Ai có thể nghĩ tới đây chính là hạng nhất của Nhất Trung Giang Thành chứ, thành tích học tập tốt như vậy, nhưng thần kinh vận động lại quá trì trệ, cảm giác tương phản quá mạnh rồi!
Sau khi biết người kia là Trì Hạ, tất cả mọi người chỉ còn dám trộm cười, không dám giống như vừa rồi không kiêng nể lấy cô ra làm thú vui nữa.
Chỉ có cái tên đầu đất lỗ mãng như Tống Khải thật sự nhịn không được mà cười ra tiếng: “Ha ha ha ha ha ha ha cô gái này hề hước vờ lờ!”
Bùi Sí liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Cười con mẹ mày.”
Tống Khải trong một giây lập tức cứng cả mặt, chậc lưỡi, hắn cũng có phải cười nhạo cô đâu, chỉ là cảm thấy cô thú vị mà thôi.
Cùng lúc đó, những người còn lại cũng lập tức thu lại khóe miệng đang cong lên.
Anh Sí cũng quá bao che rồi, đến cười cũng không cho, khiến bọn họ sắp nghẹn tới nội thương rồi.
Bùi Sí chăm chú nhìn vào cô gái ngồi trên nền tuyết, cong cong môi.
Tâm cũng bị cô làm cho mềm nhũn rồi.
**
Bởi vì trên chân đang cột ván trượt tuyết, mà nó lại quá dài, Trì Hạ thử vài lần cũng không đứng lên được, cô giương mắt đi nhìn những người khác, bọn họ đều đã trượt xuống dưới chân núi, Trịnh Dung Dung theo sau Cố Quyến cũng đã tới giữa sườn núi.
Mà cô còn chưa biết bản thân vừa ngước mắt, trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhìn qua.
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn lén cô.
Ai mà không thích nhìn cảnh đẹp ý vui chứ, đẹp mắt như vậy cơ mà.
Trì Hạ nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là đi xuống hàng ghế dưới chân núi chờ mọi người. Rốt cuộc thì trước kia cô cũng chưa từng trượt tuyết, không có ai dạy mà lại tùy tiện thử thì có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Cô cúi đầu bắt đầu nghiên cứu cách tháo cái ván trượt tuyết trên chân.
Cô gái ngồi trên nền tuyết, rũ mắt nghiên cứu ván trượt, đuôi tóc trượt xuống che nửa sườn mặt, lộ ra làn da rất trắng, dung hợp với cảnh tuyết sắc mạn sơn xung quanh.
Giống như hoa băng sơn tuyết liên, thuần trắng không tỳ vết, đẹp đến kinh tâm động phách.
Có một người đàn ông thật sự nhịn không được muốn tới giúp cô tháo ra, lập tức lại bị bạn gái túm lấy lỗ tai: “Thấy người ta xinh đẹp nên muốn đến gần có phải không? Anh thử đi qua đó xem, có tin tôi chia tay anh ngay bây giờ hay không?”
Người đàn ông cười nịnh nọt nhanh chóng xin lỗi bạn gái, nào dám quan tâm nữa, mỹ nữ dù đẹp cũng không phải của mình, hắn và bạn gái cùng nhau trượt xuống chân núi.
Lúc Bùi Sí đi qua, đầu Trì Hạ cũng không nâng, nghiêm túc đối phó với cái ván trượt tuyết kia.
Cô nhóc này vừa nhìn liền biết chưa từng trượt tuyết, tháo cái ván trượt còn phải cân nhắc nửa ngày.
– –Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
“Đưa em đi chơi nhé học sinh ngoan.”
Nghe tiếng, Trì Hạ không cần nhìn cũng biết là ai.
Cô nâng mắt lên, khóe môi thiếu niên cong lên hư hỏng.
Bây giờ Trì Hạ còn nhớ rõ bộ dáng ngày đó anh nổi điên đè mình lên thân cây.
Cô lắc đầu, cự tuyệt rất nhanh: “Không cần.”
Ai muốn anh dạy chứ, vạn nhất lại động tay động chân thì sao, cô quả thực rất sợ anh.
Tâm tư của cô gái nhỏ luôn viết ở trên mặt, rất dễ khiến cho người khác nhìn thấu. Đầu lưỡi Bùi Sí chống lên răng hàm, cười: “Thật sự chỉ là muốn dạy em trượt tuyết thôi.”
Trì Hạ mím môi giật nhẹ, chưa kịp nói chuyện đã bị anh kéo lên.
Bùi Sí nhấc cô lên trước mình, tháo mũ bảo hiểm của mình xuống đội lên đầu cô, cằm khẽ nâng: “Trọng tâm dồn về trước, gậy trượt đẩy về phía sau, thử xem?”
Trì Hạ nhìn anh chằm chằm, chần chờ trong chốc lát.
Trước kia cô chưa từng chơi cái này, nhìn bọn họ rong ruổi tự do trên nền tuyết, xác thực là rất hâm mộ.
Bùi Sí cong cong môi: “Nhìn ông đây làm gì, có muốn học hay không?”
Trầm mặc một lát, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy tập ở chỗ này có được không?”
Đệch, không ở nơi này thì còn có thể bế cô đi chỗ nào được, coi anh là cầm thú sao. Bùi Sí tức tới bật cười: “Ừ.”
Thiếu niên thân cao chân dài, đứng ở bên cạnh vô cùng có cảm giác an toàn.
Trì Hạ hoạt động gậy trượt tuyết hướng về phía trước trượt hai cái, quả thực là không có ngã nữa.
Bản thân cô rất có tinh thần học tập thứ mới, cho dù là những thứ chưa thử bao giờ thì lúc học cũng sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều, còn chưa được bao lâu đã nắm giữ được kỹ thuật trượt cơ bản, thân thể cân bằng cơ bản đã không còn là vấn đề.
Dưới màn trời xanh thẳm, núi tuyết liên miên.
Trì Hạ trượt từ một cái sườn núi nhỏ đi xuống, cảm giác thành tựu làm cho cô nhịn không được mà cong môi.
Nụ cười của thiếu nữ thanh thiển, ở trên nền băng tuyết đẹp như gió mùa xuân tháng ba, thổi tới tâm người ta thành một mảnh mênh mông, đôi mắt căn bản không thể rời đi được.
Bùi Sí vốn đang trượt ở trước mặt cô, giơ tay che chở cô bất cứ lúc nào, lúc này dưới chân lại quên động, che ở phía trước như một bức tường.
Trì Hạ đang trượt vui vẻ, nào nghĩ tới người đằng trước bỗng nhiên sững sờ bất động ở kia, cô còn chưa học được cách dừng ván trượt tuyết như thế nào đâu, trơ mắt liền nhìn bản thân sắp đụng phải anh.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị va chạm như vậy, Bùi Sí cũng không phản ứng kịp, ván trượt tuyết tự động lui về sau, hai người cùng lao xuống đụng phải cây tùng bên dưới, ngã trên mặt đất.
Tuyết đọng trên cây rào rào rơi xuống, phủ kín một thân hai người.
Cách đó không xa, đám con trai đều cười muốn điên rồi.
Sôi nổi huýt sáo.
Ban nãy anh Sí là nhìn cô nhóc kia tới ngây người phải không ha ha ha ha!
Bên cạnh cũng có rất nhiều người nhìn về phía họ, đều quên phải trượt tuyết.
Trên mặt bọn họ đều có ý cười, quả nhiên sân trượt tuyết là nơi mập mờ dễ nhất.
Trên nền tuyết, Trì Hạ đè ở trên người Bùi Sí muốn bò dậy cũng khó, trên mặt cô vừa xấu hổ vừa tức giận, tóm lại đã đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Thiếu niên nằm ở trên nền tuyết tâm thần nhộn nhạo, cười đến mức lồng ngực cũng chấn động. Mẹ nó, sảng khoái muốn chết.
**
Trịnh Dung Dung trượt tới chân núi xong, lại cùng Cố Quyến lên núi lần nữa.
Cô ấy cúi đầu mím chặt môi, chỉ vào một khu vực khác cách đó không xa hỏi một câu: “Đàn anh, lát nữa qua đó chơi được không ạ?”
Cố Quyến không có nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ mà là nhìn về phía cây tùng cách đó không xa.
Trịnh Dung Dung nhìn qua, phát hiện có hai người đang ngã đè lên nhau ở dưới cây tùng, thế mà lại là Hạ Hạ và Bùi Sí.
“…” Mẹ ơi! Tình huống gì đây?
Cô ấy quan tâm chạy tới, Bùi Sí vừa vặn đứng dậy, thuận liện kéo Trì Hạ lên.
Trịnh Dung Dung đã nhìn quen bộ dáng mặt không biểu cảm của Bùi Sí, tính cách bất thường, hung dữ giống như một người xấu, học sinh Nhất Trung lẫn Chức Cao không ai là không sợ anh.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy anh cong môi cười khẽ ở khoảng cách gần như vậy.
Thiếu niên một thân đồ đen dẫm lên ván trượt tuyết, tóc đen có mấy bông tuyết phủ xuống, khuyên tai màu bạc nhấp nháy dưới ánh mặt trời, là sự tồn tại trương dương không thể kiềm chế được dưới trời tuyết trắng.
Khóe môi nhếch lên một độ cung sủng nịnh, trước sau cũng không hề rũ xuống.
Trịnh Dung Dung thiếu chút nữa xem tới ngây người.
Thật ra Bùi Sí với Trì Hạ, thế mà nhìn còn rất xứng đôi…
Trì Hạ sau khi đứng vững liền lập tức ngồi xổm người xuống cởi ván trượt tuyết ra, Trịnh Dung Dung sau khi hoàn hồn liền dậm chân một cái, cô ấy đang nghĩ loạn cái gì vậy!
Nhanh chóng chạy tới giúp Hạ Hạ cởi ván trượt ra rồi cùng xuống núi.
**
Giữa trưa, một đám người tụ tập dưới chân núi tự mình nướng BBQ.
Trịnh Dung Dung cầm mẻ thịt xiên mới nướng xong chạy tới đưa cho Cố Quyến, lại vừa vặn đối diện với tầm mắt nhìn qua của anh ấy.
Chỉ là, ánh mắt của Cố Quyến lướt qua cô ấy, vẫn luôn nhìn Trì Hạ.
Bỗng nhiên có nam sinh đề nghị: “Chúng ta chơi trò gì đi? Cứ ăn BBQ thế này thì chán lắm.”
“Được đấy được đấy, chơi cái gì?”
“Trò 007 giết người, thế nào?” Nam sinh nói.
Đám con gái nhíu mày: “Sao nghe máu me ghê rợn thế.”
“Không ghê rợn, chơi vui lắm.” Nam sinh bắt đầu phổ cập quy tắc trò chơi.
“Người đầu tiên nói 0, đồng thời chỉ một người khác, người bị chỉ cũng phải nói 0, đồng thời lại chỉ một người khác. Người thứ hai bị chỉ tới nói 7, sau đó chỉ sang người thứ ba, người nói số 7 đó đồng thời phải làm tư thế nổ súng, người bị chỉ tới phải nằm xuống không được phát ra tiếng, những người còn lại phải kêu “a” rồi nhấc tay đầu hàng, làm sai phải bị trừng phạt.”
Mọi người nghe đến sửng sốt, trò gì xàm le vậy.
Nam sinh cười cười: “Có chơi không? Rất khảo nghiệm năng lực phản ứng đó, chỉ thích hợp với người phản ứng nhanh mà thôi.”
Lời này của hắn vừa nói ra, mọi người đều không phục: “Chơi thì chơi.” Đều là học sinh xuất sắc của Nhất Trung Giang Thành, ai mà sẽ chịu nhận thua chứ.
Nam sinh nói 0 lập tức chỉ về phía thọ tinh* Trịnh Dung Dung, Trịnh Dung Dung ngây ngốc.
*Thọ tinh (Nam Cực Tiên Ông): Cái ông trên sữa ông Thọ ấy. Ý chỉ ông lớn, hôm nay là sinh nhật TDD nên ý nói TDD là lớn nhất
Mọi người vỗ tay cười cô nàng phản ứng chậm.
Trịnh Dung Dung theo bản năng lại đi nhìn Cố Quyến, cắn môi: “Không được không được, ván này không tính.”
Thọ tinh nói không tính là không tính, trò chơi lại bắt đầu lại lần nữa.
Qua mấy vòng, mọi người đều nắm vững được quy tắc, chỉ là tần suất Trịnh Dung Dung bị chỉ điểm cao đến đáng sợ, ai bảo hôm nay cô nàng là nhân vật chính chứ.
Mọi người chơi tới vô cùng vui vẻ, lại rất ít người đi chỉ Cố Quyến, rốt cuộc thì vừa là đàn anh lớp 12, vừa là giáo thảo, không ai dám chỉ.
Qua thật lâu, mới có một nữ sinh nhút nhát sợ sệt chỉ về phía anh, nữ sinh kia thật ra rất muốn nhìn xem giáo thảo sẽ chỉ ai.
Cố Quyến cười nói “7”, làm ra thủ thế nổ súng.
Đồng thời chỉ về phía Trì Hạ.
Trì Hạ cho rằng anh ấy sẽ chỉ Trịnh Dung Dung, nhất thời không phản ứng lại được.
Các nam sinh kích động vỗ tay đứng lên, thế mà lại có thể bắt được lỗi của nữ thần: “Mau mau mau trừng phạt!”
Người sai bị phạt là điều đương nhiên, Trì Hạ gật gật đầu: “Phạt cái gì?”
“Cùng một người khác phải ở đây nắm tay mười ngón đan xen và đối diện mười giây.” Nam sinh cười ha hả.
Trì Hạ có chút quẫn bách.
Không ít người liếc nhìn Cố Quyến, cảm thấy anh ấy là thích hợp nhất, giáo hoa (hoa khôi) và giáo thảo đều là trai tài gái sắc nha!
Ánh mắt Cố Quyến nhìn Trì Hạ, tựa hồ cũng không ngại ý tứ tứ của mọi người.
Trịnh Dung Dung ngăn nam sinh kia lại, nói: “Tớ đặt hai cái bánh kem nên phải ra cửa lấy, hình phạt của Hạ Hạ là đi lấy bánh kem với tớ.”
Trì Hạ nhẹ nhàng thở ra, lập tức gật đầu: “Được.”
Các nam sinh chậc một tiếng, Trịnh Dung Dung thiên vị quá rõ ràng rồi!
**
Trịnh Dung Dung và Trì Hạ đi tới cửa, người giao bánh còn chưa có tới, hai người liền đứng đó chờ.
Do dự một hồi, Trịnh Dung Dung dựa tới gần hỏi Trì Hạ: “Hạ Hạ, nếu Bùi Sí vẫn luôn theo đuổi cậu, vì cậu mà trở nên ưu tú hơn chút, cậu sẽ đồng ý chứ?”
Ánh mặt trời nhẹ nhàng của mùa đông phủ lên mặt thiếu nữ, làn da trắng như da em bé được mạ lên một tầng màu sắc ấm áp nhạt nhẽo.
Trì Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói sẽ không.
Tính tình của thiếu niên không kiềm chế được lại vô cùng dã, còn từng yêu đương rất nhiều lần, tương lai cô chỉ muốn tìm một người bình thường, đẹp hay không đẹp, ưu tú hay không ưu tú, kỳ thật cũng không quá quan trọng.
Trịnh Dung Dung cũng đoán được là đáp án này.
Cô ấy gật gật đầu, trầm mặc một lát, bỗng nhiên lại hỏi: “Vậy cậu cảm thấy đàn anh Cố Quyến thế nào?”
Vừa mới rồi lúc chơi trò chơi, đôi mắt Cố Quyến vẫn luôn nhìn Trì Hạ. Cô ấy cũng không phải là ngu, tự nhiên cũng suy nghĩ cẩn thận lại vì cái gì mà Cố Quyến sẽ chấp nhận lời mời sinh nhật của mình.
Nghe vậy, Trì Hạ ngẩn người, sau đó phản ứng lại, cô cười khẽ: “Rất ưu tú.”
Người Dung Dung thích đương nhiên là rất tốt, chắc chắn sẽ không tệ.
Đôi mắt Trịnh Dung Dung ảm đạm, cũng nhẹ nhàng cười một chút: “Ừ ừ.”
Mà ở đằng sau bọn họ, Bùi Sí dừng bước chân.
Ý cười trên khóe môi biến mất.
– –Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Tống Khải yên lặng móc điện thoại ra, nhắn tin cho Đường Minh Viễn: [Đệch, tâm ông đây hoảng quá.]
Đường Minh Viễn đáp lại hấn: [Tao mẹ nó còn hoảng hơn mày đây, anh Sí đứng ngay bên cạnh tao này.]
Nói không chừng chỉ không vui một chốc là sẽ thuận tay cho hắn một quyền.
Tống Khải: [Mày ở gần, tiện khuyên nhủ anh Sí đi, bảo anh ấy nén bi thương, cường ngạnh dây dưa hái dưa xanh thật sự không ngọt đâu.]
Đường Minh Viễn: [???] Mày mẹ nó sao không tự đi đi?
Vài phút trước, anh Sí của bọn họ còn bởi vì dạy cô gái nhà người ta trượt tuyết mà vui tới độ như trúng vé số, ai có thể nghĩ đến chỉ là chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa mà thôi, con mẹ nó còn có thể gặp được việc này nha…