Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Chương 19: Ăn cơm một mình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?


Chương 19: Ăn cơm một mình


An Hựu Dư tới tìm Nhiễm Tích để cùng nhau luyện tập cho bài kiểm tra Tiếng Anh sắp tới.

Hai người đi đến hội trường Bốn Mùa, gọi hai ly đồ uống lạnh, ngồi cùng một chỗ rồi bắt đầu luyện tập đối thoại, bên cạnh có camera man quay lại.

Điện thoại đặt trên bàn bỗng dưng rung lên 2 hồi, Nhiễm Tích tùy ý liếc qua, sau đó liền kinh hãi, nhanh chóng cầm lấy điện thoại.

Là thông báo tin nhắn Hứa Diệc Châu gửi đến.

Tên hiện lên trên màn hình còn là thầy Hứa.

Tuy hai người trao đổi số điện thoại đã rất lâu rồi, nhưng cũng không có liên lạc với nhau, ngay cả trên Weibo cũng không có gì, chỉ là lâu lâu anh ngẫu nhiên khen cô vài cái.

Thầy Hứa tại sao lại gửi tin nhắn cho cô? Bọn họ có gì để nói với nhau sao?

Nhiễm Tích có chút ít thấp thỏm, bấm vào thông báo trên điện thoại.

Thầy Hứa: Buổi tối em có thời gian không?

Buổi tối? Nhiễm Tích nghiêm túc suy nghĩ một chút, hình như là có thời gian.

Ngón tay cô nhanh chóng gõ lên bàn phím.

Nhiễm Tích: Dạ có.

Không được không được, như thế này đơn giản quá, xóa đi dòng chữ trên màn hình.

Nhiễm Tích: Dạ có thời gian, thầy Hứa có chuyện gì không?

Lại lắc đầu, thế này hình như nói hơi nhiều, không được không được.

Cuối cùng, tin nhắn Nhiễm Tích gửi đi là: Dạ có thời gian.

Gửi xong tin nhắn, phát hiện An Hựu Dư vẫn luôn mỉm cười nhìn cô, Nhiễm Tích thẹn thùng cười cười, “Ngại quá, chúng ta tiếp tục đi.”

Vừa gửi tin nhắn cho anh không được bao lâu, lại có thông báo tin nhắn mới.

Thầy Hứa: Vậy thì tốt, buổi tối mời em đi ăn cơm. Lúc 6 giờ em hãy đến phía dưới nhà trọ của giáo viên tìm xe của tôi, bảng số xe là XXXXXX.

Gì cơ? Thầy Hứa muốn mời cô đi ăn cơm? Vì chuyện gì? Trước đây không phải anh đã mời rồi sao? Chẳng lẽ lần này là muốn ăn cơm riêng với cô?

Trời ạ? Cô cùng thần tượng ăn cơm riêng sao?

“Nhiễm Tích, Nhiễm Tích, Nhiễm Tích!” An Hựu Dư quơ tay trước mặt cô hai cái, thành công làm cô hồi phục lại tinh thần.

“Hả? Anh vừa mới nói cái gì?”

Biết rõ cô ấy lại thất thần, An Hựu Dư bất đắc dĩ cười cười, “Đến lượt em rồi.”

“Hả? À, vâng.”

Hứa Diệc Châu ngồi trong căn hộ của giáo sư Thôi, nhận được tin nhắn của Nhiễm Tích, trả lời lại rất đơn giản, chỉ có một chữ.

“Được”

Sau giờ học, Nhiễm Tích liền chạy như bay về ký túc xá, ngay cả An Hựu Dư hẹn cô tiếp tục luyện tập tiếng Anh cũng bị cô nhã nhặn từ chối.

Ăn cơm cùng thần tượng đương nhiên là không thể tùy tiện, cô muốn ăn mặc tỉ mỉ một chút.

Nhiễm Tích tắm rửa sạch sẽ, uốn tóc kiểu gợn sóng, mặc một chiếc áo liền váy màu xanh lam, đeo một chút đồ trang sức đơn giản, cuối cùng đứng ngắm mình trong gương mà nhếch miệng, hoàn mỹ!

Lúc ra cửa, Nhiễm Tích cầm theo mũ lưỡi trai đội lên đầu.

Căn hộ của các giáo viên nằm gần hồ nhân tạo, có rất ít người, Nhiễm Tích thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng bị người khác nhận ra.

Sau đó thì tìm xe.

“Bip!” Tiếng còi xe vang lên trong không gian yên tĩnh, làm mấy con chim đậu trên cây giật mình bay toán loạn.

Nhiễm Tích nhìn về phía phát ra âm thanh, là một chiếc Audi màu đen, nhìn biển số xe, à, thì ra là chiếc xe này.

Sau đó Hứa Diệc Châu liền thấy một cô gái xinh đẹp đội nón lưỡi trai, mắt nhìn quanh bốn phía giống như đi ăn trộm, sau đó lại như một làn khói chạy nhanh đến bên xe, mở cửa xe chui vào.

Cô gái này là vì anh mà ăn mặc đẹp một chút sao?

Hứa Diệc Châu nhếch môi cười.

“Thầy Hứa.” Nhiễm Tích ngồi vào chỗ xong, cởi mũ lưỡi trai xuống, sửa sang lại mái tóc dài.

“Muốn ăn cái gì?” Hứa Diệc Châu hỏi.

“À, cái gì cũng được ạ.” Suy nghĩ một chút, Nhiễm Tích nhìn về phía Hứa Diệc Châu, hỏi: “Thầy Hứa, lần trước không phải là đã mời rồi sao?”

Nắng hoàng hôn chiếu vào mặt Hứa Diệc Châu, tạo thành những bóng loang lỗ.

Giọng nói của người đàn ông vang lên ở bên tai, “Lần trước là do An Nam mời, lần này mới là tôi mời.”

Nhiễm Tích gật đầu “A” một tiếng.

“Thắt dây an toàn.”

“Em nói cái gì cũng được nên tôi quyết định luôn vậy.”

Xe chạy dọc theo con đường trước cổng Trung Ảnh, sau đó lái vào một con đường rợp bóng cây.

Không khí trong xe rất tốt, Nhiễm Tích lải nhải nói với Hứa Diệc Châu là một tháng qua trong trường học mình đã nghe thấy, nhìn thấy cái gì, nói các bạn học thú vị thế nào, nói giáo viên nghiêm khắc thế nào…

Hứa Diệc Châu nghe cũng rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu, hồi tưởng lại lúc còn đi học của mình.

Nhiễm Tích dứt khoát nghiêng thân thể dựa vào ghế, sắc trời tối mịt, đèn đường cũng đã sáng lên, ánh sáng mờ ảo chiếu vào gò má của anh, mỗi một chút, đều khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Thần tượng nhà cô, thật là đẹp quá đi! Thật muốn chụp một tấm hình!

Nghĩ như thế, Nhiễm Tích liền hành động.

Đầu tiên là giả vờ lơ đãng cầm điện thoại lên, sau đó không biến sắc điều chỉnh gốc độ không bị phát hiện, xác nhận mình không có bật đèn flash, không có tiếng chụp hình, chụp anh Diệc Châu với vẻ mặt Thịnh Thế Mỹ…

Sau đó cầm lấy điện thoại thưởng thức không ngừng, đẹp trai quá! Người mẫu đẹp trai, kỹ thuật người chụp cũng tốt!

Đáng tiếc không thể chia sẻ lên Wechat cho mọi người cùng thưởng thức… Nếu như bị hỏi ảnh này chụp ở đâu, cô sẽ không biết giải thích làm sao…

Hứa Diệc Châu đảo mắt nhìn cô gái đang hưng phấn, cong cong khóe môi.

Cô nghĩ anh không phát hiện được sao? Trực giác trước ống kính của anh đó giờ rất mạnh!

Xe trực tiếp lái vào gara dưới tầng hầm của Hán Cung Quán.

Nhà hàng này, lúc Nhiễm Tích tham gia vòng đầu tiên có đến một lần.

Lúc xuống xe Nhiễm Tích vốn định đội mũ lưỡi trai lên đầu, nhưng lại bị Hứa Diệc Châu ngăn cản.

Hắn nói: “Không sao đâu, nhà hàng này bảo mật rất tốt.” Dừng một chút còn nói: “Đầu tóc xinh đẹp như vậy, để lộ ra thì tốt hơn.”

Nhiễm Tích yên lặng đem mũ để lại bên trong xe, sau đó lại tự hỏi chính mình, tại sao phải giữ bí mật nhỉ? Hai người bọn họ lại không có cái quan hệ đó… Còn nữa, thần tượng khen tóc của cô đẹp, ha ha…

Từ trong thang máy, một người trông như giám đốc ra đón anh ấy.

Nhất mực cung kính, “Hứa tiên sinh.”

“Ừ, một phòng riêng.” Hứa Diệc Châu đáp một tiếng.

Giám đốc ở phía trước dẫn đường.

Nhiễm Tích theo ở phía sau, nhìn bóng lưng soái khí của thần tượng… Một phòng riêng? Chẳng lẽ thần tượng nhà cô bao hết cả một phòng riêng? Quả nhiên là người có tiền nha!

Lúc chọn đồ ăn, hai người “không ăn cay thì không vui” ngồi cùng nhau… Đương nhiên liền gọi rất nhiều món cay…

Nào là thịt bò song tiêu, nhiệt lạt tang ba, thịt hầm nhung tiêu… Nghe thấy tên đồ ăn Nhiễm Tích liền ngăn không được mà nuốt nước miếng.

Đương nhiên, cô vẫn còn có lý trí mà khuyên thần tượng của mình.

“Thầy Hứa, chúng ta nên gọi ít món ăn cay thôi.”

Hứa Diệc Châu bỏ thực đơn trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt có chút ít không hiểu.

“Không phải em thích ăn cay sao?” Nói xong còn chế nhạo cô, “Trước đây còn hẹn Hứa An Nam cùng nhau ăn mấy món cay.”

Nói xong còn cười ra tiếng.

Nhiễm Tích nghe thần tượng nhà mình cười như thế, cô xấu hổ không còn chỗ chui… Cái gì mà mấy món cay… Cô không tin là Hứa Diệc Châu chưa từng ăn…

Đảo mắt một vòng, nhìn căn phòng được trang trí tinh xảo, Nhiễm Tích nói: “Không phải là dạ dày thầy Hứa không tốt sao? Cho nên em cảm thấy mình nên ăn cay ít một tí thì tốt hơn.”

Là đang quan tâm anh sao? Ánh mắt Hứa Diệc Châu khẽ biến đổi.

“Không có việc gì. Em đừng có nghe Chu Giang nói lung tung, dạ dày Idol nhà em cũng không có yếu đuối như vậy, nên yên tâm mà ăn đi.”

Thì ra thần tượng nhà cô không có nghe lời của người đại diện và trợ lý nói nha!

Nhưng mà nếu thần tượng đã nói như thế, Nhiễm Tích cũng không có ý kiến, cho nên… Cứ ăn thôi! Ăn là quan trọng nhất!

Ăn liền mười phần thịt bò, trong miệng đều là mấy miếng đậu hũ đã tan ra, ngó sen giòn giòn, ngon miệng…

Hạnh phúc chính là đơn giản như thế!

Nhìn Nhiễm Tích ăn ngon miệng như thế, dù ở trước mặt anh cũng rất thoải mái, một chút cũng không giống các nữ minh tinh khác nhai kỹ nuốt chậm, ăn vài ngụm đã nói mình ăn no rồi, hoặc là đang giữ dáng nên không thể ăn nhiều…

Tâm tình của Hứa Diệc Châu cũng rất tốt, cảm giác mình cũng đã ăn nhiều hơn hai chén cơm!

Trong lúc ăn cơm, bọn họ còn hàn huyên nói về việc tuyên truyền của bộ phim.

Nhiễm Tích bảo rằng đạo diễn đã liên lạc với cô, cô nhất định sẽ phối hợp, bởi vì gần đây cô cũng không có việc gì.

– ————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Hứa: Em chụp hình anh.

Tích Bảo: Không có, anh nhìn lầm rồi.

Đề tài tiếp theo.

Tích Bảo: Thầy Hứa, ăn mấy món cay với em không?

Thầy Hứa (nhướn mày): Đi đến phòng em?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN