Trâu Già Nghiện Cỏ Non
Chương 4
“Đại thần, em có thể xin chữ kí của anh không?” Vy Vy nét mặt hơi phiếm hồng, đưa một quyển sổ ra trước mặt hắn.
“Được thôi”. Hứa Tư Vĩ thoải mái gật đầu, nhận lấy sổ và bút từ tay Vy Vy.
“Kí cho em với…” Lâm Nhạn cũng nhanh chóng lấy quyển sổ nhỏ trên mặt bàn, đưa cho hắn.
An Mộc Hiên không để tâm lắm, sắp xếp đồ đạc xong liền thoải mái ngồi vắt vẻo trên giường, lấy trong balo ra một gói snack mà anh chuẩn bị sẵn.
“Anh à, anh đến làm gì vậy?” Lúc này Hứa Tư An mới nhớ ra, ngẩng đầu lên hỏi hắn.
“Vừa nãy đi vội quá, em để quên một túi đồ ở nhà!”
“Ồ…” Hứa Tư An gật gù, ra vẻ đã hiểu, rồi lại quay sang nhìn cô.
“Hiên Hiên, cậu không muốn xin chữ kí anh mình sao?”
Hứa Tư Vĩ cũng hơi hiếu kì, quay sang nhìn bạn học còn lại, mới phát hiện đó chính là cô bé vừa va phải anh.
An Mộc Hiên lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn!”
“Tại sao thế?” Bối Đình Vy có hơi ngạc nhiên. Đến ngay cả tảng băng Lâm Nhạn còn thấy hứng thú với anh, chẳng lẽ Hiên Hiên lại không?
Chẳng lẽ, cậu ấy có vấn đề về giới tính???
An Mộc Hiên nhìn vẻ mặt khó hiểu của bọn họ, từ tốn giải thích.
“Như vậy bạn trai tớ sẽ ghen…”
“Oa Hiên Hiên, cậu có bạn trai rồi sao? Như thế nào vậy, đẹp trai không, giỏi không?” Hứa Tư An là người phản ứng đầu tiên, nhảy bổ tới chỗ cô hỏi đủ thứ.
“Không tệ, có thể kiếm tiền nuôi mình rồi!” An Mộc Hiên gật gù cảm thán.
“Thật á?” Vy Vy cùng Lâm Nhạn không nhịn được mà hét lên cùng lúc.
“Omg, Hiên Hiên, cậu cũng quá trâu bò rồi!”
“Nhưng cũng không thể đẹp hơn anh hai mình đi?” Hứa Tư An không tin trên đời này còn có ai hoàn hảo hơn anh mình.
“Cho cậu xem ảnh này…”
Hứa Tư An ghé mắt vào màn hình điện thoại, hai mắt trợn trắng, mặt còn hơi phiếm hồng.
Một lúc sau, An An ngẩng đầu lên nhìn anh hai, vẻ mặt vô cùng thống khổ, ngậm ngùi mở miệng.
“Anh hai, chia buồn, anh đã hết thời rồi!”
—–
Ngày đầu tiên đi nhập học, mọi người cũng chưa bận rộn gì nhiều.
Buổi tối, bốn người một phòng tụ tập ngồi ăn uống, bàn tán chuyện trên trời dưới đất.
Lâm Nhạn dường như bị bầu không khí thân thiện ở đây làm cho vui vẻ, cũng không còn quá lạnh lùng như trước nữa.
“Haha, các cậu biết không, nghe nói bạn thân của anh Tư Vĩ cũng cực kì đẹp trai. Có điều, đẹp trai nhất không phải lúc diễn xuất mà là lúc chơi bóng rổ. Ôi mẹ ơi ngầu bá cháy luôn a~” Bối Đình Vy vừa ăn vừa bát quái về dàn nam nữ thần đình đám trong truyền thuyết lịch sử của ngôi trường này.
“Mình biết rồi!” Hứa Tư An sực nhớ ra điều gì đó, hùng hồn đập lên mặt bàn.
“Anh Hàn Khâm đúng không?”
“Đúng đúng, chính là anh ấy đấy, An An cậu cũng quen sao?” Ánh mắt Vy Vy đầy ngưỡng mộ nhìn Tư An.
“Ừm, ấn tượng không tệ. Hồi Tết năm ngoái anh hai mình về nhà, Hàn Khâm ca cũng về theo. Nghe nói ba mẹ anh ấy ở nước ngoài không về được, liền sang nhà mình cùng nhau đón Tết…”
“Woa An An, mình ngưỡng mộ cậu quá ddi~”
“Đúng vậy…” Lâm Nhạn gật gật đầu đồng tình.
“Haizz, còn mình lại ngưỡng mộ Hiên Hiên cơ. Chiều nay các cậu chưa xem ảnh bạn trai cậu ấy đúng không?” Hứa Tư An nghĩ đến, lại thở dài thườn thượt.
“Chưa có, rất đẹp trai sao?” Bối Đình Vy không nhịn được lại nuốt nước bọt ừng ực.
“Mình cũng chưa xem, Hiên Hiên, cho bọn này chiêm ngưỡng sắc đẹp của bạn trai cậu đi…”
“Haha, không cho!” An Mộc Hiên hưởng thụ cười khoái trá, dấu nhẹm điện thoại, chạy tót lên giường, trúm kín chăn lại.
“Các cậu, lên!” Hứa Tư An lớn giọng hô, lập tức cả ba người còn lại cùng xô lên, kéo Hiên Hiên từ trong chăn ra, cù cho cô một trận.
“Hahahahahaha…” An Mộc Hiên bị chọc cho cười đến mệt người, lăn lộn trên giường.
“Có cho xem không, cho không hả?”
“Ya… Cù chết cậu…”
Bốn người đùa vô cùng vui vẻ, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngưng lại mọi hành động.
An Mộc Hiên liếc nhanh mắt qua màn hình điện thoại, lập tức ngồi bật dậy, trừng mắt, đưa ngón tay chỏ lên miệng, ra hiệu cho bọn họ im lặng.
“Bạn trai cậu sao?” Lâm Nhạn hỏi.
An Mộc Hiên không trả lời, gật gật đầu.
“Mau bắt máy đi!”
An Mộc Hiên chẳng buồn chỉnh lại đầu tóc, cứ thế nhấn chấp nhận.
“Chào buổi tối, bé con”.
“Haha, chú ăn tối chưa?” An Mộc Hiên nhìn gương mặt quen thuộc trong màn hình điện thoại, trong lòng cực kì vui vẻ.
“Lát nữa chú ăn. Sao rồi, ở đấy có tốt không?”
“Rất tốt, các cậu ấy đều rất tốt với cháu. Nào nào, giới thiệu cho chú một chút. Đây là Tư An, Vy Vy, và Lâm Nhạn!”
“Chào mấy đứa”. Lục Trình tùy tiện mỉm cười lịch sự, nhưng lại làm ba người còn lại rộn rực.
“Chào chú!”
“Hiên Hiên ở đó nhờ các cháu chăm sóc nhé?”
“Vâng, chú yên tâm!”
“Hahaha” An Mộc Hiên cười lớn nhìn vẻ mặt si mê của bọn họ, rồi lại quay sang nói chuyện với hắn.
Ba người còn lại cũng rất biết điều, ra chỗ khác ngồi chơi, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!