Trên thế giới này tồn tại một thứ tình cảm mang tên buông tay - Phần V : End
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Trên thế giới này tồn tại một thứ tình cảm mang tên buông tay


Phần V : End


Hạ An không còn nhớ nổi bản thân làm thế nào để rời khỏi rạp phim , về đến nhà cô nằm phịch xuống giường . Cô chẳng để ý đến bộ quần áo ướt mưa , chẳng để ý đến mái tóc ướt nhẹp dính vào mặt , vào cổ . Mặc kệ bản thân sẽ bị ốm , cô chỉ muốn nằm im một chút …. chỉ một chút ….

Cả người Hạ An đờ đẫn , cô nằm im mắt nhìn về một hướng .

3 phút , 5 phút , 9 phút …. Chẳng biết qua bao lâu . Chỉ mãi đến khi cả người mỏi nhừ , cô mới khó khăn ngồi dậy .

Để rồi lại tiếp tục đờ đẫn nhìn đâu đó .

Trời mưa thôi mà , sao lòng cô lạnh ngắt thế này ? Ướt mưa một chút thôi mà sao trái tim bị bệnh luôn thế này ?

Có thứ gì đấy đang vỡ ra …

————–

Một dạo sau đó , Hạ An chẳng thiết quan tâm đến gì hết . Cô vùi đầu học như điên , có những ngày mệt đến nỗi chẳng buồn xung quanh có ai , nói với ai điều gì . Cũng chẳng buồn quan tâm xem lý do tại sao trên bàn cô luôn vô cớ xuất hiện một lon nước chanh .

Và cũng vào cái dạo ấy , trên mạng xã hội rầm rộ mấy cái trào lưu của các cặp đôi trên tiktok . Bọn con gái trong lớp như phát rồ lên , cả lũ đều ngưỡng mộ Trân , người có Khánh luôn sẵn sàng giúp cậu ta làm mấy cái hành động ngọt ngào để khoe khang trên Facebook , instagram ….

Nếu là trước kia , có lẽ cô sẽ rất buồn , sẽ tủi thân đến phát khóc nhưng bây giờ Hạ An cảm thấy bình thản hơn rất nhiều dù khi nhìn thấy ai kia cúi người buộc dây giày cho một người , đưa cằm đưa má , cõng người kia lên thì cô vẫn khó chịu .
Chỉ là … dường như cuối cùng cô cùng chấp nhận được cái sự thật này rồi . Trước kia cô cứ nghĩ bản thân là một điều gì đó trong thế giới của người ta , nhưng thực ra đến một ngón tay cô cũng không thể chạm tới .

Xa vời như thế đấy .

———

– Hạ An này , thi đại học xong tớ sẽ tỏ tình với Trân .

Khánh tỏ vẻ bí mật cúi thấp đầu nói với cô , mùi dầu gội đầu của cậu ta thơm ơi là thơm . Nhưng cô đã chẳng thể nào ngượng ngùng vì hành động nhỏ nhoi hay đôi mắt sáng ngời của cậu ta nữa rồi .

Cô chỉ nghe mình bình thản đáp : Ừ
– Cậu giúp tới với nhé ??
– Ừ
_____________
– Mẹ ơi , con quyết định rồi . Con sẽ đi .
……
Ngày Khánh tỏ tình với Trân là một ngày trời đẹp đến ngỡ ngàng .
Chàng thiếu niên bảnh bao trong chiếc áo sơ mi trắng . Gương mặt thì rạng rỡ như cười trên môi , từng câu từng chữ cậu nói ra đều rất chân thành :
– Bảo Trân , tớ thích cậu . Chúng ta … hẹn hò nhé ?
Người con gái dịu dàng trong bộ áo dài thướt tha . Khẽ đưa tay vén mái tóc dài , mặt cô đỏ ửng lên ngượng ngùng nói một câu đồng ý .
Khoảng khắc ấy , xung quanh như vỡ oà lên vì sự lãng mạn của hai người bọn họ .
Hạ An cũng vậy . Cô đưa Trân đến đây , chọn thời điểm xúc động nhất của học sinh cấp 3 để hỏi đến với nhau .
Không một chút ghen ghét đố kị , không một chút vấn vương gì nữa .
Khoảng khắc họ nói câu thương nhau , trái tim như được giải thoát . Con dao treo lủng lẳng trong tim cuối cùng cũng bị cô mạnh mẽ rút ra .
Có thể máu vẫn sẽ chảy , tim vẫn sẽ đau . Nhưng ít nhất , người con trai cô thương được một ai đó thương lại .
Gió thổi bay bay mái tóc ngắn của Hạ An . Trong im lặng , cô quay người rời đi . Bóng lưng gầy yếu của người con gái ấy khiến cho một ai đó , một người con trai nào đó chỉ có thể bất lực nhìn theo .

Em được giải thoát rồi , còn tôi thì sao ?
________________
– Cái gì ?? Du học ???
– Lớp trưởng , bình tĩnh lại đi .
– Cậu ấy du học ? Tại sao tôi lại không biết ?
Một người nào đó nóng nảy lên giọng chất vấn .
– Tôi có biết đâu , cô ấy giấu chuyện này . Không một ai biết cả , giờ này chắc máy bay chuẩn bị cất cánh rồi .
Chưa kịp nói gì thêm , lớp trưởng đã vội vã chạy đi mất . Huy thở dài nhìn theo bóng lưng của cậu ta , hai cái con người ngốc nghếch này …
…..
– Hạ An ! Hạ An !

Ai đó gọi tên cô đến đau rát cổ họng . Nhưng … sao không thấy cô ?

Một nỗi sợ hãi bao vây lấy cậu . Phải làm sao đây ?

Không tìm thấy cô ! Không tìm thấy cô !
Sao cô có thể nhẫn tâm rời đi như thế ?
Sao cô có thể đi mà không nói với ai một tiếng nào như thế ?
Trần Nghiêm nhìn theo máy bay cất cánh bay đi , niềm hy vọng vỡ vụn .

Cô đi thật rồi .

\” Tôi từng hứa với bản thân mình rằng , sẽ thay em gánh vác những bão giông của cuộc đời . Để em có thể bình yên như mọi cô gái khác .
Hạ An , vì em là người con gái tôi nguyện dùng nỗi đau để đánh đổi một mảng trời bình yên …\”

Ngày hôm ấy , một ngày rất đẹp , một người quay lưng rời đi .
Một người bất lực dõi theo .

\” Đến lúc rồi phải buông tay thôi
Ích kỷ lâu rồi từ bỏ thôi
Thầm thương người mãi đến lúc tự thương mình thôi .
Hy vọng hoài rồi , thôi cố chấp thôi
Lặng lẽ im lặng , ai cũng không vui .
Vậy thì … rời xa thôi \”
____________
Có lẽ đến một lúc nào đó , có lẽ là một ngày trời đẹp . Chúng ta sẽ buộc phải thừa nhận rằng có những người mà chúng ta sẽ mãi mãi , không bao giờ có được họ .
– Nguyệt Dương –
Ngày 29/7/2018
Có lẽ em mọi người đã nhận ra rồi Hạ An chính là cô gái trong bài viết ĐƠN PHƯƠNG còn lớp trưởng Trần Nghiêm chính là người trong \” Bí mật từ một người con trai coi em như mạng sống
Kết thúc truyện ngắn này, tôi cũng rất buồn. Cảm ơn mọi người suốt thời gian qua đã ủng hộ và khích lệ tôi.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ💗

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN