Hai tay vì căng thẳng mà xoắn cả vào nhau, vừa nãy sợ Bạch Đồ trực tiếp cự tuyệt, nên cầm tiền đưa cho cô rồi lập tức đi.
Nhưng mà, ai biết cái con nhóc đó sẽ làm ra cái gì.
Cậu lại sợ cô vẫn là không tới, liền gọi Trần Ôn đi nói cho cô, nhất định phải tới.
Giây phút thấy Trần Ôn, Tần Thâm đi đến đón.
Trần Ôn cảm giác ở bên Tần Thâm từ đó tới giờ lâu như vậy, lần đầu tiên thấy Tần Thâm trông thấy mình mang theo nét mặt tươi cười.
“Anh Thâm.” Trần Ôn thở hổn hển gọi.
Tần Thâm nhanh chóng gật đầu, “Cô ấy nói như thế nào?”
Trần Ôn cười cười, “Cô ấy đồng ý.” Tuy rằng sắc mặt khó coi.
Lúc này trong lòng Tần Thâm mới thả lỏng, thở phào một hơi. Vỗ vỗ Trần Ôn bả vai, “Làm tốt lắm.”
Bạch Đồ cầm một trăm tệ lảo đảo lắc lư, nghĩ cách làm sao đối phó Tần Thâm.
Suy đi nghĩ lại cảm thấy nếu cậu ta không vui một cái, sẽ thực sự nói cho Phì Miêu cô là ai thì không xong mất.
Càng nghĩ càng thấy ớn, Bạch Đồ an ủi chính mình vẫn là nên trung thực đi, như vậy mỗi ngày còn có thể có thịt ăn.
Bạch Đồ đi đến quầy bán quà vặt, mua một chai nước, ông chủ tìm tiền lẻ đưa cho cô.
Hiện tại bên cạnh sân bóng đã sớm tụ tập một đống người, toàn bộ ở bên ngoài đều kêu tên Tần Thâm trong sân.
Bạch Đồ liếc qua, tấm tắc.. Mắt không thấy mắt không thấy.
Tìm được một chỗ ngồi, chỗ khuất nhất trong đám người, không tìm kỹ thì khó có thể tìm được.
Thực ra Bạch Đồ cố ý, muốn Tần Thâm khát nước không tìm thấy mình. Bạch Đồ ngồi xuống, bình chân như vại đặt chai nước sang bên cạnh.
Lý Thần Tinh bị Bạch Đồ kéo đi cùng.
Đồng đội Tần Thâm và đối thủ vừa ra tới, trường học quy định thời gian nghỉ trưa có thể chơi bóng rổ, đá bóng, nhưng không được reo hò vỗ tay.
Nguyên nhân là các bạn khác ở trong lớp ngủ.
Dù quy định không được reo hò, nhưng vẫn vang lên một tiếng hoan hô rất nhỏ. Xen lẫn vào: “Tần Thâm cố lên, Tần Thâm cố lên.”
Đối với bóng đá Bạch Đồ có thể nói là một chút cũng không hiểu, để cô xem còn không bằng xem bóng rổ. Ít nhất cô biết cái gì là ba điểm.
Tuy không xem tường tận, vẫn lơ đãng thấy được bóng dáng của Tần Thâm, Bạch Đồ vẫn không khỏi cảm khái: Này này.. Mới cùng nhau ăn cơm xong, sao lại cảm giác… cậu ta lại trở nên đẹp trai rồi?
Tần Thâm thực sự là một nam sinh cực kỳ đẹp trai, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí, cộng thêm cặp mắt đào hoa kia càng không biết mê hoặc bao nhiêu cô gái nhỏ, ngũ quan cực kỳ tiêu chuẩn, đúng là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Dùng đẹp mắt để hình dung cậu không khỏi có phần không đúng chỗ.
Bạch Đồ có chút si ngốc nhìn.
Hôm nay đồng phục bóng đá là màu đen, không giống màu trắng tinh khiết hôm qua. Cả người màu đen thế này khiến Bạch Đồ sinh một loại cảm giác, giống như kỵ sĩ hắc ám đứng dưới ánh nắng chói chang.
Tần Thâm giống như thấy được Bạch Đồ, cong môi cười cười về phía này.
Chuyển động mắt cá chân một cái, một đám người liền tản ra.
Bạch Đồ nhìn Tần Thâm dùng chân dẫn bóng rất nhanh, tư thế và động tác đều vô cùng thoăn thoắt.
Bạch Đồ vốn không có ấn tượng với bóng đá nhiều lắm cũng xem say sưa ngon lành.
Chỉ là lúc Tần Thâm nhìn qua, Bạch Đồ lập tức dời mắt đi, dù sao cũng không thể để cậu ta kiêu ngạo.
Mãi đến khi tiếng chuông hết giờ nghỉ trưa vang lên, Bạch Đồ mới hoàn hồn, thấy Tần Thâm chạy trên sân cỏ, giơ đôi tay lên cao, mà lúc giờ nghỉ trưa kết thúc, các nữ sinh cũng cao giọng gọi tên Tần Thâm.
Bạch Đồ còn nghe thấy có người đang thảo luận về Tần Thâm.
“Đôi giày này của Tần Thâm, cậu biết bao nhiêu tiền không?”
“Tớ nghe nói phải mấy vạn, cũng không biết là thật là giả.”
“Chắc chắn là thật rồi, Tần Thâm sao có thể mua đồ giả, nhà cậu ta giàu như vậy.”
Bạch Đồ liếc mắt nhìn nam sinh còn đang ăn mừng cùng đồng đội, chỉ muốn nói: Tên này thực sự có tiền.
Các nữ sinh đã đi gần hết, Tần Thâm mới từ phòng nghỉ bước ra.
Đi đến chỗ Bạch Đồ ngồi, Tần Thâm ngồi xổm xuống, cầm lấy chai nước khoáng bên chân Bạch Đồ, vặn ra rồi uống.
Bạch Đồ ghét bỏ nhìn một cái, đập tiền lẻ vào ngực cậu, trong nháy mắt rời đi.
Tần Thâm bị sặc nước, ho khan vài tiếng, đuổi theo.
Chặn trước mặt Bạch Đồ, có phần khó hiểu mở miệng: “Cậu đưa tớ tiền làm gì?”
Bạch Đồ ‘ơ’ một tiếng, “Đây là tiền cậu, không đưa cho cậu thì đưa cho ai?”
Xung quanh một đám nữ sinh vẫn chưa đi đang nhìn Bạch Đồ cùng Tần Thâm, xì xào bàn tán.
Tần Thâm nhíu mày đặt tiền vào tay Bạch Đồ, loại nắm tay trá hình này, khiến cho hai người đều có chút cảm giác nói không nên lời, tim đập nhanh hơn lạ kì.
“Ý tớ là, cậu cầm 100 này mua nước mãi cho tớ, không còn….” Tần Thâm nói đến một nửa, không nói nữa.
Bạch Đồ tự mình nói tiếp: “Không còn thì không cần mua nữa đúng không?”
Tần Thâm cười gằn, cầm chai nước khoáng trong tay khẽ gõ đầu Bạch Đồ một cái.
“Xem cậu biểu hiện đã.” Tần Thâm để lại câu nói này, xoay người dẫn Trần Ôn và Lý Minh đi.
Bạch Đồ đá một chân đấm một quyền đối với bóng lưng của Tần Thâm. Nhưng trong khoảnh khắc đó, giọng Tần Thâm truyền đến.
Cậu nói: “Bạch cô nương, tôi không mù.”
Bạch Đồ bị dọa cánh tay rủ xuống.
Ánh mặt trời chiếu xuống, cái bóng dưới đất bị kéo dài.
Tần Thâm cong môi, chạy như bay. Đối với cậu mà nói, giờ phút này chính là đỉnh cao nhân sinh!
Mãi đến khi Tần Thâm đi xa, Bạch Đồ mới phản ứng được, kéo Lý Thần Tinh định đi.
Nhưng không có nghĩa là người khác cho cô đi.
Mấy nữ sinh khá cao lớn đứng trước mặt, ngăn cản Bạch Đồ.
“Mày tên là gì?” Một nữ sinh nhai kẹo cao su hỏi.
Bạch Đồ lùi người về phía sau một chút, không đáp mà hỏi lại: “Cậu có chuyện gì sao?”
“Sao thế? Sợ tao à?” Mấy nữ sinh nhìn Bạch Đồ chế giễu.
Bạch Đồ lắc đầu. “Vẫn chưa đến mức đó.”
Nữ sinh cầm đầu hai tay chống nạnh, khinh thường nhếch miệng, “Mày và Tần Thâm có quan hệ gì?” Một người nữ sinh trong số đó hỏi.
Lúc này Bạch Đồ mới biết được hồi lâu là vì Tần Thâm à, bà cô của tôi ơi.
Bạch Đồ nhìn về phía mấy nữ sinh, “Sao? Thế các người và Tần Thâm quan hệ thế nào?”
“Úi chà, chảnh thế nhờ, các chị em. Lại đây.” Một nữ sinh bên trong tiến lên.
Lý Thần Tinh chắn phía trước Bạch Đồ, “Các người làm gì hả?”
Một nữ sinh đẩy Lý Thần Tinh ra, “Không liên quan đến chuyện của mày, tránh xa một chút.”
6 nữ sinh tiến lên, giật cái thẻ học sinh ở trước ngực Bạch Đồ.
“Ủa, đây không phải học sinh nghèo nổi tiếng Bạch Đồ sao. Ta nói sao lại thấy quen mắt như vậy.” Một nữ sinh trang điểm đậm che miệng nói.
Lý Thần Tinh đi lên trước đẩy nữ sinh kia một cái, “Các người nói chuyện chú ý chút, không biết cái gì gọi là tôn trọng sao?”
Bạch Đồ bị Lý Thần Tinh kéo ra đằng sau.
Sáu nữ sinh trao đổi ánh mắt, tiến lên bao vây, tay Lý Thần Tinh hơi run, nhưng vẫn đứng trước Bạch Đồ.
“Không phải các người hỏi tôi là ai sao?” Bạch Đồ nắm lấy tay Lý Thần Tinh hỏi.
Mấy nữ sinh che miệng cười nhạo, “Mày không phải là học sinh nghèo Bạch Đồ mọi người đều biết sao?”
“Thế nhưng mà, tôi chính là em gái của anh Thâm, các người không tin có thể hỏi người trong lớp, tôi cùng với bọn Trần Ôn đều gọi là anh Thâm.” Bạch Đồ cụp mắt xuống, hàng mi chớp chớp, che khuất tâm sự.
“Nói đùa cái gì vậy, còn anh Thâm, Tần Thâm ghét nhất nữ sinh gọi cậu ta là anh, ngay cả cái này mày cũng không biết còn nói mày là em gái Tần Thâm, giả vờ cũng phải có mức độ.” Một nữ sinh tương đối cao gầy liếc Bạch Đồ một cái.
“Tôi nói thật, tôi thực sự là em gái Tần Thâm, nếu không tin, cậu có thể đi hỏi bất kỳ một người trong lớp tôi.” Bạch Đồ ngẩng đầu lên, ánh mắt tự tin nói.
Mấy nữ sinh có chút do dự, nhưng vào lúc này Tần Thâm lại đi tới.
Thay lại đồng phục, tay ngắn, quần dài, màu trắng xanh.
Tóc còn vương giọt nước, từng bước từng bước đi đến phía Bạch Đồ.
Liếc những nữ sinh kia mấy lần, đi đến đứng cạnh Bạch Đồ rồi kéo cô ra sau mình.
“Các cậu học lớp mấy?” Hai tay Tần Thâm đút túi, bình chân như vại nhìn mấy nữ sinh.
Mấy nữ sinh nắm lấy tay nhau, không nói lời nào.
Tần Thâm cười gằn, “Tôi không biết là người của Tần Thâm tôi còn phải nhìn sắc mặt của các cậu, các cậu lợi hại thật đó.”
“Không phải các cậu không tin cô ấy sao? Bây giờ, tôi đến nói cho các cậu biết, Bạch Đồ là của Tần Thâm tôi. Nhớ rõ chưa?” Là cái gì của cậu, cậu không nói rõ ràng, Bạch Đồ cũng không nghe rõ, 6 nữ sinh cũng không nghe rõ, nhưng Bạch Đồ đã nói là em gái, trong lòng bọn họ liền nhận định như vậy.
Chỉ có Lý Thần Tinh nghe được, quả nhiên. Lý Thần Tinh cúi đầu, cười cười.
“Tôi đã nói tôi là em gái của Tần Thâm, các người không tin, bây giờ anh của tôi tức giận, các người nói xem làm sao bây giờ?”
Bạch Đồ cáo mượn oai hùm, giống như tiếc nuối thở dài một cái.
Mấy nữ sinh đã nghe qua tên của Tần Thâm, cũng sợ Tần Thâm.
Đều biết trêu chọc Tần Thâm không có kết quả tốt, nhưng không nghĩ tới con nhỏ Bạch Đồ nghèo này thế mà thật sự quen Tần Thâm, hơn nữa còn là anh em.
“Thực xin lỗi. Không phải chúng mình cố ý.” Mấy nữ sinh dùng giọng nũng nịu xin lỗi, ánh mắt như có như không nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm cũng không nhìn một cái, quay người nhìn Bạch Đồ.
“Cậu tha thứ không?” Tần Thâm nhỏ giọng hỏi bên tai Bạch Đồ.
Bạch Đồ suy tư một hồi, còn chưa kịp lên tiếng Tần Thâm đã nói: “Vậy thì không tha thứ, tớ đánh bọn họ.”
Tần Thâm đứng thẳng người, Bạch Đồ liền kéo cánh tay Tần Thâm, “Được rồi.”
Tần Thâm lại nhìn chằm chằm Bạch Đồ hồi lâu, đến khi Bạch Đồ lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói: Tớ không muốn gây chuyện.
Tần Thâm nhắm mắt lại, thở dài, “Đi thôi.”
Xoay người liền đi mất, Bạch Đồ nắm Lý Thần Tinh cùng đi theo.
Trần Ôn và Lý Minh đứng bên ngoài chờ Tần Thâm.
Vừa nãy Tần Thâm đợi Bạch Đồ hồi lâu, Bạch Đồ cũng chưa ra, Tần Thâm liền để hai người bọn họ ở lại đây, tự cậu ta vào xem.
Hai người vừa mới định đi tìm Tần Thâm, đã thấy Tần Thâm sải bước ra.
“Không có chuyện gì chứ anh Thâm?” Lý Minh tiến lên hỏi.
Tần Thâm lắc đầu.
Tần Thâm xoay người, trông thấy Bạch Đồ.
Bạch Đồ đi tới, nhảy nhảy bước nhỏ: “Vừa nãy cảm ơn cậu nhé anh Thâm.”
Tần Thâm hừ một tiếng, “Bây giờ biết gọi là anh Thâm rồi?”
Lúc trước Bạch Đồ không tình nguyện lắm, Tần Thâm biết rõ, nhưng cậu thích dáng vẻ cô khó chịu nhưng lại không làm gì được cậu.
Bạch Đồ vỗ vỗ vai Tần Thâm, “Ai da, đại nhân đừng tính toán tiểu nhân.”
Vai Tần Thâm bị vỗ run lên, bàn tay nhỏ của cô gái xúc cảm như có như không, cậu còn có thể cảm nhận rõ ràng được. Thoáng cái, sắc mặt bỗng đỏ ửng, nhìn Bạch Đồ, ‘chậc’ một tiếng.
“Cậu là con gái lại động tay động chân, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Yết hầu Tần Thâm lên xuống, không nhìn Bạch Đồ mà nhìn cây ngân hạnh phía sau cô.
Bạch Đồ ghét bỏ ‘ồ’ lên, “Cậu sao mà…”
Tần Thâm thấy Bạch Đồ không nói tiếp, nhưng lại ngại gương mặt nóng hổi, liền ngước mắt nhìn chỗ khác truy hỏi: “Tớ thế nào? Tớ làm sao? Cậu nói xem.”
Bạch Đồ ‘chậc’ một tiếng, “Cũng không có gì, chỉ là cảm giác… cậu có chút…. nương (1).”
(1) Mình nghĩ ở đây là nương pháo: chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.
Tần Thâm đột nhiên cúi đầu nhìn Bạch Đồ, mười ngón tay lồng vào nhau lại dùng sức bóp, khớp xương vang lên.
“Bạch cô nương, cô có gan, nói lại lần nữa.” Cặp mắt của Tần Thâm giống như sẽ ăn thịt người nhìn chằm chằm Bạch Đồ.
Bạch Đồ nuốt nước miếng, “Không… Không.., cái này anh Thâm, em đi trước, lên lớp.”
Trình độ nhanh như chớp, Tần Thâm đã không nhìn thấy Bạch Đồ.
Dưới cây ngân hạnh, Tần Thâm đưa tay ấn vào vị trí Bạch Đồ vỗ vừa nãy.
Lỗ tai đỏ lên.
Gió thổi tới, còn mang theo mùi hương của cây hoa quế cách đó không xa.