Trâu Già ‘Gặm’ Cỏ Non - Chương 7 : Bá Vương lại thượng cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
260


Trâu Già ‘Gặm’ Cỏ Non


Chương 7 : Bá Vương lại thượng cung


 Xe êm êm lướt nhanh chạy về hướng khu biệt thự Tây Sơn, nhiệt độ trong xe hiện đang là 16 độ C, khí ép. . . .Hình như hơi thấp?

Tô Hoa trầm mặc một hồi, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Lão Thẩm, anh có chuyện gì muốn nói với em không?”

Lão Thẩm bình tĩnh cười, nhưng chân mày lại thoáng nhúc nhích: “Có sao?”

Vừa dứt lời, Tô Hoa lấy trong túi xách ra một cái gương soi đưa tới trước mặt Lão Thẩm: “Vậy phiền anh có thể đừng dùng bộ mặt như ‘bắt gian tại trận’ này để nhìn em được không?”

Lão Thẩm ngó ngó mình trong gương, rất tự nhiên cười nói: “Ừm, tuy không còn trẻ nữa, nhưng vẫn rất đẹp trai và đầy đủ mị lực.”

Tô Hoa nghe xong thiếu điều muốn té ngửa, cô vỗ vỗ vào bả vai chú tài xế: “Anh ấy thường ngày hay tự kỷ và tâng bốc mình cộng với nghe không hiểu tiếng người như thế sao?”

Tài xế cắn chặt hàm răng không nói lời nào: Hai vợ chồng người ta tại sao lại đối đầu gay gắt, đó là sự phối hợp có tình ý, nếu mình tham gia vào thì chỉ có nước là tự tìm đường chết.

Tô Hoa nhếch môi: Quả nhiên là người của anh ta, tưởng rằng không nói gì thì sẽ vô sự hay sao. . . . . .Vẻ mặt cô biểu lộ sự thông cảm: “Chú tài xế à, muốn cười thì cứ cười lên, kiềm nén vậy sẽ làm tổn thương cơ thể đấy.”

Có thật không, nằm im cũng trúng đạn? Chú tài xế sắp điên rồi, đã vậy lúc này còn nghe được ông chủ lên tiếng nghi vấn, “Hử?”

Thật đúng là bị đôi vợ chồng này gài bẫy, bọn họ yêu đương đùa giỡn thì tự về phòng mình đóng cửa lên giường đùa giỡn đi, xin cho nhân dân nhỏ bé như chúng tôi được từ chối tham gia.

Rốt cuộc bị dằn vặt cho đến khi về tới nhà, tài xế vội vàng tắt máy mở cửa tiễn hai vị xuống xe, sau đó đưa mắt nhìn hai người bỏ đi, hắn không nhịn được than vãn: Sau khi ông chủ kết hôn với bà chủ, có phải bị đồng hóa rồi hay không, so với một chàng trai trẻ dường như còn “đầy đủ mị lực” hơn nhiều. . . . . . Chú tài xế cũng soi soi kính chiếu hậu, cào cào lên kiểu tóc hơi xốc xếch của mình, tự lẩm bẩm nói: “Đây mới đích thực là ‘thành thục mị lực’ này, đúng không?”

Nói xong, đầu hơi hất lên. . . . . . Nào ngờ, đâm xầm vào xe!

**

Thời gian gần đây, quản gia và người giúp việc trong biệt thự đều rèn luyện được một việc: Vừa nhìn thấy nam nữ chủ nhân, liền tự giác chủ động nhượng bộ lui binh, để miễn bị tai họa vô tội. Thứ nhất, được anh chàng tài xế nọ tường thuật lai thêm mắm dặm muối, từ sự trêu đùa tràn trề tình thú của hai vợ chồng người ta hắn biến thành chiến tranh lửa đạn chồng chất. Thứ hai, sự trong ngoài không giống nhau của hai vợ chồng này phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, trước khi vào cửa chính là..…”Chồng thì săn sóc, vợ thì ôn nhu”, còn sau khi vào cửa, bản chất thực sự lập tức ra trận, kế tiếp chính là: Người và thịt – vật lộn đọ sức.

Rầm —— Quả nhiên, tiếng đóng cửa của phòng ngủ chính vang lên thật to!

Mà bên trong phòng ngủ chính, Thẩm Tiếu Ngu dựa nghiêng vào cạnh giường nhìn Tô Hoa ném chiếc túi xách lên giường, đưa lưng về phía anh nói: “Em đi tắm trước, có chuyện gì đợi em tắm xong rồi hãy nói.”

Anh sờ sờ cằm: Người phụ nữ này tự cảm thấy thật không có làm sai chuyện gì thì phải, mới vừa rồi mở cửa đóng cửa cũng thế, hiện tại động tác túi xách cũng thế, còn nữa. . . . .Cô đi tắm?

Chân trái Lão Thẩm đang gõ nhịp từng cái trên mặt đất, tốc độ đều đều, tinh chuẩn đến từng giây, rốt cuộc khi đếm tới lần 108 thì anh đứng dậy, móc chiếc chìa khóa dự bị trong túi quần ra. Đứng dán sát vào cạnh cửa, anh vẫn chưa yên tâm mà lắng nghe thêm một hồi —— Hoàn toàn không có tiếng nước chảy, người phụ nữ này sẽ không lại ngủ thiếp đi chứ?

Đêm tân hôn lần đó chính là anh ôm người phụ nữ này ra ngoài, vừa giúp cô lau sạch cơ thể vừa mặc vào áo ngủ cho cô, thật giống như hầu hạ cha ruột đi tiểu tiện, nhưng khi đó người phụ nữ này còn sử dụng cặp ngực không nhỏ của mình ra sức uốn éo trên ngực hắn —— Một cô gái ngốc nghếch như thế, bảo hắn sao có thể yên tâm?

Nghe được âm thanh chuyển động của chìa khóa, Tô Hoa theo bản năng nhắm mắt lại: Mình ngủ thiếp đi, Lão Thẩm này sẽ không ở đây mà Bá Vương ngạnh thượng cung chứ?

Nhưng khi cô cảm nhận được tay Lão Thẩm cho vào mặt nước sau đó nhấc bỗng người cô lên, anh dùng khăn lông chà lau người cô, bao gồm luôn cả nơi tư mật, tâm tình cô chỉ có thể dùng một chữ ‘choáng’ để biểu đạt hình tượng. Kể từ khi thoát khỏi tã giấy, bắt đầu thời kỳ mặc váy, cơ thể của cô vẫn chưa từng được ai “chăm sóc” như thế này. Ngoại trừ đêm tân hôn lần đó, bó tay thôi, bởi vì cô không nhớ rõ, cho nên đương nhiên là không tính rồi.

Khi tay Lão Thẩm chạm đến nơi tư mật của cô thì có thể cảm nhận được người phụ nữ nọ đang run lên, mà chính vì phát hiện ra điểm này, khóe môi Lão Thẩm khẽ nhếch, mi tâm cũng động đậy theo: “Tôi nên làm thế nào với em đây, đã ngủ quên lần thứ hai rồi, nếu như lần sau tôi không có ở đây, ai sẽ giúp em lau người, rồi mặc áo ngủ?”

Người phụ nữ trong khuỷu tay vẫn không mở mắt, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà giật giật, run rẩy khoảng chừng hai ba giây, rốt cuộc không chịu nổi nữa há to miệng cắn vào cánh tay của Thẩm Tiếu Ngu. Cắn xong còn trợn to hai mắt quát: “Anh…..Cái người Sắc Lang, Sắc Quỷ, Sắc Ma, Dâm Côn, Hái Hoa Tặc này. . . . . .” (dâm côn = côn đồ dâm đãng)

Lão Thẩm nhướng nhướng đầu lông mày, ngạc nhiên nói: “Ồ, hóa ra em không có ngủ à? Vậy tại sao nhắm mắt lại?”

Tô Hoa thở phì phò nói: “Em đang trầm tư không được à…?”

Lão Thẩm cười thầm trong bụng đến nỗi ruột gan cũng sắp đứt thành từng khúc, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện như một cậu học sinh ngoan: “Tôi nói là lúc tôi giúp em ‘lau người’, tại sao em vẫn nhắm mắt?”

Tô Hoa không còn đường chối cãi, buộc lòng phải ‘cái vò đã mẻ lại còn bị sứt’: “Em đang. . . . . . Hưởng thụ có được hay không?”

‘Phụt’ —— Lão Thẩm cười thầm trong bụng liên hồi không dứt, nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì. Dùng vẻ mặt đặc công đánh giá một hồi rồi bình tĩnh nói: “Tôi có thể làm cho em hưởng thụ hơn thế nữa, có điều trước tiên em phải nghiêm túc nhắc lại một câu giống như tôi —— Trung thành với chồng, trung thành với đảng, trong cuộc sống nhiệt tình yêu thương Tiếu Ngu, ngược lại: Không được nói chuyện với người xa lạ!”

“Phụt. . . . . .” Cơ thể mềm mại của Tô Hoa phát run lên bần bật, cười đến trăm ngọn cỏ sinh không nổi cánh hoa tàn —— Nói đùa sao! Cô thôi cười, nhớ tới những lời răn dạy mà lão sinh thường hay nói, chuẩn bị nước bọt văng tung tóe bởi một đoạn đối thoại kích tình hết mức đặc sắc tương tự với Lão Thẩm giống như đang tranh cử diễn giải.

Âm thanh đầu tiên là: “Á ——” Mở màn cho một cuộc kích tình dâng trào, thứ hai là: “Ưmh. . . . . .” Gian tình cuồn cuộn bắn ra bốn phía!

Lão Thẩm đâu thể cho cô có cơ hội nói nhảm, đương nhiên là trực tiếp nhào tới rồi, điều thứ nhất trong quy tắc của Lão đàn ông là: Khi cô vợ nhỏ không nghe lời, áp đảo là phương pháp hữu hiệu nhất.

Vì vậy kích tình va chạm cả đêm lại bắt đầu.

Bởi vì không phải một hai lần, cho nên Lão Thẩm rất hiểu rõ cấu tạo cơ thể cửa nhỏ của cô vợ nhỏ, bàn tay hơi khiêu khích đã khiến cho người phụ nữ ở phía dưới chỉ có thể run rẩy cầu xin tha thứ. Nhưng mà, dù sao thì hàm răng vẫn là sở trường của cọp mẹ, cho dù ở dưới tình huống khiến thần trí u mê, nhưng người phụ nữ này vẫn hung ác dốc sức há to miệng cắn chặt hai điểm nhỏ nơi ngực anh, cực lực gặm cắn khiến anh cảm thấy vô cùng đau rát! Sự đau đớn kích thích Lão Thẩm càng thêm tăng nhanh vận động, phối hợp với chất lỏng “Vất vả cần cù” của người phụ nữ chảy dọc ra ngoài, nhiệt độ bên ngoài cơ thể như lửa nóng tăng vọt lên! Về phần là nhiệt độ ma sát tạo ra hoặc là do lửa nóng trong cơ thể hừng hực thiêu đốt, hay bởi từ bên trong khuếch tán ra ngoài thì không thể biết được.

**

Đêm vào khuya, Lão Thẩm chống người ngồi dậy, tiện tay rút ra một điếu thuốc trong ngăn kéo, khi ngón tay cái bật lên chiếc bật lửa zip­po, anh chợt liếc mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, thấy cô đang ngủ rất say rồi nhìn lại điếu thuốc lá trong tay mình, anh thật muốn dụi tắt nó.

Nhưng sau đó anh rón rén bước xuống giường, khoác lên chiếc áo ngủ rồi đi ra mở cửa ban công, đứng giữa trời gió lạnh kèm theo mưa bụi lất phất, rít liên tục bảy tám lần rồi mới phả ra khói thuốc lượn lờ.

Làn khói len lỏi luồn vào phổi anh, khiến cho Lão đàn ông tự mình nhớ lại những cảm giác tang thương.

Hôm nay nhìn thấy cậu em nhỏ đó, chính là người đứng nói chuyện cùng Tô Tô, khuôn mặt cậu ta đã khiến cho Lão Thẩm hơi chú ý, không phải vì dáng dấp cậu ta nhìn rất điển trai, Lão Thẩm đây tự nhận dáng vẻ mình cũng đủ khiến cho sang hèn đều thưởng thức, so với cậu nhóc kia còn thành thục mị lực nhiều hơn mấy phần. Mà bởi vì cậu ta có điểm rất giống một người, một người đối với anh mà nói là không thể nào dễ dàng quên được. Nghĩ tới đây, anh lấy điện thoại di động trong túi áo khoác ra gọi cho trợ lý: “Tiểu Trần, giúp tôi điều tra một người.”

**

Buổi sáng là chú tài xế đưa Tô Hoa đi học, nhìn thấy bộ dáng kia của Lão Thẩm có lẽ là do tối hôm qua bị hành hạ mệt mỏi rồi, Tô Hoa vừa ra đến trước cửa không nhịn được thở dài than: Quả nhiên là “Lão” đàn ông.

Có điều sáng nay không có Lão đàn ông đấu võ mồm với cô, bầu không khí trên xe trái lại thật nhàm chán, vì vậy Tô Hoa đành tán dóc với chú tài xế một lát, hỏi anh ta ví dụ như “Chú kết hôn chưa?”, “Có cần tôi giới thiệu đối tượng cho chú không, những bạn nữ sinh tôi quen biết chất lượng đều rất cao.” . . . . . .

Chú tài xế bị dọa sợ đến luống cuống tay chân, thiếu chút nữa đã bị lạc tay lái, cuối cùng coi như hữu kinh vô hiểm đưa Tô Hoa đến được quán ăn sáng ở phía trước cổng trường, anh không chịu nổi nữa bước xuống xe, cúi người chào: “Cô chủ nhỏ, ông chú như tôi đây đã sớm có đối tượng trong lòng rồi, xin cô đừng nhọc lòng dẫn mối tơ hồng cho tôi.”

Nghe xong, Tô Hoa rất nghiêm túc gật gật đầu, ánh mắt chợt sáng rực như sao vàng năm cánh: “Ồ vậy ư, à chú này, tối nay chúng ta sẽ hàn huyên về vị ‘đối tượng trong lòng’ của chú nhé, tôi sẽ giúp chú. . . . . .”

Chú tài xế vô cùng nhức đầu: Mình nên đi đâu tìm một mẫu người làm “đối tượng trong lòng” đây? Ài, hay là lên trang web tiểu thuyết ngôn tình mà mấy cô bé bây giờ thường lên để tìm hiểu tài liệu thực tế một chút, cái đó gọi là gì ấy nhỉ. . . . . . Hình như là Tấn Giang?

Trong khi vẻ mặt chú tài xế còn đang rối rắm suy nghĩ thì Tô Hoa thầm vui sướng bước ra ngoài.

Sau khi đến trường học, thời gian lên lớp còn hơi sớm, cô đi tới khu nhà trọ nghiên cứu sinh trước. Khu nhà trọ có 13 tầng, là một tòa lầu cao nhất trong tất cả các trường học, vào ban đêm trên đỉnh tòa nhà còn có thể chiếu sáng lấp lánh, đại học A được coi là nơi duy nhất có được quang cảnh này.

Tô Hoa cười thật ngọt ngào bước lên trước bậc thềm hỏi thăm: “Chào cô, em đến tìm học trưởng nghiên cứu Phương Tuấn, có một số vấn đề trong bài tập muốn hỏi bạn ấy, không biết bạn ấy đang ở phòng nào ạ?”

Trường học có một quy định bất thành văn: Nam sinh không được phép vào ký túc xá nữ sinh! Ngược lại, nữ sinh có thể đến ký túc xá của nam sinh!

Dưới sự tấn công dịu dàng nhỏ nhẹ của Tô Hoa, bà cô ngay lập tức báo số phòng cho cô, đồng thời còn tốt bụng dặn dò: “Nếu như có chuyện gì, nhớ phải báo cô ngay.” Điệu bộ đó thật giống như gà mẹ bảo vệ cho đàn gà con, nhưng làm cho Tô Hoa cảm động than thở không dứt chính là: Chỗ ở nghiên cứu sinh bên này so với bên nữ sinh bọn cô thật sự là tốt hơn rất nhiều, một bên là thiên đàng còn một bên là địa ngục à. . . . . .

Tại tầng thứ 9, ở phòng 907, hai chàng trai vẫn đang ngái ngủ, lại còn để trần như nhộng. Chợt một trận tiếng gõ cửa phiền lòng người vang lên. Một người trong hai phủ chăn lên ngủ tiếp, người còn lại xốc chăn lên điên cuồng phẫn nộ: “Anh đây thức đến bốn năm giờ sáng, để cho tôi ngủ thêm một chút có được hay không!”

Chỉ có tiếng gõ cửa đáp lại hắn —— Không được!

Bất đắc dĩ, Phương Tuấn đành phải ló ra cái đầu tóc đuôi gà bước xuống giường, mở cửa nhưng đôi mắt vẫn buồn ngủ híp lại hỏi: “Chị hai, chị là ai đây, quấy rầy người khác ngủ là một việc làm vô đạo đức cỡ nào chị biết hay không? Nhất là một người như. . . . . .”

Một tràng lời nói phun ra vẫn chưa dứt câu bị Tô Hoa đứng ở cửa phòng không nể tình cắt ngang: “Làm phiền cậu chuyển lời cho Tĩnh ca ca gì đó, bảo cậu ta chớ có làm cái chuyện ngu ngốc như nửa đêm nửa hôm cho người gọi điện thoại, gởi tin nhắn như vậy nữa, có lời nhảm gì cần nói thì giữa ban ngày ban mặt đến giáp mặt nói với tôi!”

Phương Tuấn giật giật khóe miệng một hồi, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn đang muốn đóng cửa lại, nhưng trên tay lại không còn chút sức nào, bởi vì có một bàn tay đang nhấn mạnh trên đỉnh đầu hắn, Phương Tuấn nhìn Tô Hoa trên mặt nở nụ cười ngây ngô nói: “Hì hì, Tĩnh ca ca mà cô muốn tìm đang ở cùng phòng với tôi, cô cứ trực tiếp nói với cậu ấy đi.”

Nói xong đang định chuồn đi, thì lại bị ai đó tóm lấy cổ áo xách lên. Lúc này đằng sau đầu hắn vang lên giọng nam hơi trầm đặc biệt có chút khàn khàn của buổi sáng sớm: “Tối hôm qua cậu đã làm ra chuyện tốt gì rồi?”

Tô Hoa nhìn thấy tình huống này, rốt cuộc cũng hiểu được gì đó, cô hắng giọng nói: “Các người. . . . . . Vấn đề nội bộ thì nội bộ tự giải quyết đi, lần sau nhớ đừng lấy người khác ra đùa giỡn như thế, tôi đi trước. . . . . .”

“Đợi đã!”

“Ai là nội bộ cậu ta chứ!”

Hai âm thanh có hai phong cách khác nhau vang lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN