Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Chương 6: Một Người Chồng Làm Tròn Nghĩa Vụ Với Vợ Của Mình Cần Phải Giải Thích Gì
Nhìn cậu bé với khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương ở trước mặt, Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, đứa bé này đói nhanh đến vậy sao?
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn, cô lập tức nhanh tay khoác áo khoác lên người, xuống lầu bắt đầu nấu cơm cho Tần Tinh Vân.
Trong lúc bận bịu nấu ăn, người phụ nữ xắn tay áo lên, để lộ ra vết thương trải rộng khắp cánh tay.
Ngồi ở bên bàn ăn, Tần Tinh Vân nhìn thấy những vết bầm tím cùng với những vết đỏ trên cánh tay của cô, khẽ cau mày.
Chờ đến khi hai phần bữa sáng giống nhau y như đúc được bưng lên bàn, đôi mắt to tròn như trái nho đen của cậu bé yên lặng nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt.
Đôi mắt của cậu bé đen nhánh, làn da trắng nõn, những đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú.
Dáng vẻ nghiêm túc nhìn cô của cậu bé quá đáng yêu, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy mất rồi.
Cô cúi người, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng: “Tần Tinh Vân, làm sao vậy?”
Cậu bé giơ lên bàn tay nhỏ bé trắng nõn, chỉ về phía cánh tay của cô: “Bị thương.
”
Nói xong, cậu bé nhảy xuống từ trên ghế, đi xách hòm thuốc trên kệ đến chỗ cô.
“Không cần.
”
Tô Ánh Nguyệt vội vàng lấy hòm thuốc từ tay cậu bé: “Để cô tự mình làm.
”
Lúc này Tần Tinh Vân mới quay trở lại ghế ngồi, vừa ăn cơm vừa lặng lẽ nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt mở hòm thuốc.
Nếu như Tần Tinh Vân không nói, chắc chắn cô sẽ không phát hiện ra rằng có nhiều vết bầm tím trên cơ thể của mình như vậy.
Người phụ nữ vừa bôi thuốc cho mình vừa thầm mắng người đàn ông tối hôm qua ở trong lòng.
Bôi loạn xạ thuốc mỡ lên trên cánh tay, người phụ nữ duỗi hai tay đến trước mặt cậu bé như thể đang dâng vật quý: “Xong rồi!”
“Còn chân nữa.
”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Làm sao cậu bé lại biết có vết thương trên chân cô?
Đúng lúc này, điện thoại di động đặt ở một bên vang lên tiếng chuông.
Giọng nói lo lắng của Phúc Quý Ngân truyền đến: “Ánh Nguyệt, cậu kết hôn xong rồi có đến trường quay nữa không?”
“Hôm nay có rất nhiều đoạn diễn, trưởng ban nói có một diễn viên nữ chỉ đích danh muốn tìm cậu…”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Tớ đến ngay đây.
”
Lúc trước khi Tô Ánh Nguyệt vẫn đang yêu đương với Trình Hiếu Quân, cô muốn tránh bị nghi ngờ nhưng cũng muốn có thể nhìn thấy anh ta mỗi ngày, cho nên cô nghe theo đề nghị của Trình Hiếu Quân, đến trường quay với vai trò một diễn viên đóng thế.
Trong số các diễn viên đóng thế, thế thân võ thuật kiếm được nhiều tiền nhất, cho nên Tô Ánh Nguyệt dứt khoát lựa chọn làm thế thân võ thuật.
Là thế thân võ thuật nữ duy nhất trong trường quay của bọn họ, Tô Ánh Nguyệt vô cùng nổi tiếng.
“Cô đi làm đây!”
Khi giọng nói của người phụ nữ chấm dứt, cô đã đứng ở trước cửa ra vào tìm giày.
“Không được đi.
”
Cậu bé vội vàng nhảy xuống từ trên ghế, đứng ở cửa, giang rộng hai tay giống như một chú đại bàng nhỏ.
“Bị thương phải nghỉ ngơi.
”
Giọng nói của cậu bé vẫn còn non nớt nhưng trong đó lại ẩn chứa vài phần bá đạo và lo lắng.
Tô Ánh Nguyệt Tâm cảm nhận được sự quan tâm của cậu bé, nó giống như dòng nước nóng dịu dàng sưởi ấm trái tim cô.
Cô ngồi xổm xuống, xoa đầu Tần Tinh Vân một cách trìu mến: “Chút vết thương nhỏ này không là gì đối với cô đâu.
”
Cô là thế thân võ thuật, những vết thương như này chỉ là mưa bụi.
“Không được!”
Tần Tinh Vân nghiến răng nghiến lợi, sau đó khẽ cắn môi, mở ra bàn tay nhỏ bé hướng về phía Tô Ánh Nguyệt: “Năm phút.
”
“Ở lại thêm năm phút nữa.
”
“Được.
”
Cô có thể chờ thêm năm phút.
Tần Tinh Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, lôi ra điện thoại di động, lật đến ảnh chân dung của Tần Tinh Thiên trong danh bạ, gửi một cái tin nhắn.
Trên lầu, Tần Tinh Thiên mặc bộ quần áo ngủ màu vàng nhạt giống y hệt Tần Tinh Vân nhanh chóng đẩy cửa phòng làm việc.
“Bố, con có chuyện cần bố hỗ trợ!”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Tô Ánh Nguyệt vừa đi giày vừa mỉm cười nhìn cậu bé đứng trước mặt: “Đã nói là năm phút rồi đấy nhé, hiện tại đã qua bốn phút.
”
“Còn một phút nữa, cháu không thể ngăn không cho cô đi làm.
”
Tần Tinh Vân nghiêm túc khẽ gật đầu: “Ừm.
”
Ngay khi chỉ còn thừa lại ba mươi giây là trôi qua đúng năm phút, điện thoại di động của Tô Ánh Nguyệt vang lên tiếng chuông.
“Ánh Nguyệt, hôm nay cậu không cần tới trường quay nữa đâu.
”
Giọng nói của Phúc Quý Ngân trong điện thoại tràn đầy phấn khích: “Hôm nay trường quay cho nghỉ!”
Tô Ánh Nguyệt giật mình: “Nghỉ thật hả?”
“Thật đó.
”
Phúc Quý Ngân hâm mộ nói: “Nghe nói là có một nhân vật lớn nào đó không muốn để bà xã phải đi làm nên đã cho tất cả nhân viên trong đoàn làm phim ở phim trường nghỉ một ngày.
”
“Chậc chậc, kẻ có tiền sướng vậy đấy, thích làm gì thì làm!”
Tô Ánh Nguyệt ngơ ngác bóp chặt chiếc điện thoại di động.
Hiệu suất làm việc ở trường quay vô cùng tốt, từ khi cô nhận công việc trong phim trường đến bây giờ, nơi đó chưa bao giờ cho nhân viên nghỉ.
Bây giờ lại không theo lệ cũ chỉ vì để bà xã của nhân vật lớn kia được nghỉ.
Thật sự đúng là… Tùy hứng.
Tô Ánh Nguyệt bất đắc dĩ đặt điện thoại di động xuống.
Dường như trước mắt cô hiện lên hình ảnh những tờ tiền pô li me màu xanh đang rời bỏ cô mà đi.
Bên trong đôi mắt bình tĩnh của Tần Tinh Vân xẹt qua vẻ đắc ý.
Một lúc lâu sau, cậu bé nghiêm túc ho một tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Đi ăn cơm.
”
“À.
”
Không thể đi làm kiếm tiền, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể nghe lời, đi ăn cơm.
Tần Tinh Vân không trở lại bàn ăn.
Cậu bé đút hai tay vào túi, lạnh lùng đi lên lầu: “Cháu có chút việc phải xử lý.
”
Nói xong, cậu bé xoay người lên lầu.
Đi được vài bước, cậu bé quay đầu lại, nhìn thoáng qua phần bữa sáng trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Phải ăn hết.
”
Tô Ánh Nguyệt bị lời nhắc nhở của cậu bé chọc cười: “Cháu bảo cô làm cho cháu hai phần bữa sáng, vậy mà cháu chỉ ăn mỗi một phần.
”
Cơ thể của Tần Tinh Vân hơi khựng lại.
Một lát sau, cậu bé hơi lúng túng mở miệng: “Cháu sẽ xuống ăn ngay lập tức.
”
Nói xong, cậu bé nhanh chân bước lên lầu.
Không bao lâu sau, Tần Tinh Thiên chạy vội xuống lầu với mái tóc rối bù do bị anh trai vò loạn: “Anh đến rồi đây bữa sáng của anh!”
Cậu nhóc vội vã chạy đến phòng ăn, ngồi xuống trước bàn ăn, nhét thức ăn vào miệng nhưng vẫn không quên khen: “Ăn ngon quá!”
Tô Ánh Nguyệt trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Tại sao đứa nhỏ này chỉ mới lên lầu rồi xuống lầu một chuyến mà cứ như đổi sang người khác vậy?
– – –
Trong phòng làm việc trên lầu.
Người đàn ông cao quý lạnh lùng đang làm việc.
Tần Tinh Vân đẩy cửa bước vào, thân hình nhỏ bé leo lên cái ghế, rồi lại từ trên cái ghế leo đến bàn công tác.
Cuối cùng, cậu bé ưu nhã ngồi xuống bàn làm việc, đẩy điện thoại di động đến trước mặt Tần Mộ Ngôn: “Ngài Tần.
”
Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo dừng bàn tay đang gõ trên bàn phím, các đốt ngón tay thon dài cầm chiếc điện thoại kia lên.
Trên màn hình là ảnh cánh tay trải đầy những vết bầm tím và vết đỏ của người phụ nữ.
Ảnh tiếp theo là cái chân đầy vết xanh tím của cô.
Tần Tinh Vân khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt giống như muốn tìm anh tính sổ: “Con cần lời giải thích.
”
Tần Mộ Ngôn đặt điện thoại di động xuống, khoanh hai tay trước ngực, ngả cơ thể ra phía sau, giọng nói lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự bá đạo: “Mấy đứa bảo bố cưới cô ấy, một người chồng làm tròn nghĩa vụ với vợ của mình, cần phải giải thích gì?”
“Con đã nói sẽ che chở cho cô ấy.
”
Khuôn mặt của Tần Tinh Vân giống như phiên bản thu nhỏ của Tần Mộ Ngôn.
Cậu bé đối mặt với anh mà chẳng hề sợ hãi chút nào, giọng nói non nớt nhưng lại cực kỳ khí phách: “Làm thương người của con, chẳng lẽ bố không nên giải thích sao?”
Cùng một tư thế, cùng một khuôn mặt, một người ngồi trên ghế, một người ngồi ở trên bàn làm việc.
Hai bố con cứ như vậy giằng co với nhau.
“Thưa ngài…”
Quản gia đẩy cửa tiến vào phòng: “Hợp đồng thu mua trường quay đã được ký kết…”
Lời còn chưa nói hết, hai cặp mắt đen như đá vỏ chai đồng loạt nhìn về phía quản gia.
Hai giọng nói của một lớn một nhỏ vang lên:
“Ra ngoài.
”
“Ra ngoài.
”
Quản gia: “…”
Ông ấy yếu ớt liếc nhìn thoáng qua hai bố con như thể sắp tuốt kiếm đánh nhau ở trước mặt, thấp giọng nói: “Lần này lại vì lý do gì?”
“Bố tổn thương người của cháu.
”
Tần Tinh Vân bĩu môi, hừ lạnh nói.
Quản gia sững sờ hồi lâu mới nhận ra rằng có lẽ người mà Tần Tinh Vân đang nói đến là… Mợ chủ?
“Cậu chủ Tần Tinh Vân, cậu hiểu lầm rồi.
”
Quản gia dở khóc dở cười: “Vết thương trên người mợ chủ không phải do cậu Ba gây ra.
”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!