Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Chương 13: Bị bắt gặp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
225


Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?


Chương 13: Bị bắt gặp


Hứa An Nam hướng về phía Nhiễm Tích nhíu mày, vẻ mặt ý tứ sâu xa, “Chao ôi, em và anh chị…”

“Chúng em không có gì cả!” Nhiễm Tích hai tay đan xen làm ra động tác chữ X, rất nhanh chóng, cắt đứt lời Hứa An Nam còn chưa nói hết.

Hứa An Nam nhíu mày, dựa lên cạnh cửa trên vách tường một cái, ung dung nói: “Bạn bè nam nữ cũng không đến mức này nha.”

Nhiễm Tích hơi hơi nhíu mày, trên mặt có chút nóng nảy, cô sợ bị chị ấy sẽ hiểu lầm nhiều thứ không tốt, nhỡ thần tượng cảm thấy bị quấy nhiễu, liền có ấn tượng không tốt với cô, làm sao bây giờ? Cô không muốn vì cái này mà anh ấy ghét cô! Nhiễm Tích bất an nhìn Hứa Diệc Châu một cái, anh đang đứng hai tay ôm ngực, nhàn nhã nhìn Nhiễm Tích, khóe môi còn khẽ hơi dãn ra, thật giống như tò mò xem Nhiễm Tích ứng phó như thế nào với em gái khó dây dưa này của mình.

Hạ quyết tâm, dứt khoát bình nứt không sợ vỡ, Nhiễm Tích liền bày ra dáng vẻ “Chị nghĩ nhiều rồi “, còn dùng tay vỗ một cái trong không khí, “Chị nghĩ nhiều rồi, em cùng thầy Hứa làm sao có thể được, em còn liên tục coi thầy ấy là thầy mà tôn kính đây!”

Hứa Diệc Châu ý tứ sâu xa mím môi một cái, coi như là thầy mà tôn kính?

Hứa An Nam sau đó mới chú ý tới cách xưng hô của Nhiễm Tích với Hứa Diệc Châu, trên mặt hứng thú càng nhiều, “Thầy Hứa? Vậy là, anh chị so với em lớn nhiều như vậy sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Nhiễm Tích liên tục gật đầu không ngừng, cảm thấy Hứa An Nam cuối cùng cũng hiểu thấu cô.

Nhưng mà Hứa An Nam sau đó liền tiếp tục nói làm Nhiễm Tích nghẹn đến không nói nên lời.

Hứa An Nam: “Nhưng là thầy trò thì sao, càng dễ thương hơn! Kém tuổi thì sao chứ, anh chị nhất định sẽ đem em xem như con gái mà sủng, thật hạnh phúc biết bao!”

Nhiễm Tích: “…”

Cô không phản bác lại được, thậm chí còn cảm thấy lời Hứa An Nam nói rất hợp lý.

“Hứa An Nam!” Cảm thấy em gái nhà mình trêu chọc hơn quá, Hứa Diệc Châu đúng lúc lên tiếng ngăn Hứa An Nam nói tiếp.

Thần tượng làm vậy là đang mất hứng? Nhiễm Tích len lén liếc mắt về Hứa Diệc Châu một cái, nhưng lại xem không hiểu vẻ mặt đối phương, bầu không khí có chút lúng túng nha…

Hứa An Nam hướng về phía Hứa Diệc Châu “Hừ” một tiếng, sau đó kéo cánh tay Nhiễm Tích, “Chao ôi, từ khi khai giảng tới giờ chị cũng là năm ba, so với em cũng lớn hơn, em không làm chị dâu chị, cũng nên gọi chị là một tiếng chị chứ? Chị cũng vậy rất biết yêu thương mọi người nha!” Nói xong còn hướng về phía Nhiễm Tích mở trừng hai mắt.

Như thế này không tiện để từ chối lắm, “Chị An Nam.” Thanh âm mềm mại, dễ thương cực kỳ.

“Ai nha, thật đáng yêu.” Hứa An Nam vẻ mặt thích cực kỳ, duỗi tay vuốt vuốt mặt Nhiễm Tích mộ cái.

Nhiễm Tích: “Em chưa có rửa mặt đâu, có dầu…”

Hứa An Nam: “Không có việc gì, chị cũng chưa có rửa tay.”

Hứa Diệc Châu: “…”

Chuông điện thoại di động đánh vỡ cuộc trò chuyện giữa hai người vừa gặp đã thân.

Nhiễm Tích cúi đầu nhìn di động trong tay, là Mễ Mễ gọi tới.

“Ấy, chị Mễ Mễ”

“Em không ở trong phòng sao? Chị gõ cửa nãy giờ, cũng không thấy em mở cửa.”

“Ấy, em đang ở bên ngoài, sẽ lập tức trở về ngay.”

“Tốt lắm, em nhanh lên đi, chị có mua bữa sáng rồi, nhanh lên sẽ không bị nguội mất.”

Cúp điện thoại, Nhiễm Tích nhìn về phía phòng đối diện bên trong có hai anh em nói: “Cái kia, trợ lý của em tìm em,” rồi đưa tay chỉ cửa chính, “Em đi về trước.”

“Ừ.” Hai anh em liền tiễn Nhiễm Tích tới cửa.

Mở cửa đã nhìn thấy Chu Giang nhấc theo một cái túi lớn, trông thấy Nhiễm Tích, lại cúi đầu mắt nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, lúc này còn chưa tới bảy giờ sáng, không thể sớm như thế đã ghé chơi… Chu Giang khiếp sợ đến nỗi cái cằm như bị rớt xuống đất đến nơi.

“Cái, tình huống này là sao?”

Bên kia, Mễ Mễ cũng chú ý tới tình huống của bên này, liền cúi đầu qua xem bên này có chuyện gì, liền lập tức bị kinh hãi.

“Tích Bảo?”

“Chị Mễ Mễ.” Nhiễm Tích vội vàng chạy đến bên cạnh Mễ Mễ, sau đó lại quay đầu lại, “Thầy Hứa, chị An Nam em về trước. Cái kia, anh Chu Giang, thu lại cái cằm.”

Trong phòng Hứa Diệc Châu

Chu Giang đem đồ ăn trong túi lấy ra, dọn xong ở trên bàn cơm.

“Ai nha, có bánh bao súp, Chu Giang anh thật hiểu em nha ~ ”

Hứa An Nam đang muốn ngồi xuống ăn ngay, liền bị Hứa Diệc Châu, “Đánh răng rửa mặt đi.”

Hứa An Nam bĩu môi, cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân Chu Giang vừa đưa tới, đi tới phòng vệ sinh.

Sau khi Hứa An Nam đi khỏi, Chu Giang liền dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Hứa Diệc Châu, “Diệc Châu? Cậu có muốn nói gì không?”

Hứa Diệc Châu kéo đại cái ghế ở trước bàn ăn ngồi xuống, liền nhàn nhã bắt đầu húp cháo, nghe được vấn đề Chu Giang mới nói, nhướn mày, “Nói cái gì?”

“Về Nhiễm Tích nha, giờ mới bảy giờ sáng, cô ấy không phải là đã ghé chơi rồi chứ.”

“Không phải là ghé chơi, tuyệt đối không phải là ghé chơi, em tận mắt nhìn thấy em ấy là từ phòng ngủ bên kia đi ra!” Hứa An Nam từ phòng vệ sinh nhô đầu ra, khóe miệng còn vương ít bọt màu trắng, một ngón tay nắm ở cửa phòng ngủ, kích động nói.

Chu Giang thở dài, nhìn chằm chằm Hứa Diệc Châu, muốn nghe một chút câu trả lời của anh.

“Ừ” Hứa Diệc Châu thả chiếc muỗng ra khỏi tay, nhàn nhạt giải thích: “Ngày hôm qua tôi đã nhờ em ấy đến giúp An Nam thay quần áo, sau đó đạo diễn cùng biên kịch đến, em ấy không thể đi về được, liền ở lại chỗ này.”

“Diệc Châu,” Chu Giang nhíu mày, vẻ mặt khó có thể tưởng tượng, “Cậu đối Nhiễm Tích, thực sự là… Ách, em ấy còn chưa đến tuổi vị thành niên đâu.”

Hứa Diệc Châu khẽ nghiêng đầu, một bên khóe môi nhếch lên, nhìn qua có chút ít nguy hiểm, “Cậu cảm thấy sao?”

“Ha ha, ” Chu bờ sông cười hai tiếng, “Cái này thật sự có nói qua nha, nhỡ đâu?”

“Chính là,” Hứa An Nam rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra ngồi vào bàn ăn bên cạnh, “Ai biết anh có thích hay không chứ? Trong trường hợp này, anh chính là gặm cỏ non đúng không? Nói, anh tối hôm qua có làm gì Tích Bảo nhà chúng ta không?”

“Thành người nhà rồi à?” Hứa Diệc Châu liếc về em gái một cái.

Vẻ mặt Hứa An Nam cực kỳ kiêu ngạo, “Ừ hứ.”

Chu Giang: “Đợi chút, tôi chưa nắm bắt được trọng điểm của vấn đề, trọng điểm không lẽ nào cậu với Nhiễm Tích đã có gì?”

Hứa Diệc Châu: “Cậu cảm thấy sao?”

Chu giang: “Diệc Châu, cậu đừng luôn làm tôi cảm thấy…”

“Ngày hôm qua trong phòng còn có cái người này.” Hứa Diệc Châu đưa tay gõ đầu Hứa An Nam một cái, Hứa An Nam lập tức trở tay đánh lại anh.

Chu trong nước tâm OS: Câu trả lời của Diệc Châu có chút nguy hiểm, cái gì gọi là ngày hôm qua trong phòng còn có cái người này? Không có cái người này, lẽ nào liền sẽ phát sinh chuyện gì sao?

Nghĩ tới đây, cậu liền nhìn về phía Hứa Diệc Châu vẻ mặt đều mang lên chút ít màu sắc…

Hứa Diệc Châu quét mắt qua trợ lý của mình, khó có thể miêu tả vẻ mặt, “Cậu đang nghĩ chuyện gì xấu xa đấy?”

“Không có, tuyệt đối không có.” Chu Giang giơ lên hai tay bày tỏ mình trong sạch, ngưng một lát còn nói: “Diệc Châu, tôi ủng cậu, bất quá cậu tốt nhất vẫn là đợi người ta trưởng thành đã.”

Hứa Diệc Châu: “…”

Cho nên nói, trợ lý nhà ta đến cùng vẫn đang suy nghĩ gì xấu xa cái gì vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN