Trì Hạ đứng dưới bảng hướng dẫn của giao thông công cộng, đưa cây kẹo que qua. Cô cách khá xa, cánh tay phải duỗi thẳng mới có thể miễn cưỡng đặt kẹo vào trong lòng bàn tay của Bùi Sí.
Ánh mắt Bùi Sí đảo qua bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, đầu ngón tay như được đánh phấn, tần mắt hướng lên trên, liền nhìn thấy lông mi như cánh bướm hơi chớp chớp của cô.
Bộ dáng nỗ lực vươn tay có chút vụng về đáng yêu.
Hầu kết Bùi Sí trượt lên xuống, bỗng nhiên thu tay về, ác liệt cười: “Tới gần chút.”
Lúc anh nói chuyện, ngữ khí luôn cứng ngắc lạnh lùng, giống như giây tiếp theo là sẽ vung tay lên đánh người vậy.
Trì Hạ biết, đắc tội với loại người này, hậu quả rất nghiêm trọng.
Cô đành phải xê dịch bước chân về phía trước.
Nhưng cô dịch một bước, tay anh liền lui về một bước.
Trì Hạ cảm thấy cạn lời, cô nâng mắt lên nhìn anh. Khóe môi Bùi Sí cong lên: “Nhìn cái gì.”
“Anh có muốn hay không?” Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng sớm đã sợ chết khiếp. Cô không trêu chọc anh, vì sao lại cứ luôn chọc cô như vậy.
Cô gái nhỏ duỗi cánh tay thẳng tắp sắp giữ không nổi, anh cảm thấy chỉ cần nắm một cái là đứt luôn, thân mình đơn bạc đứng trong gió, bộ dáng yếu ớt.
Đỉnh mày Bùi Sí hơi động, giây tiếp theo, lòng bàn tay liền không nhịn được mà mở ra đưa tới trước mặt cô.
Tay của anh rất đẹp, xương ngón tay thon dài hữu lực, khuyết điểm duy nhất là ở chỗ hố khẩu có một vết sẹo dữ tợn.
Gió đêm thổi bay tóc, vài sợi mưa rơi bên khóe miệng.
Trì Hạ nhanh chóng đặt kẹo que lên tay Bùi Sí.
Cô thu tay rất nhanh, nhưng vẫn không cẩn thận đụng phải ngón tay của anh, đầu ngón tay hơi lạnh trong nháy mắt truyền đến nhiệt độ nóng bỏng.
Cô ngước mắt nhìn thấy anh có ý cười không tốt lắm. Kỳ thật cô đều biết rõ, vừa rồi anh chính là cố ý!
Trì Hạ lập tức lui về sau cách anh rất xa, khuôn mặt trắng nõn cọ một chút, hồng rực lên.
Rất nhanh, xe bus về nhà cô đã tới trạm.
Trì Hạ một khắc cũng không dám dừng, lập tức ôm túi vội lên xe, bước chân loạn cả lên.
Bùi Sí ngồi trên xe máy, chân lười nhác chống xuống đất, con ngươi đen như mực nhìn chăm chú vào xe bus đang dần dần đi xa
Vừa mới rồi khi làn da đụng vào nhau trong vài phút ngắn ngủi, giống như một cọng lông chim cào trên lòng bàn tay, tê tê ngứa ngứa. Tay của cô gái nhỏ rất mềm, làn da bóng loáng tinh tế, lòng bàn tay Bùi Sí vuốt ve giấy gói kẹo, trái tim nhảy lên điên cuồng.
Mẹ nó, đáng yêu muốn chết.
Chạm tay một chút thôi đã đỏ mặt rồi.
Trời nhiều mây nên tối sớm, ánh đèn thành thị sáng lên.
Màn hình LED trước Duyệt Vịnh đang phát một đoạn MV âm nhạc đang hot dạo gần đây, tiếng ca lưu luyến quanh quẩn trong không khí, có thể khiến người ta mơ màng tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu si mê quấn quýt.
Bùi Sí thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn cây kẹo que trong lòng bàn tay một lát, lột giấy gói kẹo nhét vào trong miệng.
Vị vải nháy mắt lan tràn khắp khoang miệng… mẹ nó, ngọt đến muốn mạng.
***
Lúc Bùi Sí trở lại Duyệt Vịnh liền đi tới lễ tân để tính tiền, Tưởng Sân Sân ban nãy chỉ lơ đãng một chút đã không thấy Bùi Sí đâu, cho nên liền ra đây tìm anh.
“Bùi Sí, cảm ơn anh!” Tưởng Sân Sân cười đến vui vẻ, “Để anh tốn tiền rồi.”
Bùi Sí liếc cô ta một cái, không nói chuyện.
“Lát nữa chúng ta đi xem phim nhé?” Tưởng Sân Sân có chút thấp thỏm, “Em mời anh.”
“Không đi.” Anh không kiên nhẫn nói.
“Vậy cùng đi ăn một bữa cơm nhé?” Tưởng Sân Sân thật cẩn thận nói một câu. Kỳ thật cô ta rất muốn tìm cơ hội tro tàn lại cháy với anh.
Bùi Sí không nói tiếp, trong miệng còn ngậm cây kẹo que kia. Tưởng Sân Sân cảm thấy kỳ quái, nhìn môi anh nhiều thêm mấy cái.
Không phải anh ghét ăn ngọt nhất sao? Từ khi nào lại thích ăn kẹo rồi?
Anh quẹt thẻ xong, bỗng nhiên nghiêng mắt lại đây: “Nhìn chằm chằm ông đây cái gì?”
“…” Tưởng Sân Sân sửng sốt, đỏ mặt nói: “Vì thích anh nha.”
Bùi Sí cười nhạt: “Không phải thích ưu tú sao?”
Tưởng Sân Sân nhíu mày, cô ta nói mình thích người ưu tú khi nào. Vì thế liền cong môi, ý cười đầy mắt: “Em cảm thấy anh rất ưu tú mà.”
– –Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Vô nghĩa, anh và hai chữ “ưu tú” chả có liên quan mẹ gì tới nhau cả.
Bùi Sí thu lại ý cười, lạnh giọng: “Cút.” Đáy mắt đều là sự tàn độc.
Biểu tình mỉm cười của Tưởng Sân Sân cứng lại, cô ta chưa nói bậy gì với anh mà, sao tự dưng lại mắng cô ta.
Tống Khải và Đường Minh Viễn đi ra vừa lúc nhìn thấy một màn này.
“Sao anh Sí lại tức giận rồi?” Tống Khải bực bội, mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao.
Đường Minh Viễn ý vị thâm trường nói: “Bởi vì anh ấy cảm thấy bản thân không đủ ưu tú nha.”
Tống Khải cười chết: “Ưu tú thì dùng được cái mẹ gì chứ!” Nhà anh Sí có tiền như vậy, còn muốn ưu tú để làm cái gì?
Đường Minh Viễn dùng biểu tình như nhìn thằng ngu nhìn Tống Khải.
Tống Khải: “???”
***
Trì Hạ về tới nhà, đổi dép lê đi vào trong phòng khách, nhìn thấy mẹ đang ngồi ở sofa nói chuyện với cô nhỏ.
Không biết đang nhắc tới chuyện gì, từ một bên mặt cũng có thể nhìn thấy mẹ đang cau mày.
Tống Mai nhìn thấy Trì Hạ, mày nhất thời giãn ra, cười vẫy tay: “Hạ Hạ về rồi sao.”
“Mẹ ơi.” Trì Hạ đặt balo xuống, đi qua ngồi bên cạnh Tống Mai.
“Hạ Hạ lần này thi đấu tài năng đã dành được hạng hai đó.” Trì Nhạn Lan nói với Tống Mai.
Tống Mai gật đầu ôn nhu cười, xoa xoa đầu Trì Hạ.
Tống Mai là cô giáo trung học ở trấn trên, từ hồi cô còn bé đã có ý thức bồi dưỡng tài năng cho cô, cũng may mà Trì Hạ không tranh đua, không chỉ có thành tích ưu tú mà tài năng cũng không thua gì đám trẻ trong thành phố.
Tâm tư của Trì Hạ cẩn thận, vừa rồi lúc vào cửa cô nhìn thấy biểu tình của mẹ không thích hợp, nhất định là đã xảy ra chuyện: “Mẹ ơi, sao mẹ lại tới Giang Thành?”
Quang mang trong mắt Tống Mai ảm đạm xuống trong chớp mắt, bà do dự một hồi, mới nói: “Không có gì đâu, mẹ đưa bà ngoại ra đây làm kiểm tra. Hạ Hạ đừng lo lắng, cứ học tập cho giỏi là được.”
Tâm Trì Hạ nảy lên.
Cô biết chắc chắn là tình trạng thân thể của bà ngoại lại xấu đi rồi, bằng không mẹ cô cũng sẽ không đưa bà ngoại tới bệnh viện Giang Thành làm kiểm tra.
“Bà ngoại sao vậy ạ?” Tâm Trì Hạ co lại vào nhau, sắc mặt tái nhợt đi. Từ nhỏ bà ngoại là người thương cô nhất, có gì ngon đều sẽ để lại cho cô, cô không hề hy vọng bà ngoại sẽ xảy ra chuyện một chút nào.
Trì Nhạn Lan vội nói: “Hạ Hạ đừng gấp, bệnh của bà ngoại không nghiêm trọng thế đâu. Cô nhỏ là bác sĩ mà, con không tin lời cô nhỏ sao?”
Trì Hạ do dự gật đầu: “Bà ngoại đâu ạ?”
“Đang nghỉ ngơi trong phòng.” Tống Mai nói, “Đi thăm bà chút. Nói nhỏ thôi, đừng để ồn tới bà nhé.”
Trì Hạ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, rèm bên trong được kéo kín, trên giường có một bà lão đang nhắm mắt ngủ.
Đi tới mép giường, động tác của Trì Hạ rất nhẹ sờ soạng đầu tóc của bà ngoại. Tóc của bà đã hoa râm, bộ dáng nhắm hai mắt vẫn hiền từ như cũ.
Cô ngồi xổm xuống mép giường, gỡ vòng ngọc ở mắt cá chân xuống, nắm đến gắt gao.
Trì Hạ tin tưởng, ba nhất định có thể nghe được tiếng lòng của cô, phù hộ cho bà ngoại thật khỏe mạnh…
***
Trở lại sau ngày nghỉ Quốc Khánh, Nhất Trung Giang Thành bắt đầu chuẩn bị tổ chức đại hội thể thao mùa thu toàn trường.
Đầu giờ, ủy viên thể dục của ban 8 là Hà Vũ cầm tờ danh sách đăng ký đứng ở trên bục giảng, dùng sức vỗ bảng đen, thanh thanh giọng nói gào lên: “Trật! Tự!”
Ồn ào nhốn nháo bên dưới dần dần an tĩnh lại.
Có nam sinh hô lên một câu: “Ô ~ kê ~”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
“Biết điều đấy!” Hà Vũ lấy phấn ném về phía nam sinh vừa hô lên kia.
Trịnh Dung Dung bò ra bàn đọc tiểu thuyết, bị dọa cho nhảy dựng lên, nhỏ giọng nói với Trì Hạ: “Tiểu thái giám lại bắt đầu hung hăng rồi hả.”
Trì Hạ cong cong môi.
Hà Vũ cầm tờ đăng ký run lên hai cái, “Đại hội thể thao yêu cầu mỗi hạng mục đều phải có người tham gia. Nhưng lớp chúng ta phân hóa thành hai cực quá rõ ràng, nam sinh thì tranh nhau đăng ký, bây giờ hạng mục nào cũng kín rồi. Còn các bạn nữ thì cực kỳ không tích cực, rất nhiều hạng mục đều không có ai điền. Cho nên, tiếp theo tôi đọc tới tên ai thì người đó sẽ đăng ký ha.”
Các bạn nữ oán giận hô lên: “Hả? Đừng mà.”
“Phiền phức quá, không muốn tham gia mà.”
“Bọn con trai thích thì để bọn họ tham gia hết đi.”
Trịnh Dung Dung có loại dự cảm không ổn, quả nhiên, giây tiếp theo Hà Vũ hô lên: “Hạng mục đầu tiên, ném tạ, Trịnh Dung Dung đi đi.”
Trịnh Dung Dung thiếu chút nữa không lên được một hơi: “Hà Vũ! Cậu là đang lấy việc công báo thù tư!” Nếu như bị Cố Quyền nhìn thấy bộ dáng mình ném tạ, hình tượng của cô nàng chẳng phải sẽ bị hủy sao… vậy thà cô chết tại chỗ còn hơn!
“Cậu đô như vậy, ném tạ là thứ thích hợp với cậu nhất rồi.” Tay Hà Vũ vung lên, đem tên của cô nàng điền vào bảng đăng kí.
Trịnh Dung Dung quả thực là phát điên, đến tâm tư bóp chết hắn cũng có.
“Chạy tiếp xúc 4 người 400 mét, Ngụy San, Hồ Lan Lan, Trì Hạ, Lý Vi.” Hà Vũ điểm danh một loạt tên.
***
Buổi chiều tan học, Trịnh Dung Dung với vẻ mặt đưa đám rốt cuộc cũng thỏa hiệp, nói với Trì Hạ là bản thân muốn tới sân thể dục tập tạ.
Hà Vũ đang thu dọn cặp sách, nghe vậy cười nói: “Luyện cho giỏi nha đồ ngốc.”
Trịnh Dung Dung không thèm quan tâm tới hắn.
Hồ Lan Lan và hai nữ sinh khác đi tới, rủ Trì Hạ cùng đi tập chạy tiếp xúc 400 mét.
Bây giờ còn cách đại hội thể thao còn nửa tháng, bình thường Trì Hạ không hay chạy bộ, đúng là cần phải đi tập luyện mới được.
Cô không thể kéo chân sau của mọi người, vì thế liền gật đầu: “Được.”
Người tới sân thể dục tập luyện rất nhiều, trên đường băng toàn người là người, Lý Vi đề nghị: “Chúng ta ra ngoài luyện đi, nơi này chạy cũng không được.”
“Được, đi đâu đây?” Ngụy San hỏi.
Lý Vi mím môi cười: “Tới Chức Cao nhé?”
Nghe được hai chữ Chức Cao, Trì Hạ lập tức giương mắt, kỳ thật cô không quá muốn đi: “Còn nơi nào khác không?”
Lý Vi nói: “Chức Cao là gần đây nhất rồi, đi thôi đi thôi, đừng lo lắng nữa, chúng ta cũng không luyện lâu đâu.”
Sân thể dục của Chức Cao rất rộng, cũng rất trống trải, xung quanh là hàng cây bạch dương.
Gió chiều thu hiu quạnh, lá cây phát ra âm thanh sàn sạt.
Bởi vì sân của Nhất Trung có hạn nên trừ đám Trì Hạ ra thì nơi này cũng có một số học sinh của Nhất Trung tới đây tập luyện.
Đám con gái đặt cặp sách vào một chỗ, chọn một vị trí tốt, ấn đồng hồ bấm giờ bắt đầu luyện tập.
Cạnh sân thể dục chính là sân bóng rổ của Chức Cao, Bùi Sí vừa mới đi vệ sinh về, lúc về liền nhìn thấy ở sân thể dục đối diện có thêm một bóng dáng quen thuộc.
Tóc cột đuôi ngựa, mặc đồng phục của Nhất Trung, đón gió chạy. Cô tựa hồ dùng hết toàn bộ sức lực của cơ thể, tốc độ lại như cũ chậm như rùa đen.
Bùi Sí túm lại một nam sinh, hất cằm về phía sân thể dục: “Chuyện gì kia?” Sao đám học sinh ngoan lại ở đây?
Nam sinh kia nói: “Nhất Trung chuẩn bị đại hội thể thao, sân thể dục của bọn họ không đủ dùng, tới mượn chúng ta. Anh Sí quan tâm chuyện này làm gì?”
Bùi Sí không trả lời, đập rớt quả bóng trong tay nam sinh.
Bóng rổ không ngừng xoay tròn trên đầu ngón tay anh, tầm mắt dừng trên thân ảnh kia, câu lên nụ cười hư hỏng.
Trì Hạ đang chạy, bống nhiên bị một quả bóng rổ bay tới, cô bỗng niên dừng chân, bóng rổ vừa vặn dừng bên chân cô.
“Này, bạn học! Nhặt hộ quả bóng đi!”
Theo thanh âm, Trì Hạ nhìn thấy một nam sinh đang đứng bên cạnh cột bóng rổ vẫy tay gọi cô, mà bên cạnh hắn, là Bùi Sí đang một tay đút túi nhìn về phía này.