Trâu Già ‘Gặm’ Cỏ Non
Chương 26 : Trâu già gặm cỏ non (8)
Lão bà bà nhìn hai người bọn họ, ánh mắt lạnh lùng: “Nhanh đi rửa mặt, lát nữa tính sổ với hai người sau.” Nói xong, ánh mắt bà dần ôn hòa, quay đầu nhìn mẹ Tô, đặt bình giữ nhiệt lên bàn: “Tôi có mang cháo trắng trứng muối thịt nạc, chị ăn chút đi. Chị bây giờ phải lo cho sức khỏe của mình trước, những chuyện tạp nham khác giao cho hai đứa nhỏ đi làm.”
Mẹ Tô rất cảm động, sáng sớm lão bà bà đến thăm không nói, còn chuẩn bị cháo trắng cho mình, thật làm cho bà vô cùng áy náy. Bà húp được hai ngụm cháo, đột nhiên cảm thấy con gái mình không gả lầm người: Ông bà trong nhà quan tâm lại hiểu chuyện như vậy, con cháu có thể không nghe lời sao?
Cây gậy của lão bà bà gõ trên mặt đất hai cái, thừa dịp hai người kia còn chưa trở lại, bà nhỏ giọng nói: “Chị thông gia, thật ngại quá, trước khi đến, tôi cũng đã tìm hiểu một chút. Mặc dù có chút không phải phép, nhưng vẫn muốn nói một câu, vì hạng đàn ông đó mà làm tổn thương đến thân thể thật sự là không đáng giá! Như vậy đi, trong khoảng thời gian này chị dọn đến nhà Tiếu Ngu đi, ở với tôi cùng hai đứa nhỏ. Nếu người đàn ông kia muốn làm ầm ĩ, hắn phải tới nhà chúng ta. Trong nhà không có gì, nhưng nhiều người cũng giúp được một tay, nếu hắn muốn ngang ngược, tôi để cho hắn ngang ngược!”
Nghe lời nói khí phách này, mẹ Tô sửng sốt vài giây, kịp phản ứng, mỉm cười, nắm thật chặt tay lão bà bà: “Ý tốt của chị tôi nhận, nhưng thật là không muốn làm phiền.”
Tô Hoa vừa đúng lúc đi đến cửa, nghe đề nghị này của lão bà bà thật sự là rất đúng ý mình, cô cũng muốn như vậy. Thế nhưng cô lại không thể mở miệng khuyên mẹ đồng ý, lão bà bà chủ động đến đây đã hiếm thấy, cô là vợ nếu nói chuyện này thì có vẻ vượt quá quyền hạn rồi. Tô Hoa nhẫn nhịn, đang muốn xoay người đi rửa tay. Kết quả thấy Lão Thẩm đang đứng ở sau lưng, nhìn thấy hắn đang ung dung đi đến, nắm lấy bàn tay của cô giữ chặt trong lòng bàn tay của mình.
Cũng không biết vì sao, mê Tô đặc biệt thích nghe lời Lão Thẩm, hắn khuyên mấy câu là đã thuyết phục được mẹ Tô, cuối cùng bà đồng ý đến ở chung với con gái và con rễ.
Nghe được bà đồng ý, Tô Hoa chính là người vui mừng nhất.
Lão Thẩm phụ trách công tác vận chuyển, đưa hai vị trưởng bối về nhà, còn Tiểu Phương lái xe đưa Tô Hoa về nhà lấy quần áo cho mẹ Tô.
Tô Hoa không nghĩ tới sẽ gặp Tô Quốc Quân ở cửa, cô kiềm chế không được, bước một bước dài, nện một quyền vào bụng của ông.
Tô Quốc Quân không ngờ tới cô dám ra tay đánh mình, đau đến cong eo lên, nén đau nói ra mấy chữ: “Tô Tô, mẹ con thế nào, có khỏe không?”
Tô Hoa lấy cây chổi từ trong nhà, cầm quyét Tô Quốc Quân ra ngoài: “Cút đi, thừa dịp tôi còn chưa lấy dao phay từ trong nhà ra.”
Thân thể Tô Quốc Quân run lên, nhưng vẫn cố gắng nhắm mắt nói: “Tô Tô, cha tới là muốn nói cho con biết, cha không cần một trăm vạn nữa, 30 vạn là được rồi, đủ để cho em con đi du học là được.”
Một trăm vạn? Ha ha, Tô Hoa cuối cùng cũng hiểu ra lý do mẹ Tô ngất xỉu: Người đàn ông này không hề nghĩ tới níu kéo, mà chỉ nghĩ đến bòn rút được bao nhiêu tiền? Tô Hoa nở nụ cười lạnh: “Em trai? Cái đứa bị mù đó hả? Nói cho nó biết đừng có mơ.”
Sắp xếp xong đồ đạc, Tô Hoa chưa vội về nhà, mà đi đến một ngôi trường, ngôi trường này chủ yếu dành cho trẻ em khuyết tật, nhưng đứa trẻ trong đây đứa nào cũng có khiếm khuyết, cũng là nơi Tô Hàng học. Kể từ sau cái năm Tô Hoa gạt chân làm nó bị thương, Tô Hoa không có đi đến trường học của Tô Hàng, cũng không muốn làm phiền nó. Năm đó cô cũng cảm giác mình rất quá đáng, bởi vì Tô Hàng không có lỗi trong chuyện này, đáng tiếc ai bảo nó là con trai của Tô Quốc Quân, ai bảo nó là đứa bé do Tiểu Tam sinh ra, ai bảo nó là em trai của Tô Mạn? Tổng hợp những yếu tố này, đủ để Tô Hoa đối với hắn không có ấn tượng tốt. Nhưng nếu không phài vì chuyện mẹ nằm viện, cô cũng sẽ không bao giờ tới tìm Tô Hàng.
Nhưng đáng tiếc . . . . . .
Tô Mạn muốn điên rồi, cô đến trường học đón em trai, mới biết em trai không có ở đây, hỏi thầy giáo mới biết là một người chị khác đón nó đi. Một người chị khác. . . . . . Trong mắt cô toát lên vẻ lạnh lẽo: Tô Hoa!
Cô không liên lạc với ai hết, chỉ một thân một mình đi đến trường học tìm Tô Hoa.
Tài xế Tiểu Phương lén gọi điện thoại cho Lão Thẩm, lúc đó Lão Thẩm đã sắp xếp xong xuôi hai vị trưởng bối, đang cùng luật sư Thụy An và Phương Thiên Hoành thảo luận vụ án của Tô Quốc Quân. Nghe xong cuộc gọi của Tiểu Phương, hắn đứng dậy: “Anh em, sắp xếp nhanh lên, hôm nay phải xong mọi thứ, trực tiếp giao cho cục trưởng Trần, hắn biết phải làm thế nào.”
Nói xong, hắn vừa mặc áo khoát vừa đi ra ngoài. Nói thật, hắn cũng có chút lo lắng, hắn sợ bà xã hắn sẽ kích động làm ra những chuyện . . . . . .!
Ở cửa hàng bánh ngọt, Tô Hoa đưa bánh ngọt cho Tô Hàng, tức giận nói: “Ăn đi.” Thấy nam sinh đối diện vẫn không nhúc nhích, cô cười nhạo , “Thế nào, sợ tôi hạ độc à?”
Nam sinh nhàn nhạt lắc đầu: “Chị ăn trước đi, mới vừa rồi. . . . . .” Hắn thu miệng không nói thêm gì nữa, thật ra thì hắn muốn nói là”Mới vừa rồi tôi nghe bụng chị kêu”.
Tô Hoa dùng cái muỗng múc một muỗng lớn, bỏ vào trong miệng, nhóp nhép ăn, giọng nói lạnh nhạt: “Cậu không thích ăn.”
Nghe lời này, Tô Hàng mỉm cười, cảm thấy cô ăn cũng được một ít rồi mới hỏi: “Chị tìm tôi có chuyện gì.”
Tô Hoa nhìn ra ngoài ánh mắt trống rỗng, thật lâu mới đấm xuống bàn một cái, giọng nói vẫn bén nhọn như cũ: “Tiểu tử, tôi muốn bán cậu cho bọn buôn người, khiến Tô Quốc Quân, mẹ cậu, chị cậu đau khổ.”
Tô Hàng thở phào nhẹ nhõm: “Trước đây tôi cứ nghĩ chị sẽ khi dễ Chị Tô Mạn, bây giờ nhìn lại bọn họ cũng khi dễ chị rồi.” Hắn mỉm cười nói, “Bán tôi có thể có bao nhiêu tiền?”
Đứa nhỏ này. . . . . . Thật sự làm cho người ta không hận được. Nhưng điều này càng làm Tô Hoa thêm phiền não: “Cậu cũng không biết mình bao nhiêu cân lượng ư, bán cậu cũng không có mấy đồng!”
“Hình như không tới 100kg.” Tô Hàng trả lời rất nghiêm túc.
Khi Lão Thẩm chạy tới, chỉ thấy cảnh tượng hai chị em cùng nhau ăn bánh ngọt, trên mặt Tô Hoa vẫn còn nét tức giận, nhưng động tác trên tay lại rất dịu dàng, chăm sóc người nam sinh không thấy ánh sáng. Lão Thẩm thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng bên ngoài cửa nhìn thật lâu vào gương mặt của vợ mình.
Tiểu nha đầu này mặc dù bộ dạng luôn tỏ ra hung dữ, đáng tiếc lòng dạ lại rất mềm, sự tức giận làm cô muốn triệt để tiêu diệt Tô Quốc Quân, nhưng đối với những người khác, cô không cứng nổi.
Lão Thẩm nhíu mày, thầm nghĩ: Nhưng có người, chỉ nhìn thấy được bề ngoài của cô, cho rằng cô là một đứa con gái hung dữ khó trị, cho nên không chút lưu tình tổn thương cô, thí dụ như. . . . . . Tô Quốc Quân!
Nghĩ tới đây, hắn liền đi về phía cửa hàng bánh ngọt.
Tô Hoa nhìn nam sinh sau khi đã ăn bánh ngọt xong rồi, bên miệng lại dính chút bơ, vì vậy lên tiếng: “Này, tiểu tử, bẩn rồi, lau miệng của cậu đi.”
Tô Hàng lấy tay sờ lung tung, ngược lại đem bơ bôi đầy trên miệng.
Tô Hoa không nhịn nổi, vì vậy đứng dậy, lấy khăn giấy, lau hết vết bơ dính trên mặt hắn, ý thức được hành động của mình quá mức thân cận, cô vội vứt khăn giấy, nói: “Người mù chính là người mù, làm chuyện gì cũng không xong.”
Tô Hàng sửng sốt một chút, ngay lặp tức bắt lấy tay Tô Hoa: “Thật ra thì em vẫn luôn muốn gọi một tiếng chị Tô Hoa, đáng tiếc vẫn không dám. Rất xin lỗi, năm đó chuyện em té từ trên cầu thang không liên quan đến chị, nhưng mọi người lại hiểu lầm. Em có giải thích với mọi người, đáng tiếc vô dụng. Em nghĩ, em chính là ngọn nguồn làm hai bên gia đình càng ngày càng nặng thành kiến.”
Lão Thẩm dừng chân lại, muốn tiến không được muốn lùi không xong. Hắn đứng cách Tô Hoa chỉ có mười mấy bước chân, nhìn trên mặt Tô Hoa xẹt qua vô số biểu cảm, buồn cười nhưng cười không được, muốn khóc nhưng lại cố nén. Hắn biết lúc này tiểu nha đầu cần không gian, để cô sửa sang lại biểu tình không kịp che giấu của mình.
Không biết qua bao lâu, cô kéo tay ra khỏi tay của Tô Hàng, sắc mặt rất lạnh: “Tiểu tử, ở nghĩa trang bên kia cũng không ít Thánh Phụ rồi, cậu đừng quan trọng hóa mọi chuyện như vậy.”
Đáng tiếc lực nắm của Tô Hàng rất nhẹ nhưng cũng không thể hất ra, Tô Hàng chỉ nắm một chút, nhưng hình như là đã dùng hết toàn thân hơi sức của hắn. Trên mặt hắn mang theo chút cầu khẩn: “Chị, chị cũng là chị của em, mặc dù em không có năng lực bảo vệ chị, để người khác không ăn hiếp chị , nhưng là. . . . . . Xin chị. . . . . .”
Nói xong Tô Hàng lắc đầu, chậm rãi buông lỏng tay ra, vẻ mặt lại khác thường kiên định: “Đưa em trở về đi, đừng để chi Tô Mạn biết, nếu không, chị ấy nhất định sẽ nổi điên .”
Lúc này Lão Thẩm đi tới, cười nói: “Cô ấy đã điên rồi.”
Tô Hoa đột nhiên ngẩng đầu, hoảng hốt: “Sao anh lại tới đây?” Rất nhanh, cô đã nghĩ thông suốt, hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Phương ở bên ngoài, “Tên phản bội này!”
Lão Thẩm đỡ Tô Hàng đứng dậy, lại nghe Tô Hàng khẽ mỉm cười, nói: “Là anh rễ sao?”
Có vài người mắt không nhìn thấy, nhưng lại rất sáng suốt, đó là Tô Hàng. Có người mắt rất tốt rất sáng, nhưng lại dùng cái đầu heo ngu muội suy nghĩ, đó là Tô Quốc Quân. Nhiều gien tương đồng như vậy, tại sao có thể tạo nên hai loại người khác biệt rõ ràng như thế?
Điện thoại Tô Hoa sắp bị Tiểu Bạch gọi đến cháy máy luôn rồi, sau khi Tô Hoa đưa Tô Hàng trở về trường học, cô mới mở điện thoại di động lên. Tiểu Bạch xổ một tràn, Tô Mạn đang ở trường học chờ cô, Tô Mạn vừa khóc vừa kể lể, nói cô bắt cóc em trai cô ấy, bộ dạng điềm đạm đáng làm không ít người đồng tình. Hiện tại toàn trường trên dưới cũng biết hết rồi, không ít người lên tiếng ủng hộ Tô Mạn, hưởng ứng đầu tiên chính là Tiếu Giai —— Cô cùng Tiếu Giai hôm nghĩ lễ trước đó đã biết nhau rồi.
Theo thống kê không chính xác lắm, toàn trường nói muốn tìm Tô Hoa hỏi tội có hơn năm mươi người, khiển trách có hơn hai trăm người, ở trong lòng mắng chưởi đoán chừng phải hơn một ngàn người. . . . . . Còn có người đi đường đi ngang qua, số liệu này không đoán được.
Tô Hoa nhìn về phía Lão Thẩm bên cạnh cười: “Xem ra vận khí của em thật đúng là không tốt.” Nụ cười từ từ ít đi, “Là Tô Mạn ban cho, dùng dáng vẻ nhu nhược lấy được sự ủng hộ của quần chúng, mẹ nó, chiêu này thật quá tốt đi!”
Lão Thẩm đưa tay sờ lên đỉnh đầu của cô xoa xoa hai cái, trong thanh âm mang theo nụ cười: “Nha đầu ngốc, đối phó thứ người như thế không thể dùng cứng rắn. Cô ta có thể lợi dụng dư luận, em tại sao không thể?”
Tô Hoa cau mày: “Có ý gì?” Cô dùng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, càng cảm thấy đau đầu.
Nụ cười Lão Thẩm sâu hơn, ôm Tô Hoa vào trong lòng ngực mình, chống cằm lên trán của cô: “Ngoan, cái gì cũng đừng nghĩ, ngủ một giấc, đợi để xem kịch vui.”
Nằm ở trong ngực Lão Thẩm, Tô Hoa cảm thấy thật là ấm áp, chỉ là. . . . . . Cái gì đi ngủ? Này, giữa ban ngày ban mặc làm sao cô có thể ngủ đây! Hơn nữa mấu chốt chính là, Lão Thẩm rốt cuộc đang muốn khoe khoang chuyện hấp dẫn gì đây!
PS: Muốn biết Lão Thẩm đối phó với Tô Mạn thế nào? E hèm, hãy hỏi Fuly đi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!