Người có bệnh trong người thì rất khó có thể vượt qua loại thời tiết cực đoan ấy, Bùi lão gia tử ở trong một ngày đêm tuyết giá an tĩnh rời khỏi thế giới này.
Rất nhiều người có danh tiếng và uy vọng của Giang Thành đều tới phúng viếng, lo liệu hậu sự cho ông lão xong, Bùi Sí đưa bài vị của ông nội trở về nhà họ Bùi một chuyến.
Một thân tây trang màu đen của anh không chút nếp nhăn, khác biệt rất rõ với bộ dạng lưu manh năm đó, hiện tại nhìn trầm ổn hơn không ít, nhưng thời điểm mặt không biểu cảm thì càng lạnh lùng hơn.
Bùi Sí rút ra ba nén hương, châm lửa, khom người cúi đầu tế bái với bài vị.
Trên ảnh chụp, gương mặt ông lão hiền từ.
Anh đem hương cắm vào lư hương, tầm mắt dừng trên ảnh chụp một hồi lâu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Người hầu trong nhà đều đang nhìn anh, bọn họ đều biết sau khi ông lão qua đời, Bùi Sí sẽ thật sự không về nhà họ Bùi nữa.
Bảo mẫu nhịn không được hô một tiếng: “A Sí…”
Bùi Sí nhìn qua.
Sau khi Đỗ Uyển qua đời, ở nhà họ Bùi ngoại trừ ông nội ra thì bảo mẫu chính là người quan tâm anh nhất. Anh nhẹ gật đầu.
Bảo mẫu trộm gạt lệ.
Bùi Sí đi về phía cổng lớn biệt thự. Sau khi trở về, Bùi Chấn Ninh vẫn luôn đứng ngồi không yên trên ghế sofa, ông ta bỗng nhiên đứng phắt dậy, lên tiếng gọi anh lại.
Bước chân Bùi Sí tạm dừng.
Bùi Chấn Ninh do dự một lúc lâu, trầm giọng nói: “Phòng trống trong nhà còn nhiều, dọn về đây ở đi, cha con không nên mang thù nhiều năm đến thế.”
Lúc trước, Bùi Chấn Ninh không tiền không thế, lúc cưới Đỗ Uyển, nhà họ Đỗ đã cực lực ngăn cản, ông ta cảm thấy là nhà họ Đỗ đang xem thường mình, cho nên ông ta mới không thích người nhà bên đó, cũng vì thế mà không thích Bùi Sí.
Có lẽ là do cha mình qua đời ảnh hưởng tới, Bùi Chấn Ninh đối với hai chữ “tình thân” thì càng có thể nghiệm sâu sắc hơn.
Ông ta ý thức được, trên người Bùi Sí chung quy lại vẫn mang giọt máu của mình, quan hệ cha con không phải nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt thật.
Sắc mặt Cố Yến Lan không tốt lắm, rốt cuộc vẫn là con trai ruột, cho dù có tách ra lâu như vậy rồi, nhưng Bùi Chấn Ninh vẫn luôn không thể quên được Bùi Sí.
Ngại mặt mũi, bà ta cũng đành phụ họa theo: “Đúng vậy A Sí, nếu đã về nước thì cũng không nên cứ ở bên ngoài mãi như vậy.”
Bùi Sí nhíu mày, anh cũng không phải người không biết mang thù.
Năm đó khi anh từ trong trại tạm giam ra, trở về biệt thự nhà họ Bùi, Bùi Chấn Ninh đã sai người hầu đóng cửa lại.
Anh đứng ở ngoài cửa, mà Bùi Chấn Ninh lại chỉ vào anh bảo anh cút đi.
Lời nói khi đoạn tuyệt quan hệ cha con lúc ấy, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ.
Bùi Sí liếc qua Bùi Chấn Ninh, thanh âm lạnh băng: “Cha con? Tôi thấy là ông nhớ lầm rồi, ông chỉ có một đứa con trai, là Cố Quyến.”
Đồng tử Bùi Chấn Ninh hơi co lại.
Trước kia ông ta còn chưa ý thức được, trên thực tế thì quan hệ cha con giữa bọn họ đã đi tới nông nỗi không có cách nào để cứu vãn được nữa.
Thật ra cái cách nói chỉ có một đứa con trai là Cố Quyến này, Bùi Chấn Ninh từng nói qua không chỉ một lần, nhưng chỉ có ngày đoạn tuyệt quan hệ đó, thần sắc ông ta lãnh đạm nhất, ngữ khí cũng quyết tuyệt nhất.
Bảo mẫu cũng nhớ rõ ngày đó, Bùi Chấn Ninh không cho bất cứ kẻ nào mở cửa cho Bùi Sí.
Sắc trời âm u.
Thiếu niên đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn mọi người, trong ánh mắt như có gì đó nứt toạc tan rã, ánh mắt ảm đạm xuống.
Một lúc lâu sau, anh xoay người rời khỏi nhà họ Bùi.
Bùi Sí đã đi gần tới cổng.
Bảo mẫu bỗng nhiên hoàn hồn lại, vội vàng chạy tới mở cổng giúp, Bùi Sí dừng chân, nghiêng đầu nói: “Cảm ơn.”
Bảo mẫu nhìn anh chậm rãi rời khỏi nhà họ Bùi.
Không giống với bóng dáng cô đơn năm đó, lần này bước chân anh thong dong, không mang theo bất cứ lưu luyến nào.
***
Bùi Sí lại ra nước ngoài một chuyến.
Atwood lo lắng những tin tức đó chưa được giải quyết, nhóm nhãn hàng đó sẽ nhất định không chịu nhả ra hợp tác với bọn họ, ông ta lăn lộn trong cái giới này đã lâu, vào thời điểm mấu chốt thì có lẽ là còn có thể giúp được, vì thế liền đi theo.
Nhưng mà sự thật chứng minh, ông ta đã lo lắng thừa thãi rồi.
Ông ta chỉ là thuận tiện về nước thăm vợ con ở Italy mà thôi, không bao lâu sau liền nhận được điện thoại của Bùi Sí, nói mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.
Atwood đang ôm con gái đi dạo trong công viên, nghe thấy thế thì giật mình suýt chút nữa làm rơi cả con gái.
Ông ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Những nhãn hàng đó thật sự nguyện ý hợp tác với chúng ta sao?”
Không phải là vị thiếu gia kia nằm mơ giữa ban ngày chứ?
Thanh âm Bùi Sí rất bình tĩnh: “Ừ, trở về chuẩn bị khai trương câu lạc bộ thôi.”
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh hơn 40 tuổi vui vẻ y như một đứa trẻ.
“Thanks God!”
Vợ ông ta hồ nghi nhìn chồng mình, như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.
Sau khi bình tĩnh lại, Atwood cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy mọi người không có đơn giản như thế.
Rốt cuộc thì đám nhãn hàng đua xe nổi tiếng đó không phải đi làm từ thiện, sao có thể dễ dàng chịu đồng ý hợp tác với một xa thủ vẫn còn đang vướng những tranh luận xấu chứ.
Trên máy bay trở về Giang Thành, Atwood nhịn không được hỏi: “A Sí, cậu thu phục đám người đó thế nào vậy?”
Bùi sí lấy ra một phần văn kiện đưa cho ông ta.
Atwood lật lật, kinh ngạc nói: “Hiệp nghị đánh cược?”
Bùi Sí nhàn nhạt nói: “Bọn họ chỉ muốn lợi ích mà thôi, chỉ cần để bọn họ cảm thấy hợp tác với chúng ta sẽ có lợi hơn là có hại thì sẽ ok hết.”
“Nhưng mà nói thì nói vậy, có điều làm sao đám người đó tin là lần hợp tác này lợi nhiều hơn hại chứ?”
“Tôi sẽ tham gia quý tiếp theo của Mạn Đảo TT.”
Atwood cầm văn kiện trong tay run lên một cái, còn tưởng là mình nghe nhầm: “Trận đấu Mạn Đảo TT? Lấy lý lịch của cậu thì hoàn toàn không cần thiết tham gia loại thi đấu này!”
Bùi Sí không nói chuyện.
Thật ra Atwood cũng hiểu rõ, Mạn Đảo TT là loại thi đấu thu hút nhiều nhân tài có triển vọng nhất để thi đấu, quán quân giải này so với quán quân MotoGP thì càng có thể hấp dẫn khán giả hơn.
Hơn nữa Mạn Đảo TT không như các trận thi đấu khác, không hạn chế với tuyển thủ dự thi, cho dù từng bị cấm thi đi nữa thì vẫn có thể tham gia.
Rốt cuộc thì tính nguy hiểm cũng cao hơn rất nhiều.
Nếu đoạt được quán quân Mạn Đảo TT, như vậy sẽ hoàn toàn có thể càn quét tài nguyên trên thị trường đua xe, Atwood nhìn văn kiện thỏa thuận đánh cược kia, không khỏi cảm thán.
Vị này thật đúng là không sợ chết mà! Chẳng lẽ sự nghiệp còn quan trọng hơn tính mạng sao?
“A Sí, tôi phải nhắc nhở cậu, thi đấu Mạn Đảo TT không giống với các trận đấu bình thường, đó là trò chơi cược cả tính mạng.”
Đôi mắt đen nhánh của Bùi Sí bình tĩnh: “Tôi biết.”
Nhưng anh rất nắm chắc đối với trình độ của bản thân.
***
Chương trình tập huấn ở đại học Hong Kong liên tục trôi qua, Đầu tháng 1, đại học Hong Kong cho sinh viên nghỉ đông, đám người đi tập huấn như Trì Hạ cũng tạm dừng.
Bình thường mà nói, nửa năm tham gia tập huấn này không cần phải tới đài truyền hình làm, nhưng sau khi Trì Hạ từ Hong Kong về, vẫn sáng sớm rời giường đi làm. Mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, cô vẫn hy vọng mình có thêm nhiều cơ hội rèn luyện.
Huyền quan truyền tới tiếng đóng cửa.
Bà ngoại nghe tiếng liền khoác áo ra khỏi phòng ngủ, lắc đầu thở dài: “Đứa nhỏ này, sao lại vất vả thế chứ, được nghỉ mà còn muốn đi làm.”
Tống Mai mới ăn cơm sáng xong, đang thu dọn bát đũa chuẩn bị ra cửa.
Bà nói: “Phấn đấu làm việc là tốt mà, mẹ đừng nhọc lòng quá.”
Thật ra trong lòng cũng đau lòng cho Hạ Hạ phải vất vả như vậy.
Trì Hạ có mặt ở phòng tin tức thể thao lúc sáng sớm, các đồng nghiệp đều rất kinh ngạc.
Theo lý thuyết, Trì Hạ kết thúc tập huấn thì sẽ tới phòng truyền hình làm việc, trong khoảng thời gian này cũng không cần tới đây nữa, bọn họ còn tưởng là sẽ khó gặp lại cô đấy.
Mọi người sôi nổi vây lại đây nói chuyện phiếm với cô.
“Tập huấn ở bên đó có vất vả không?”
“Ở Hong Kong có quen chưa?”
Chỉ là đều cố tình tránh đi chuyện tai tiếng của xa thủ trẻ tuổi kia, rốt cuộc thì lần liên hoan trước bọn họ cũng đều biết quan hệ của hai người, sợ nhắc tới thì trong lòng cô sẽ không thoải mái.
Trì Hạ cong mắt: “Khá tốt, cảm ơn đã quan tâm nha.”
Kỳ Tinh Tinh là người vui mừng nhất, cuối năm khiến cho cô nàng bận tới bù đầu tóc rối, có đồng nghiệp nhỏ này tới làm cùng, lượng công việc phía sau của cô ấy có thể giảm bớt không ít nha.
Trì Hạ cả ngày nay cũng đều hỗ trợ Kỳ Tinh Tinh làm việc.
Kỳ Tinh Tinh vui vẻ mời cô uống trà sữa, cô ấy suy nghĩ, nếu mà Trì Hạ mãi mãi ở lại kênh thể thao của bọn họ thì tốt quá.
Buổi chiều tới giờ tan tầm.
Trì Hạ rốt cuộc cũng viết xong bản thảo cuối cùng, gửi qua cho Kỳ Tinh Tinh: “Cô xem có còn vấn đề gì không?”
Kỳ Tinh Tinh xem cũng không cần xem, cười nói: “Không có vấn đề gì hết.” Cô ấy luôn có lòng tin, đồng nghiệp nhỏ của cô ấy có chứng cưỡng ép, làm cái gì cũng đều rất chỉn chu.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Kỳ Tinh Tinh biết lát nữa Trì Hạ có hẹn, cũng không tiện tới trễ: “Tạm thời thì không, cảm ơn đã giúp tôi nhé! Cô có việc thì cứ đi trước đi.”
“Được, vậy tôi tan tầm trước đây.”
“Ừ ừ!”
Có hẹn với Trì Hạ chính là Trịnh Dung Dung.
Trịnh Dung Dung lái xe từ đại học Giang tới đài truyền hình chờ Trì Hạ cùng đi.
Tại Duyệt Vịnh, ánh đèn rực rỡ lung linh chiếu ra ánh sáng ấm áp trong đêm đông.
Bên ngoài rất lạnh, khi nói chuyện đều thở ra sương trắng, bên trong Duyệt Vịnh lại ấm áp như mùa xuân.
So với hồi lớp 10 trang hoàng cách điệu thì hiện tại nó đã có chút thay đổi, càng hiện lên vẻ xa hoa giàu có hơn.
Lúc hai người tới phòng bao, trên màn hình đang phát một đoạn MV ca nhạc của năm ngoái, tiếng ca của nữ ca sĩ lãng mạn lại lưu luyến.
Mà lúc này, trong phòng bao đã được tỉ mỉ trang trí qua.
– –Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Trên tấm thảm màu trắng gạo rải đầy cánh hoa hồng rực rỡ, bóng bay bay đầy phòng, nến được xếp thành hình trái tim, có nam sinh đang cầm nhẫn kim cương, quỳ một gối xuống đất, thâm tình thổ lộ.
Đèn tường ánh lên ánh sáng mờ ảo, Trịnh Dung Dung kéo Trì Hạ lặng lẽ đi vào trong đám người. Cô ấy thích nhất là kiểu không khí lãng mạn này, hai mắt cũng sáng lên.
“Ôi má ơi, thì ra là cầu hôn sao!”
Những bạn bè khác nhìn thấy Trịnh Dung Dung thì điên cuồng gật đầu: “Khó trách cậu ta tự dưng mời khách tới Duyệt Vịnh, chỗ này đắt đỏ đến thế cơ mà.”
“Lãng mạn ghê.”
“Ai nói không phải.”
Chàng trai giữ chặt tay cô gái, nghẹn ngào nói: “Từ năm nhất tới bây giờ chúng ta đã ở bên nhau được 5 năm rồi, thật sự không muốn tốt nghiệp xong liền chia tay… Anh làm thêm rất lâu, cũng kiếm được chút tiền tiết kiệm, chính là muốn cho em một nghi thức cầu hôn trang trọng nhất… Gả cho anh nhé?”
Vừa dứt lời, mọi người liền phối hợp gào lên: “Gả cho hắn, gả cho hắn!”
Cô gái cũng vui tới phát khóc, không có do dự bao lâu đã thẹn thùng gật gật đầu.
Không khí nóng lên, có người cầm pháo hoa tới.
Bùm!
Dải lụa pháo hoa rực rỡ bay lả tả.
Cũng như những người khác, Trì Hạ đứng trong đám người vừa cười vừa vỗ tay.
Trịnh Dung Dung dụi mắt: “Tốt quá đi, hữu tình nhân chung thành quyến chúc*, Hạ Hạ, tớ cảm động phát khóc rồi hu hu hu!”
*Chúc người có tình trong thiên hạ cuối cùng sẽ thành người một nhà
Trì Hạ nhanh chóng rút khăn giấy đưa cho cô nàng.
Màn cầu hôn đã kết thúc, mọi người vây quanh sofa ngồi ăn uống nói chuyện phiếm, sôi nổi chúc phúc cho đôi tình nhân kia, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Trì Hạ cũng nâng chén nói: “Chúc mừng hai người, bách niên hảo hợp nhé.”
“Cảm ơn cậu! Cậu là bạn học cấp ba của Dung Dung phải không?”
Trì Hạ cười gật đầu: “Ừ.”
“Xinh đẹp quá!”
Có mấy nam sinh thâm chí còn huýt sáo đá mắt.
Trịnh Dung Dung trừng bọn họ, đám nam sinh ha ha cười: “Thất lễ rồi, xin lỗi xin lỗi!”
Mà bên kia, bởi vì câu lạc bộ sắp khai trương, tiếp theo sẽ phải tuyên truyền mô hình đua xe cho nên mấy nhãn hàng nổi tiếng quốc tế đặc biệt đáp máy bay xuống đây khảo sát.
Khảo sát tốn rất nhiều thời gian, Bùi Sí mời bọn họ tới Duyệt Vịnh nghỉ ngơi giải trí, sau này còn phải hợp tác lâu dài, cần phải thiết lập nhiều mối quan hệ tốt hơn nữa.
Giữa lúc đó, Trì Hạ có đi toilet một chuyến.
Trước cửa đại sảnh lớn.
Cô nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang đen, đeo cà vạt, dáng người thẳng tắp, một tay đút túi đi từ bên ngoài vào, nghiêng đầu nói chuyện với mấy người nước ngoài bên cạnh, một bên có phiên dịch viên và nhân viên công tác cùng đi theo.
Bước chân Trì Hạ dừng lại.
Cô biết gần đây Bùi Sí rất bận, cũng không biết là bận chuyện gì, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy một mặt nghiêm túc làm việc của anh, có chút hoảng hốt, nhìn tới ngơ cả người.
Bùi Sí nói xong, lơ đãng liếc mắt qua liền thấy bảo bối của anh đang đứng cách đó không xa, thị lực của anh rất tốt, có thể nhìn thấy rõ biểu tình ngơ ngác của cô, điềm tĩnh lại có chút ngốc ngốc, có chút đáng yêu khiến người ta cảm thấy thú vị.
Tầm mắt anh dừng hai giây, xoay người bảo nhân viên công tác đưa mọi người tới phòng bao trước, anh sẽ vào sau.
Nhân viên công tác gật đầu: “Dạ thưa anh Bùi.”
Một đám người vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, bọn họ dùng tiếng Anh để nói chuyện với nhau.
“Cô gái kia đẹp nhỉ, giống như nữ thần ánh trăng trong thần thoại Hy Lạp ấy.”
“Công chúa xinh đẹp như vậy, kỵ sĩ trẻ tuổi cũng nhìn nàng tới mất hồn rồi.”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Nghe vậy, phiên dịch viên đi theo cũng cười khẽ.
Bùi Sí đi về phía này.
Trì Hạ nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt, bộ dáng anh mặc tây trang khác hoàn toàn với bộ dáng mỗi lần mình nhìn thấy anh, thu liễm lại vẻ lưu manh, nhiều thêm vài phần thành thục ổn trọng, tóc đen cắt ngắn, mặt mày lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ khiến người bên cạnh phải chủ động tránh né.
Tựa hồ như ở nơi cô không nhìn thấy, anh đã hoàn toàn lột xác trên một ý nghĩa nào đó, từ ngây ngô tới thành thục.
Bùi Sí nắm lấy tay cô: “Tới đây chơi sao?”
Trì Hạ gật đầu.
“Có đi với bạn không? Nơi này loại người nào cũng có, một mình em không nên chạy lung tung, không an toàn đâu biết chưa?”
Trì Hạ nâng mắt lên nhìn anh.
Khí chất trên người anh dường như không giống trước, tim cô đập có chút loạn.
Bùi Sí nhìn biểu tình của cô, cong môi, xoa xoa mặt cô: “Ở phòng nào? Đưa em qua đó.”
Từ toilet tới phòng của cô không xa lắm, nếu như là trước đây, cô nhất định sẽ không nhịn được mà chê cười anh, cách có mấy bước mà cũng phải đưa sao.
Nhưng lúc này thế mà cô lại có cảm giác áp lực vô hình nào đó khiến cô ngơ ngác bật thốt lên số phòng bao.
Bùi Sí dắt tay cô chậm rãi đi.
Lòng bàn tay anh nóng bỏng, nhiệt độ ấy khiến cô dần dần tìm lại được cảm giác bình thường.
“Sao hôm nay anh lại mặc tây trang? Đang bàn công việc sao?”
“Ừ, bàn việc làm ăn.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Sao, học sinh dốt của Chức Cao mặc giống đám người tinh anh kia, có phải rất kỳ quái hay không?”
Trì Hạ mím chặt môi không nói lời nào, trong mắt là ý cười tràn ngập.
Anh xoa nắn tay cô: “Đúng là cười nhạo ông đây à.”
Cô vẫn cười.
Bùi Sí bị cô cười tới trái tim đập loạn không ngừng, cũng cười theo, thật sự là bị chê cười cũng cảm thấy sảng khoái muốn điên.
Cười xong, Trì Hạ mới nhớ tới phải trả lời câu hỏi vừa rồi của anh: “Em đi với Dung Dung, bạn cậu ấy mời khách làm lễ cầu hôn ở đây đấy.”
Ánh mắt Bùi Sí khẽ nhúc nhích.
Nghĩ tới cảnh tượng cầu hôn mới nãy, Trì Hạ cảm thán từ trong nội tâm: “Vì để có nghi thức cầu hôn trang trọng nhất mà cái anh kia đã trộm làm thêm tích cóp được không ít tiền, thật khiến người ta cảm động mà.”
Bùi Sí nhìn cô một hồi, cúi người hôn lên đôi mắt trong sáng của cô.
“Này thì có giá mà cảm động, đó đều là chuyện đàn ông nên làm có biết không hả?”
Không có tiền thì còn cầu hôn cái rắm gì.
Người đàn ông làm thêm tích cóp chút tiền tiết kiệm đã có thể khiến cô cảm động tới vậy rồi sao, đúng là ngốc nghếch mà.
Cô mím môi cười nhạt.
Ánh đèn trên hành lang nhu hòa, chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô.
Bùi Sí giật giật môi: “Trì Hạ.”
“Dạ?”
Ánh mắt anh đen sâu không thấy đáy, trầm mặc một lát: “Không có gì.”
Trì Hạ cổ quái nhìn anh.
Bùi Sí cười một cái, lấy xuống pháo hoa còn xót lại trên tóc cô, hất cằm về phía phòng bao với cô.
“Vào đi, chơi vui nhé.”
Người đàn ông của em sẽ phụ trách kiếm tiền, sau đó cầu hôn, cho em một tương lai tốt đẹp.
“Dạ.”
Trì Hạ đẩy cửa phòng ra, dừng một chút, lại quay lại đi tới bên cạnh anh: “Bùi Sí, anh cúi xuống đi.”
Bùi Sí có chút khó hiểu, nhưng vẫn thuận theo khom người xuống.
Giây tiếp theo, cô ở bên tai anh nhẹ nói: “Bộ dáng anh mặc tây trang không kỳ quái đâu, đẹp trai lắm đó.”
Nói xong, cô đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, xoay người chạy nhanh vào phòng bao.
Bùi Sí mím môi nhìn cửa phòng bị đóng lại, một lúc sau mới hồi thần.
Thanh âm cô ngọt như mật vậy, xấu hổ khen anh đẹp trai nữa chứ.
Mạng của anh sắp không giữ được nữa rồi.