Chỉ thấy Tần Thâm bắt lấy gậy của đối phương, lôi Phì Miêu một cái, người Phì Miêu đã đứng không vững, Tần Thâm lại lấy khuỷu tay đánh vào bụng đối phương, Phì Miêu không kịp thét lên, Tần Thâm cong môi nở nụ cười, kẹp lấy cổ đối phương rồi một cú ném qua vai, áo bị vén lên, Bạch Đồ thấy tám múi của Tần Thâm, làn da màu lúa mạch bên dưới, hormone bùng nổ.
Phì Miêu bị ngã xuống đất, Tần Thâm cầm gậy chống trên cổ Phì Miêu: “Thế nào, sảng khoái không? Gọi ông nội hay không?” Phì Miêu ‘hừ’ một tiếng. Thấy đám đàn em mình đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, la lớn: “Đánh đi, không cần phải để ý đến tao.”
Đám đàn em nghe xong, lại quay lại đánh nhau. Tần Thâm đột nhiên kéo Phì Miêu lên: “Có khí phách đó.” Nói xong lại một quyền vào bụng.
Tuy hình thể Phì Miêu lớn, nhưng thể lực không bằng một nửa của Tần Thâm, đánh mấy quyền, Tần Thâm liếc Phì Miêu một cái, “Gọi ‘ông nội’ đi, tao vui sẽ tha cho mày, mày quản người của mình cho tốt, sau này đừng hơi một tí liền sang bên này kiếm chuyện.”
Phì Miêu không nói lời nào, Tần Thâm cũng không vội, một tay đút túi, tay còn lại vung gậy, ngước mắt vẻ mặt lười biếng nhìn Phì Miêu.
Khóe mắt Phì Miêu sưng lên, liếc sang bên cạnh, giống như khó chịu mà mở miệng: “Ông nội…”
Tần Thâm không nhịn được bật cười. Lắc la lắc lư đi lên vỗ vai Phì Miêu: “Được rồi, gọi đại ca là được rồi, sau này nhớ rõ đừng đến đây kiếm chuyện.”
Phì Miêu liếc mắt nhìn Tần Thâm, nén uất ức.
Tần Thâm nhìn bộ dạng của Phì Miêu, nheo mắt hóp má lại, từ từ xoay cổ: “Làm sao? Không phục hả?”
Phì Miêu nhìn ánh mắt của Tần Thâm, vẻ mặt lạnh lùng, dọa Phì Miêu run lên một cái, chịu đựng cái bụng không thoải mái, vội vàng lắc đầu.
“Còn gây sự không?” Tần Thâm liếc mắt nhìn Phì Miêu, ánh mắt không còn kiên nhẫn, đánh nhau cũng đánh không thoải mái, bởi vì kết thúc quá nhanh, không có chút tính chất khiêu chiến.
Phì Miêu lắc đầu: “Không còn không còn.”
Tần Thâm: Nhàm chán!
Đám anh em của Tần Thâm xung quanh nén cười, thật sự không nhịn được liền huýt sáo cười la to: “Sớm bảo bọn mày gọi anh, bọn mày không nghe, bây giờ thế này.”
Tần Thâm nghe lời nói của bọn nó cũng không nhịn được nở nụ cười.
Sau đó nhún nhún vai, ném cây gậy đi, nói với đám anh em xung quanh: “Đi thôi.” Xoay người đến chỗ để cặp sách, một tay cầm lên, cũng không quan tâm cặp bị cát dính vào, trực tiếp sải bước đi.
Một đám người cùng đi theo, trong tay vẫn cầm gậy, mắt thấy Tần Thâm đi về phía này, Bạch Đồ không nói hai lời vắt chân lên cổ mà chạy.
Khóe mắt Tần Thâm giật giật.
Tên béo đi tới, thấy bóng lưng của Bạch Đồ: “Ôi, người này là ai?” Tần Thâm không lên tiếng.
“Chẳng lẽ vừa nãy cô ấy chứng kiến hết rồi?” Gương mặt tên béo lo lắng nói. “Anh Thâm, làm sao bây giờ?”
Tần Thâm liếc nhìn bóng lưng Bạch Đồ: “Sợ cái gì, người ta đã tới từ lâu rồi.” Tên béo ‘ai da’ một tiếng, “Vậy làm sao bây giờ?”
Tần Thâm nhướng mày nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Đồ, suy tư một hồi, nhìn tên béo bước loạng choạng, bất đắc dĩ mà vỗ trán. Trong chớp mắt rời đi. Tên béo thấy Tần Thâm bình tĩnh như vậy, cũng không nên cuống cuồng, liền đi theo không nói lời nào.
Bạch Đồ bắn vọt tới trạm xe buýt với tốc độ một trăm mét, lên xe bỏ tiền, khi ngồi vào chỗ chân vẫn còn run, mặc dù từng nghe Tần Thâm thường xuyên đánh nhau, nhưng dù sao cũng không trước mặt mình, hôm nay chứng kiến, thực sự khiến cô sợ hãi.
Nhưng khiến cho người sợ nhất chính là lúc Tần Thâm đi tới, cặp mắt đào hoa kia cười như không cười, tất cả giống như muốn bịt kín cổ cô.
Suốt cả con đường Bạch Đồ luôn thấp tha thấp thỏm, rốt cuộc về đến nhà, đi qua hẻm nhỏ, mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi, Bạch Đồ đi đến đầu kia của con hẻm, bên trong là chợ bán thức ăn loại nhỏ. Vượt qua gian hàng bán thịt, trực tiếp đi vào tận cùng bên trong, một bà lão bày rau xanh trên đất. Cô lựa mấy bó, đưa tiền cho bà lão, lại mua một ít mì sợi, Bạch Đồ nhìn tiền lẻ trong tay, lại gọi thêm một quả trứng gà.
Cô về đến nhà rửa sạch rau, nấu mì sợi, bỏ trứng gà vào, lòng Bạch Đồ tràn đầy vui vẻ bưng lên sân thượng ăn. Cửa mở ra, gió thổi vào, đồng phục trên người Bạch Đồ bị gió thổi tốc lên, vài sợi tóc mái trên trán cũng bị thổi, lộ ra cái trán bóng loáng. Đôi mắt to tròn sáng rực chớp chớp, hàng mi dài cụp xuống, giống như một cái bàn chải che khuất mắt.
Đón cơn gió mát buổi chiều, Bạch Đồ ăn hết mì sợi trong tay rồi vẫn chưa hết thòm thèm. Cất chăn mền ngày hôm qua phơi xong, cô bưng bát xuống dưới, trong nhà trống không, ánh sáng mặt trời chói sáng phản xạ xuống từ kính chiếu vào phòng khách, mắt thường cũng có thể nhìn thấy những hạt bụi li ti trong không khí.
Bạch Đồ cầm cây lau nhà và cây chổi mở phòng ngủ Bạch An Chi ra, một mùi tanh hôi nồng nặc ở bên trong xộc vào mũi, mặc dù đã quen với cái mùi này, nhưng Bạch Đồ vẫn lấy cái khẩu trang đã đeo nhiều năm, giặt đến phai màu, đeo lên.
Thuần thục lau chùi sàn nhà, toàn bộ bàn ghế một lần, cuối cùng cất drap giường đi, trải drap giường mới lấy vừa nãy. Lại cầm cái drap giường trong tay vào nhà vệ sinh giặt sạch một lần.
Trong nhà vệ sinh chật hẹp, Bạch Đồ dùng thanh nhiệt điện (1) đun nước, sau đó bỏ thêm ít nước lạnh vào, cởi đồng phục rồi tắm rửa.
(1) thanh nhiệt điện (ảnh minh họa)
电热棒- 维基百科,自由的百科全书
Nhân lúc trời vẫn chưa tối hoàn toàn, Bạch Đồ đeo cặp sách lên sân thượng hóng gió mát. Mở bài tập ra để trên tường đá thật dày rồi viết.
Hôm sau đến trường học, Bạch Đồ liếc một loạt chỗ ngồi đằng sau một cái, chỉ thấy hôm nay Tần Thâm phá lệ tới sớm. Đám đàn em kia thì đi loanh quanh bên cạnh cậu ta, trong miệng nói: “Anh Thâm, anh biết cái người chiều hôm qua là ai không, em tìm cô ấy nói chuyện.”
Bạch Đồ ngồi ở phía trước hô hấp ngừng lại, vươn cổ dựng tai lên nghe lén.
Chỉ nghe thấy Tần Thâm nhàn nhạt trả lời: “Không biết.” Bạch Đồ thở phào nhẹ nhõm, còn may còn may, cậu ta không nhận ra.
Bạch Đồ thả lỏng, hơi nghiêng đầu, lén lút xoay người lại nhìn Tần Thâm một cái. Không nhìn còn đỡ, vừa thấy tim lại nhảy bịch bịch bịch không ngừng.
Chỉ thấy đôi chân dài của Tần Thâm duỗi thẳng, mở ra thật to.
Trong tay cầm một quyển sách dùng ngón trỏ để quay.
Tất cả bạn học đều có bạn ngồi cùng bàn, chỉ có cậu ta, hạc giữa bầy gà, không giống người thường, một mình ngồi một chỗ.
Dường như thấy được ánh mắt của Bạch Đồ, cậu đập quyển sách xuống bàn ‘ầm’ một tiếng, khóe miệng nhếch lên, từ từ dùng tay làm một động tác cắt cổ.
Bạch Đồ thình lình xoay người quay đầu lại, chân ở dưới bàn không ngừng run rẩy. Bạn ngồi cùng bàn vừa mới đổi Lý Thần Tinh khó hiểu nhìn Bạch Đồ: “Bạch Đồ, cậu làm sao vậy?”
Bạch Đồ chợt nhìn về phía Lý Thần Tinh, do dự một hồi rồi mở miệng: “Cậu nói xem, có người không cẩn thận chọc phải đại ca của trường học thì sẽ thế nào?”
Lý Thần Tinh không trả lời mà hỏi lại: “Sao thế? Cậu chọc phải Tần Thâm rồi?”
Bạch Đồ bỗng ho khan một trận, xua tay: “Không có không có. Tớ chỉ hỏi thử.”
Lý Thần Tinh buông bút trong tay, hai tay đan chéo đặt trước ngực, “Chậc… Cậu khẩn trương cái gì? Tớ cho cậu biết. Cái khác tớ không biết, nhưng lúc học lớp Mười, tớ chung lớp với Tần Thâm, tính hung bạo của Tần Thâm, mọi người đều biết. Khỏi cần phải nói, tớ nhớ lúc học lớp Mười, Tần Thâm đang ngủ, sau đó có một nữ sinh ỷ thân thiết với Lý Minh, cố ý nói chuyện lớn tiếng với Lý Minh, kế đến còn cố tình ngồi trước bàn của Tần Thâm, Tần Thâm bị đánh thức, mắng nữ sinh kia một trận.” Lý Minh là một trong những người có quan hệ khá tốt với Tần Thâm.
Bạch Đồ nuốt nước miếng, “Sau đó thì sao?”
Lý Thần Tinh nhún vai: “Không biết, dù sao đây vẫn là một chuyện tương đối nhỏ, có điều oai danh của Tần Thâm vô cùng lớn, không chỉ trường học chúng ta, trung học An Hòa bên cạnh cũng mở miệng gọi Tần Thâm một tiếng là ‘anh Thâm’.”
Bạch Đồ nhớ tới chuyện đánh nhau hôm qua, quả đúng là như vậy, hai ba lần đã giải quyết xong lão đại của đối phương.
“Bạch Đồ, cậu run cái gì?” Lý Thần Tinh lớn giọng quát.
Bạch Đồ vội quay đầu lại nhìn phản ứng của người phía sau một chút, chỉ thấy Tần Thâm cười như không cười, mắt nhìn mình chằm chằm. Bạch Đồ thu tầm mắt, cố giả vờ bình tĩnh lắc đầu với Lý Thần Tinh: “Không có gì.” Rồi cúi đầu làm bài tập.
Một lát sau, tiếng chuông giờ tảo đọc vang lên, người của hội học sinh lại lục thân không nhận bước vào, Bạch Đồ cầm sách lên vừa định làm bộ đọc một phen, chỉ thấy một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trước mắt.
Bạch Đồ tưởng là người của hội học sinh, càng ra sức đọc lớn tiếng hơn. Nhưng đôi giày thể thao trước mắt kia chẳng những không đi xa lại còn đi càng gần.
Bạch Đồ cảm thấy không khỏi quen mắt, suy tư một hồi, trợn to hai mắt ngẩng đầu lên, quả nhiên, người trước mặt là Tần Thâm.
Chỉ thấy trong tay Tần Thâm cầm mấy quyển bài tập, đứng trước chỗ Bạch Đồ, một tay chống lên bàn cô, nhếch miệng cười tà mị, mấy nữ sinh ngồi xung quanh Bạch Đồ kìm nén tiếng thét lên.
Bạch Đồ khó hiểu nhìn Tần Thâm, cố giả vờ giữ bình tĩnh, cất lời: “Sao, sao, sao, vậy?” Dứt lời, âm thầm tự cắn lưỡi mình một cái.
Một tay Tần Thâm chống trên bàn, nghiêng nghiêng đầu, nhìn Bạch Đồ rồi nở nụ cười, cố tình bắt chước Bạch Đồ: “Không không không sao hết, giúp cậu làm ăn thôi.” Nói xong cười rộ lên.
Bạch Đồ mím môi, không để ý tới Tần Thâm, ngẩng đầu lướt qua Tần Thâm, thấy hội học sinh tiến vào, nghĩ trong đầu: Hội học sinh tới rồi, tôi xem cậu còn kiêu nữa không.
Bạch Đồ nhìn hội học sinh rồi mỉm cười, Tần Thâm không hiểu gì.
Thuận theo ánh mắt của Bạch Đồ nhìn phía sau, chỉ thấy người của hội học sinh đi tới, lòng Bạch Đồ chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này, chỉ chờ người của hội học sinh đến chỉnh đốn Tần Thâm.
Nhưng chỉ thấy bọn họ nhìn Tần Thâm một cái, đi đến cười hì hì gọi một tiếng: “Anh Thâm.” Rồi đi…. rồi đi… rồi đi ra cửa lớp.
Tần Thâm thấy biểu cảm của Bạch Đồ từ cười rồi trở thành biểu cảm giống như ăn mướp đắng, nhún vai. Cúi người xuống: “Sao thế? Cậu cho là tớ sợ hội học sinh hả?” Với góc độ này Bạch Đồ có thể thấy từ xương quai xanh trở xuống một chút của Tần Thâm. Không khỏi nghĩ đến tám múi ngày hôm qua.
Bạch Đồ lập tức ửng hồng rồi lắc đầu, “Không không không, sao có thể, hội học sinh sợ cậu còn không kịp.”
Mặt Tần Thâm hiện lên biểu cảm: Xem như cậu thức thời, cậu đặt bài tập trong tay lên bàn Bạch Đồ, “Bao nhiêu tiền?” Bạch Đồ đếm ước chừng, “Ừm… 5 bản, lấy cậu 10 tệ đi.”
Tần Thâm khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Bạch Đồ: “Ồ, sao vậy, không phải hôm qua cậu giảm giá cho người khác sao, sao hôm nay không giảm cho tớ?”
Bạch Đồ ấp úng: “Chữ của cậu đẹp, tớ muốn bắt chước tương đối khó.”
Tần Thâm được khen sửng sốt một chút, yết hầu chuyển động lên xuống, đưa 10 tệ cùng với vở cho cô.
Bạch Đồ nhận lấy, ngón tay hai người chạm vào nhau. Rất nhanh Bạch Đồ lập tức đổi hướng cầm.
Tần Thâm bước đi xa, Bạch Đồ mở bài tập, vừa định viết, đã thấy một tờ giấy kẹp bên trong vở: Chuyện ngày hôm qua, trời biết đất biết, nửa câu sau là gì. Cậu dám nói chuyện ngày hôm qua thử xem.
Tay Bạch Đồ run một cái, lập tức bắt chước kiểu chữ của Tần Thâm viết mấy chữ.
Bình thường trung học Hoa Thành đều là tan học sẽ nộp bài tập hôm qua, lúc tan học Bạch Đồ liền đưa vở bài tập cho Tần Thâm.
Tần Thâm vắt chéo chân, nhận lấy. Mở ra, ừm, quả thực rất giống với chữ mình, cho 9 điểm đi.
“Cám ơn.” Tần Thâm lười biếng nói.
Đám đàn em xung quanh đều kinh ngạc nhìn Tần Thâm sau đó ngơ ngác nhìn nhau.
Bạch Đồ thấp giọng đáp: “Không có gì.”
Lý Minh nhìn bóng lưng của Bạch Đồ, khẽ nói với tên béo: “Này, Trần Ôn, hôm nay anh Thâm đã làm gì?”
Trần Ôn lắc đầu, “Chẳng biết nữa. Lại bảo tụi tao đưa bài tập cho cậu ta, tự cậu ta đi tìm Bạch Đồ, bây giờ lại nói cảm ơn với Bạch Đồ. Cái này… anh Thâm đâu có khách sáo với người như vậy bao giờ.”
Tần Thâm mở bài tập ra, thấy mặt sau tờ giấy ghi mấy chữ to lớn nổi bật: Cậu biết tớ biết. Yên tâm đi, tớ nói tớ không phải người.
Mấy chữ này, và chữ của mình giống nhau như đúc, xem ra đã bắt chước được đến mức này rồi.
Xem như cậu thức thời!
Nhưng Tần Thâm vẫn không nhịn được, cầm tờ giấy hờ che miệng, ánh mắt hài hước, phì cười một tiếng.
Tần Thâm cầm tờ giấy trong tay đưa ra xa, đan xen giữa ngón cái và ngón giữa, gảy một cái.
“Con mèo này gan thật, còn dám xem mình đánh nhau.”
Gió thổi tung màn cửa, ánh mặt trời thừa vắng mà vào, chiếu vào lớp, cặp mắt đào hoa kia dường như tỏa sáng cùng với mặt trời.