TRÁO HUYẾT - Chương 6: Truy bắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
378


TRÁO HUYẾT


Chương 6: Truy bắt


“Này, khoan đã…” đang ngồi yên bên bàn làm việc, Tadashi cất tiếng. “Nạn nhân thứ tư ư?? Rõ ràng là mới có hai nạn nhân, còn thêm ai nữa đâu…”

Lúc này Khải mới để ý tới điểm khác lạ này. Ừ nhỉ, sao lại là nạn nhân thứ tư? Nếu như vụ án tiếp theo xảy ra sẽ là nạn nhân thứ ba chứ? Anh đã bỏ sót điều gì?

Yumi cất tiếng: ” Kì lạ thật đấy, nhưng mà điều quan trọng trước mắt là chúng ta phải ngăn chặn vụ án tiếp theo xảy ra…”

“Chị Misao, chị có thể giúp em xem lại các hồ sơ vụ án gần đây xem có gì khả nghi không?Nạn nhân sẽ là nữ…” Khải gọi với sang.

“Được rồi em, chị sẽ tìm lại.”

Lúc này ông đội trưởng bước vào phòng. “Tất cả sang phòng họp đi.”

Trong buổi họp, Tadashi đã đề cập đến điểm bất thường của bức thư thách thức hung thủ đã gửi. Số lượng vụ án không khớp cho đến giờ. Ông đội trưởng đáp: “Thực sự thì giờ bới lại các vụ án cũ cũng khó khăn và phiền phức không kém. Chúng ta không biết chúng ta đã bỏ sót vụ án nào, từ năm bao nhiêu…”

Higo ngồi bên cạnh huých huých tay Khải “Này, lão ý không muốn bới ra những vụ án lão điều tra qua loa thôi….”

“Tuy nhiên tôi vẫn đồng ý sẽ xem xét lại các vụ án cũ, xem vụ án nào có vẻ liên quan đến vụ này. Misao và Mazuka phụ trách nhé?”

“Tôi đã liên hệ với đơn vị phòng chống khủng bố. Sẽ bố trí như sau:

Một nhóm sẽ bố trí trà trộn ở đầu phố, một nhóm chặn ở cuối phố. Khi có hiệu lệnh sẽ dựng hàng rào người từ đội cảnh vệ nấp ở toà nhà cạnh hai bên đầu phố. Đội dò bom sẽ vào các toà nhà xung quanh một cách kín đáo để phá bom nếu có. Có thể quả bom chỉ là bài đe doạ của hắn ta thôi, nhưng với một tên tội phạm nguy hiểm như thế thì vẫn phải hết sức cẩn thận. Rà soát hết các phương tiện giao thông đỗ hai bên đường. Chúng ta không thể phát lệnh đóng cửa khu mua sắm, nếu không có thể hắn ta sẽ cho nổ bom ngay lập tức. Vị trí quả bom có thể nằm ở khu vực khác ngoài Ginza. Tôi nói đến đây có ai chưa nắm rõ không?”

Phòng họp im lặng. Một vài người lắc đầu

“Tốt, tôi sẽ phổ biến tiếp. Đội chúng ta cũng phải tham gia trà trộn và trực tiếp giám sát. Trong mỗi cửa hàng sẽ có cảnh sát. Ta có 10 cô gái được thuê làm mồi nhử. Họ đều có kĩ năng tự vệ, được kèm bởi một cảnh sát.

Họ sẽ cải trang thành nhiều cô gái khác nhau: nội trợ, học sinh, nhân viên văn phòng,…Mong rằng hắn sẽ sập bẫy. Sẽ có một đội giám sát trên cao, bao quát toàn bộ khu phố, thông báo vị trí của tên sát nhân để vây bắt. Tôi cũng sẽ ở trên đó để truyền lệnh đi. Chú ý, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ tính mạng người dân xung quanh. Kế hoạch ổn chứ? Có ai có ý kiến gì không?”

“Mong mọi chuyện sẽ theo đúng dự kiến…” Misao cất lời.

***

Mấy đêm hôm nay, Minh không thể nào yên giấc được. Cậu đau đầu tới mức phải mua cả thuốc an thần về uống. Đêm nào Minh cũng mơ đi mơ lại một giấc mơ. Và giấc mơ ấy càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn.

Minh đứng trong một căn hầm tối chờ đợi điều gì đó. Đúng lúc này thì Nam xuất hiện

Nam vẫn trong bộ dạng thảm thương ấy, nắm chặt lấy cánh tay Minh không buông, ánh mắt như khẩn cầu điều gì đó, đôi mắt vẫn u buồn.

Mặc cho Minh xin lỗi trong giấc mơ bao nhiêu lần đi chăng nữa, Nam vẫn không buông. Nam kéo Minh chạy, tay chỉ về phía trước, miệng lẩm bẩm không ra tiếng, Minh không thể nghe được gì, chỉ có đoán được mang máng những từ rời rạc: “Nhanh…gấp…Nguy hiểm…Làm ơn…”

Minh bị kéo theo Nam nhưng Nam ngày càng chạy nhanh làm Minh chẳng thể theo được, Nam ngoái lại lần cuối, chỉ vào tấm áo ướt sũng máu của mình một cách gấp gáp rồi tan biến.

Minh ngồi dậy, người run lẩy bẩy, thoáng chốc, Minh như vẫn cảm thấy Nam đứng ở cuối giường mình.

Không ổn rồi, mình phải đi gặp bác sĩ tâm lý thôi…Cuối tuần này Minh sẽ thử bớt chút thời gian đi khám xem.

***

Trước ngày 15/10, cảnh sát đã bố trí xong xuôi máy móc và đội hình, chỉ cần đợi tới ngày vây bắt tên tội phạm.

Ngày 15/10.

Khu mua sắm Ginza đông đúc vào ngày cuối tuần. Dù không thể đông như những ngày hè cao điểm mùa du lịch nhưng khách du lịch vẫn nườm nượp náo nhiệt.

Những cảnh sát cải trang trong bộ thường phục vào vị trí như thường: người thì giả làm người bán hàng, khách qua đường, khách mua sắm,…

Các cô gái được thuê làm mồi nhử sẵn sàng vào vị trí, theo sát họ là một cảnh sát cải trang. Đội điều phối trên cao đã về vị trí và bao quát tất cả con đường phía dưới.

Tất cả sẵn sàng đợi lệnh.

Đợi đến tầm gần trưa, dòng khách đổ về khu mua sắm bắt đầu tăng lên, đội phá bom cũng kín đáo đi dò khắp các cửa hàng và các phương tiện khả nghi. Thần kinh mọi người căng như dây đàn.

Bất chợt, một bóng đen khả nghi xuất hiện, một người đàn ông mặc áo đen, đeo kính râm và đội mũ sùm sụp bước lên từ hướng ga tàu điện ngầm gần đó và bắt đầu đi chầm chậm hoà lẫn vào trong dòng người.

Rất nhanh, đội quan sát trên cao đã chú ý đến người đàn ông này.

Ông đội trưởng phát lệnh:” Code 5, áo đen mũ đen, kính râm, E1 theo sát.”

*code 5: nghi phạm xuất hiện

Ngay lập tức 2 cảnh sát giả trang bám theo người đàn ông. Ông ta đi chầm chậm vào theo sát phía sau một cô gái. Rất không may đó chính là cô gái được thuê để làm mồi nhử.

Cô ta giả vờ dợm chân bước vào cửa hàng H&M nằm ngay giữa phố, hắn ta bước vào theo vào luôtn giữ khoảng cách.

Vào trong cửa hàng, cô gái dừng lại xem đồ, hắn từ từ áp sát.

Tiếng đàm kêu:” Thông báo, code 8, xin phép hành động”

*code 8, nghi phạm hành động*

“Đồng ý.”

Hai người cảnh sát vừa rồi lại gần tóm chặt lấy 2 cánh tay của người đàn ông đè sát hắn xuống đất, tung cả kính.

“Thả tôi ra, làm cái quái gì vậy???”

Cùng lúc đó, tiếng thông báo vang lên ầm ầm trên khu vực quan sát trên cao:” Đầu G, code 5, xin đợi lệnh…”-

“Uni, code 5, xin đợi lệnh,…”

“Chuyện gì vậy???” Ông đội trưởng gắt lên.

Từ trên cao nhìn xuống 2 dòng người đi bộ đông đúc, có 1,2,3,4… người đàn ông có hình dáng na ná người đàn ông vừa rồi đang trà trộn vào dòng người mua sắm. Hôm nay, có một số cửa hàng sale cuối mùa nên con phố càng đông đúc hơn khi trời dần đổ về chiều.

“Bắt hết.” Ông đội trưởng nói qua đàm

Tất cả cảnh sát tiếp cận các nghi phạm và tiến hành bắt giữ.

Đa số đều giãy giụa và không hiểu tại sao mình bị bắt.

“Khỉ thật! Chúng ta bị hắn lừa rồi…” Một người nói.

“Giải về trụ sở, tất cả những người khác giữ nguyên vị trí…”

“Thông báo, phát hiện lõi bom…”

Từ giờ, ông ta biết rằng đội phá bom sẽ bắt đầu hoạt động…Ông ta phải quyết định nhanh. Tiếp tục chờ nghi phạm hay sơ tán người dân để việc phá bom thuận lợi?

Đúng lúc đó, tiếng đàm lại vang lên “Code 5, code 5, Lesac, xin đợi lệnh…”

Ông đội trưởng vội vàng nhìn xuống dưới.

Một người đàn ông đội mũ đen, đeo kính đen và đi đôi ủng màu xanh lá cây đang rảo bước trên vỉa hè

“Lập tức bắt lại” ông ta ra lệnh

2 cảnh sát gần đó tiếp cận người đàn ông. Hắn ta vụt chạy, lách qua dòng người nườm nượp.

Đứng trên cao, người đội trưởng có thể dễ dàng nhìn thấy người đàn ông đang chạy.

Bỗng nhiên một giọt nước rơi xuống mặt ông ta

Độp…độp…những giọt nước mưa rơi xuống

Mọi người lần lượt giương lên những tán ô đủ màu sắc, di chuyển trên vỉa hè.

Họ đã chuẩn bị kế hoạch rất kĩ, trừ một điều, đó là thời tiết. Hôm nay trời mưa về chiều.

Bóng dáng người đàn ông mất hút trong những tán ô.

“Mau dựng hàng rào người lên!!!” Ông đội trưởng nói qua đàm.

Đội cảnh vệ chạy từ toà nhà gần đó chặn hai đầu con phố Ginza, khiến mọi người không thể đi tiếp, đám đông tắc nghẽn.

10 phút trôi qua, cảnh sát lùng sục từng cửa hàng, ngõ ngách nhưng bóng dáng người đàn ông đã hoàn toàn biến mất…

Minh đi lên khỏi ga tàu điện ngầm và bước dần đến cửa phòng khám.

Ngồi chờ đợi trong gian sảnh vắng ngắt, Minh cảm thấy vô cùng buồn chán…Minh ngước nhìn từng giọt mưa đang chảy dài xuống lát cửa kính…

“Rầm rầm…” tiếng một bàn tay đập mạnh vào cửa kính. Minh ngước nhìn.

Là Nam. Không biết là mưa hay nước mắt đang rơi nhoè nhoẹt đỏ lòm từ gương mặt đau khổ của Nam.

Nam cào tay vào cửa kính kèn kẹt, như muốn cầu cứu…Miệng Nam há to chỉ có một âm tiết:

“Ha…Hà….” rồi biến mất

Minh sực nhớ ra lời hứa ấy. Một lời hứa đã ăn vào máu như một thói quen mà Minh còn không nhớ rằng đó là một lời hứa…

Minh rút máy điện thoại ra bấm số gọi cho Hà.

Gọi 2,3 cuộc Hà không nghe máy. Minh sốt ruột. Giờ này đáng nhẽ Hà đã tan học và về nhà rồi. Hay cậu ấy đi chơi???

Minh đứng bật dậy chạy đi…có lẽ Minh chẳng bị sao cả…Có lẽ…

Đúng lúc đó, đàm của người đội trưởng vang lên…

“Báo cáo…phát hiện xác nạn nhân…vị trí….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN