Vì buổi sáng đã nói Bạch Đồ mời khách, nhưng Bạch Đồ cho là Tần Thâm ít nhất cũng phải hiểu ngầm ý tứ muốn một hai món là được rồi.
Không ngờ, thế mà Tần Thâm gọi năm món ăn, đều là thịt.
Cái này làm tim Bạch Đồ tróc ra từng mảnh mấy lớp, còn cảm giác rơi mất một ống máu.
Nếu như nói ánh mắt có thể giết chết người, như vậy Tần Thâm đã bị Bạch Đồ giết rất nhiều lần.
Trái lại Tần Thâm xem như không nhìn thấy, tự mình ưu nhã ăn cơm.
Một bụng khó chịu vào không được ra không được.
Tần Thâm mắt thấy Bạch Đồ sắp bốc hỏa, vội vàng gắp đùi gà cho Bạch Đồ.
“Được rồi, không phải chỉ là một bữa cơm à, có gì to tát đâu, ngày mai mang đồ tốt cho cậu.”
Bạch Đồ nhìn cái đùi gà lớn trong bát: Coi như cậu thức thời.
“Đồ gì?” Bạch Đồ hỏi.
“Đồ tốt, ăn cơm trước đi.” Tần Thâm cúi đầu ăn, không trêu chọc Bạch Đồ nữa.
Bạch Đồ ăn cơm xong lập tức cùng Lý Thần Tinh đến sân thể dục luyện tập, mỗi ngày đều như thế.
Bạch Đồ đang nhỏ mồ hôi trên đường chạy, mà cách đó không xa, Tần Thâm đang ở trên bục quan sát.
Một đám người chung quanh ngồi trên bục, đều là những người chơi thân với Tần Thâm.
Ánh mắt Tần Thâm chăm chú nhìn Bạch Đồ mãi, thấy Bạch Đồ vì trượt chân mà nghiêng ngả một chút, cậu liền cười.
Cười cười rồi lại có phần lo lắng.
Người xung quanh nhìn gương mặt Tần Thâm giống như đang xem một vở kịch.
Lúc thì nhíu mày lúc thì vui sướng.
Đột nhiên, Tần Thâm ‘vù’ một tiếng đứng lên, nhìn nơi xa, hai mắt như sắp bắn hỏa tiễn, ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
Đám người xung quanh hiếu kì nhìn theo, chỉ thấy Bạch Đồ đứng bên cạnh một nam sinh.
Nam sinh nọ cầm nước đưa cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ ngẩn ra, “Cho tôi ư?”
“Ừm, đưa cho cậu.” Nam sinh kia đáp.
Bạch Đồ xua tay, “Đang yên đang lành cậu cho tôi nước làm gì? Cậu lại không nợ tôi cái gì, vả lại tôi cũng không biết cậu.”
Bạch Đồ thực sự không hiểu, nghiêng đầu nhìn nam sinh nọ.
Nam sinh trước mặt có hơi đỏ mặt.
“Bởi vì… tôi thích cậu.” Giọng nói khẩn trương và có hơi nói lắp truyền vào tai.
Bạch Đồ ‘hả’ một tiếng ngơ ngác hỏi lời trong lòng mình, “Tại sao cậu thích tôi?” Bạch Đồ cảm thấy dáng dấp mình không đẹp, lại không đáng yêu.
Đột nhiên xuất hiện tỏ tình thực sự khiến cô có chút không ứng phó kịp.
Nam sinh kia cũng không nói nên lời, chỉ là cảm thấy Bạch Đồ dễ thương, thật sự rất dễ thương.
Cậu ta đã nhìn chăm chú Bạch Đồ rất lâu, ngay cả lần tỏ tình này cũng là vì cố lấy dũng khí, cũng là do bọn bạn cổ động, mới tới.
Bạch Đồ thấy nam sinh cũng không trả lời lại, ‘chậc’ một tiếng.
“Không cần cho tôi nước đâu, tôi cũng không uống, nhưng quen biết làm bạn là được rồi.” Bạch Đồ cười cười nhìn nam sinh.
“Tôi phải đi chạy bộ rồi, tạm biệt.” Bạch Đồ nói xong rồi vòng qua nam sinh đi chạy bộ.
Tần Thâm nhìn đến đây, hỏa khí trong mắt mới tiêu xuống một chút.
“Bạch cô nương, coi như cậu thức thời.” Tần Thâm lẩm bẩm nói ra câu này.
Các anh em cũng thực sự không hiểu, dáng dấp Bạch Đồ cũng không tính là rất xinh đẹp, cảm giác nghiêng về đáng yêu nhiều hơn.
Nếu nói xinh đẹp, Dương Y Y đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng đối với việc theo đuổi của Dương Y Y Tần Thâm lại coi như trong suốt, ngay cả cái ánh mắt cũng không cho.
Thế nhưng, Bạch Đồ xuất hiện thực sự khiến cho bọn họ kinh ngạc.
Vì bên trong phạm vi có Bạch Đồ, Tần Thâm giống như biến thành người khác.
Có người nhìn thấy những hình ảnh này, vừa định hỏi Tần Thâm.
Trong nháy mắt đã thấy Tần Thâm đi về phía đường chạy.
Bạch Đồ trông thấy Tần Thâm nghiêm mặt đi đến bên cạnh mình, còn tưởng đắc tội cậu ta ở đâu.
Vội dừng tốc độ chạy lại, nhìn Tần Thâm, “Tần… anh Thâm, sao thế?”
Bạch Đồ thực sự không dám chọc vào gương mặt khó coi của Tần Thâm. Vì sợ rằng, chủ yếu là do mình khiêu khích.
Tần Thâm khịt mũi lạnh lùng, thả chậm bước chân, đi theo chạy cùng Bạch Đồ.
“Nam sinh vừa nãy là ai?” Ánh mắt Tần Thâm nhìn về phía cây ngân hạnh phía sau Bạch Đồ, ngón trỏ lướt qua chóp mũi, giống như lơ đãng hỏi.
Bạch Đồ ‘a’ một tiếng, “Cậu nói nam sinh vừa nãy mua nước cho tớ sao?”
Tần Thâm thực sự muốn đánh Bạch Đồ, thật là…
“Đúng đúng đúng.” Tần Thâm có phần tức giận nói.
Bạch Đồ thấy tâm tình của Tần Thâm mà không hiểu gì, “Chỉ đưa nước cho tớ thôi, không có gì.”
Bạch Đồ không thích đem những chuyện riêng nói ra, nếu không người khác sẽ cho là cô giống như khoe khoang trá hình. Cũng không nói chuyện nam sinh kia tỏ tình với cô.
“Vậy cậu ta làm gì mà đưa nước cho cậu.” Tần Thâm dừng bước, cảm giác không hỏi ra thề không bỏ qua.
Bạch Đồ nhìn ánh mắt Tần Thâm, giật nảy mình.
“Thì… nói đúng là lần trước tớ nhặt ly nước giúp cậu ta, cậu ta nói muốn cảm ơn tớ.” Bạch Đồ nói dối thì sẽ cúi đầu không dám nhìn đối phương, đặc biệt là đôi mắt. Hiện tại Bạch Đồ chính là không nhìn mắt Tần Thâm như thế, cúi đầu dùng giày khẽ ma sát mặt đất.
Tần Thâm tin là thật, gật đầu cười cười.
Bạch Đồ thấy Tần Thâm cười, bèn chạy đi.
“Đừng uống nước người khác đưa, không an toàn.” Tần Thâm đi theo chạy từ từ cùng Bạch Đồ.
“Biết rồi.” Bạch Đồ gật đầu.
“Ngoại trừ tớ.” Tần Thâm thêm vào một câu.
Lần này Bạch Đồ không hiểu. “Vì sao?”
“Vì tớ là bạn tri kỷ của cậu, sẽ không hại cậu.” Tần Thâm nói thêm bốn chữ ‘bạn tri kỷ’ (3) này, mang theo vị cực kỳ phẫn nộ.
(1) Vì tiếng trung bạn tri kỷ = 知心朋友 (bằng hữu = 朋友) nên mới có bốn chữ.
Bạch Đồ lẳng lặng nguýt Tần Thâm một cái.
Từ khi cô nói mấy chữ ‘bạn tri kỷ’ này, động một chút Tần Thâm lại nói một lần. Chỉ một ngày đã nói không dưới năm lần.
Tần Thâm thấy Bạch Đồ không nói lời nào, muốn đuổi theo.
Trần Ôn ở trên bục gọi một tiếng: “Anh Thâm.” Những lời này mới vừa ra khỏi miệng cũng nhanh chóng trở thành những âm thanh hỗn độn.
Bạch Đồ theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy bóng lưng Tần Thâm.
Đi về phía ngược lại.
Bạch Đồ thu tầm mắt, tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc Tần Thâm sắp đến bục xoay người thoáng nhìn qua Bạch Đồ, thấy cô vẫn còn đang chạy băng băng.
Lắc đầu cười cười, mang đám anh em đi.
Chạy xong một vòng cuối cùng, hai tay Bạch Đồ chống trên đầu gối, thở mạnh.
Lý Thần Tinh tiến lên vịn Bạch Đồ, “Vừa rồi có phải là có người thổ lộ với cậu không?” Lý Thần Tinh bát quái nhìn Bạch Đồ.
Vặn chai nước khoáng mới cầm trong tay ra đưa cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ thở hổn hển, nhận lấy nước, uống ừng ực hơn nửa chai.
Cuối cùng mấy phút sau mới ổn định lại hơi thở của mình.
“Làm sao cậu biết?” Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn Lý Thần Tinh.
Lý Thần Tinh ghét bỏ nhìn Bạch Đồ một cái, “Đồ ngốc mới không biết thôi?”
“Trên mặt tên kia còn suýt viết: Tôi muốn tỏ tình với cậu.” Lý Thần Tinh dắt Bạch Đồ chạy ra phía ngoài.
Bạch Đồ nhớ tới gì đó, ôm bụng cười: “Thế này sao? Nhưng mà đích thực có một đồ ngốc không biết.”
Lý Thần Tinh đột nhiên bị hành động này của Bạch Đồ làm giật nảy mình: “Người nào ngốc vậy?” Lý Thần Tinh hỏi.
“Tần Thâm”. Bạch Đồ thu nụ cười lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Thần Tinh nói.
Lý Thần Tinh ngốc bẩm sinh ngây ngốc hỏi: “Tần Thâm? Cậu ta làm sao?”
Bạch Đồ nghiêng mặt giương cằm với Lý Thần Tinh, nhướn mày: “Cậu hiểu mà.”
“Cậu nói đồ ngốc… ôi ôi ôi…. Cậu nói là Tần Thâm?” Lý Thần Tinh kéo người Bạch Đồ xuống, khom người khẽ hỏi.
Bạch Đồ ưỡn thẳng lưng: “Đúng vậy, cậu sợ cái gì.” Kéo Lý Thần Tinh lên.
“Đừng sợ, có tớ ở đây mà.” Bạch Đồ vỗ vỗ ngực bộ dạng đứng ra bảo đảm cho Lý Thần Tinh.
Lý Thần Tinh sợ ngây người: “Sao cậu không sợ, mới vừa bắt đầu không phải cậu sợ nhất sao?”
“Vì hiện tại tớ và Tần Thâm là bạn tốt, cậu ta đã nói, sau này sẽ không bắt nạt tớ.” Bạch Đồ cười đến xán lạn.
Giống như Tần Thâm đích thực đã nói câu này.
“Cho nên cậu yên tâm, tớ cũng sẽ không để cậu ta bắt nạt cậu.” Bạch Đồ đặt tay Lý Thần Tinh lên tay mình rồi nhẹ nhàng khẽ mu bàn tay Lý Thần Tinh một cái.
Lý Thần Tinh nhìn Bạch Đồ hâm mộ: “Cậu thì tốt rồi, ở trường được lão đại bảo vệ, còn có người tỏ tình.”
Bạch Đồ vỗ vỗ vai Lý Thần Tinh: “Cậu ngốc à, người ta nói thích tớ nhất định là thực sự thích tớ sao? Bây giờ đều thích đùa bỡn tình cảm, trên miệng nói yêu cậu, trong lòng có khi ngay cả một chút khe hở cũng không cho cậu.”
Bạch Đồ nấu canh gà (2) một lúc, Lý Thần Tinh liền húp say sưa ngon lành.
(2) 心灵鸡汤 có nghĩa đề tài những câu chuyện những sự việc mang nhiều kiến thức, trí tuệ và tình cảm, tràn trề năng lượng tích cực, mềm mại và ấm áp. Có thể trau dồi tình cảm, là những món ăn bồi bổ tinh thần; cũng có thể làm cho tâm trạng trở nên phấn chấn, cổ vũ ý chí khi gặp trắc trở và oan ức.
“Hơn nữa, cố gắng học tập là được rồi, nói chuyện yêu đương cái gì. Hại người hại mình.” Bạch Đồ thích nhất nhìn vẻ mặt sùng bái này của Lý Thần Tinh. Lúc này khiến cô cảm thấy nhân sinh đạt tới đỉnh cao.
Bạch Đồ vỗ lưng Lý Thần Tinh: “Bộ dạng cậu xinh đẹp như vậy, còn lo không có bạn trai? Yên tâm. Tin tưởng tớ.”
Lý Thần Tinh bị Bạch Đồ nói mặt đỏ lên.
“Nhưng mà, Bạch Đồ, cậu cũng thực sự rất đẹp, chỉ là tính cách của cậu quá men, sẽ khiến cho rất nhiều nam sinh kính nhi viễn chi (3).” Lý Thần Tinh nói nghiêm túc. Thậm chí hi vọng Bạch Đồ có thể sửa tính cách đàn ông kia đi một chút.
(3) Nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn gần.
Bạch Đồ thờ ơ xua tay: “Có thích hay không thích. Tớ chỉ quan tâm cậu có thích tớ không.” Bạch Đồ lại bắt đầu ghẹo Lý Thần Tinh.
Lý Thần Tinh nguýt Bạch Đồ một cái.
“Tớ nói thật, ngũ quan cậu đúng chuẩn như vậy, đôi mắt lại to thế này, mũi lại cao. Đặc biệt là lông mi, cực kì dài, không biết bao nhiêu nữ sinh trong lớp hâm mộ.” Lý Thần Tinh nói là sự thực, trong lớp có một số nữ sinh đều vụng trộm thảo luận Bạch Đồ.
Tuy rằng lời nói không tốt một chút, nhưng trong câu cũng để lộ ngữ khí hâm mộ.
Lý Thần Tinh đã nghe thấy nhiều lần, nhưng Bạch Đồ nói đừng đi so đo, Lý Thần Tinh cũng khó mà nói.
Bạch Đồ nhéo nhéo mặt Lý Thần Tinh: “Được rồi, đại mỹ nhân Lý, chúng ta có thể về lớp chưa?”
Lý Thần Tinh xùy một tiếng bật cười: “Được thôi, đại mỹ nhân Bạch, chúng ta đi thôi.”
Hai người vội vã về lớp học, nhưng mãi đến lúc tan học Bạch Đồ cũng không thấy Tần Thâm.
Không khỏi có phần kỳ lạ.
Nhưng toàn bộ trong lớp ngoại trừ chơi thân với Lý Thần Tinh, tương đối tốt với Tần Thâm, thì không còn nữa.
Bạch Đồ lắc đầu: Không đúng, vẫn còn một người là Cố Thừa Phong.
Bạch Đồ nghĩ trong đầu: Quên đi, lão đại kia mang theo mười mấy tên bảo vệ người trước người sau.
Thỉnh thoảng thân cô còn khó bảo toàn, còn đi quan tâm người khác.
Còn không bằng suy nghĩ xem tối nay ăn món gì, ôn tập quyển sách nào.