TRÁO HUYẾT
Chương 3: Nạn nhân thứ hai
“Em chính là bạn của Hà phải không?” Yumi cười. ” Chị ở cạnh phòng cô ấy đây mà. Chị có gặp em đôi lần rồi nhưng chưa có dịp nói chuyện. Chẳng phải em đợt trước hay tới thăm cô ấy còn gì?” Bảo sao Minh cảm thấy nụ cười trắng tinh của Yumi có gì đó quen thuộc, hóa ra là chị hàng xóm của Hà, cô bạn thân cấp 3 của Minh. Hà, Minh và Nam học cùng lớp cấp 3, từng chơi rất thân với nhau, cho đến khi… Minh vui vẻ bắt tay cô cảnh sát trẻ. “Yumi chủ yếu phụ trách thu thập và phân tích các tài liệu bên pháp y. Cô ấy giỏi lắm đấy”. Anh Khải tâng bốc. “Có tài liệu chưa em?” Yumi lại gần và đặt lên bàn anh Khải một xấp tài liệu. Chắc đây là tài liệu mới lập của vụ án ngày hôm kia. Anh Khải lật qua với những trang giấy có dán những tấm ảnh hiện trường. Minh không dám nhìn. Cậu xin phép đi về để kịp giờ làm.
Trời vẫn mưa lất phất vào những ngày chớm thu. Dư luận trong nước sục sôi khi vụ án Cô gái tàu điện ngầm vẫn chưa đưa ra được một kết luận nào. Cảnh sát điều tra đời tư nạn nhân, cô đã kết hôn cách đây 1 năm, hiện giờ cuộc sống hôn nhân không được êm ả lắm. Cô và chồng- một doanh nhân hay xảy ra cãi vã, xích mích. Trong vài tháng trở lại đây, cảnh sát điều tra cô ta có nhắn tin và hẹn hò qua lại với một người đàn ông khác. Nghi phạm chính được khoanh vùng là người chồng và gã nhân tình kia. Tuy nhiên chồng cô gái có chứng cứ ngoại phạm vào thời điểm xảy ra vụ án. Lúc đó anh ta đang tham gia buổi liên hoan công ty có nhiều người sẵn sàng làm chứng. Anh ta rời buổi tiệc lúc 12h kém, vốn dĩ không có cách nào tới hiện trường vụ án theo đúng khoảng thời gian xảy ra án mạng. Gã nhân tình kia đang đi công tác ở Osaka, vậy nên cũng được loại bỏ khỏi danh sách nghi phạm chính, nhưng không loại trừ khả năng một trong hai người họ thuê người giết hại cô gái. Minh chỉ theo dõi báo đài trong những ngày đầu xảy ra vụ án, rồi mọi thứ cũng dần lắng lại. Cậu phải bận tâm nhiều thứ hơn.
Sang tuần, trời nắng to, báo hiệu một cơn mưa khác vào cuối tuần. Dạo này, Minh hay mơ man, nhớ lại ngày xưa, khi mà cậu còn học cấp ba, vô lo vô nghĩ. Nam và Minh chơi thân với nhau từ bé, khi lên cấp ba lại được học chung lớp. Cặp bài trùng nghịch ngợm như giặc luôn làm thầy cô giáo đau đầu. Nam thích thi vào đại học Bách khoa còn Minh tính thi vào Ngoại thương, ước mơ từ hồi cấp 2 của cậu. Lên cấp 3, cả hai đứa quen Hà, cô lớp phó nhanh nhẹn, thông minh. Sau những lần trách mắng 2 thằng bạn vì vi phạm nội quy, Hà trở nên thân thiết hơn với Nam và Minh. Chiều chiều, ba đứa thường đi học về cùng nhau, thi thoảng cùng nhau đi ăn vặt. Thời cấp ba trôi qua yên bình như thế cho tới khi Nam qua đời đột ngột. Từ đó, thế giới của Minh và Hà dường như nghiêng đổ hẳn đi. Minh với Hà vẫn quan tâm nhau như trước nhưng dường như có một bức tường ngăn cách khó đạp đổ giữa hai người. Trải qua cú sốc tinh thần lớn, cả hai cùng chọn cách đi du học để quên đi những mất mát. Giờ Hà và Minh cùng trọ ở ngoại ô Tokyo, đi học đi làm đều bằng tàu điện ngầm. Khu trọ nhà Hà cũng không gần khu nhà Minh ở lắm nên chỉ thi thoảng có thời gian rảnh rỗi Minh mới ghé qua chơi với Hà. Đợt trước Hà ốm nên Minh qua thường xuyên hơn, tuần đôi ba lần, vì thế mà chạm mặt chị Yumi.
“Ê ê..Cuối tuần này có show diễn của Tatsuya đấy. Mày đi không?” Một thằng bạn cùng lớp đại học đập đập vai Minh.
“Mày nghĩ tao đủ tuổi mua vé chắc? Đông lắm. Thôi ở nhà thôi.” Minh đáp.
“Há há…” Thằng bạn cười. “Đi với tao không? Bố tao được tặng vé này”.
“À bảo sao” Minh cười.
Đó là thằng Toke Motoyama, bố làm to trên cục Kiểm duyệt nghệ thuật, thảo nào nó được tặng vé. Tatsuya Mara là nghệ sĩ nhạc Pop nổi tiếng với những màn vũ điệu nóng bỏng, được rất nhiều fan nam yêu thích. Minh cũng chẳng cảm được nhạc Nhật, đi để thay đổi không khí, 1 phần vì hiếu kì và cũng để ngắm những màn trình diễn bốc lửa của cô ca sĩ trẻ. Minh cố gắng xin nghỉ làm để dành 1 buổi tối đi xem show diễn. Nhưng đầu có ngờ, Minh đi xem mà chẳng xem được cái gì.
Buổi chiều chủ nhật hôm ấy, Minh tắm rửa sạch sẽ rồi hẹn thằng bạn ở cửa lên của ga tàu điện ngầm trung tâm Tokyo. Cuối tuần, khu mua sắm đông đúc nhộn nhịp vô cùng, lại cộng thêm show diễn diễn ra ở gần đó nên đường phố ngày càng đông đúc và bức bí. Trời kéo mây đen sau những ngày nắng. Sắp mưa rồi. Thằng bạn chép miệng. “Mưa thì còn gì là show diễn nữa.”
Mưa đổ xuống rào rào. Gần tháng 10 rồi mà vẫn còn bão. Cậu công tử Toke rút trong balo ra chiếc dù nhỏ rồi bật lên cho hai thằng đi chung. Những chiếc ô lướt qua nhau vội vã. Minh và thằng bạn cắm cúi đi dưới mưa. Bất chợt “Roác…”- một chiếc ô bên trái quẹt mạnh vào ô của hai đứa. Minh bất giác nhìn sang. Là Nam. Nam trong khuôn mặt đẫm máu đang cầm ô bằng đôi tay cũng nhễu nhợt những máu. Nam chìa đôi tay đẫm máu về phía Minh. Minh giật mình ngã ra đằng sau.
Toke vội đỡ. “Ê ê tự dưng làm sao đấy?”.
Minh chớp chớp mắt. Mọi thứ lại trở về như cũ, những con người vẫn đang vội vã đi dưới làn mưa. Minh ngơ ra một lúc, tiếng gọi của thằng bạn dường như văng vẳng từ đâu xa dội lại. Minh ngước lên trên bầu trời trắng xóa. Gần nơi biểu diễn, hai bên đường phố giăng một số banner của cô ca sĩ. Những giọt nước mưa dội vào tấm biển. Đột nhiên những giọt mưa biến thành màu đỏ tươi như máu. Máu chảy ròng ròng trên tấm biển quảng cáo của cô ca sĩ xinh đẹp. Máu nơi ánh mắt, trên khuôn mặt và bờ môi.
“Á..Á…” Minh hét.
Toke bắt đầu cuống quít: “Mày sao đấy??? Nếu mệt quá thì tao đưa về nhá?”
“Không không sao…” Minh xoa xoa mắt. “Tao hơi mệt chút thôi…Đi tiếp…Đi đi không phí vé..”
Rồi hai đứa tiếp tục đi chậm dưới làn mưa. Ở nơi biểu diễn đã có rất đông người đến dự. Khu vực khán đài đã đông kín người Sân khấu ngoài trời nhưng có một tấm bạt che khá lớn nên việc biểu diễn gần như không bị ảnh hưởng mấy. Tiếng nhạc nền vang lên đầy sôi động. Chỉ còn ít phút nữa là đến giờ biểu diễn. Sân biểu diễn được dựng khá công phu, hai bên cánh gà nhân viên hậu trường đang tíu tít chuẩn bị. Đây là một khu phức hợp văn hóa, ngay sát sân khấu có một căn nhà ba tầng đang sáng đèn. Có lẽ Tatsuya đang ở trong đó cũng nên. 10-20 phút rồi 30 phút trôi qua, vẫn không thấy ca sĩ ra biểu diễn. Người dẫn chương trình đã đôi lần ra xin lỗi khán giả, mong khán giả thông cảm và đợi thêm ít phút nữa.
“Sao thế nhỉ?…Bình thường Tatsuya có bao giờ đến muộn đâu nhỉ?…” Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào. Thêm 15 phút nữa trôi qua. Vẫn chẳng thấy có gì diễn ra. Những khán giả hàng đầu bắt đầu la ó. Tiếng nói vang khắp cả sân. Người MC vội vã chạy ra từ cánh gà thông báo: “Vì một lí do bất khả kháng…Ca sĩ Tatsuya đành phải hủy bỏ buổi biểu diễn ngày hôm nay… Rất xin lỗi những khán giả đã đến xem Tatsuya biểu diễn. Tiền vé sẽ được hoàn trả đầy đủ lại cho quý vị. Xin quý vị hãy ghi lại thông tin ở cửa ra vào. Chúng tôi chân thành xin lỗi…” Người MC cúi gập người xin lỗi.
Một người chạy từ cánh gà ra thì thầm vào tai người MC. “À..Tôi xin lỗi. Mong quý vị nán lại thêm 10 phút nữa để cảnh sát kiểm tra an ninh. Xin cảm ơn…” Tiếng khán giả không ngừng phàn nàn. Toke nói: “Sao thế nhỉ…Chẳng nhẽ là khủng bố. Tao sợ quá…” Một lát sau, cảnh sát túa vào trong sân, phong tỏa lối ra vào. Cảnh sát mời 2-3 người ra một, rà soát kĩ những vật dụng cá nhân của từng người. Họ để lại thông tin rồi ra về. Đứng ở trong tốp cảnh sát có một bóng dáng quen thuộc. A, anh Khải! Minh chợt nhận ra. Minh kiên nhẫn xếp hàng theo dòng người bước ra khỏi khu vực biểu diễn.
Đi qua trước mắt anh Khải, Minh hỏi nhỏ: “Anh ơi, em đây, có chuyện gì thế?”
Anh Khải nhìn thấy Minh rồi nói với giọng bí ẩn: “A, cậu cũng đi xem cơ đấy. Hôm nào gặp nhau thì anh kể sau nhé. Giờ anh đang bận. về sớm đi.”
Sau đó anh Khải rẽ lối qua cho Minh về. Minh đứng ngoài đợi Toke ra ngay sau rồi hai đứa xuống ga đi tàu về. Cảnh sát phân làm hai đội rà soát những vị khách tham dự buổi diễn, một đội khám nghiệm hiện trường. Sát giờ diễn không thấy Tatsuya ra khỏi phòng thay đồ, trợ lý đã gọi cửa vài lần nhưng không thấy cô ấy trả lời. Tatsuy có tính cách khá khó chiều, lại hay thích làm theo ý mình nên mọi người cũng không dám giục giã nhiều. Chỉ đến khi quá giờ diễn, khách la ó ngoài sân nên người trợ lý mới mở khóa cửa căn phòng thì thấy Tatsuya nằm gục trên sàn nhà, máu thấm đẫm chiếc áo kim sa. Chạy lại gần thấy cô ca sĩ còn thở thoi thóp, những người trợ lý và ekip chương trình đều xúm lại cầm máu và nhanh chóng gọi cho cấp cứu. Hiện giờ Tatsuya vẫn đang được phẫu thuật trong bệnh viện, tính mạng vẫn chưa biết có giữ được hay không.
Được biết, trong khoảng thời gian cô ca sĩ chuẩn bị ra biểu diễn, chỉ có vài người được phép ra vào căn phòng cô: Những trợ lý trang điểm và trang phục cùng quản lý chính. Tất cả những người có liên quan đều được giữ lại để thẩm vấn. Cảnh sát mau chóng check CCTV- camera an ninh. Vào lúc tầm 7h tối có một người đàn ông cao tầm m7, đội chiếc mũ đen sùm sụp và đeo kính, găng tay, đi đôi ủng xanh lá chẳng dính chút nước mưa nào bước vào phòng của Tatsuya. Vì Tatsuya là một người nổi tiếng khó tính nên những nhân viên an ninh chỉ chặn ở lối vào cửa cách phòng thay đồ riêng tư của cô ca sĩ một hành lang hình chữ L. Nếu cần gọi nhân viên Tatsuya có thể bấm điện thoại. Chính vì lối ra vào được chặn đầu bởi nhân viên an ninh nên không ai có thể nghĩ rằng cô gái có thể bị ám hại.
“Giữa hành lang sao lại có một cánh cửa thoát hiểm thế này? Làm gì có ai trông coi được cánh cửa này nếu như không có ai đứng?” Đội trưởng đội điều tra đập mạnh tay xuống bàn, quát lên với trưởng đội an ninh.
“Sao lại có thể tắc trách đến như vậy? Nếu tin tức này lộ ra ngoài thì mặt mũi cảnh sát Tokyo còn biết chui vào đâu??…” “Thưa sếp…” vị thượng sĩ ngập ngừng… “Cánh cửa đó được thiết kế chỉ có thể mở từ trong ra ngoài chứ khó có thể đột nhập được từ ngoài vào trong…Chúng tôi không biết tại sao cánh cửa ấy lại được mở khóa như vậy?…”
“Chắc chắn hung thủ phải là người nắm rõ đội hình nơi này cũng như cách thức bố trí nhân viên an ninh. Điều tra thật kĩ những người ở trong ekip làm việc hôm nay cho tôi! Chúng ta phải có câu trả lời hợp lý với truyền thông!”. Vị đội trưởng gay gắt.
Lúc đó Yumi và Khải cùng bước lại báo cáo. Hôm nay Yumi cũng được phân công tới khu vực biểu diễn để đề phòng khủng bố và giám sát công tác bảo vệ của các nhân viên an ninh.
“Báo cáo sếp, khám nghiệm sơ bộ cho thấy nạn nhân bị sát thương vào khoảng 2-3 tiếng trước, 4 nhát đâm vào bụng, rách thành bụng và xuất huyết trong khá nhiều, tiên lượng xấu…Chúng tôi vẫn đang cố gắng điều tra thêm…Giờ chỉ còn chờ tin từ bệnh viện, mong nó không trở thành một vụ án mạng…” Sau đó Yumi cúi gập người. “Xin lỗi sếp vì đã không hoàn thành nhiệm vụ. Xin nhận hình phạt!”
Vị đội trưởng xua xua tay: “Không sao, sự đã rồi…Tôi biết là hôm nay cô ốm mà, cũng không thể sát sao được.”
Đúng là thấy gái xinh mắt lão ta sáng rỡ lên. Yumi quay lưng bỏ đi. Tới lượt Khải vào báo cáo sơ bộ. “Thưa sếp, tôi điều tra qua hiện trường có những dấu vết vật lộn, nhưng hung thủ rất thông minh đã ép cô ấy vào tường để giảm đổ vỡ và gây tiếng động. Cửa cũng được thiết kế cách âm tốt. Hung khí gây án dự đoán là một vật nhọn có bề ngang tầm 3.5 cm, không tìm thấy ở hiện trường. Và…và….” “Sao nữa? Lắp bắp gì?…” Người đội trưởng giục. “Trên bàn trang điểm của cô ta có khắc dòng kí hiệu giống vụ án cô gái tàu điện ngầm…. LZH9…”
Mặt vị đội trưởng tím lại. Chẳng nhẽ ông ta phải xử lí một vụ án giết người hàng loạt ùm xùm dư luận ư?…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!