“Tớ và cậu không có khả năng.” Câu nói này liên tục quẩn quanh bên tai Tần Thâm.
Càng nghĩ càng giống như một tia chớp nhằm vào cậu hết lần này đến lần khác.
Lúc cậu lấy hết can đảm nói ra ba chữ “Tớ thích cậu” này, vạn phần chờ mong.
Thế nhưng, Bạch Đồ trực tiếp mở cửa ra.
“Tớ và cậu không có khả năng. Ra ngoài đi, Tần Thâm.” Trên mặt Bạch Đồ không có ý nói đùa.
Sẽ không giống như trước đây, đột nhiên nói một câu: “Anh Thâm, em nói đùa thôi.”
Nhưng Tần Thâm tình nguyện Bạch Đồ nói những lời này. Cũng không cần cô cự tuyệt gọn gàng như thế.
Tần Thâm đứng bất động tại chỗ, Bạch Đồ cũng bất động.
Các bóng chồng lên nhau dưới ánh đèn sợi đốt
Tần Thâm véo ngón tay. “Tại sao? Ngay cả cơ hội cậu cũng không cho tớ, đã nói không có khả năng.”
“Điều này cần sao? Tần Thâm” Bạch Đồ hỏi. Ngữ khí vô cùng lạnh lùng.
“Nhưng…” Tần Thâm còn chưa dứt lời, Bạch Đồ đã nói: “Đừng nhưng nữa, Tần Thâm, chênh lệch giữa chúng ta rất lớn, đi cũng không đến cùng, tại sao lại phải cố chấp chứ?” Bạch Đồ trả lời quá mức kiên cường.
Tần Thâm bỗng không biết làm thế nào cho phải.
“Cậu…” Tần Thâm không nói tiếp.
Bạch Đồ thở dài. “Tần Thâm, chỉ làm bạn thôi, như vậy sẽ tốt hơn.”
Tần Thâm vẫn không chịu.
Bạch Đồ đứng ở cửa, mở toang cửa ra.
“Ra ngoài, Tần Thâm.” Cuối cùng, Bạch Đồ liếc qua, Tần Thâm bị dọa giật mình.
Không thể chọc cho Bạch Đồ tức giận, Tần Thâm nghĩ trong đầu.
Ngây ngốc rồi đi ra ngoài.
Đi ra…
Đi ra…..
Bạch Đồ ‘sầm’ một tiếng đóng cửa lại, Tần Thâm sợ tới mức hoàn hồn.
Ầm ầm ầm.
“A Đồ, cậu mở cửa.” Tần Thâm ở bên ngoài gọi.
“Ít nhất cậu phải cho tớ một cơ hội chứng minh chứ…” Tiếng Tần Thâm xen lẫn tiếng đập cửa, không ngừng mà gọi.
Bạch Đồ không nói lời nào, thay dép đi vào phòng.
Tiếng đập cửa hò hét ngoài kia không biết đã ngưng từ lúc nào.
Bạch Đồ không biết mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.
Xé một tờ giấy, ngồi vào ghế, đèn bàn chiếu xuống, Bạch Đồ cầm bút.
Viết ngày lên trên: Năm 2010 ngày mùng 1 tháng 10.
Bạch Đồ viết viết, rồi buông bút xuống.
Đi tới cửa, mở một khe nhỏ thoáng nhìn qua về phía cửa.
Không có ai.
Bạch Đồ có cảm giác khó tả, một cỗ buồn phiền trong lòng.
Đóng ‘sầm’ cửa lại.
Tạch tạch tạch đi lên sân thượng.
Bạch Đồ nhìn thấy một cái bóng màu đen. Chưa kịp nhìn thêm đã thấy một con mèo từ sát vách lầu gác chân thấp nhảy qua, Bạch Đồ nhìn một cái, cặp mắt kim quang lóng lánh kia, yếu đuối kêu lên một tiếng.
Bạch Đồ hứng thú, cũng kêu theo: “Meo.”
Con mèo cảm thấy Bạch Đồ giống như bị điên, vèo một tiếng nhảy về.
Bạch Đồ ‘chậc’ một tiếng.
“Ý gì thế? Tao không thể nhảy theo mày.”
Tiện đà nằm xuống ghế, hai tay gối sau đầu. Nhìn bầu trời đêm. Tối nay không sao, nhưng có ánh trăng.
Gió thổi tới, lúc này Bạch Đồ mới ngửi được trên người mình nồng nặc mùi rượu.
“Đợi mình lớn lên, mình sẽ mua cho bản thân một ngôi sao.” Bạch Đồ lại lẩm bẩm.
“Tên là gì nhỉ?”
“Nếu không gọi là Đồ Tinh đi.” Bạch Đồ nói xong tự cười ha ha.
Đây chính là hậu quả sau khi uống rượu.
Vừa mới bắt đầu không có phản ứng gì, đợi khi phản ứng qua đi, lập tức mê man không tỉnh táo.
Lải nhải.
Bạch Đồ thì thầm cũng không biết nói cái gì.
Mãi đến lúc đón gió đêm ngủ say.
Quạt thiên nhiên, còn tiết kiệm điện.
Hôm sau lúc Bạch Đồ rời giường, vặn vẹo cổ một cái. Ê ẩm.
Đau đầu.
Vô lực.
Ôi, đây là hậu quả của say rượu!
Bạch Đồ bất đắc dĩ ngồi dậy miệng nói thầm, “Đám người kia thật biết tính toán, cho dù uống say dẫu sao cũng là Quốc Khánh, không phải đi học.”
Xuống giường, mang dép xong, đi vào nhà vệ sinh, dùng thanh nhiệt điện đun nước nóng. Nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ.
Bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua, cùng với chuyện của Tần Thâm.
Ầm một tiếng.
Bạch Đồ giống như máu huyết sôi trào, lại giống như cảm giác bị trăm ngàn vạn con kiến gặm cắn.
Cô nhớ tới câu nói của Tần Thâm: “Tớ thích cậu.”
Khi đó đầu cô đau nhức vô cùng. Cái gì cũng không biết, chỉ biết Tần Thâm thấy cô đi tham gia lễ hội bia, cảm thấy mình có hơi mất mặt.
Tiếp theo Bạch Đồ nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Cô nhắm mắt, ngửa mặt lên trời thở dài: “Trời ạ. Cứu tôi với.”
Bạch Đồ nhớ tới lời tỏ tình của Tần Thâm. Nhớ đến câu từ chối của mình.
Thật khâm phục mình dũng cảm như vậy.
Cũng may mình uống rượu say rồi quyết đoán, không có mơ màng hồ đồ nói theo cậu: Tớ cũng thích cậu.
Bạch Đồ vò tóc, đầu đầy bọt biển. Bộ dạng có phần buồn cười.
Sau khi tắm xong, Bạch Đồ dọn dẹp nhà một chút, lại đem drap giường ra giặt. Đang giặt đột nhiên nhớ tới tối qua không phải mình ngủ ở sân thượng sao?
Chẳng lẽ là nằm mơ?
Tay Bạch Đồ đầy bọt bột giặt, cô vừa giặt drap giường vừa mang tâm tư đi xa.
Thật là kỳ lạ.
Bạch Đồ yên bình trải qua sáu ngày nghỉ còn lại, vẫn ôn tập tốt, cô cũng muốn đi tìm việc làm thêm, nhưng Bạch An Chi không chịu, kể cả người đàn ông kia cũng không chịu.
Buồn chán lại vô vị qua hết sáu ngày, Bạch An Chi vẫn không trở về.
Dì Thúy đưa tiền Bạch Đồ. Là tiền thưởng của lễ hội bia.
Lúc cầm lấy số tiền này, trong nháy mắt Bạch Đồ có cảm giác nan giải.
Cô chợt nhớ tới Tần Thâm. Nhớ tới những lời đó của Tần Thâm.
“Vì số tiền này, cần thiết hay không?”
Phút chốc Bạch Đồ cũng muốn xoay người ném tiền đi. Nhưng cũng trong chớp mắt, cô lại nhận lấy, cười với dì Thúy.
“Cảm ơn dì Thúy lấy tiền giúp cháu.” Giọng Bạch Đồ mềm dẻo vang lên, cô biết làm thế nào khiến cho trưởng bối vui vẻ. Ngoại trừ Bạch An Chi.
Dì Thúy vui vẻ cười mấy tiếng, rồi đi xuống, không bao lâu lại quay lại nói: “Mấy ngày nay cháu cũng cẩn thận một chút, dì thấy một người tuổi trẻ lén lén lút lút đứng ở gần đây.”
Bạch Đồ gật đầu. Không phải là cái đám người nhìn váy hôm nọ chứ?
Bạch Đồ lo lắng là đám người kia, nên không ra ngoài lần nào. Trừ khi mua đồ ăn.
Bạch Đồ bỏ tiền vào hộp sắt trong tủ quần áo, hộp sắt trữ một chồng tiền, đến lúc đại học cũng có thể đủ học phí rồi.
Bạch Đồ bỏ chúng vào dưới cùng đống quần áo.
Cô không muốn dùng tiền của người đàn ông xấu xa kia học đại học, cô muốn dựa vào chính mình.
Kể cả sau này, cô cũng không muốn có bất cứ liên lụy gì với người đàn ông đó.
Bảy ngày trôi qua. Một tuần mới lại đến.
Nhưng Bạch Đồ lại đau khổ, cô không biết nên đối mặt với Tần Thâm thế nào.
Lề mề ở cổng trường, bước chân cực chậm.
Ngân hạnh hai bên dường như lại vàng đi một ít. Cao lớn cường tráng đứng ở cổng trường. Thỉnh thoảng vài chiếc lá rơi xuống.
“Vẫn khỏe chứ?” Sau lưng Bạch Đồ vang lên một giọng nói.
Thuận theo nhìn sang, là —— Cố Thừa Phong.
Bạch Đồ biết cậu ta hỏi cái gì. Gật đầu. “Không có chuyện gì.”
Cố Thừa Phong nở nụ cười. “Không ngờ cậu còn uống rượu rất lợi hại.”
Bạch Đồ xấu hổ cười hai tiếng, đêm đó người quen gặp được chính là cậu ta.
“Bình thường thôi.” Bạch Đồ ấp úng trả lời.
Cố Thừa Phong cười hai tiếng, hai vai đeo cặp sách. Hai cúc áo của đồng phục được cài lại. Khí chất lạnh lùng tràn đầy dáng vẻ thư sinh. Vừa nhìn đã thấy là học sinh ba tốt.
“Sao hôm đó cậu lại ở đấy vậy?” Bạch Đồ nghĩ tới, có hơi tò mò.
Cố Thừa Phong liếc mắt nhìn Bạch Đồ, giống như muốn nói: Cậu mới nhớ hỏi tớ chuyện này sao?
“Tớ nghe nói có lễ hội bia, tiện thể đi qua xem thử.” Cố Thừa Phong trả lời.
“Thật đúng là trùng hợp.” Bạch Đồ gãi gãi đầu. Hì hì hai tiếng.
Cố Thừa Phong liếc mắt nhìn Bạch Đồ, mỉm cười. “Cậu yên tâm, tớ sẽ không nói đâu.”
Bạch Đồ giống như bị nhìn thấu tâm sự, ‘hả’ một tiếng, nhe răng cười: “Thế cảm ơn cậu nhé.”
Tần Thâm đã đến lớp từ rất sớm, tựa vào hành lang trên lầu nhìn Bạch Đồ.
Biểu cảm ăn thịt người.
“Đúng là mắt mù.” Tần Thâm lẩm bẩm.
Mấy nữ sinh đi qua hành lang, nói thầm. “Tớ cảm thấy nam sinh cài hai cái cúc áo lên rất có cảm giác cấm dục, đẹp trai còn ngầu nữa.”
“Đúng đó, tớ cũng thấy vậy, à, đúng rồi, không phải là Cố Thừa Phong sao?” Mấy nữ sinh lén lút nhỏ giọng thì thầm.
Tần Thâm đứng bên cạnh mặt tối sầm lại.
Quả nhiên ở chỗ rẽ cầu thang đã thấy Bạch Đồ và Cố Thừa Phong, hai người vừa nói vừa cười đi cùng nhau.
Tần Thâm liếc một cái. Quả nhiên, cài hai cúc áo lại với nhau.
Nam muộn tao!
Bạch Đồ ngẩng đầu trong nháy mắt, đã thấy bóng lưng Tần Thâm đi vào lớp.
Tim lập tức bị đưa lên cổ họng.
Ôi mẹ ơi, đối mặt với Tần Thâm thế nào đây.
Bạch Đồ mang theo tâm tình thấp thỏm bước vào lớp.
Thấp thỏm ngồi trên chỗ ngồi.
Lý Thần Tinh nháy mắt với Bạch Đồ. Làm cho Bạch Đồ rùng mình.
“Làm sao vậy? Thần Tinh.” Bạch Đồ hắng giọng, khó hiểu hỏi.
Lý Thần Tinh chỉ cười không nói lời nào.
“Bạch Đồ nhà ta hoa đào nở.” Vẻ mặt Lý Thần Tinh kích động nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ lờ mờ.
Đặt cặp sách sau lưng ghế, xoay người lập tức nhìn thấy Tần Thâm.
Tần Thâm vẫn là dáng vẻ ngả ngớn kia, cúc áo vẫn mở rộng, cả người dựa vào thành ghế, trong tay xoay bút, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Đồ, trong lòng Bạch Đồ lộp bộp một tiếng, lập tức xoay người quay đầu lại.
Bỏ sách vào trong hộc bàn, đưa tay liền sờ được một tờ giấy thô sáp.
Bạch Đồ khom lưng xuống. Lấy vật trong tay ra
Là một bức thư, nói đúng ra là thư tình.
Bởi vì phía trên viết mấy chữ rất to: Bạch Đồ, tớ thích cậu.
Chữ ấm áp bao nhiêu, thế nhưng phía sau còn có một dấu ngoặc (không mở ra tan học cậu khỏi đi)
Nét chữ vô cùng quen thuộc, không phải là cái người Tần Thâm kia sao?
Bạch Đồ thở dài.
Không mở ra sợ sau khi tan học càng phiền toái hơn, mở ra…. Được rồi mở ra thôi.
Bạch Đồ mở ra, cả mặt đều cùng một màu đen, rõ ràng từng nét bút, nét chữ có hơi dùng sức, giống như chủ nhân đang tuyên bố sự kiên định của mình.
Không viết ẩu một chút nào.
Cái chữ kia chính mình bắt chước cũng đủ lâu rồi, bây giờ vừa nhìn vẫn cảm thấy không thể bắt chước tinh túy được.
Bạch Đồ hơi thấp đầu, giống như nghiêm túc đọc sách, cặp mắt có thần nhìn nội dung trong thư.
Tuy rằng bên trong chỉ là nét chữ không có sinh mệnh, nhưng Bạch Đồ lại có thể cảm nhận được ngữ khí và có lẽ cũng là thái độ của Tần Thâm viết lá thư này.
Bạch Đồ đoán chừng, Tần Thâm là tràn đầy tức giận và căm hận viết ra, có lẽ hơi hơi thấp thỏm nữa.
Dù sao cũng viết thư cho người mình thích, là một chuyện vừa rất hồi hộp cũng vừa khiến cho người mong đợi.
“Tớ thích cậu, nếu như cậu cảm thấy làm cho cậu rất khó xử, hoặc là cậu cảm thấy rất khó chịu.
Vậy thì ngại quá, cậu chịu đựng chút đi, tớ thích cậu, chuyện này không thể sửa, cũng không muốn sửa.
Cho dù là bệnh, tớ cũng không muốn trị.
Tớ biết hiện tại cậu không thích tớ, tớ cũng không cần cậu đáp lại bây giờ. Vì một ngày nào đó, tớ sẽ khiến cậu cam tâm tình nguyện.
Viết lá thư này là muốn chính thức nói cho cậu, tớ muốn theo đuổi cậu.”
Nhìn đi! Đây chính là Tần Thâm tỏ tình, bá đạo lại ngạo kiều.