Sáng sớm Tần Thâm ngủ dậy đã không thấy Bạch Đồ, anh mơ mơ màng màng mang dép lê vào, đứng dậy đi xuống dưới.
Trong phòng bếp truyền đến một mùi, ngay chỗ quẹo cầu thang Tần Thâm ló đầu ra, trông thấy cảnh tượng Bạch Đồ đứng trong phòng bếp, anh suy nghĩ một chút, cười nhạt cụp mắt, đuôi mắt giương lên, phát ra tiếng cười vụn.
Anh không đi xuống mà là rón rén về lầu hai, cầm lấy điện thoại, lại đi đến đầu bậc thang, chụp bóng lưng Bạch Đồ một tấm.
Trong tấm ảnh Bạch Đồ mặc quần áo ở nhà, eo thon cột một cái nơ con bướm, là dây buộc của tạp dề, loáng thoáng có thể thấy trong tay cầm nồi, tay kia vịn nồi.
Tần Thâm đăng lên Wechat, lần đầu tiên kể từ khi tạo Wechat đến nay.
“Vợ đích thân xuống bếp, yêu em vợ của anh, @Bạch Đồ.” Bên dưới còn nhắc Bạch Đồ xem.
Mới một phút, vòng bạn bè nổ tung, một chuỗi bình luận phía dưới.
Đối tác: “Không phải chứ! Đây là bạn gái mấy năm qua phỏng vấn Tần đổng đã nói? Tôi còn tưởng là giả, không nghĩ thật sự có!”
Thẩm Quát: “Mới sáng đã cho ăn cẩu lương à…”
Bạn học cấp Ba: “Uây, anh Thẩm nói như vậy, hai người vẫn không tách ra, còn kết hôn rồi?”
Bạn học thời đại học: “Trời ạ, rốt cuộc cũng thấy bạn gái che giấu bảy năm, thần thần bí bí của anh Thâm! Khi nào dẫn chị dâu ra! Để bọn tôi nhìn gương mặt thật (1) của chị dâu! Là người thế nào, khiến cho hotboy đại học Biên của chúng ta quyết một lòng không cho các cô gái một chút xíu cơ hội, 0,0000001% cũng không cho! Cầu ảnh chụp!”
(1) Gốc là lư Sơn chân diện mục [庐山真面目]: hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn; bộ mặt thật. Thành ngữ này lại có xuất xứ từ bài thơ Đề Tây Lâm bích của Tô Đông Pha.
Tần Thâm hừ một tiếng, kiêu ngạo thoát ra.
Chuyển sang weibo.
Anh lên weibo chính thức của công ty TS đăng ký mấy năm trước, sau đó click weibo, gửi tấm hình ra ngoài, sau đó càng kiêu ngạo viết một hàng ở trên: Lần đầu tiên hiền thục nết na thế này, vợ của anh, anh yêu em [trái tim].
Đầu tiên weibo bùng nổ, vừa đăng lên chưa đến 10 phút, bình luận bên dưới đã 10000+, còn từ từ lên xu hướng.
Tần Thâm xem lướt qua một chút.
Cư dân mạng như sau.
Bạn gái ẩn sâu chín năm của anh Thâm chính là tôi: “Anh Thâm, tại sao sáng sớm phải cho em sự thật đả kích này?”
Hôm nay anh Thâm có tin mới sao?: “Trời! Thật sự có! Em tưởng là anh nói dối, nhiều năm như vậy không bị chụp được, không ngờ tự mình công khai!”
Thâm thâm thâm: “Mọi người không cần phải sợ… nhất định anh Thâm gạt người, nhìn xem, người này cũng không lộ mặt, đoán chừng là có fan hâm mộ quấy rối anh Thâm, anh Thâm ra hạ sách này, mọi người yên tâm, mấy năm nay anh Thâm luôn luôn nói mình có bạn gái, không phải là vẫn chưa từng thấy bọn họ bị chụp chung? Yên tâm yên tâm đi… Giả!”
Tần Thâm vừa định trả lời người nọ, đã một đống người hỗ trợ diss bên dưới.
Cư dân mạng một: “Cậu nói đùa ư, dù cho anh Thâm nghĩ ra hạ sách này, cũng sẽ không như vậy, ngược lại tôi cảm thấy chân thực, hơn nữa, cậu nhìn góc độ ảnh chụp, có thể thấy anh Thâm trốn trong góc chụp, nếu như dàn dựng còn có thể trốn đi sao? Vì vậy có thể thấy, anh Thâm của chúng ta… không có dàn dựng, chị gái này nhất định là bạn gái anh Thâm che giấu nhiều năm, hơn nữa… nhìn góc độ của anh Thâm, có khả năng là vợ quản nghiêm!”
Cư dân mạng hai: “Lầu một… chính xác rồi…”
Cư dân mạng ba: “Tôi đồng ý, bình thường bộ dạng anh Thâm lạnh lùng, tự cao tự đại như vậy, làm sao có thể “ra hạ sách này”, thực lực người ta lớn thế, còn không đấu lại một fan hâm mộ? Sợ hãi? Không hề tồn tại! Tôi cũng cảm thấy, lần này anh Thâm rõ ràng là đã kết hôn, vợ cũng gọi rồi!”
Tần Thâm lầm bầm cất điện thoại, kết hôn? Hừ, vẫn chưa có đây!
Đúng, hôm nay là ngày tháng tốt, có thể kết hôn.
Về phần là ngày gì… Tần Thâm tin nhất định Bạch Đồ biết, nếu không cô sẽ không thức dậy sớm như vậy.
Tần Thâm đi về phòng, nằm lại giường, giả vờ còn đang ngủ.
Chỉ chốc lát, Bạch Đồ đi tới, Tần Thâm càng nhắm chặt mắt hơn.
Bạch Đồ đứng bên giường, khẽ gọi: “A Thâm, thức dậy nào!”
Tần Thâm giả bộ ngọ ngoạy mấy lần, cuối cùng dụi dụi mắt, “Hửm… sớm thế em?” Anh nói xong, còn duỗi người một cái, y hệt bộ dạng vừa tỉnh ngủ.
Bạch Đồ đảo mắt, đứng dậy đi xuống.
Tần Thâm vừa nhìn, cực kỳ khủng khiếp, vội vàng rửa mặt sau đó đi xuống lầu theo.
Bạch Đồ đổ trứng gà ra, Tần Thâm ôm cô từ phía sau, hơi thấp giọng, nghe vào có phần gợi cảm.
“Sao em dậy sớm thế?”
Bạch Đồ hất cằm, “Đây… trứng gà.” Hai quả trứng luộc, nhất định phải ăn một quả trong ngày sinh nhật.
Tần Thâm cười xán lạn, xoay người Bạch Đồ, hôn lên môi cô, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, “Vợ anh tốt quá, anh vừa tỉnh ngủ đã có thể được ăn trứng luộc của em.”
Tần Thâm vươn tay, lột vỏ trứng ra, vừa ăn vừa nói: “Thật tốt, A Đồ… em không biết, vừa thức dậy đã có thể thấy em luộc trứng, anh vui vẻ bao nhiêu.”
Bạch Đồ biết, không cần anh nói cô cũng biết, đồ ngốc ấy miệng cũng cười toe toét, mắt cong lên trời.
Bạch Đồ quay người, lén lút bật cười.
Tần Thâm ăn trứng gà xong, điện thoại “ting” một tiếng, là tin nhắn của thư ký Hà.
“Tần đổng, chúc mừng ôm người đẹp về nhà.”
Tần Thâm càng kiêu ngạo hơn, lần đầu tiên nói câu: “Cảm ơn!”
Anh phát hiện trên cột kia đã có hơn một trăm tin, anh duỗi tay ấn mở, đều là lời chúc mừng, bỗng dưng, anh trông thấy một ảnh chân dung quen thuộc, là bức hình hôm đó anh bị Bạch Đồ chụp, cuối cùng bị vẽ đầu heo lên, anh nhìn sang bên cạnh.
“Em cũng yêu anh, có điều đã thức dậy rồi, thì xuống đây đi.” Anh xem thời gian, là nửa tiếng trước, lúc đó anh ở trên giường, nghe thấy cô ở đầu giường gọi mình, anh còn giả bộ vừa tỉnh ngủ, anh chợt suy nghĩ một chút, có phải cô đã lườm mình một cái không.
Bạch Đồ ngồi trên ghế sô pha, cuộn chân lại xem điện thoại, hôm qua cô xin Cố Thừa Phong nghỉ hai ngày, một là hôm qua ba mẹ Tần Thâm đến, hai là… hôm nay là sinh nhật của đồ ngốc kia.
Cô lục weibo chính thức của TS, là Cố Thừa Phong mới vừa nói cho cô, bảo cô tải weibo, bây giờ cô xem, không khỏi cười khẽ.
Không bao lâu, Tần Thâm đã đi đến, ngón trỏ sờ sờ chóp mũi, tai có hơi đỏ.
Bạch Đồ dù bận vẫn ung dung chờ anh nói, tròn 2 phút trôi qua, Tần Thâm không chịu nổi, anh ôm Bạch Đồ vào trong ngực, hắng giọng một cái, “Em… hồi nãy…”
Bạch Đồ nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi này của anh, chẳng phải muốn hỏi mình, rốt cuộc có biết hồi nãy là anh giả bộ ngủ hay không đây mà…
Bạch Đồ nhướng mày, nhìn anh chăm chú, không nể mặt mũi gật đầu.
“Hử… anh là đang hỏi em, chuyện anh giả vờ ngủ sao?”
Tần Thâm hoàn toàn không nói gì, Bạch Đồ thành công nhìn gương mặt anh từ từ đỏ lên, bên trong tiếng cười của cô, Tần Thâm cảm thấy thật mất mặt, vừa rồi anh vẫn còn ra vẻ chững chạc đàng hoàng, dụi mắt, duỗi người, không ngờ cô đã sớm biết!
Tần Thâm thấy Bạch Đồ vẫn đang cười, xấu hổ lấp kín cái miệng nhỏ thao thao bất tuyệt kia.
Cuối cùng một hiệp kết thúc, giọng Tần Thâm khàn khàn, duỗi tay cào cào bên eo cô. “Còn cười không?”
Bạch Đồ thở d.ốc, nén cười lắc đầu.
Tần Thâm nhìn hai má đỏ bừng của cô, còn vì kịch liệt vừa rồi, làm cho khóe mắt có một ít giọt nước, anh cụp mắt, nhìn cô vì thở hổn hển mà hé miệng nhỏ ra. Yết hầu Tần Thâm lên xuống, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên.
Bạch Đồ không kịp phản ứng, anh đã nhân lúc này luồn vào. Một hiệp làm cho tia lửa bắn ra bốn phía.
Sau cùng thời điểm đã xảy ra là không thể ngăn cản, anh đè lên người cô thở d.ốc, chờ hô hấp vững vàng, Bạch Đồ đẩy anh, “Ngồi dậy…”
Tần Thâm vùi ở cổ cô, ôm thật chặt, cuối cùng anh khàn giọng, cắn cắn vành tai cô, “Không phải là cái kia, anh đã sớm…”
Bạch Đồ vỗ vào lưng anh một cái, Tần Thâm buồn cười, “Xấu hổ rồi?”
Cô không để ý tới anh, anh cũng chẳng để bụng, cứ đè lên người cô như vậy.
Cuối cùng trong buổi sáng yên tĩnh, Tần Thâm nghiêng đầu, nhìn mặt Bạch Đồ bên cạnh, hô hấp chậm chạp, giọng nói mềm mại.
“Hôm nay, sinh nhật anh… gả cho anh đi!”
Bạch Đồ nghiêng đầu, “ừ” khe khẽ, ở nơi anh không nhìn thấy, cười ấm áp như xuân.
Lúc hai người từ Cục dân chính đi ra, trên mặt mỗi người đều mang theo chút đỏ hồng, nhưng cho dù xấu hổ thế nào đi nữa, miệng Tần Thâm vẫn không cầm được cười toe toét, cuối cùng không biết Bạch Đồ nghiến răng lườm anh lần thứ mấy, ám chỉ anh thu lại một chút.
Tần Thâm chợt cúi người, ôm lấy cẳng chân Bạch Đồ, cứ xoay vòng ở cửa ra vào của Cục dân chính đón bông tuyết như thế.
Sau khi Bạch Đồ sững sờ chốc lát, tay vịn chặt đầu anh, bật ra tiếng cười từ trong đáy lòng.
Cô nhớ lúc mới vừa ra cửa, anh khẩn trương đến mức quên đổi giày, cài sai khuy áo sơ mi, còn có khoảng thời gian ở bên trong chụp ảnh, vì anh rất vui, ngây ngô cười, cuối cùng nhiếp ảnh gia không nhịn được, cười trêu ghẹo nói: “Tiên sinh, tôi biết cậu vui, nhưng mà… cảm phiền có thể khiêm tốn một chút được không.”
Tần Thâm nghe vậy thu khóe miệng lại chút, nhưng mặt vẫn là dáng vẻ cười khúc khích, đèn flash lóe lên, hai người dựa sát vào nhau, bộ dạng anh cười khúc khích chụp vào trong giấy kết hôn.
Bạch Đồ mới vừa mở ra xem, đây chính là nụ cười xán lạn khi cô đồng ý ở bên anh năm đó.
Nhưng mà, cô mới không cảm thấy ngốc mà cảm thấy vô cùng đẹp.
Nụ cười xán lạn này khiến cô cảm thấy, anh là nắng ấm trong mùa đông, là cây đại thụ trong mùa hè, là ngân hạnh của mùa thu, là gió dịu mát của mùa xuân.
Hết chương 79.