Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Chương 24: Phiền não
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?


Chương 24: Phiền não


Lúc chương trình ghi hình xong cũng đã hơn 10 giờ tối, Giang An đề nghị mọi người cùng nhau ra ngoài ăn khuya.

Hứa Diệc Châu bởi vì còn có hoạt động khác, nên phải rời đi trước.

Trước đây dạ dày của anh không được thoải mái, bây giờ không biết như thế nào rồi, Nhiễm Tích định qua phòng nghỉ xem một chút.

Lúc đi đến ngã rẽ, cô nghe được giọng nói của Hứa Diệc Châu.

“Chị Như!”

Nhiễm Tích dừng lại, đứng trong góc tường, vụng trộm lộ ra cái đầu nghe lén.

“Diệc Châu à, chuẩn bị đi sao?” Dương Như hỏi anh.

“Vâng,” Nhiễm Tích thấy Hứa Diệc Châu gật đầu một cái, “Không phải tháng sau là sinh nhật của chị sao, lúc đó em đang ở Italy, nên không trở về được. Nên em đưa quà sinh nhật cho chị trước.”

“Ồ, em có tâm thế.”

Quà sinh nhật? Trước mắt lóe lên một tia sáng, Nhiễm Tích nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay mình…

Lại ngước mắt nhìn sang, Hứa Diệc Châu đưa cho Dương Như một cái hộp nhỏ, hình như là đựng một chiếc vòng tay… Thì ra là không phải chỉ đưa vòng tay cho mình cô…

Không tiếng động thở dài một cái, Nhiễm Tích rời đi.

Ngày mai là cuối tuần, trong trường học cũng không có lớp, khuya hôm nay Nhiễm Tích ở lại khách sạn gần đài truyền hình. Y Dư Huyên đã đi theo Ngô Nhất Hằng đến thành phố G, trong phòng lúc này chỉ có cô cùng Mễ Mễ.

Mễ Mễ đang gọi điện cho bạn mà không ngừng an ủi cô ấy, luôn miệng nói không sao không sao.

Nhiễm Tích nằm ở trên giường, nhàm chán lướt Weibo, nhìn thấy tin khui chuyện yêu đương của hai minh tinh.

Sau khi Mễ Mễ cúp điện thoại, Nhiễm Tích tò mò từ trên giường bò đến trước mặt Mễ Mễ ngồi xuống, “Sao thế?”

Mễ Mễ thở dài, “Là một người bạn của chị, cô ấy là trợ lý của Phương Hủy.”

“Phương Hủy? Em vừa mới lướt Weibo thấy cô ấy, bị khui tin yêu đương đúng không!”

Là cùng Lục Tân Vũ, là một diễn viên có danh tiếng trong giới giải trí, năm nay đã 34 tuổi. Mà Phương Hủy năm nay chỉ mới 22 tuổi, vẫn là một người mới, gần đây cô ấy cùng Lục Tân Vũ đang quay một bộ phim cổ trang. Chuyện bị khui ra do hai người họ ôm hôn nhau trên đường, trên mạng đều mắng cô ấy là hồ ly tinh, diễn không tốt liền nghĩ đến chuyện ôm bắp đùi người khác, làm cho danh tiếng của Lục Tân Vũ cũng xấu đi không ít.

Đây không phải là chuyện tốt sao?

“Đúng vậy, cô ấy bây giờ đang rất bực bội, còn Phương Hủy này nữa, nếu như cô ta diễn vai nữ nhất nữ hai đi thì còn xứng đôi, nhưng mà cô ta lại diễn vai nữ bốn lận. Lục Tân Vũ người ta cho dù là nhân khí hay danh vọng đều hơn cô ta rất nhiều, không nói cô ta muốn trèo cao thì còn nói cái gì? Huống chi Lục Tân Vũ còn chênh lệch tuổi với cô ta nhiều như thế, chao ôi, ngẫm lại cũng cảm thấy không thuần khiết. Bây giờ cô ấy đang lo lắng Phương Hủy bị người đại diện mắng, sau đó thì cô ấy cũng bị đuổi đi.”

Mễ Mễ thở dài, nói với Nhiễm Tích: “Chuyện này không có liên quan gì đến em nên cũng đừng nghĩ lung tung, ngàn vạn lần đừng lên Weibo nói gì là được! Được rồi, em mau đi ngủ đi!”

Sau khi Mễ Mễ đi, Nhiễm Tích ngồi ở bên giường rất lâu, sau đó đứng dậy đi ra ban công.

Ngoài cửa sổ là khung cảnh thành phố náo nhiệt, phố xá lúc này lại tựa như ban ngày, thật kỳ quái.

Trái đất sẽ không vì mình buồn mà ngừng quay…

Người ta cũng sẽ không vì mình không vui mà tâm tình sa sút…

Nhẹ nhàng thở phào một cái, làn gió mát từ màn đêm thổi vào, làm vài sợi tóc tung bay trong gió, Nhiễm Tích đem vài sợi tóc bị thổi tung vén ra sau tai.

Dường như hôm nay phát sinh rất nhiều chuyện, làm cho người ta bỗng chốc phải suy nghĩ lại những điều mình đã làm.

Ngay từ đẫ cô đã mong đợi được gặp Hứa Diệc Châu, nhìn thấy anh trong lòng lại như có con chim sẻ bay tung tăng, nhìn thấy anh thờ ơ với những trò đùa mà mọi người chọc cô cùng Ngô Nhất Hằng, nhìn thấy anh thân mật đút cho fan ăn cái gì đó, nhìn thấy anh tặng quà cho chị Dương Như, rồi đến cuối cùng lại nghe Mễ Mễ nói về chuyện Phương Hủy cùng Lục Tân Vũ…

Cô với Hứa Diệc Châu cũng chênh lệch rất lớn về tuổi tác và danh vọng…

Đột nhiên cảm thấy những chuyện đột nhiên phát sinh này là muốn cô hết hy vọng.

Vì vậy, có đôi khi, thích một người là chuyện phiền não thực sự.

Nếu như cô vẫn như trước đây, chỉ xem anh như thần tượng mà thích, thì đã không dẫn đến tâm tình phiền não như bây giờ.

Thôi, cô vẫn còn trẻ mà!

Cô chỉ mới 18 tuổi, vẫn nên cố gắng học tập thôi! Kiềm chế trái tim lại, không lo lắng những chuyện này nữa!

Đối với cảm xúc đang bấp bênh này, vẫn nên thừa dịp nó còn trong trứng nước mà bóp chết đi!

Nghĩ như thế, trong lòng cô hình như có chút ít trống rỗng, gió có chút lạnh, Nhiễm Tích che kín bộ đồ trên người lại, xoay người trở vào bên trong phòng.

Trở về trường, ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua.

Cuối tháng mười hai, sinh viên năm nhất của Trung Ảnh sẽ báo cáo kết quả học tập của mình trong học kỳ vừa qua, khi báo cáo kết thúc, cũng là lúc chương trình《Đi Học Đi》chính thức kết thúc.

Chủ đề của báo cáo lần này là: Tiểu phẩm tập thể.

Yêu cầu mọi người tự viết kịch bản, tự tập luyện.

Các bạn học tựa như kim đồng hồ báo thức, liên tục quay mà không ngừng chuyển động.

Mỗi ngày từ sáng đến tối, phòng luyện tập trên lầu bốn không có lúc nào trống cả, mọi người đều nắm chặt từng phút từng giây, mọi lúc mọi nơi, một khắc cũng không ngừng lại việc luyện tập, muốn thể hiện bản thân mình một cách tốt nhất.

Đương nhiên Nhiễm Tích cũng là một thành viên trong số đó, mỗi ngày đều làm cho mình bận rộn không ngừng, như thế sẽ không khiến mình suy nghĩ đến những chuyện phiền não kia nữa.

Ngày hôm nay, ở trong hội trường biểu diễn, báo cáo diễn xuất bắt đầu.

Tất cả mọi người đều cố gắng phát huy tài năng, thể hiện ra trình độ diễn xuất tốt nhất của mình.

Tiết mục của Nhiễm Tích nằm ở phía cuối cùng, làm tiết mục then chốt.

Buổi biểu diễn rất thuận lợi, lúc sắp kết thúc, ánh sáng trong hội trường đột nhiên tối xuống.

Dưới sân khấu giáo viên bàn luận ồn ào, không biết có chuyện gì.

Nhiễm Tích, Tưởng Hàm, Tô Y Y cùng các bạn học di chuyển xuống sân khấu. Tạ Minh Hạo, Đinh Vĩ Tuấn cùng vài người khác cũng lặng lẽ đi xuống sân khấu.

Lúc ánh sáng sáng lên, trên sân khấu chỉ còn lại hai người là An Hựu Dư cùng Phùng Mộng Kiểu.

Vẻ mặt An Hựu Dư mờ mịt, thấy mọi người thẩy cậu ở đây một mình rồi bỏ chạy hết, thật là muốn đánh người!

Phùng Mộng Kiểu đứng ở trước mặt An Hựu Dư, trong tay còn ôm một đóa hoa hồng.

Dưới sân khấu mọi người biết là có trò hay để coi, ồn ào bàn luận sôi nổi.

An Hựu Dư đứng ở trên sân khấu, có chút ít không biết làm sao, “Làm sao thế?”

Phùng Mộng Kiểu hít sâu một hơi, tiến lên, đưa hoa cho An Hựu Dư, An Hựu Dư nhận hoa, dưới sân khấu lại vang lên những tiếng kinh hô.

Nhiễm Tích núp ở phía sau khán đài nhìn lén, mọi người ai cũng kích động, nhưng không ai chú ý đến ánh mắt của Tô Y Y có chút ít ảm đạm.

Phùng Mộng Kiểu: “An Hựu Dư, từ nhỏ đến lớn em chưa từng tỏ tình ai. Em biết là bé trai tỏ tình sẽ tặng hoa hồng cho bé gái, nên em cảm thấy dù có ngược lại thì cũng không khác gì lắm. Mọi người đều nói nam theo đuổi nữ thì khó khăn như vượt qua ngọn núi, nữ theo đuổi thì dễ như kim đâm vào tấm vải, nếu như anh không thể vượt qua ngọn núi, vậy hãy để em vén tấm vải ấy lên nhé?”

Dưới sân khấu mọi người ồn ào, “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

An Hựu Dư liên tục cười, cuối cùng nói: “Đừng để cho mọi người dưới sân khấu được xem trò hay nữa, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”

Sau đó khom người chào mọi người, “Cảm ơn mọi người.” Kéo Phùng Mộng Kiểu đi xuống sân khấu, đi ra ngoài.

Tưởng Hàm nhìn bóng lưng hai người bọn họ, mờ mịt hỏi: “Vậy là thành hay không thành?”

Tạ Minh Hạo: “Chắc là thành rồi, cô gái xinh đẹp như thế tỏ tình với cậu ta, không đồng ý thì cậu ta bị ngốc mất rồi!”

Thân thể Tô Y Y cứng đờ, nhỏ giọng nói với Nhiễm Tích: “Tớ không khỏe lắm, tớ về ký túc xá trước nha.”

Nhiễm Tích: “Cậu không khỏe chỗ nào? Có cần tớ đưa cậu về không?”

Tô Y Y: “Không cần không cần, tớ tự về là được rồi.”

Đi dọc theo còn đường về ký túc xá, Tô Y Y cũng nghe được người ta bàn luận về chuyện vừa mới xảy ra.

“Chao ôi, cậu nói xem An Hựu Dư cùng Phùng Mộng Kiểu kia rốt cuộc là có đến với nhau không?”

“Ai mà biết được, dù sao tớ cảm thấy cái người Phùng Mộng Kiểu kia hơi phô trương quá. Trong số các cô gái, cô ta có quan hệ với Nhiễm Tích rất tốt. Chuyện vừa nãy thể nào cũng được ống kính của Nhiễm Tích quay lại, cả ngày lẫn đêm cô ta đều ở bên cạnh Nhiễm Tích, cảnh quay có cô ta cũng sẽ rất nhiều. Trong số các nam sinh, An Hựu Dư lại là người có tài nguyên tốt nhất, nếu cùng cậu ta có quan hệ gì đó, đối với Phùng Mộng Kiểu sẽ là một chuyện rất tốt, tâm tư của cô gái này cũng thật ghê gớm.”

“Ha ha, thật ra hai người bọn họ đứng chung một chỗ cũng xứng mà, nếu có thêm chuyện này nữa không chừng hai người bọn họ sẽ trở thành một couple đấy!”

Tô Y Y bước nhanh hơn, không muốn nghe những chuyện này nữa.

Nhưng mà người ta nói cũng không sai, so với cô, Phùng Mộng Kiểu cùng An Hựu Dư xứng hơn nhiều!

Bầu trời đột nhiên lại có cơn mưa nhỏ, Tô Y Y lại không có mang theo ô, mặc kệ cho những giọt nước lạnh băng đập vào mặt.

Không ai biết ngày hôm đó An Hựu Dư kéo Phùng Mộng Kiểu ra ngoài nói cái gì, chỉ biết là sau này An Hựu Dư vẫn đối xử với Phùng Mộng Kiểu như lúc trước, mà Phùng Mộng Kiểu biểu hiện mình thích An Hựu Dư mọi người vẫn có thể nhìn ra.

Sau khi hoàn thành báo cáo, dự thính sinh tổng cộng có ba người ở lại, trong đó có hai người quyết tâm học tập, tham gia vào kỳ thi tuyển năm nay. Người còn lại là An Hựu Dư được trực tiếp ở lại Trung Ảnh, hơn nữa còn cùng Tinh Ngu ký hợp đồng thành công, người đại diện cũng là Y Dư Huyên.

Sau tiết mục báo cáo này chính là thời gian nghỉ đông.

Các bạn học tham gia chương trình 《Đi Học Đi》quyết định sẽ cùng nhau đi du lịch, vừa đúng lúc trong kỳ nghỉ đông này cô không có lịch trình gì, nên Nhiễm Tích cũng vui vẻ tham gia, tình cảm của mọi người cũng trở nên tốt hơn.

Lúc chuẩn bị đón năm mới, Nhiễm Tích đi theo cha mẹ về nhà ông bà.

Trong lúc rảnh rỗi, liền nằm lỳ ở trên giường cùng Trữ Phàm nói chuyện phiếm.

Trữ Phàm: Chao ôi, anh Diệc Châu nhà cậu lần này lại biểu diễn trong tiết mục đón giao thừa nữa, cậu cần phải bảo vệ tốt tivi nhà mình nha!

Nhiễm Tích: Ừa.

Đây là lần thứ hai Hứa Diệc Châu biểu diễn tiết mục đón giao thừa, là một diễn viên thế mà anh lại hát rất hay. Còn nhớ lần đầu tiên Hứa Diệc Châu biểu diễn, cô cùng đám fan trên Wechat đều kích động bàn luận sôi nổi, ở trên mạng đều tuyên truyền tiết mục ấy khắp nơi. Sau chuyện này xảy ra… Nhiễm Tích đã lâu chưa vào xem nhóm fan trên Wechat, không biết mọi người đã kích động thành bộ dạng gì rồi.

Trữ Phàm: Là do tớ cảm thấy có gì sai sai sao? Hình như gần đây không thấy cậu nhắc đến Hứa Diệc Châu nữa? Trước đây cậu có như thế này đâu…

– ——————

Tác giả có lời muốn nói: 

Tích Bảo của chúng ta mất niềm tin vào Hứa Diệc Châu rồi làm sao bây giờ?

Mọi người yên tâm đi, anh Diệc Châu của chúng ta nhất định sẽ đem cô ấy trở về!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN