơn chút. Nhưng trong đầu Minh vẫn lởn vởn hình ảnh thoáng qua của Hà đang ướt nhẹp, nhô lên từ mặt nước…Giọng Hà thì thầm vào tai Minh: “Đi đi…đi đi Minh…”
“Mẹ chắc là Hà không đi cùng với con lúc con bị tai nạn đấy chứ? Mẹ chắc Hà không sao chứ…”
Mẹ Minh bối rối: “Con hỏi nhiều thế. Đương nhiên là Hà không đi cùng với con rồi. Thôi, con ăn tí cháo đi. Mấy tuần rồi có cái gì vào bụng đâu.”
Minh im lặng để mẹ nâng giường bón cháo cho cậu ăn. Lâu lắm Minh không được gặp mẹ, lại được mẹ bón cho ăn thế này, làm Minh nhớ về hồi còn bé, mỗi lần đau đớn ốm sốt vẫn là mẹ luôn ở bên Minh. Cậu cười mỉm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.
2 tuần sau Minh đã dần ngồi dậy được. Đầu cậu tuy vẫn đau nhức hàng đêm nhưng cơn đau đã giảm bớt. Bác sĩ khuyến khích Minh vận động nhiều hơn để mau chóng lấy lại các chức năng cơ thể. Ống chân Minh bị gãy nên cũng phải vài tháng nữa cậu mới có thể đi lại được. Ở trong phòng lâu buồn chán nên Minh vẫn xin bác và anh Khải cho đi dạo trong khuôn viên sau bệnh viện mỗi khi có thể. Bố mẹ Minh đã về nước từ tuần trước, giờ thân ốm yếu, Minh không muốn làm phiền gia đình bác thêm nữa, cậu cần phải tập luyện nhiều hơn để bình phục. Việc học tập cũng đang bị hoãn lại. Nếu Minh không cố gắng hơn, cậu sẽ không thể theo kịp chương trình.
Đêm đêm, Minh vẫn mơ đi mơ lại một giấc mơ, cậu ngạt nước vì bị một người con gái ghì chặt xuống. Cô ấy gọi cậu, thúc giục cậu làm điều gì đó. Minh không thở được. Cậu thức dậy giữa đêm, người ướt sũng mồ hôi.
Mãi không thấy Hà vào thăm mình, Minh rất buồn và cảm thấy khó hiểu. Mỗi lần nghĩ tới Hà, đầu Minh lại đau nhói. Nhiều lần Minh hỏi anh Khải về Hà, anh Khải đều lẩn tránh, nói rằng không biết.
Vào một buổi chiều, Minh được anh Khải đẩy xe lăn ra khu vườn sau bệnh viện chơi. Khu vườn rất thanh bình, có cây hoa, một lạch nước và một đài phun nước. Đi dạo 2 vòng, anh Khải dừng xe lăn ở bên cạnh một chiếc ghế đá, dặn Minh đứng yên đợi để anh đi mua chai nước. Minh đồng ý.
Minh ngồi ngắm cảnh vu vơ trong làn gió chiều hiu hiu. Đột nhiên Minh nhìn thấy một bóng người đứng xa xa, lẫn trong những bóng người đi lại trong khuôn viên. Chẳng khó khăn để Minh nhận ra đó là Hà.
Cậu vội lăn xe ra chỗ Hà. Cậu phải hỏi cho ra nhẽ tại sao suốt khoảng thời gian qua Hà không tìm gặp mình. Thấy Minh lăn xe theo, Hà quay lưng bỏ đi rồi lẫn trong đám người. Minh càng vội vã đuổi theo bóng lưng thấp thoáng.
Anh Khải quay lại chỗ cũ tìm thì không thấy Minh đâu. Anh hoảng hốt chạy đi tìm.
Dồn hết sức để đuổi theo Hà, tay Minh mỏi ra rời, cậu ngoặt gấp ở một khúc đường.
TÙM
Chiếc xe lăn của Minh vấp phải gờ tường rồi đổ nghiêng, Minh ngã xuống kênh nước.
Minh cứ thế chìm xuống không nhúc nhích gì. Cậu cảm giác như thời gian ngừng trôi. Giọng nói trong giấc mơ của cậu trôi về như một đoạn băng ghi âm.
“Minh…ở đây tớ mới nói được…cậu nhớ nhé…nói cho anh ấy tất cả những gì cậu phát hiện được…cậu đến được rất gần rồi…cứ theo kí hiệu ấy nhé…Minh..đi đi…tỉnh lại đi….”
Anh Khải thấy chiếc xe lăn chỏng chơ và Minh đang nằm úp mặt xuống nước, anh vội nhảy xuống kéo Minh lên.
Anh Khải thực hiện sơ cứu, hô hấp nhân tạo.
Minh cong người ho ra đầy nước rồi hé mắt nhìn anh Khải.
“Em làm cái gì thế hả?” Anh Khải gắt
Minh bấu chặt lấy tay anh Khải, nói lắp bắp:
“Em…em nhớ ra rồi…ý nghĩa kí hiệu…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!