Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Chương 29: Hôn trộm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?


Chương 29: Hôn trộm


Cùng mọi người trong đoàn phim trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ, Nhiễm Tích chuẩn bị đi đến siêu thị trước khách sạn mua đồ ăn vặt.

Mua đồ ăn vặt xong lúc trở về khách sạn đã là hơn mười giờ đêm, Nhiễm Tích mang theo một túi đồ ăn vật lớn, vừa ngáp vừa đi vào thang máy.

Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, từ xa Nhiễm Tích nhìn thấy một thân ảnh mang theo rất nhiều đồ đạt đang chạy về hướng này, một bên chạy còn hô to: “Chờ tôi một chút! Chờ tôi một chút!”

Nhiễm Tích duỗi tay ấn nút mở cửa.

Đó là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, nhìn cách ăn mặc thì gia cảnh chắc hẳn tương đối khá, nhưng lại không khiến người khác có cảm giác kiêu ngạo hung hăng, ngược lại lại khiến người ta cảm giác thật thoải mái.

Vào được thang máy rồi, người phụ nữ đó nói cảm ơn với Nhiễm Tích, sau đó đem đồ đạt trong tay bỏ xuống đất, đứng trong thang máy thở hổn hển.

“Cô ơi, cô đến tầng máy vậy?” Thấy người kia chậm chạp không nhấn tầng, Nhiễm Tích quay đầu lại hỏi một câu.

“Hả? À, cô đi tầng 9.”

Nhiễm Tích giúp người phụ nữ ấn tầng 9.

“Cảm ơn con.”

“Không có gì ạ.”

“À, cô thấy con có chút quen mắt.” Bà đứng ở sau lưng Nhiễm Tích, nhìn vào cửa thang máy có thể phản chiếu mà quan sát Nhiễm Tích.

Dáng người xinh đẹp, khí chất mê người. Buổi tối khuya còn mang một cái mũ lưỡi trai, rất không bình thường nha! À, đúng rồi, bà nhớ hình như có một đoàn phim ở trong khách sạn này, lẽ nào bà đụng phải minh tinh rồi?

“Dạ? Là sao ạ?” Nhiễm Tích cười cười, không tỏ rõ ý kiến.

“À! Con, con là Nhiễm Tích đúng không!” Người kia đột nhiên kinh hô, nhận ra Nhiễm Tích.

Bị nhận ra rồi, Nhiễm Tích cũng không phủ nhận, chỉ cười cười gật đầu: “Xin chào.”

“Xin chào xin chào, ái chà, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người thật đấy! Lớn lên thật xinh đẹp nha!” Bà khẽ khom lưng, từ mũ lưỡi trai dưới quan sát Nhiễm Tích, tự đáy lòng tán thưởng, sau đó lại hỏi: “Cô rất thích con, bây giờ chắc là con chưa có bạn trai đâu! Cô nghĩ con có thể quen con trai cô, con cô rất hợp với tiêu chuẩn của một người chồng đấy, dáng người soái, lại còn cao nữa, nếu hai tụi quen yêu nhau, nó chắc chắn sẽ đối xử tốt với con…”

Lời nào nói ra cũng là khen con trai mình, tựa như có khen bao nhiêu cũng không đủ vậy.

Nhiễm Tích bật cười, dì ấy thật đáng yêu quá đi!

“Nhưng mà, con còn không biết con trai của cô!”

“Không không không, con biết.” Bà nhướng mày nhìn Nhiễm Tích, làm cho Nhiễm Tích sững sờ.

“Ách, ý của cô là, con sẽ biết thôi.” Tự biết mình lỡ lời, liền rất nhanh nói sang chuyện khác, “Vậy đi, cô và con chụp một tấm hình với nhau, có được không? Cô muốn trở về đưa cho con trai cô xem một chút.”

Nhiễm Tích rất sảng khoái đáp ứng, một người dì đáng yêu như thế, đương nhiên cô sẽ đồng ý với thỉnh cầu của bà ấy rồi!

Chụp một tấm hình thật đẹp xong, chuông điện thoại của Nhiễm Tích đột nhiên vang lên.

Nhiễm Tích đem túi đang cầm chuyển sang sang tay trái, sau đó từ trong túi lấy điện thoại ra.

Trên màn hình hiện lên hai chữ “Thầy Hứa”.

Trong lòng Nhiễm Tích kinh ngạc, vô ý thức mắt nhìn người còn lại trong thang máy, người ta cũng không có chú ý đến bộ dáng của cô, thở phào nhẹ nhõm, Nhiễm Tích lại thắc mắc.

Tại sao đột nhiên thầy Hứa lại gọi điện cho cô? Chẳng lẽ là vì muốn chúc cô sinh nhật vui vẻ?

Nhấn phím kết nối.

“À, thầy Hứa.”

Vẻ mặt người phụ nữ bên cạnh sáng lên một cái, đương nhiên, Nhiễm Tích không nhìn thấy.

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trong trẻo, mà lại dẫn một tia mỏi mệt, “Hiện tại em đang ở đâu?”

“Dạ?” Nhiễm Tích sững sờ, “À, em ở thành phố S.”

Đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng, lại tựa hồ xen lẫn một chút bất đắc dĩ, “Tôi đương nhiên biết em đang ở thành phố S.”

“À à, em đang ở khách sạn.”

Thang máy lên đến tầng thứ chín, người phụ nữ đứng cạnh Nhiễm Tích vẫy vẫy tay, ý bảo đi ra ngoài, Nhiễm Tích cũng vẫy tay lại.

Điện thoại lại truyền ra giọng nói.

“Xuống đây đi, tôi đang ở bãi giữ xe ở tầng hầm.”

“Sao ạ?”

“Bảng số xe là XXXXXX, tôi chờ em.”

Hoàn toàn không có cho thời gian để Nhiễm Tích từ chối, Hứa Diệc Châu đã cúp điện thoại.

Đương nhiên, cho dù Hứa Diệc Châu có cho cô chút thời gian, chắc chắn cô cũng sẽ không từ chối anh, Nhiễm Tích nghĩ như thế.

Hơi thắc mắc trong lòng, Nhiễm Tích lại ấn xuống tầng hầm.

Thầy Hứa ở bãi giữ xe chờ cô? Sao anh ấy còn ở thành phố S vậy? Không phải Hứa An Nam nói hôm nay anh ấy còn có lịch trình sao? Còn có, đến khách sạn vì sao không đi lên tìm Hứa An Nam, mà lại bảo cô đi xuống?

Trong lòng Nhiễm Tích có rất nhiều nghi vấn.

Lúc thang máy đang đi xuống, Nhiễm Tích từ trong túi lấy ra một cái gương nhỏ, soi một chút, ừ, trang điểm nhẹ, không quá cầu kì, chỉ là con mắt có chút ít tia máu, chắc là do có chút mệt mỏi.

Ngáp một cái, Nhiễm Tích đem gương cất vào.

Thang máy đến.

Bãi giữ xe rộng rãi mà lại yên tĩnh, ánh sáng cũng không quá chói, trước mắt là một hàng các loại xe khác nhau.

Có người lại đây, nguồn sáng của đèn cảm ứng sáng lên, nhưng trong lòng Nhiễm Tích lại hơi sợ hãi, xe của thầy Hứa ở đâu thế? Hơn nửa đêm lại phải tìm người trong bãi giữ xe? Trống trải như thế thật sợ quá đi mất!

“Buýt buýt!”

Sau lưng có tiếng còi xe vang lên.

Nhiễm Tích giật mình, xoay người liền nhìn thấy xe của Hứa Diệc Châu.

“Chào thầy Hứa.” Nhiễm Tích kéo cánh cửa bên ghế phụ ngồi xuống, túi đồ ăn vặt vừa mua từ siêu thị liền đặt ở trên chân.

“Đi mua đồ?” Hứa Diệc Châu thấy logo siêu thị trên túi đang đặt trên chân cô.

Nhiễm Tích gật gật đầu, có chút ít ngại ngùng “Dạ vâng, em vừa mới đi siêu thị mua đồ ăn, em sợ buổi tối mình sẽ đói.”

Hứa Diệc Châu tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi tay đặt lên mắt của mình, cười cười, sau đó nhìn về phía Nhiễm Tích, rất nghiêm túc nói: “Tôi cho rằng tất cả các diễn viên nữ đều rất nghiêm khắc trong việc ăn uống của mình, nhưng em thì hình như không phải như vậy nhỉ!”

Lúc hai người còn quay phim với nhau, cô gái nhỏ này ở đoàn làm phim lúc nào cũng không ngừng ăn kể cả những cảnh quay có đoạn ăn uống, tất cả các đồ ăn này đều là do trợ lý của Nhiễm Tích mua theo sở thích của cô…

Lúc đi ăn ở bên ngoài, một bên vừa muốn bảo trì dáng vẻ thục nữ của mình một bên lại không ngừng được chiếc đũa mà ăn uống không ngừng…

Lúc quay chương trình giải trí, có nhiều camera ở trước mặt như thế, nhưng cô vẫn không chút tiết chế nào mà ăn không ngừng, nhìn ngon đến mức mà người khác nhìn vào đều sẽ chảy nước miếng.

Hứa Diệc Châu cảm thấy quảng cáo đồ ăn không tìm cô bé ăn hàng này thì thật là đáng tiếc!

Nghe Hứa Diệc Châu nói như thế, Nhiễm Tích vô ý thức phản bác lại, “Không có không có, em cũng rất nghiêm khắc về đồ ăn mà, nhưng mà, em còn nhỏ, em còn muốn cao lên! Không ăn no bụng thì không cao lên được, đúng không!”

Hứa Diệc Châu bật cười, “Đúng đúng đúng, em nói đều đúng.”

Ngừng một chút, Nhiễm Tích lại hỏi: “Cái kia, thầy Hứa, thầy kêu em xuống đây là có chuyện gì vậy?”

Hứa Diệc Châu cong môi dưới, ánh sáng ấm áp từ ngoài rọi vào trong xe, chiếu vào cánh mũi tạo thành một bóng mơ hồ, khiến tâm người ta thật ngứa, thật muốn dùng tay đụng vào…

Hai bàn tay anh đột nhiên đắp lên con mắt của Nhiễm Tích, lông mi chớp, cào vào bàn tay của Hứa Diệc Châu thật ngứa.

Nhiễm Tích chỉ cảm thấy trước mặt đột nhiên tối sầm, sau đó nghe thấy giọng nói quanh vành tai, “Sinh nhật vui vẻ!”

Âm thanh trầm thấp mà lại ôn nhu, tựa như một cơn gió xuân, thổi vào màng nhĩ, chạm vào trái tim.

Trước mắt tối thui, nhưng trong lòng lại đang tỏa sáng.

Lúc có lại ánh sáng, trước mặt Nhiễm Tích đã đặt một cái cái hộp gấm nhỏ.

“Mở ra xem một chút đi.” Hứa Diệc Châu mong đợi nhìn cô.

Nhiễm Tích nhận lấy hộp gấm nhỏ, mở ra.

Là một vật trang trí vòng tay trong suốt màu xanh đậm, bề mặt được đánh bóng mịn, bên ngoài được khảm một lớp bạc, lớp thủy tinh màu xanh tựa như biển rộng mê người, trong lúc mơ hồ, Nhiễm Tích còn có thể thấy được bóng dáng của mình.

Cái này là…

“Lúc sinh nhật năm 18 tuổi của em, vòng tay tôi tặng cho em đâu rồi?” Hứa Diệc Châu đột nhiên hỏi.

“Dạ? À em, em cất đi rồi.” Đột nhiên bị hỏi về món quà sinh nhật đó, Nhiễm Tích có chút trở tay không kịp.

Năm ngoái sau khi ghi hình cho chương trình giải trí, Nhiễm Tích muốn bóp chết suy nghĩ trong lòng kia, cho nên đã đem quà sinh nhật của Hứa Diệc Châu tặng cất đi…

Chẳng phải tục ngữ đã nói, mắt không thấy tâm không phiền sao!

Hứa Diệc Châu cười cười, không có vạch trần cô, “Cái này là đồ trang trí lên vòng tay đó, vốn tôi muốn gắn lên giúp em, nhưng em lại không mang theo, vậy thì chờ em trở về nhớ gắn vô đấy.”

“Dạ vâng.” Nhiễm Tích gật đầu đáp.

Sau đó hai người đều trầm mặc lại.

Vừa muốn hỏi về cảnh hôn sắp tới, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, với lại đang còn ngồi trong xe nữa, chắc là tặng quà xong rồi có thể đi được rồi nhỉ? Nhưng mà tại sao thầy Hứa lại không bảo cô quay về đi? Khó hiểu quá đi mất!

Trong bãi giữ xe tầng hầm im ắng, chỉ có bên trong chiếc xe này là có ánh sáng.

“Cái kia, thầy Hứa… Nếu không có việc gì…” Em đi về trước.

“Ngồi với tôi một chút nữa đi.”

Lời còn chưa dứt, đã bị Hứa Diệc Châu cắt đứt.

“Tôi vừa mới xuống máy bay đã chạy đến đây, bây giờ rất mệt mỏi, không muốn lái xe, cũng không muốn ngồi một mình cô đơn.”

Trong giọng nói của người đàn ông tựa hồ còn mang theo chút làm nũng, Nhiễm Tích chỉ cảm thấy toàn thân quả quyết, Hứa Diệc Châu! Anh có biết nói như vậy rất dễ làm người ta phạm tội không hả! Lại đi câu dẫn người khác như thế!

Nhưng mà người ta đã nói như vậy rồi, Nhiễm Tích lại thích anh như thế, vậy thì ngồi với anh ấy một chút cũng được.

Ngồi cùng một chỗ với thần tượng mình đã thích nhiều năm, coi như là sự kiện có một lần trong đời vậy!

“À, vậy thầy Hứa nghỉ ngơi một chút đi, em ngồi với thầy.”

Trong xe im ắng, ngoài xe cũng im ắng.

Nhiễm Tích cảm giác hình như mình còn nghe được tiếng hít thở của người bên cạnh.

Hơi hơi nghiêng mặt, anh giơ cánh tay lên, mu bàn tay che lại ở trên mắt, tựa như là muốn ngăn cản ánh sáng, để có thể nghỉ ngơi tốt hơn.

Ngón tay thon dài khẽ cuộn cong lại, móng tay được cắt chỉnh tề sạch sẽ, hiện ra một lớp bóng loáng, còn có màu trắng cong cong hình trăng non, hèn chi fan hâm mộ của anh đều nói rằng, Hứa Diệc Châu là loại người mà chỉ cần nhìn tay của anh thôi cũng thấy thích…

Thật muốn nắm tay anh ấy một cái, nếu được bàn tay ấy dắt đi, nhất định cảm giác sẽ siêu cấp tuyệt vời…

Nhìn xuống dưới một chút nữa, sống mũi cao thẳng, cánh mũi khẽ mấp máy, Nhiễm Tích không tự chủ hô hấp khẽ khàng lại, tựa như là muốn cùng với Hứa Diệc Châu duy trì một tần số hô hấp, để có thể thở chung môt bầu không khí với anh vậy…

Dưới cánh mũi ấy chính là đôi môi, Hứa Diệc Châu vừa mới chạy xong lịch trình đã chạy lại đây, hẳn là còn chưa kịp tẩy trang, môi hồng hồng, hình như có đánh một lớp son dưỡng, hình dạng đôi môi cũng thật đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy là anh đang mỉm cười, môi có chút mỏng, sắc môi cũng nhẹ nhàng, thật muốn hôn một cái!

Đột nhiên thật ghen tị với những nữ diễn viên có thể cùng Hứa Diệc Châu quay cảnh hôn, không cần xâm nhập, cho dù chỉ là nhẹ nhàng đụng vào một cái, cũng thật thỏa mãn…

Mí mắt càng ngày càng nặng, tiếng hít thở bên tai cũng mờ dần, lông mi thật dài chớp vài cái, con mắt cuối cùng cũng nhắm lại, Nhiễm Tích đã ngủ.

Khoảng vài phút sau, Hứa Diệc Châu từ từ mở mắt ra.

Bỏ cái tay đang che mắt xuống, lúc nhìn thấy ánh sáng, đôi mắt đen nhánh còn mông lung chớp một cái, sau khi đã thấy được rõ ràng, Hứa Diệc Châu đưa tay dụi dụi con mắt, nghiêng mặt qua đã nhìn thấy cô gái đang ngủ say sưa.

Chiếc mũ lưỡi trai đội trên đầu lúc lên xe đã được tháo xuống để trên đùi, tóc phủ trên trán có chút lộn xộn, còn có vài sợi áp vào bên má.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thuần khiết, đôi mắt đang nhắm lại hiện ra đường kẻ mắt rất dài, đuôi mắt còn hơi nhếch lên. Nhưng mà lúc cô mở mắt ra đôi mắt sẽ rất to, chỗ đuôi mắt cũng không nhếch lên quá nhiều, xem ra đây là đôi mắt đào hoa. Cho nên cô gái anh để ý là một đóa hoa đào sao?

Hứa Diệc Châu không biến sắc cười cười, tiếp tục cẩn thận quan sát cô gái đang ngủ.

Đúng rồi, An Nam nói là cô ấy muốn đi chụp cảnh hôn đúng không… Nụ hôn màn ảnh đầu tiên? Trên thực tế cũng là nụ hôn đầu tiên?

Ánh mắt không tự chủ được chuyển xuống đôi môi của cô.

Đôi môi đầy đặn lại sáng bóng, chắc là rất mềm mại và cảm giác cũng tuyệt vời!

Trong vô thức, Hứa Diệc Châu đã đưa tay ra, chậm rãi đưa về nơi mà anh đã rất muốn chạm vào từ lâu…

Khoảng cách được kéo gần một chút…

Không biết cô đang mơ thấy cái gì, đột nhiên chép chép miệng, sau đó lại lè lưỡi liếm môi dưới của mình một cái, nơi bị liếm dần trở nên bóng loáng…

Tay của Hứa Diệc Châu dừng lại ở giữa không trung, hô hấp của anh dần căng thẳng, hầu kết cứ di chuyển lên xuống, sau đó anh lấy một thứ khác che ở đôi môi ướt át kia,

Là môi của anh.

Ngay lúc dán lên đôi môi ướt át ấy, Hứa Diệc Châu cứng đờ, hoàn toàn không dám hô hấp, vậy mà anh lại… Lợi dụng lúc người ta đang ngủ…

Không… Cái này không trách anh được… Là do cô quá chủ quan… Vậy mà lại ngủ trong xe của một người đàn ông trưởng thành… Cô không biết như vậy rất nguy hiểm sao…

Muốn đứng dậy, nhưng mà… Cảm giác thật sự là… Không biết nói như thế nào… Mềm mại, tựa như viên kẹo đường, chóp mũi được phủ lên làn da mịn màng của cô, còn có thể nghe được mùi thơm trên người ấy… Hoàn toàn… Không muốn rời đi… Làm sao bây giờ?

Hứa Diệc Châu nhẹ nhàng thò đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng thăm dò mô tả hình dáng cánh môi… Bàn tay đang đặt trên ghế dựa dần nắm chặt, anh còn muốn xâm nhập thêm thì làm sao bây giờ?

Đột nhiên có ánh sáng ập tới, có xe lái vào bãi giữ xe.

Hứa Diệc Châu nhanh chóng đứng dậy ngồi vào ghế của mình, sắc mặt của anh vẫn bình thường, chỉ có hơi thở hổn hển kia cùng với lỗ tai đang phiếm hồng bán đứng anh…

Nhiễm Tích cũng bị ánh sáng bất thình lình làm giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, duỗi cái lưng đang bị mỏi.

Thật đáng ghét, vừa mới nãy còn đang mơ thấy mình đang ăn thạch hoa quả, trơn mượt, vừa mới bỏ vào trong miệng, liền tỉnh lại!

“Thầy Hứa?” Ngẩng đầu nhìn thấy ngực của Hứa Diệc Châu đang phập phồng, Nhiễm Tích quan tâm nói, “Thầy làm sao vậy ạ?”

“Hả? À, tôi vừa gặp ác mộng.” Hứa Diệc Châu nghiêm trang nói dối.

“Ồ.” Nhiễm Tích gật gật đầu, lại mở ra điện thoại ra nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ đêm, cô đã ngủ lâu như thế á? “Cái kia, thầy Hứa, thời gian cũng không còn sớm nữa, em đi về trước nha?” Thăm dò chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

Hứa Diệc Châu đè lên ấn đường, mở khóa xe, “Đi thôi, tôi đưa em lên.”

“Thầy muốn đi tìm An Nam hả?”

Hứa Diệc Châu lắc đầu, “Muộn rồi, em ấy phải ngủ. Tôi đưa em lên lầu, cô bé như em lên thang máy buổi tối tôi cũng không yên tâm.”

Nhiễm Tích oán thầm: Không yên tâm? Vậy mà anh lại yên tâm cô một mình đi xuống thang máy đến dây!

Đương nhiên, cô chỉ nghĩ như thế thôi, còn trong lòng Nhiễm Tích lại rất ấm áp.

Hai người từ trong xe bước ra, Hứa Diệc Châu đi đến bên cạnh Nhiễm Tích, cầm lấy túi xách trong tay cô.

Đưa Nhiễm Tích đến phòng của cô, sau cùng còn vuốt vuốt đầu cô, “Hôm nay làm phiền em hơi lâu, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu không ngày mai sẽ có quầng thâm mắt.”

Nhiễm Tích cảm thấy hình như trong mắt Hứa Diệc Châu lại có chút sủng ái, lẽ nào thầy Hứa thật sự đem cô thành cháu gái lớn mà sủng ái?

“Đi vào đi, tôi đi đây.”

Hứa Diệc Châu khoát khoát tay với Nhiễm Tích, lúc xoay người rời đi lại bị một cánh tay giữ lại.

Kinh ngạc quay đầu lại, cô gái khẽ cuối đầu, vẻ mặt có chút ít rối rắm.

Hứa Diệc Châu cũng không nói gì, yên lặng chờ đợi.

Một hồi lâu.

“Cái kia, cảm ơn thầy, món quà này em rất thích. Còn có, trên đường đi nhớ chú ý an toàn, nếu như quá mệt mỏi, nếu không thầy ở lại chỗ này… Ách, thuê phòng ở lại, mệt mỏi quá lái xe sẽ không tốt.” Nhiễm Tích nhìn vào con mắt Hứa Diệc Châu, giọng nói chân thành tha thiết cực kỳ.

Kỳ thật ngay từ đầu cô muốn nói là, nếu như quá mệt mỏi, ở lại đây đi… Nhưng mà khi nghĩ lại, cô nam quả nữ hình như không tốt lắm, nên đã đổi lại.

Thật sự là đáng yêu quá xá!

Khống chế xúc động muốn đưa tay nựng nựng đôi má của cô, Hứa Diệc Châu nói: “Không sao đây, em yên tâm đi. Tôi đi đây!”

Nhiễm Tích vẫn nhìn bóng dáng Hứa Diệc Châu biến mất trong thang máy, rồi mới đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại xong, lại dựa vào trên cửa cười ngây ngô.

Hơn nửa đêm gặp nhau trong xe ở bãi giữ xe tầng hầm… Tại sao cô lại cảm thấy giống như những minh tinh mỗi lần yêu nhau cũng phải lén lút như thế nhỉ!?

Hứa Diệc Châu lái xe đi gặp người chủ trì buổi họp fan sau đó mới về khách sạn.

Trên đường, anh không thể ngừng được mà cứ vuốt ve môi của mình, sau đó cười ngây ngô.

Lúc nãy ở trong đây, anh vừa mới hôn lên môi của cô bé đáng yêu ấy…

Chắc là nụ hôn đầu tiên rồi! Cho nên, nụ hôn đầu tiên của cô ấy là của anh…

Nghĩ đến cảm giác cực kỳ mềm mại kia, thật sự là không muốn cho người khác có thể cảm nhận được! Thứ mấy cũng không được!

Ánh mắt thay đổi thành kiên định, xem ra ngày mai phải tìm đạo diễn bọn họ nói chuyện rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN