Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công - Chương 26: Mẹ Là Một Người Mẹ Tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công


Chương 26: Mẹ Là Một Người Mẹ Tốt


Trong lúc nhất thời, tiếng bàn tán trong quán cà phê liên tiếp vang lên.

Thậm chí một số người còn lấy ra điện thoại di động, bắt đầu phát trực tiếp mọi chuyện ở đây lên mạng.

Sắc mặt của Tô Huyền Anh chuyển từ đỏ hồng vì xấu hổ sang trắng bệch vì mất mặt.

Làm sao cô ta có thể ngờ rằng anh Trần thường hay trò chuyện và cười đùa vui vẻ với cô ta trên mạng lại là một đứa trẻ năm sáu tuổi chứ! Anh Trần lúc nào cũng rất hào phóng, mua đồ toàn hàng xa xỉ, nhà cửa cũng xa hoa như lâu đài.

Mỗi lần gửi ảnh chụp cho cô ta đều khiến cô ta phải gào hét trong lòng vì trông anh cực kỳ đẹp trai, cực kỳ cao quý! Cô cho rằng mình đã gặp được một nơi dựa dẫm tiềm lực.

Vì vậy nên mặc dù hai người bọn họ chỉ nói chuyện với nhau được một ngày, cô ta đã vội vàng muốn gặp mặt anh.

Dù sao cô ta cũng vừa thất bại trong việc thuyết phục tổng giám đốc Vương đầu tư tài chính vào công ty, cho nên hiện giờ cô ta đang cần gấp một đối tác đầu tư khác đến bổ sung để giữ chắc địa vị của cô ta! Tô Huyền Anh thậm chí còn nghĩ tới chuyện sau khi gặp mặt sẽ chuyển sang mối quan hệ gần gũi hơn với anh Trần… Nhưng cô ta không ngờ rằng… “Thằng nhãi lừa gạt, cút ra chỗ khác đi!” Cô ta hung dữ trừng mắt lườm Tần Tinh Thiên, nhấc chân muốn rời khỏi quán cà phê.

Tần Tinh Thiên lập tức ôm lấy bắp chân của cô ta: “Chị không thể đi!”
“Chị trả lại chiếc nhẫn kim cương cho em!” “Và cả số tiền em chuyển cho chị ở trên mạng nữa! Chị phải trả lại toàn bộ cho em!” Tô Huyền Anh trợn mắt: “Dựa vào cái gì mà tao phải trả lại mày?”
Nói xong, cô ta nhấc chân đá văng Tần Tinh Thiên.

Mọi người trong quán cà phê thấy cảnh này, tất cả đều tràn ngập phẫn nộ.

Người phụ nữ này không chỉ lừa gạt trẻ nhỏ mà còn dám đánh cả trẻ em! Nhìn dáng vẻ bị đá ngã xuống đất của Tần Tinh Thiên, Tô Ánh Nguyệt Tâm đau lòng đến mức túm chặt cuốn menu trong tay.

Tần Tinh Vân dùng bàn tay nhỏ bé của mình đè tay của cô xuống: “Bình tĩnh đi, mẹ” Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, hạ thấp giọng, nói: “Tinh Thiên là em trai của con, con không cảm thấy tức giận sao?”
Tần Tinh Vân khựng lại một chút, quay đầu, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc: “Mẹ rất đau lòng khi thấy Tinh Thiên bị đánh sao?”
“Đương nhiên!” Hai tay của Tô Ánh Nguyệt yên lặng siết chặt thành nắm đấm: “Tinh Thiên ở nhà vẫn luôn là một đứa trẻ nhỏ nghịch ngợm, đã bao giờ bị người khác đạp như thế này đâu.

Sao thằng bé có thể chịu đựng oan ức này được?”

“Không được, mẹ phải qua đó.


“Không thể.

” Tần Tinh Vân nghiêm túc nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô: “Mẹ là một người mẹ tốt.

” Tô Ánh Nguyệt bị ánh mắt của cậu bé nhìn chằm chằm, cảm thấy có hơi không được tự nhiên.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đám người Tô Huyền Anh đang đứng, không biết từ bao giờ quản gia đã dẫn theo mấy vị cảnh sát đến đấy.

“Cô Tô, có người báo cáo rằng cô đã sử dụng mạng lưới internet để lừa đảo chiếm đoạt tài sản của trẻ vị thành niên, mời cô đi một chuyến với chúng tôi.

” Nói xong, hai anh cảnh sát lập tức giữ lại Tô Huyền Anh.

Người phụ nữ giãy dụa kịch liệt: “Tôi không hề làm vậy!”
“Không phải tôi lừa gạt thằng oắt này, là nó chủ động…”
“Chú cảnh sát ơi, xin các chú giúp cháu lấy lại nhẫn của bố mẹ cháu…” Tần Tinh Thiên khóc rất lớn tiếng.

Quản gia ôm Tần Tinh Thiên, nước mắt cũng rầm rầm rơi xuống: “Cậu chủ nhà chúng tôi chỉ mới năm tuổi, không có người xúi giục, làm sao có thể nghĩ ra việc trộm đồ vật của người lớn…” Cảnh sát nhân dân nhìn một già một trẻ khóc thương tâm như vậy, quay đầu lạnh lùng mở miệng: “Cô Tô, nói dối cũng phải nghĩ ra lời nào đáng tin chút, đứa bé chỉ mới lớn có ngần này, làm sao có thể tự nghĩ ra cách lấy trộm đồ để tặng cô được chứ hả?”
“Có lời gì thì về cục cảnh sát rồi nói sau!” Nói xong, cảnh sát lập tức đưa Tô Huyền Anh đi.

Quản gia ôm Tần Tinh Thiên, cũng đi theo cảnh sát.

Tô Ánh Nguyệt trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Tần Tinh Vân khẽ thở dài, từ trên ghế nhảy xuống, kéo ngón út của Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ, chúng ta đến cục cảnh sát đón em trai về nhà thôi.

” Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, người phụ nữ vẫn chưa lấy lại Tinh Thiện: “Đây là kế hoạch được chuẩn bị sẵn của hai đứa sao?”
“Đúng!” Tần Tinh Vân kéo tay của cô, nhanh chân sải bước về phía cửa: “Tuy nhiên, bọn con không hề lừa cô ta!”
“Tần Tinh Thiên đã nói với cô ta rằng sau khi gặp mặt sẽ để hình ảnh của cô ta xuất hiện trên các trang tin tức”
“Đúng là sẽ xuất hiện trên các trang tin tức thật mà, nhưng nội dung không giống cô ta mơ tưởng mà thôi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN