Hiển nhiên Cố Thừa Phong không để ý tới khiêu khích của anh, chỉ là hướng về phía Bạch Đồ nói: “Cậu và Tần Thâm muốn đi ăn trưa à?”
Bạch Đồ gật đầu, nói với Cố Thừa Phong: “Vậy chúng tớ đi trước…”
Cố Thừa Phong gật đầu, Bạch Đồ đẩy Tần Thâm cực kì không tình nguyện đi ra ngoài, ra đến bên ngoài, Bạch Đồ chậc một tiếng, có phần buồn bực hỏi: “Anh còn muốn ăn hay không?”
Tần Thâm cắn cắn má, nói: “Ăn.” Hiển nhiên Bạch Đồ biết tính nhỏ nhen của Tần Thâm, đơn thuần chỉ là vừa rồi không để anh kiêu ngạo đôi lời trước mặt Cố Thừa Phong, có phần tức giận.
Bạch Đồ liếc Tần Thâm vẫn không chịu thua kém một cái, cô tặc lưỡi, hỏi một câu hăm dọa: “Không phải anh nói anh sẽ nghe lời sao?”
Tần Thâm bị nghẹn họng, sượng mặt.
Cuối cùng lúc thấy Bạch Đồ bỏ anh tiếp tục đi, anh lập tức cảm thấy tủi thân, chợt đuổi theo, dắt tay cô, hơi ấm ức nói: “Em cũng không dỗ anh…”
Bạch Đồ quay người, nhéo nhéo mặt của anh, ngữ khí có phần giống như đang nói chuyện với tiểu bằng hữu, “Em đã nói với anh em và Cố Thừa Phong không có gì, anh không cần lúc nào cũng xem Cố Thừa Phong làm tì.nh địch… cậu ấy là người em rất biết ơn, em không biết nói với anh thế nào, nhưng cậu ấy giúp em rất nhiều, em và cậu ấy chỉ có tình cảm của bạn bè, cũng không có tình cảm khác, nếu như nhất định có, đó là người thân… Anh hiểu không?”
Tần Thâm cụp mắt, kéo cô gái vẫn đang nói không ngừng vào trong ngực, thở dài nói: “Anh biết em không có tình cảm nào khác với cậu ta, chỉ là anh nghĩ đến mấy ngày kia em và cậu ta khi đi hai người khi về một đôi, trong lòng anh đã rất khó chịu…”
Môi Bạch Đồ giật giật, vừa tính nói, trái lại Tần Thâm thần giao cách cảm: “Nhưng em vừa giải thích cho anh, anh sẽ tin tưởng em… anh vẫn luôn tin tưởng em…”
Bạch Đồ khẽ nở nụ cười, vỗ vỗ lưng Tần Thâm.
Mà trên cửa sổ cách đó không xa, ở tầng văn phòng mà Bạch Đồ mới ở cùng, các cô gái đang líu ríu thảo luận sự xuất hiện của Tần Thâm, vì ông chủ nhà mình có quan hệ làm ăn qua lại với Tần Thâm, nên bọn họ cũng không xa lạ gì Tần Thâm, nhưng đối với bọn họ Bạch Đồ thật lạ lẫm…
Chủ đề của phụ nữ không thể rời khỏi đàn ông, phụ nữ, quần áo.
Không phải sao, thì Tần Thâm vừa mới khiêu khích ông chủ nhà mình, và Bạch Đồ xen kẽ ở giữa… Bắt đầu bát quái.
“Cô nói mấy năm qua trong phỏng vấn Tần đổng nói có phải là cô gái này không…”
Một người bên trong không chịu thua mà nói: “Bọn cô tin lời Tần đổng nói? Có thể chỉ là anh ta không muốn phụ nữ quấy rầy, tìm một cái cớ thôi…”
Một cô gái khác ăn mặc tương đối giản dị lắc đầu, phân tích: “Không không không… Không có khả năng, cô suy nghĩ xem, nhiều năm như vậy, anh ta nhắc đến cô gái kia mặt mày đều có thể trở nên dịu dàng, nhìn kiểu nào cũng không giống như giả, vả lại… khuôn mặt anh ta nói cùng với gương mặt của cô gái vừa rồi thật sự hoàn toàn giống nhau như đúc… bởi vậy, hoàn toàn khớp.”
Một cô gái khác ngồi bên cạnh Bạch Đồ đập tay một cái, làm cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô ấy, cô ấy nói: “Đúng rồi… Các cô không nhìn gần, tôi nhìn thử gương mặt của cô ấy, lông mi thật sự dài, với lại lúc cúi đầu, cùng với lời Tần đổng nói, không nói giống trăm phần trăm nhưng cũng phải chín mươi chín phần trăm.”
Đám người nuốt nước miếng, không nói tiếp nữa.
Chẳng lẽ, bạn gái Tần đổng… bạn gái chủ tịch tập đoàn TS vậy mà bên cạnh mình? Còn giống như mình, cũng đi làm?
Đám người cô nhìn tôi tôi nhìn cô, một câu cũng nói không nên lời.
Mà sau khi Bạch Đồ và Tần Thâm ăn cơm xong, Tần Thâm lưu luyến nắm tay Bạch Đồ ở cửa thang máy.
Bạch Đồ cười đẩy tay anh ra, cuối cùng nhìn dáng vẻ tủi thân của anh, bất đắc dĩ nhón chân lên, hôn cằm của anh. “Đi đi, chờ năm giờ em tan làm, anh tới đón em.”
Lúc này Tần Thâm mới gật đầu, “Vậy 4:30 anh sẽ ở đây chờ em, đến lúc em xuống đã có thể thấy anh.”
Bạch Đồ đồng ý: “Được, đi đi.”
Tần Thâm không chịu, “Em đi lên trước, rồi anh đi.”
Cô bất đắc dĩ, quay người vào thang máy.
Mà cô vừa mới bước vào, sau đó liền có người xuất hiện.
Tần Thâm thấy người tới, không có sắc mặt gì tốt, nhưng cũng đứng tại chỗ, mà người tới thì nhướng mày, một chút cũng không để ý tới thái độ của anh, “Uống một chai?”
Tần Thâm ra vẻ ngạo mạn có ý riêng nói: “Ngại quá, Bạch Đồ không cho tôi uống rượu…” Lời còn chưa nói hết, Cố Thừa Phong lấy từ trong túi giấy ra hai bình nước khoáng, “Tôi nói là nước khoáng.”
Tần Thâm á khẩu.
Tần Thâm im lặng nhìn Cố Thừa Phong một cái, cuối cùng liếc mắt nhìn số thang máy, đã đến tầng của Bạch Đồ, anh nhận lấy, đi tới cửa ra vào.
Hai người ngồi bên cạnh bồn hoa, mỗi người cầm một chai nước khoáng.
Gió thổi cành cây chung quanh lưa thưa rung động, nhưng trên mặt hai người không chút e sợ nào.
Qua hồi lâu, nhanh chóng uống hết một chai nước khoáng, Tần Thâm ngẩng đầu, thoáng nhìn qua cửa sổ của cao ốc đối diện nơi Bạch Đồ làm việc.
Cố Thừa Phong nhìn ánh mắt anh, sâu xa hỏi: “Ngày mai cậu phải đến thôn Bạch thành phố Tây làm công ích?”
Tần Thâm thu tầm mắt, ừ một tiếng, mặt trời chiếu xuống, anh nheo mắt lại, cặp mắt hoa đào không nhìn rõ cảm xúc.
Cố Thừa Phong vặn nước khoáng ra, uống một ngụm, nói tiếp: “Trước đây không lâu tôi cũng đi…”
Tần Thâm ừ một tiếng, “Tôi biết.” Anh dừng lại một chút, có phần trẻ con nói: “Nhưng tôi không bắt chước cậu, một tháng trước tôi đã nói muốn đi, chẳng qua lúc đó đúng lúc công ty có hạng mục công trình bận bịu, tôi liền đi công tác, nếu như lúc đó tôi đi, sẽ đi trước cậu.”
Cố Thừa Phong cười nhạt hai tiếng, cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, dường như tâm tình có phần phiền muộn. “Nếu như cậu đi trước, Tần Thâm –” Cậu ta quay đầu, nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm nhướng mày, “hả?”, chờ câu tiếp theo của cậu ta.
Bỗng Cố Thừa Phong từ trong mũi cười một tiếng, nói: “Có lẽ… Rất nhiều chuyện kết cục sẽ khác, mà bây giờ có khi cậu sẽ không thoải mái như vậy…” Cậu ta nói được nửa câu, đứng dậy đi mất, để lại Tần Thâm ngồi tại chỗ tận lực suy nghĩ câu nói này.
Nhưng anh càng nghĩ đến mấy ngày nữa mình đi làm công ích hơn, vậy Bạch Đồ và Cố Thừa Phong ở đây, anh tin cô gái của mình, nhưng bên ngoài nhiều yêu diễm, lẳng lơ như vậy, anh cũng không tin lắm.
Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Thành Tuyền. Điện thoại hồi lâu mới kết nối, vừa nghe máy đã vang lên giọng nói trêu đùa của Thành Tuyền: “Tôi nói này anh Thâm, A Đồ trở về đúng là không tầm thường, cũng không đi làm…”
Tần Thâm bị anh nói nở nụ cười, đưa tay nhặt lá khô lên, nhẹ nhàng bóp một cái, răng rắc một tiếng, lá khô xếp cùng nhau.
Chờ Thành Tuyền trêu chọc xong, Tần Thâm mới cất lời: “Anh Tuyền.” Vừa nghe thấy xưng hô này, Thành Tuyền liền run một cái, anh ta nghĩ đích thực không có chuyện tốt!
Quả nhiên, anh ta nghe Tần Thâm nói: “Giao cho anh một chuyện này, làm tốt… tôi cho anh nghỉ một tháng, để anh đi chơi khắp nơi, giúp anh giấu dì Thúy.”
Thành Tuyền không hỏi gì, lập tức đáp ứng. Không có gì vui vẻ hơn là thoát khỏi giám sát của dì Thúy.
Bạch Đồ đi vào văn phòng, thứ cô nhìn thấy là một vùng đen nghịt vùi đầu làm việc, mà cô cũng bị kí.ch thích nhiệt tình, ngồi trên bàn, nhìn vào bản báo cáo hôm nay Cố Thừa Phong dạy cho cô.
Buổi sáng văn phòng có phần ầm ĩ, đến trưa nay trở nên vô cùng yên tĩnh, không một ai nói hay thì thầm.
Bạch Đồ tán thưởng: Công ty lớn đúng là không tầm thường, ngay cả công việc đều ngay ngắn trật tự như thế.
Bạch Đồ tan việc, thật sự trông thấy Tần Thâm đứng ở cửa thang máy, không kiêng kị chút nào, thấy cô đã hung hăng dắt tay cô, mặt Bạch Đồ ửng đỏ, gạt ra cũng không thoát được, mặc cho anh dắt mình đi.
“Muốn ăn gì?” Tần Thâm vừa mở cửa xe, vừa nhẹ giọng hỏi.
Bạch Đồ hơi nghiêng đầu, suy tư một lúc, nói: “Đùi gà?” Tần Thâm hừ cười một tiếng, vò tóc cô một phen, cười nói: “Chỉ biết đùi gà…”
Bạch Đồ nhe răng.
Hai người mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi ăn tối xong, Tần Thâm ôm cô, để cô ngồi lên người mình, hai người nằm trên ghế sô pha xem tivi.
Một lát sau, điện thoại đột nhiên vang lên, Bạch Đồ cúi người, cầm điện thoại đang reo trên bàn trà lên đưa cho Tần Thâm: “Điện thoại.”
Tần Thâm gật đầu, đặt tay lên bụng cô, vùi cổ mình ở cổ cô, nói: “Em nhận giúp anh.”
Bạch Đồ líu lưỡi, lười đến nước này!
Cô nhìn thoáng qua, là ba chữ thư ký Hà, cô vuốt nút trả lời, bên trong xuất hiện giọng nói của một người đàn ông: “Tần đổng, sáng mai vé máy bay 9 giờ, đến lúc đó tôi qua đón anh?”
Tần Thâm ừ một tiếng, “Ngày mai cậu tới là được rồi.” Nói xong, đưa tay cúp điện thoại.
Bạch Đồ cảm giác tay Tần Thâm không thành thật di chuyển trên người cô, cô đè lại, gương mặt đỏ ửng.
Tần Thâm gặm cổ cô một cái, thanh âm khàn khàn: “Anh đói rồi…”
Bạch Đồ nghi hoặc, “Vừa mới ăn mà? Lại đói rồi?”
Tần Thâm cong môi, ôm ngang cô, đi đến phòng ngủ lầu hai: “Em trai anh đói.”
Nói xong, anh đặt cô lên giường, ấn điều khiển, rèm từ từ kéo, trong phòng tối vô cùng.
Tần Thâm đè lên.
Bạch Đồ chống ngực anh, mềm giọng hỏi: “Lại tới ạ…”
Tần Thâm phì cười, hừ một tiếng nói: “Lại chỗ nào? Tối hôm qua cũng không có…”
Dứt lời, cởi q.uần áo của hai người, anh kề đến, hai người nâng lên hạ xuống, âm thanh vang vọng căn phòng.
Mà qua hồi lâu, Bạch Đồ kêu đến khàn cổ họng, Tần Thâm lật người Bạch Đồ đang vận động toát mồ hôi đưa lưng về phía mình.
Anh chỉ qua hai đêm, lại vô sự tự thông, biến đổi đủ kiểu, cuối cùng làm cho Bạch Đồ run lên một cái, cô khó chịu la to: “Sớm muộn anh cũng tinh tẫn nhân vong!” (1)
(1) Tinh tẫn thân (nhân) vong: Lao lực quá mà chết. Lao lực trong chuyện gì thì không biết =)))
Tần Thâm xoay cô lại, hôn cô, vừa hôn vừa không biết xấu hổ cười, ngạo mạn nói: “Đó cũng là ở trên người em, nên em cũng thế!”
Tác giả có lời muốn nói: Trời ạ, Tần Thâm thật sự! Tặng nickname cho Tần Thâm: Tao Thâm!