“Lần đó không tính.” Bạch Đồ quay đầu qua chỗ khác, không nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm cười đến mức ám muội tiến lên trước, dường như mang theo chút ý cười: “Không tính? Nhưng đó là nụ hôn đầu của tớ, cậu tính thế nào?”
Tần Thâm lại xích lại gần cô một chút, Bạch Đồ đều cảm giác mặt Tần Thâm và mình cũng sắp kề sát vào nhau.
Cô đẩy mặt Tần Thâm ra, nhỏ giọng nói: “Lần đó là không cẩn thận.”
“Thật sao?” Tần Thâm giả vờ nghi ngờ hỏi.
Bạch Đồ gật đầu.
“Thế nhưng mà, không phải tớ cố ý, là tớ cố tình.” Tần Thâm đứng thẳng người, vặn bình nước lại, trong mắt mang vẻ trêu tức nhìn cô.
Bạch Đồ nhắm mắt, cố gắng không chú ý bầu không khí xấu hổ này.
Cũng may, dường như xe buýt biết Bạch Đồ xấu hổ, không quá một phút đã đến.
Học sinh xung quanh đều biết Tần Thâm theo đuổi Bạch Đồ, không nghĩ là đã theo đến nhà, nhưng cũng không dám chọc Tần Thâm, đợi Tần Thâm lên xe trước.
Bạch Đồ đi lên, Tần Thâm đi theo.
Nhưng có chỗ ngồi, Bạch Đồ vẫn đứng đấy, Tần Thâm không hiểu, “Không ngồi sao?” Cậu chỉ vị trí trống.
Bạch Đồ lắc đầu, đứng bên cạnh nơi cửa sổ xó xỉnh: “Đợi lát nữa cậu sẽ biết.” Cô kéo Tần Thâm qua, cùng đứng một chỗ.
Qua hai trạm, cuối cùng Tần Thâm đã biết.
Hóa ra là nhóm người lớn tuổi kia.
Trên xe buýt, người chen người, nhưng lại không có một ai dám dồn qua bên này.
Tần Thâm giam chặt Bạch Đồ, vững vàng đứng chung một chỗ.
“Sao cậu lại ở đây?” Bạch Đồ giống như mới nhớ đến vấn đề này.
Tần Thâm gõ trán Bạch Đồ một cái, “Mới bắt đầu nhớ hỏi tớ?”
Tần Thâm hừ một tiếng.
Bạch Đồ mặt dày cười, Tần Thâm cúi đầu xuống, xoa xoa tóc cô.
“Đợi cậu.” Hai chữ, ngôn giản ý minh.
“Sớm biết cậu sẽ tới, tớ đã mua thêm mấy cái bánh bao.” Bạch Đồ lẩm bẩm.
Tần Thâm thấp giọng cười vài tiếng, mượn cơ hội lén ôm Bạch Đồ.
“Không muộn, sau này mỗi ngày đều đợi cậu.”
Bạch Đồ cúi đầu, mặt đỏ ửng hết lên, dưới ánh nắng buổi sớm, dưới đồng phục của nam sinh đầy mùi bột giặt, hiện lên vô cùng xinh xắn.
Hôm nay học sinh trong xe đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tài xế cũng cảm thấy kỳ quái.
Kỳ quái hơn là, hôm nay tài xế thấy được một cậu bé rất anh tuấn, đẹp trai, ngay cả các bác gái cũng đang lén lút thảo luận.
Chuyện Tần Thâm và Bạch Đồ thành một đôi, Lý Thần Tinh tinh ranh sáng sớm trông thấy hai người tiếp xúc qua lại đã biết, Tần Thâm luôn luôn lơ đãng đi đến bên này, lại lơ đãng nắm lấy tay Bạch Đồ, Bạch Đồ chỉ đỏ mặt nhưng cũng không tức giận.
Lý Thần Tinh chờ cơ hội liền điên cuồng reo hò hét lên, kích động cuống quýt kéo lấy Bạch Đồ, “Nói, thành thật khai báo.”
Bạch Đồ bất đắc dĩ cười, “Cậu muốn tớ nói gì à?” cô thuận thế véo mặt Lý Thần Tinh.
Lý Thần Tinh không cam lòng yếu thế nhéo lại.
Hai người chơi đùa một hồi quên cả trời đất.
“Tớ đã nhận ra cậu ta đối xử với cậu không bình thường từ lâu.” Dáng vẻ ‘nhanh khen tớ’ trên mặt Lý Thần Tinh.
Bạch Đồ nén cười, thấp giọng hỏi thăm: “Xin hỏi làm sao Lý đại mĩ nữ biết?”
Lý Thần Tinh khoanh hai tay trước ngực, ho khan vài tiếng nói: “Không phải là lần sân bóng kia, khi đó cậu ấy nói, Bạch Đồ là của Tần Thâm tôi.”
“Cậu nghe trông men bao nhiêu.” Lý Thần Tinh lắc đầu lia lịa.
“Bạch Đồ, cậu hời rồi. Tần Thâm lại là người yêu trong mộng của nữ sinh trường chúng ta đó.” Lý Thần Tinh thấp giọng hét lên, “Hẹn hò với trùm trường cảm giác thế nào?”
Bạch Đồ suy tư một chốc. Tay chạm cằm một cái, “Tạm được.”
“Chỉ tạm được?” Lý Thần Tinh choáng váng, chớp mắt hỏi.
Bạch Đồ không nhịn được, “Làm sao có thể, mới không phải. Rất sảng khoái.” Bạch Đồ nắm chặt tay, kích động mà nói.
Bạch Đồ đâu chỉ thoải mái, quả thực muốn bay, vừa nhớ tới gương mặt đẹp trai kia của Tần Thâm cùng với dáng người kiêu ngạo, nội tâm Bạch Đồ thét lên không thôi.
Có điều chủ yếu nhất là cái tính cách cực kì đáng yêu ngạo kiều của Tần Thâm, Bạch Đồ thích không muốn buông tay.
Lý Thần Tinh cũng nắm tay theo, “Tớ biết ngay mà.”
Tần Thâm ngồi phía sau, phì cười nhìn động tác của Bạch Đồ.
“Nói, ai tỏ tình trước?” Lý Thần Tinh lại tiếp tục bát quái.
Bạch Đồ ho khan vài tiếng, “Cậu ấy.”
Lý Thần Tinh lại kích động: “Nói xem cậu ấy tỏ tình thế nào, nhanh lên.”
Bạch Đồ nói rất sơ lược: “Cậu ấy nói cậu ấy thích tớ, muốn tớ làm bạn gái cậu ấy, tớ nói được.”
Tay Lý Thần Tinh ngừng giữa không trung, nửa vời.
“Chỉ… như vậy?” Lý Thần Tinh nhìn Bạch Đồ xác nhận.
Bạch Đồ gật đầu.
Lý Thần Tinh nguýt Bạch Đồ một cái: “Cậu cũng thật không có tiền đồ. Cậu ta nói thích cậu, nói thành một đôi, cậu cứ như vậy vội đồng ý?”
Trong đầu Bạch Đồ nghĩ, “Không, không phải, tớ không có, cậu lại nói lung tung.”
Nhưng hiện thực thì bất tranh khí (1) mà gật đầu, “Đúng thế.” Cô cũng không muốn sau khi cô nói thật, Lý Thần Tinh lại tới gần cô hỏi: Cậu viết gì trong lá thư thế?
(1) Bất tranh khí 不争气 có nhiều ý, không cố gắng, ươn hèn.. Mình nghĩ ở đây Bạch Đồ không cố gắng phủ nhận mà lại thừa nhận ấy ^^
Cái này muốn cô trả lời thế nào chứ, cứ trực tiếp nói sơ lược một phiên bản rút gọn.
Lý Thần Tinh còn đang chìm đắm trong thế giới bất tranh khí của Bạch Đồ.
Chỉ thấy có người nói một câu: “Cô ấy nói sót rồi, cô ấy chưa nói tớ theo đuổi cô ấy rất lâu rồi, cũng chưa nói câu tớ rất thích cô ấy.”
Bạch Đồ thuận theo nhìn sang, không biết từ lúc nào Tần Thâm đã đổi chỗ với người khác ngồi phía sau, nhìn chằm chằm Bạch Đồ rồi nhếch miệng cười nói: “A Đồ, tớ nói đúng không.”
Đáng ghét, lại phóng điện!
Trong lòng Bạch Đồ mắng Tần Thâm một hồi, cái người này hình như biết cô thích cậu cười, thỉnh thoảng luôn quyến rũ cô một chút.
Bạch Đồ mê mẩn nhìn, ngơ ngác gật đầu: “Ừm.”
Lý Thần Tinh lại muốn bát quái, nhưng cũng không dám tiến lên hỏi Tần Thâm, lén xoa xoa véo tay Bạch Đồ một cái.
Bạch Đồ không nhịn được, rên một tiếng.
Lý Thần Tinh kinh hồn bạt vía liếc mắt nhìn Tần Thâm, chỉ thấy tay Tần Thâm nắm chặt bút, ánh mắt muốn giết người nhìn mình.
Làm cho Lý Thần Tinh run lên.
_
Trần Ôn và Lý Minh phát hiện Tần Thâm không hút thuốc lá. Chuyện này phát hiện đã hơn một tháng trước.
Mỗi lần Tần Thâm tới nhà vệ sinh chỉ đơn thuần đi vệ sinh, không còn tiếp tục cùng bọn họ đi tới tiên cảnh nữa…
Không chỉ Trần Ôn và Lý Minh, mấy người chơi thân với Tần Thâm cũng cảm thấy như vậy, không những thế, Tần Thâm lại cự tuyệt một người đưa thuốc lá.
“Không hút.” Tần Thâm nhàn nhạt nói ra hai chữ.
“Anh Thâm, thuốc lá xịn đấy.” Người đưa thuốc lá giải thích, cậu ta biết Tần Thâm quái gở, không phải thuốc xịn sẽ không hút.
Tần Thâm vẫn lắc đầu, thản nhiên trả lời: “Bỏ thuốc rồi.”
Đám người buồn cười nói: “Sao lại bỏ rồi?”
Tần Thâm vừa rửa tay vừa nói: “Không khỏe mạnh, giống như uống rượu, tổn hại sức khỏe.”
Đám người: Không khỏe mạnh? What đã hút mấy năm anh nói với tôi không khỏe mạnh?
“Mày biết anh Thâm làm sao không?” Sau khi Tần Thâm đi có người hỏi Trần Ôn.
Trần Ôn lắc đầu: “Không biết.”
“Tâm tư lão đại mày đừng đoán.” Có người vỗ vỗ bả vai Trần Ôn.
“Đúng rồi, anh Thâm theo đuổi được Bạch Đồ chưa?”
“Không rõ lắm.” Trần Ôn đáp.
“Hai người họ dùng dà dùng dằng lâu thế rồi, anh Thâm đúng thật là, cứ y như con gái ấy, thích người ta từ lâu mà mãi không tỏ tình, làm cho tao cũng sốt hết cả ruột.” Lý Minh gãi tóc phiền não nói.
Trần Ôn lườm Lý Minh: “Mày không sợ chết à? Nói anh Thâm con gái?”
Lý Minh lập tức che miệng, cười đùa nói: “Nói sai nói sai, mọi người xem như chưa từng xảy ra, hì hì.”
“Có điều tụi mày đừng nói, dáng dấp Bạch Đồ cũng thật đẹp mắt.” Có người cười nói, “Hôm đó tao đặc biệt liếc mắt nhìn trộm, thật đúng là hiện lên cảm giác có phần thư hương thế gia (2).”
(2) Thư hương môn hộ – 书香门户 – shū xiāng mén hù (cụm từ ngày xưa dùng để chỉ gia đình trí thức có đọc sách). Ngoài ra còn có nhiều cụm ý nghĩa tương tự: Thư hương môn đệ- 书香门第- shū xiāng mén dì ; Thư hương thế gia- 书香世家 – shū xiāng shì jiā, vân vân. Nguồn gốc của chữ “thư hương là ngày xưa người ta dùng một loại cỏ thơm ép vào sách để chống mối mọt. Khi mở sách ra sẽ có mùi hương thơm của cỏ này. Thư hương do đó dùng để ám chỉ nội dung sách, kiến thức này nọ.
Trần Ôn biết Bạch Đồ xinh đẹp, nhưng lời bọn chúng nói, Trần Ôn và Lý Minh nghe vậy cũng chỉ cười cười. Không phải là mượn cơ hội vỗ mông ngựa đâu, hoàn cảnh gia đình Bạch Đồ, làm sao có thể không chịu khổ, lại còn thư hương thế gia.
Nhưng trái lại Trần Ôn và Lý Minh rất thích Bạch Đồ, không giống dáng vẻ giả vờ nũng nịu của nữ sinh khác.
Nếu cô có thể làm chị dâu cũng rất tốt. Dẫu sao bọn họ cũng không chỉ thấy bộ dạng chịu thua của Tần Thâm trước mặt Bạch Đồ một lần.
Trần Ôn thế mà lại cùng Tần Thâm lớn lên, nhưng cũng chỉ thấy Tần Thâm chịu thua với Bạch Đồ mà thôi.
Người khác hả, bạn cứng, Tần Thâm càng cứng hơn.