Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Chương 45: Chơi bóng rổ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?


Chương 45: Chơi bóng rổ (2)


“Em gọi tôi một tiếng anh Diệc Châu, tôi sẽ chờ cậu ta.”

Lời này vừa nói ra, Đường Phong và Nhiễm Tích đều ngẩn người tại chỗ.

Đường Phong “Phụt” một tiếng bật cười, mà Nhiễm Tích lại cúi đầu xấu hổ.

Anh Diệc Châu? Tuy trên Wechat cô vẫn luôn âm thầm gọi anh Diệc Châu này anh Diệc Châu kia, nhưng mà… Nếu ngoài đời gọi như thế ngay trước mặt anh thì thật sự rất xấu hổ! Hơn nữa, trước đây vẫn luôn gọi là thầy Hứa, bây giờ lại đột nhiên đổi xưng hô từ thầy thành anh? Làm sao có thể đùa giỡn với một cô gái nhỏ như vậy chứ?

Ánh mắt quét qua khuôn mặt đầy mong đợi của Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích “Hừ” một tiếng, sau đó hất cao cằm nhỏ, “Vậy chúng ta cứ đi trước đi.”

Sao có thể tùy tùy tiện tiện để cho anh đùa giỡn được!

Đường Phong vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, sắp xong rồi, sắp xong rồi.” Vừa nói anh vừa đem cái sủi cảo tôm cuối cùng nhét vào miệng, tuỳ tiện nhai vài cái rồi nuốt xuống, sau đó lại từ trên bàn rút ra một tờ khăn giấy lau miệng, vội vàng nói, “Xong rồi nè, thấy nhanh chưa!”

Hứa Diệc Châu cũng không đuổi Đường Phong đi, chỉ là chợt nhíu mày, “Vậy đi thôi.”

******

Ba người cùng nhau đi đến nơi ông chủ vừa bảo.

Nhiễm Tích đi ở chính giữa, Hứa Diệc Châu cùng Đường Phong đi ở hai bên cô. Từ xa nhìn qua giống như là, ách, ngọn núi bị lõm xuống vậy.

Ánh mặt trời lúc chín giờ từ trên đầu chiếu xuống.

“Chao ôi, mọi người tính ăn sáng xong liền đi chơi bóng rổ hả? Sau khi ăn xong mà vận động mạnh sẽ bị đau dạ dày đó.” Đường Phong đột nhiên đi lên phía trước hai người.

“Cậu có ý tưởng gì không?”

“Hay chúng ta đi tản bộ đi? Ở gần đây hình như có rất nhiều cửa hàng khá thú vị, tôi chưa bao giờ đến đó cả, hay chúng ta đến đó đi dạo một vòng đi?”

Hứa Diệc Châu không phản ứng lại anh, chắc là cảm thấy không có hứng thú lắm.

Đường Phong choàng tay qua bả vai của Nhiễm Tích, cười híp mắt nói: “Anh Diệc Châu của em không muốn đi thì hai chúng ta đi vậy!”

Hứa Diệc Châu đập cái tay đang khoác lên vai Nhiễm Tích của Đường Phong, nhận lệnh đi theo sau hai người. Đi vòng vòng một hồi cuối cùng cả ba cũng đến được sân bóng rổ, còn thuận tiện mua được vài chai nước.

Sân bóng rổ này quả nhiên như ông chủ đã nói, vừa tốt, lại ít người.

Hai bên là những bức tường của nhà dân, được bao phủ đầy những cây dây leo. Phía chính diện lại là một rừng cây nhỏ, um tùm cao lớn, tựa như đang cất giấu một bí mật nho nhỏ nào đó.

Nói là sân bóng rổ, kỳ thật cũng không phải là sân bóng rổ thật thụ, bởi vì chỉ có một cái trụ bóng rổ được sơn bóng, còn bị tróc sơn ở vài nơi. Dù vậy lớp xi măng trên mặt đất rất bằng phẳng, cũng rất sạch sẽ.

Về tổng thể thì quả thật rất tốt.

Nhiễm Tích đứng dưới cái trụ bóng rổ nhao nhao muốn thử, cô quay đầu lại hỏi Hứa Diệc Châu: “Thầy Hứa, thầy định dạy em như thế nào?”

Hứa Diệc Châu và Đường Phong đang khởi động gân cốt, nghe được câu hỏi của Nhiễm Tích, Hứa Diệc Châu hỏi ngược lại: “Em muốn học cái gì?”

Nhiễm Tích suy nghĩ một chút, chân thành nói: “Em muốn cao lên.”

Hứa Diệc Châu bật cười, “Nếu vậy dạy em ném rổ đi? Lúc ném rổ phải nhảy lên, chắc là sẽ giúp em cao lên.”

Đường Phong: “Hai người chơi trước đi, tôi chụp hình cho.”

Hứa Diệc Châu nhìn anh một cái, thản nhiên nói: “Chụp đẹp một xíu, sau đó gửi cho tôi.”

Hứa Diệc Châu đi đến bên cạnh Nhiễm Tích, đem quả bóng trong tay đưa cho Nhiễm Tích, nói: “Em thử nhảy lên rồi ném rổ cho tôi coi trước đi.”

“Dạ vâng.” Nhiễm Tích đáp một tiếng, sau đó cầm quả bóng ném vào rổ. Nhưng quả bóng cô ném ngay đến khung bóng rổ cũng không chạm vào được, cô cười cười xấu hổ, chạy tới nhặt bóng.

“Là ném bóng, không phải ném cầu.” Hứa Diệc Châu nhịn không được cười lên.

“Nào, lại đây.” Hứa Diệc Châu kéo Nhiễm Tích đứng ở vạch hai điểm, chỉnh lại tư thế ném bóng của cô. Hai tay anh đặt lên hai tay đang cầm bóng của cô tạo thành tư thế như đang ôm từ phía sau.

Hứa Diệc Châu dựa vào cô cực kỳ sát, dù cô mang giày thể thao có miếng độn nhưng cũng không cao hơn được bao nhiêu cả, cho nên Nhiễm Tích cũng chỉ đứng tới cằm Hứa Diệc Châu. Thời tiết lúc này không nóng lắm, thỉnh thoảng vẫn có vài cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng cảm xúc chân thật trên tay cùng nhiệt độ ấm áp từ cơ thể sau lưng làm cô cảm thấy không khí xung quanh mình ngày càng nóng lên.

Nhiễm Tích đối với việc này cũng không biết phải giải thích làm sao, nếu là người khác chắc chắn cô đã đẩy ra từ lâu. Nhưng đây là Hứa Diệc Châu, cô không muốn đẩy…

Nhưng hai người vốn không là gì của nhau cả? Tại sao không khí xung quanh lại ái muội như vậy?

“Này, hai người có chắc là sẽ dạy như vậy không? Tôi đang chụp hình đấy!” Đường Phong đứng một bên nói to.

Hứa Diệc Châu đầu cũng không quay lại nói: “Cái này gửi tôi, không cần đăng lên.”

Nhờ hướng dẫn của Hứa Diệc Châu Nhiễm Tích dần dần vô tư thế, thỉnh thoảng cũng có thể ném trúng vài trái.

Đường Phong đứng một bên chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn cứ thỉnh thoảng lại nói vài câu,

“Hứa Diệc Châu tay cậu để ở đâu vậy?”

“Hứa Diệc Châu cậu như vậy không được đâu, fan mà thấy thì đau lòng chết!”

“Tích Bảo, em mệt không? Hay em bảo anh Diệc Châu của em xuống đi, để anh Đường Phong dạy em được không?”

Hứa Diệc Châu khinh bỉ nhìn anh, Đường Phong cũng tự biết mình mất mặt, không kêu loạn lên nữa, nhưng chỉ một lát sau, Đường Phong lại nhịn không được.

Đường Phong đứng một bên xem mà tay chân ngứa ngáy, cuối cùng nhịn không được hét lên, “Tôi cũng muốn chơi!”

Hứa Diệc Châu trả lời: “Ngại quá, không có bóng cho cậu.”

Ai mà biết cậu ta sẽ đến đây chứ, dù sao anh cũng chỉ mang theo một trái bóng.

Nhiễm Tích bắt đầu thấy hơi mệt, cô dừng lại động tác ném bóng, đưa tay lau lau mồ hôi trên mặt, “Anh Đường Phong, hay là anh tới chơi bóng rổ với thầy Hứa đi, em thấy hơi mệt nên muốn nghỉ một xíu.”

“Được được.” Đường Phong vui vẻ bừng bừng đi qua nhận lấy trái bóng trên tay Nhiễm Tích, sau đó đi đến bên cạnh Hứa Diệc Châu đụng bả vai anh một cái, kỳ quái gọi: “Thầy Hứa, đấu một trận không?”

Hứa Diệc Châu liếc Đường Phong, sau đó lại nhìn thoáng qua chỗ cô, cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, ngửa đầu uống nước, trên trán có vệt mồ hôi chảy xuống, đi qua cái cổ thon dài, cuối cùng chảy vào trong áo.

Hứa Diệc Châu vừa cởi áo khoác vừa đi đến chỗ Nhiễm Tích đang ngồi.

“Cầm giúp tôi áo khoác.” Hứa Diệc Châu ném áo khoác lên đùi Nhiễm Tích.

Đường Phong thấy thế cũng đi tới tham gia náo nhiệt, thuần thục cởi áo khoác của mình xuống đưa cho Nhiễm Tích, “Tích Bảo cũng cầm giúp anh với.”

Sau đó cầm trái bóng chạy đến chỗ khung thành, còn thét to với Hứa Diệc Châu, “Hứa Diệc Châu cậu mau qua đây!”

Hứa Diệc Châu lãnh đạm nhìn Đường Phong một cái, sau đó rất nhanh liền dời ánh mắt đi, ném áo khoác của Đường Phong đang nằm trên đùi của Nhiễm Tích qua một bên, “Cầm của tôi là được rồi.”

Nhiễm Tích dở khóc dở cười, Đường Phong cũng cười to: “Hứa Diệc Châu cậu trẻ con vậy!”

Hứa Diệc Châu chạy chậm đến khung bóng rổ, giành lại trái bóng trên tay Đường Phong, nhảy lên một cái thảy bóng vào trong rổ.

“Đấu như thế nào?”

“Ai thảy bóng vào rổ trước xem như người đó thắng, như thế nào?”

“Đến đây!”

Tuổi hai người cộng lại cũng gần sáu mươi rồi, vậy mà giờ phút này như hay hai tên nhóc con loi choi, đấu đá quyết liệt chỉ để giành chiến thắng.

Nhiễm Tích ôm áo khoác của Hứa Diệc Châu, cẩn thận xem.

Người đàn ông mặc một chiếc áo phông trắng, lộ ra cánh tay cường tráng mạnh mẽ. Cơ thể của anh không thuộc kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nhưng đủ để được xem là hình mẫu của các cô gái thời nay. Phía dưới là quần thể thao đen dài lộ ra mắt cá chân, dường như tỏa ra hơi thở tươi mát của một thiếu niên…

Người ấy chạy rất nhanh dưới ánh nắng mặt trời, nhảy lên, ném bóng vào rổ, mỗi một động tác, từng vẻ mặt, đều in sâu vào trong đầu của Nhiễm Tích.

Nhịn không được cô lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm hình, tấm hình có hai người thì gửi cho anh Đường Phong, còn tấm hình chỉ có mỗi Hứa Diệc Châu, cô sẽ giữ cho riêng mình!

Trong đầu đột nhiên nhớ lại sáng hôm nay Hứa Diệc Châu bảo cô gọi anh một tiếng anh Diệc Châu?

Có lẽ nếu hôm nào tâm tình cô tốt thì sẽ gọi trước mặt anh một lần vậy!

******

Một buổi sáng dạy bóng rổ tiếp tục đến tận trưa khi mọi người bắt đầu cảm thấy đói mới kết thúc.

Cùng nhau ăn cơm xong, ba người tách ra làm chuyện riêng của mình, chụp quảng cáo, tham dự sự kiện.

Nhiễm Tích nhận điện thoại của Y Dư Huyên, bảo là có một hợp đồng, buổi tối sẽ đưa qua cho cô xem thử.

Ăn cơm tối xong, Y Dư Huyên cũng vừa đến.

“Nè, em xem thử đi.” Hai người đi đến chiếc ghế sofa ngồi xuống, Y Dư Huyên lấy một bản hợp đồng từ trong túi xách đưa cho Nhiễm Tích.

“Trang phục mới của nữ thần?” Nhiễm Tích đọc chữ in to trên tờ hợp đồng.

“Đúng vậy, là truyền hình DF cùng công ty chúng ta kết hợp sản xuất. Bao gồm một buổi chế tạo trang phục, một buổi trình diễn catwalk, còn có một buổi trao giải nữa. Xem như đây là một chương trình mới đi. Tục ngữ có nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hơn nữa em ở trong giới thời gian cũng có chút tiếng tăm, công ty muốn cho em tham gia chương trình này, em thấy thế nào?”

Nhiễm Tích còn đang đọc hợp đồng, Y Dư Huyên phân tích tiếp, “Vừa hay em đang quay một bộ phim của đạo diễn Vương Giai Đông, nên sẽ có hai ngày nghỉ lễ. Tuy theo kế hoạch thì chương trình này sẽ quay trong khoảng 72 tiếng đồng hồ thôi, nhưng đến lúc quay xong rồi cắt ghép biên tập thì chưa chắc đến 72 tiếng nên có thể sẽ kéo dài thêm thời gian đấy!”

“Cái này khi nào bắt đầu quay ạ?”

“Đằng sau có ghi đó, tuần sau nữa thì phải.” Y Dư Huyên giúp Nhiễm Tích mở ra mặt sau.

“Có khách quý không ạ?”

“Cái này chị biết, trước mắt là có Trương Lệ Dĩnh, với hình như trong tổ chương trình đang cân nhắc thêm một người là Tiếu Vũ Tĩnh.”

“À, em không sao đâu, đó giờ chị Dư Huyên sắp xếp công việc cho em rất tốt, em biết chị đau lòng em cực nhọc nên chắc không để em quá bận rộn đâu.” Nhiễm Tích cười tủm tỉm.

Y Dư Huyên cười, “Vậy được, em xem lại hợp đồng đi, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai chúng ta tìm thời gian gặp mặt bên chương trình, sau đó ký hợp đồng luôn. Có thể bên đó sẽ hỏi em về vấn đề hợp tác với nhà thiết kế nào, em có yêu cầu gì cứ nói với bọn họ.”

“Dạ vâng.”

“Ừ, để chị bảo Mễ Mễ đặt hai vé máy bay đi thành phố S cùng với em, còn chị sẽ qua đó trước chờ em. Vậy chị về đây, chị còn có việc phải xử lý.”

Y Dư Huyên đi rồi, Nhiễm Tích nằm trên ghế sofa.

Nếu như tuần sau phải đi quay chương trình thì không đi chơi bóng rổ với Hứa Diệc Châu được nữa rồi!

Suy nghĩ một chút, cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Hứa Diệc Châu.

Nhiễm Tích: Thầy Hứa, sau này em không cùng thầy chơi bóng rổ được nữa.

– ———

Đôi lời của editor:

Hello mọi người, chắc mọi người cũng nản với tốc độ edit của mình lắm. Nhưng mà mình đã cố gắng hết sức rồi vì việc học gần cuối cấp khá nặng nên lâu lâu sẽ xảy ra tình trạng 1 tháng mình mới edit xong 1 chương.

Mình cũng không muốn kéo dài bộ truyện này quá lâu, và mình cũng vừa thi học kỳ xong nên sau này sẽ có nhiều thời gian edit hơn và sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện này trong năm nay.

Nếu ai thấy nản và không muốn đọc nữa thì mình cũng không biết nói gì hơn là xin lỗi mọi người nhiều ạ.

Cảm ơn mọi người!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN