Bạch Đồ đánh ‘bốp’ một tiếng lên tay Tần Thâm, vẻ mặt cậu tủi thân nhìn cô.
“Cậu giả vờ.” Bạch Đồ ra vẻ hất tay Tần Thâm ra.
Tần Thâm vốn định giả vờ nữa, nghe thấy lời này đứng thẳng lên, nhận lỗi, “Được được được.”
“Tớ không giả nữa.” Tần Thâm ngu ngốc lại nói thêm một câu, lời nói ra mới ý thức được mình nói cái gì, lập tức che kín miệng mình.
Bạch Đồ ghét bỏ hất tay Tần Thâm ra.
“Cách xa tớ một chút.” Bạch Đồ nói xong câu đó lập tức đi, không ngừng lại chút nào.
Tần Thâm duỗi tay nắm lấy cổ áo Bạch Đồ, túm người trở lại, nói bên tai cô, “Sai còn chưa được sao?”
Tần Thâm cây ngay không sợ chết đứng nhận sai, không cảm thấy mình có lỗi chút nào, cậu thật sự không cảm thấy mình có lỗi…
Dù có quay lại một lần cậu vẫn sẽ giả vờ yếu ớt.
Bạch Đồ nguýt Tần Thâm một cái không nói lời nào, Tần Thâm mặt dày lại gần hỏi cô: “Chuẩn bị buổi chiều thi đấu xong chưa?”
Bạch Đồ cẩn thận suy tư một hồi, nhớ đến danh sách thi đấu chiều nay, những người khác thật ra cũng không có áp lực gì, chỉ có một nữ sinh nọ là quán quân 3000m năm ngoái.
Bạch Đồ cụp mắt, “Tạm được.”
Tần Thâm xoa xoa đầu Bạch Đồ, Bạch Đồ bực bội lườm Tần Thâm.
“A Đồ, cậu nhất định phải cố lên. Đừng quên cậu đã nói sẽ mời tớ ăn tiệc.” Tần Thâm cong môi, mang theo ý khích lệ.
Bạch Đồ mím môi, “Tớ nhớ rồi, vì vậy tớ chắc chắn sẽ giành giải nhất.”
Hai giờ chiều, đường chạy màu đỏ nhựa plastic trên sân thể dục.
Bạch Đồ ngồi xổm ở vạch xuất phát, Tần Thâm đứng sát mép đường chạy, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Tiếng súng vừa vang lên, Tần Thâm hô Trần Ôn: “A Đồ, cố lên.”
Trong nháy mắt, nương theo tiếng của Tần Thâm, Bạch Đồ liền vọt lên.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay từng đợt, náo nhiệt không giống như là cổ vũ, thậm chí cô còn nghe thấy người ở bên trong đám người la to một câu “Anh Thâm”, Bạch Đồ phân tâm thoáng nhìn qua.
Chỉ thấy Tần Thâm cùng chạy bên ngoài đường chạy, đi theo bước chân của mình.
Người xung quanh đều tự giác nhường ra một con đường.
Tim Bạch Đồ như mồ hôi chảy trên mặt, thuận theo gò má chảy vào miệng, vị vừa ngọt vừa mặn, cô ép mình thu tầm mắt lại, mắt nhìn phía trước, nhớ đến kiến thức Tần Thâm đã dạy.
Giọng của Tần Thâm hết lần này tới lần khác phút chốc mạnh mẽ vang lên, “Điều chỉnh hơi thở, giống như chúng ta trước đây. Không cần khẩn trương cũng đừng hoảng loạn.”
Bạch Đồ làm theo, đúng là hiệu quả rất tốt, những người khác bị Bạch Đồ bỏ lại phía sau hơn nửa vòng.
Duy chỉ có cái người Lâm Ý – quán quân năm ngoái.
Bạch Đồ thoáng nhìn qua Lâm Ý, dường như cô ta… cũng làm theo phương pháp điều tức hơi thở của Tần Thâm. Cô ta đi theo Bạch Đồ, vẫn trên một đường thẳng, không vượt qua cô, cũng không rớt lại phía sau cô…
Tần Thâm vẫn đang chạy phía ngoài dạy cô, Bạch Đồ thu tâm trí lại, an tâm nghe.
Vòng cuối cùng, hai người đồng thời tăng tốc, Bạch Đồ trông thấy Lâm Ý liều mạng xông về phía trước, trong đầu thoáng hoảng loạn, cuối cùng chênh lệch một chút như vậy, xếp hạng hai.
Cô ở vạch đích mất mát trong nháy mắt, nhắm mắt lại một cái.
Tần Thâm chạy đến vạch đích chờ Bạch Đồ, trong lúc Bạch Đồ xông tới, Tần Thâm khom lưng ôm lấy người.
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào, từng lúc cao hơn.
Tần Thâm ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Bạch Đồ, cụp mắt cúi đầu xuống nhìn cô một cái, chỉ thấy cô mím môi.
“Không sao cả, rất tuyệt.” Tần Thâm vỗ lưng Bạch Đồ, giọng nói mang theo ý vỗ về.
Bạch Đồ từ trong ngực Tần Thâm điều chỉnh hơi thở của mình, sau đó chống người dậy, chốc lát không nói gì, quay người rồi đi.
Tần Thâm cho là Bạch Đồ xấu hổ, liền trừng mắt đám người còn đang ồn ào kia một cái, đám người xung quanh kia tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi… không nói tiếp nữa.
Tần Thâm mới vừa cất bước đi tìm Bạch Đồ, Lâm Ý đã chạy tới, nghiêng đầu cười nói với Tần Thâm: “Cảm ơn cậu nha, Tần Thâm, vừa rồi tớ nghe lời cậu, điều tức hơi thở, đúng thực là không mệt mỏi như vậy.”
Tần Thâm tuyệt đối không nghĩ tới, mình điều tức hơi thở cho Bạch Đồ, thế mà Lâm Ý cũng làm theo. Nói như vậy… không phải là lỗi của mình sao?
Người xung quanh lại bắt đầu ồn ào lên, Lâm Ý đỏ mặt, “Cảm ơn cậu Tần Thâm.” Cách Lâm Ý nói giống như Tần Thâm là vì cô ta vậy.
Tần Thâm híp mắt lại, xoay người nhàn nhạt liếc qua Lâm Ý.
“Cậu hiểu lầm rồi, đúng là tôi nói cho nữ sinh tôi thích, nói cho Bạch Đồ.”
Cậu nói xong câu đó, sân thể dục yên tĩnh một hồi.
Mãi đến lúc Tần Thâm đi, các cô mới phản ứng được.
Vừa rồi Tần Thâm thổ lộ với Bạch Đồ ngay trước mặt bọn họ??
Sân thể dục lại nổ tung một lần nữa, âm thanh còn cao hơn lúc nãy. Mãi đến khi chủ trị trên bục thầy quản sinh cầm micro nói: “Các em làm cái gì vậy, tất cả im lặng cho tôi.”
***
Thời điểm Tần Thâm tới tìm Bạch Đồ, cô đang ngồi cùng với Lý Thần Tinh.
Không biết hai người nói cái gì, chỉ thấy miệng Lý Thần Tinh nói liên tục, Bạch Đồ vẫn mím môi không nói gì.
Tần Thâm dựa vào cây ngân hạnh cách đó không xa, đợi mấy phút. Thực sự không chờ được nữa tiến lên trước.
“A Đồ.”
Lý Thần Tinh ngẩng đầu nhìn một cái, thấy là Tần Thâm liền đứng lên, đưa mắt ra hiệu với cậu.
Tần Thâm gật đầu đi lên, ngồi bên cạnh Bạch Đồ.
Bạch Đồ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tần Thâm, lại cúi xuống.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Trước đây đều là Tần Thâm nói líu ríu không ngừng, trái lại bây giờ không nói lời nào.
Cho đến khi Bạch Đồ không nhịn được im lặng lúc này, mở miệng hỏi: “Cậu tới làm gì.”
Tần Thâm nhìn về hướng khác, “Tớ không biết cách tớ nói, Lâm Ý cũng bắt chước theo.”
“Thật xin lỗi, không phải là tớ…”
Bạch Đồ ngắt lời Tần Thâm.
“Cậu biết Lâm Ý bắt chước?”
Tần Thâm gật đầu có phần áy náy nói: “Cậu ta vừa mới nói với tớ. Tớ cũng không biết.”
“Thật sự xin lỗi.”
Bạch Đồ thoáng nhìn về phía sân thể dục, ánh mắt lạnh lùng.
“Liên quan gì đến cậu? Cậu không sai.” Bạch Đồ nói xong, giống như sợ Tần Thâm không tin, nói tiếp: “Tớ không trách cậu.”
Tần Thâm nhìn Bạch Đồ, “Vậy cậu bây giờ…?”
Bạch Đồ đứng lên, phủi quần, nhìn Tần Thâm từ trên cao xuống.
“Chẳng qua tớ không thích, rõ là đồ của tớ, cậu ta lại đến đòi chia một phần.” Cô nói xong mặt ửng đỏ một chút, quay người đi.
Tần Thâm có lần đầu tiên nghĩ không thông thì sẽ không ngu ngốc lần thứ hai chưa kịp phản ứng nữa.
Trực tiếp tiến lên, nụ cười xán lạn trên mặt, đi theo sau lưng Bạch Đồ nói: “Đâu có, tớ cũng chỉ có một phần, một phần chỉ thuộc về cậu.”
Bạch Đồ ở phía trước mím môi cười, “Ai nói cậu?”
Tần Thâm cũng không nổi giận, cười nói: “Tớ, tớ nói chính tớ.”
Ai nói ai trong lòng đều rõ. Dù sao lúc này tớ không vội.
Lễ trao giải hội thể thao cử hành vào ngày hôm sau.
Bạch Đồ thi xong cũng không có chuyện gì làm, đi đến sân bóng nằm phơi nắng.
Tần Thâm tiến đến sân bóng giống như nhà mình. Trông thấy Bạch Đồ nằm trên cỏ, chẳng biết tại sao cổ họng không khỏi khô khốc, thầm mắng mình vài tiếng.
“Nằm ở đây làm gì?” Tần Thâm thầm chà hai tay nằm xuống theo.
Bạch Đồ dường như không nhận ra hành vi của Tần Thâm.
“Tắm nắng.”
“Lạnh không?”
“Không lạnh.”
Nhớ đến gì đó, Tần Thâm đi vào phòng nghỉ ngơi, lấy ra một trái bóng. Đá một cước, bóng từ từ lăn đến bên người Bạch Đồ.
“Lại đây, tớ dạy cậu đá banh.” Tần Thâm cúi đầu xuống nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ nhìn phải ánh nắng, lấy tay che, hơi híp mắt lại.
Tần Thâm đi tới, che lại nắng giúp cô.
Bạch Đồ đứng lên.
“Tớ lại không biết.”
“Không biết có thể học mà.”
“Tớ dạy cho cậu.” Tần Thâm đá bóng ra.
Bạch Đồ liếc mắt một cái, “Nói bóng rổ thì tớ biết.”
Tần Thâm nghe thấy câu này, quay đầu cười với Bạch Đồ một tiếng, nụ cười tràn đầy nguy hiểm. Ngữ khí cậu nhàn nhạt: “Muốn bóng rổ? Cả đời này cậu nằm mơ đi.”
“Gả cho tớ rồi, đời này cậu chỉ có thể xem bóng đá, đừng mơ nghĩ cái khác.” Tần Thâm ngang ngược tuyên bố khiến cho hai má Bạch Đồ đỏ lên.
“Ai gả cho cậu rồi hả? Đừng nói lung tung.” Bạch Đồ đá trái bóng Tần Thâm đá qua, đá một cú thật xa.
“Chuyện sớm muộn.” Tần Thâm nói xong liền chạy đuổi theo bóng, để lại Bạch Đồ đứng tại chỗ trái tim không ngừng nóng.
Xung quanh một đám người đi tới, nhìn thấy anh Thâm của bọn họ một chân một người động tác chậm đang dạy Bạch Đồ đá bóng. Ánh mắt dịu dàng muốn chảy nước, Bạch Đồ chạy vài bước đuổi theo bóng, Tần Thâm lo lắng theo ở sau.
“Chậm một chút, cậu gấp cái gì? Ngã thì tính sao?”
“A Đồ, coi như tớ xin cậu. Cậu chạy chậm một chút có được không?”
Bọn họ tự hỏi mình, lúc nào Tần Thâm đã từng dịu dàng như vậy dạy bọn họ? Không phải lần nào cũng như liều mạng sao.
Vả lại chưa bao giờ thấy Tần Thâm dẫn bất cứ nữ sinh nào tới sân bóng, thổ lộ chiều hôm qua, rõ mồn một trước mắt bọn họ…
Đối với bọn họ mà nói, Bạch Đồ giống như kiếp trước đã cứu cả hệ ngân hà, nếu không có thể gặp được Tần Thâm sao?
Khi thận trọng liếc mắt nhìn quả bóng trên chân Bạch Đồ, đám người càng kinh ngạc thêm.
Trái bóng đó là trái bóng Tần Thâm thích nhất, kiểu dáng số lượng có hạn, hơn nữa còn có ngôi sao bóng đá nước ngoài nổi tiếng kí tên.
Từng người đều bảo Tần Thâm đem ra cùng nhau chơi.
Tần Thâm cười ha ha, “Mơ hay lắm.”
Thế mà… bây giờ chỉ thấy Tần Thâm chẳng mảy may quan tâm trái bóng bị Bạch Đồ giày vò thế nào, một lòng khẩn trương nhìn Bạch Đồ.
Cô chạy nhanh cậu ở đằng sau lập tức la: “Cẩn thận.”
Mỗi lần cậu đều cố ý thua (1) đá bóng đến bên cạnh cô, Bạch Đồ liền ghét bỏ nói: “Cậu dở quá.”
(1) (Nguyên văn: phóng thủy (放水): chỉ một người có thực lực nhưng lại cố ý để thua một người yếu hơn, vì lý do như: đổi chác, quan hệ, chiến lược…)
Tần Thâm chỉ cười không nói lời nào.
Nhưng bọn họ muốn nói: Bạch cô nương, nếu Tần Thâm chơi dở thì…
Cậu nói cho tôi người nào đá banh lợi hại bằng một nửa Tần Thâm, đội tuyển trường học mời Tần Thâm vào không chỉ một lần, Tần Thâm lắc đầu, “Không có ý định ấy, chỉ là tùy tiện chơi.”
Bọn họ muốn lật bàn, “Tùy tiện chơi đi chết đi.” Để bọn họ luyện tập khổ sở người làm sao chịu nổi.
Bạch Đồ chơi một lúc, thở không ra hơi, đứng yên nhìn Tần Thâm dẫn bóng.
Tần Thâm giống như đắm chìm vào bên trong thế giới bóng đá, động tác chân dẫn bóng giống như mang theo ngọn lửa hi vọng đốt cháy quả bóng.
Bóng dưới chân cậu như sinh ra gió, muốn đi nhưng lại không thể rời cậu, bị cậu đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tần Thâm đá một lần nữa, bóng tiến vào.
Quay người trông thấy Bạch Đồ ngồi cách đó không xa lẳng lặng nhìn cậu.
Bạch Đồ thấy Tần Thâm đặt tay lên môi, hôn gió cô một cái.
Chung quanh vang lên tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo.
“Anh Thâm cố lên.”
“Ờ~~~”
Tiếng ồn ào ở quanh khiến cho Bạch Đồ chột dạ một trận, từ đâu đến cô cũng không biết.
Cô cảm giác mặt bốc lên hơi nóng, đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Thâm cười cười, cầm trái bóng lên, đuổi kịp Bạch Đồ.
“Này.”
Bạch Đồ không để ý, tiếp tục đi.
“Nữ sinh xinh đẹp phía trước. Có thể dừng bước chân cô lại được không?” Một tay Tần Thâm ôm bóng, đặt bên eo mình, mặc đồng phục, đứng sau lưng Bạch Đồ, khoảng cách chưa đến một mét, lại la lên.
Tần Thâm nói xong, Bạch Đồ đột nhiên đỏ mặt, tức giận xoay người.
“Cậu nói lung tung cái gì vậy?” Cô trừng mắt Tần Thâm một cái, nhìn xung quanh, cũng may không có ai.
Tần Thâm nén cười.
“Tớ chỉ nói là nữ sinh xinh đẹp phía trước thế thôi, cậu hung dữ gì vậy?”
Bạch Đồ bị Tần Thâm trả lời làm cho có hơi xấu hổ, nguýt cậu một cái, nói: “Cách xa tớ một chút.”
Dứt lời, liền đi thẳng.
Tần Thâm đuổi theo, túm lấy cổ áo Bạch Đồ, kéo người về bên cạnh mình.
“Tớ còn chưa nói hết, cậu gấp cái gì?” Tần Thâm cúi đầu xuống cụp mắt nhìn cô.
Tiếng gió vang vọng, lá cây ca hát.
Ánh mặt trời ôn hòa không chói mắt, ấm áp thấm vào ruột gan.
Bạch Đồ không nói lời nào, tầm mắt nhìn phía cây ngân hạnh cách đó không xa, ánh sáng đang nhảy, nhỏ vụn loang lổ.
Tần Thâm cười khẽ, “Nữ sinh xinh đẹp phía trước tớ nói chính là Bạch Đồ, Bạch cô nương.”
Dứt lời buông cổ áo Bạch Đồ ra, thuận tay xoa đầu cô, “Đồ ngốc.”
Cô còn đang đắm chìm trong thế giới được khen lại nghe hai chữ cuối cùng cậu nói.
Bạch Đồ ‘bộp’ một tiếng, đánh rớt tay Tần Thâm.
“Cách xa tớ một chút.”
Bạch Đồ lại quay người đi.
Chỉ là bước chân cùng với lòng có phần bồng bềnh và ngổn ngang.