Ngay khi Thư Minh Yên bước đến cửa, cô đã nghe thấy tiếng trò chuyện sôi nổi trong phòng khách.
Hàng Lệ Cầm: “Ba, hôm nay ba nhầm lẫn gì vậy? Chú ba và Minh Yên vai vế khác nhau, làm sao bố có thể cho phép họ đi lãnh chứng được?”
Mộ lão gia tử: “Ông của Minh Yên và ba từng là bạn cùng lớp đại học, lại không có quan hệ huyết thống, gì mà khác vai vế?”
Hàng Lệ Cầm: “Dù sao Minh Yên cũng gọi chú ba là chú nhiều năm như vậy, sự thật như vậy mà? Cháu gái làm sao có thể lấy chú mình được?”
“Cái gì mà cháu gái, rõ ràng là cháu dâu, chú nhỏ đây gọi là đoạt vợ!” Mộ Tri Diễn nhịn không được, cả đời này anh ta chưa từng cứng họng như vậy, “Ông nội, cháu thích Minh Yên ông biết mà, từ lâu ông đã nói, Minh Yên sau này sẽ là vợ của cháu, mọi người trong Mộ gia đều đã ưng thuận, trong lòng chú nhỏ cũng rõ ràng, bây giờ đi lãnh chứng với Minh Yên, cháu phải làm sao đây? Cháu quá ấm ức, ông nội ông không thể bất công như vậy được!”
Lão gia tử đang ngồi trên ghế sô pha, chống gậy đi trước, hai tay tùy ý đặt lên đó, nhàn nhạt nói: “Trước đây ông nói muốn gả Minh Yên cho cháu, còn không phải thiên vị cháu? Nhưng người ta không thích cháu, chỉ thích chú nhỏ của cháu, ông có thể làm gì? Ông không phải là người phong kiến cổ hủ, cháu còn mong chờ ông chia cắt uyên ương?”
Mộ Tri Diễn: “…”
Mộ lão gia tử: “Cháu đừng ở chỗ này la lối khóc lóc nữa, hãy tìm nguyên nhân từ bản thân mình đi, tại sao Minh Yên không thích cháu? Người làm trong nhà đồn thổi, ông ít nhiều nghe được, nói cháu thỉnh thoảng đổi bạn gái, rốt cuộc có phải thật không?”
“Đương nhiên không phải!” Mộ Tri Diễn cảm thấy chột dạ, giọng nói trở nên lớn hơn rất nhiều, “Cháu chung tình với Minh Yên nhiều năm như vậy, sao có thể thích những người bên ngoài đó.”
Anh ta chạy đến bên ông cụ, lắc lắc cánh tay ông, “Ông ơi, cháu là cháu ruột của ông, ông phải tin tưởng cháu, đừng nghe người khác nói bừa.
Cháu nhớ thương em ấy hết lòng, hôm qua cháu còn đến tận thành phố Đồng để đón em ấy.
Em ấy thì hay rồi, quay đầu lại đưa theo chú nhỏ của cháu đi lãnh chứng, rốt cuộc ai là người si tình, ai không biết quy tắc mà làm xằng bậy ở bên ngoài, đây không phải là chuyện rõ ràng rồi sao?”
Nghe được anh ta đảo lộn trắng đen ở đây, Thư Minh Yên giận sôi máu, bước vào: “Mộ Tri Diễn, anh còn cần mặt mũi nữa không?”
Nhìn thấy cô, Mộ Tri Diễn vô thức liếc về phía sau Thư Minh Yên.
Không có bóng dáng của Mộ Du Trầm, anh ta thả lỏng người, sải bước đến gần Thư Minh Yên, cười nhạo: “Ông nội quả nhiên là gạt anh, làm sao chú nhỏ cách xa người ta ngàn dặm lại vô cớ kết hôn với em? Nếu chú ấy thật sự đi lãnh chứng với em, lại để cho em một mình trở về, vậy tình cảm giữa hai người cũng không tốt lắm.”
Nghe thấy Mộ Tri Diễn nói, lão gia tử cũng có chút lo lắng, ghé mắt nhìn qua: “Minh Yên, hai con đã lãnh chứng chưa? Du Trầm đâu?”
“Lãnh rồi ạ.” Thư Minh Yên cười với ông cụ, “Anh ấy vội đi dự lễ cắt băng, bảo tài xế đưa con về trước.”
Nói xong, cô từ trong túi xách lấy ra giấy đăng ký kết hôn, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, quơ quơ trước mặt Mộ Tri Diễn: “Nhìn cho rõ.”
Mộ Tri Diễn giật lấy trong sự hoài nghi, mở ra và nhìn thấy bức ảnh của Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm bên trong, khuôn mặt anh ta tái đi.
Ông cụ cười chống gậy: “Lãnh rồi thì tốt, ta cũng yên tâm rồi.”
Ông lại nhìn Hàng Lệ Cầm, “Con xem chuyện này kết cục đã định, các con có ở chỗ này khóc lóc với ta cũng vô dụng, nhà chúng ta là Du Trầm định đoạt, con có chuyện gì bất bình thì buổi tối chờ nó về, tự mình nói với nó, để nó giải thích cho con.”
“Ta xương cốt già cả, ngồi lâu như vậy cũng mệt rồi, ta về phòng nằm một lát đây.”
Lão gia tử đấm vào thắt lưng hai cái, run rẩy trở về phòng.
Nhìn thấy ông cụ chống gậy bỏ đi, Hàng Lệ Cầm tức giận không nhẹ.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ, Hàng Lệ Cầm chế nhạo Thư Minh Yên: “Mộ gia nuôi nấng cô nhiều năm như vậy, tệ bạc cô chỗ nào, cô không biết cảm ơn thì thôi đi, còn dám mơ tưởng trèo lên đầu tôi?”
“Chị dâu cả đang nói gì vậy? Mộ gia nuôi nấng em, không phải chị nuôi nấng em.
Cho dù em có cảm ơn cũng không nên là cảm ơn chị.”
Thư Minh Yên đột nhiên chống đối với mình, Hàng Lệ Cầm tức giận, từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Thư Minh Yên, cô là tiểu bối, nói chuyện với trưởng bối thế nào vậy hả? Một chút quy củ cũng không hiểu.”
“Em chỉ đang nói rõ sự thật.” Thư Minh Yên bình tĩnh nhìn Hàng Lệ Cầm, “Hơn nữa, chúng ta bây giờ là chị em dâu, chị không phải là trưởng bối của em.
Chị dâu, chị đang giễu cợt em, em còn không thể nói lại sao?”
Thư Minh Yên trong miệng là “chị em dâu” và “chị dâu” khiến Hàng Lệ Cầm nghẹn một hồi lâu, cổ đỏ bừng: “Cho dù là chị em dâu, cô cũng là nha đầu hoang mang từ bên ngoài trở về, còn không biết mình ở Mộ gia là thân phận gì sao?”
“Đương nhiên là em hiểu rõ ràng, nhưng không biết chị dâu cả có rõ hay không.” Thư Minh Yên không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, “Chồng em là người phụ trách tập đoàn Mộ thị, nuôi tất cả người của Mộ gia, chị dâu cả ngày nào cũng mua đồ xa xỉ, chăm sóc sắc đẹp, con trai thì ăn chơi đàng điếm, mua túi xách, nước hoa cho phụ nữ bên ngoài, tiền mọi người tiêu là chồng em ở bên ngoài bôn ba đổi lấy.”
“Thư Minh Yên!” Mộ Tri Diễn mắng, “Em ngày thường ngoan ngoãn nghe lời nhất, học được thói hung hăng khi nào vậy hả, xin lỗi mẹ anh mau!”
Thư Minh Yên đoạt lại tờ giấy kết hôn trong tay anh ta, khẽ cau mày: “Trưởng bối nói chuyện, sao cháu lại cắt ngang?”
Mộ Tri Diễn: “…” Fuck!
“Phản rồi phản rồi, về sau trong nhà sẽ đảo lộn, gia đình cả chúng ta xem như không còn đường sống!” Hàng Lệ Cầm đột nhiên khóc sướt mướt, la lối khóc lóc đòi sống đòi chết.
Mộ Tri Diễn vội vã đến an ủi mẹ.
Thư Minh Yên nhìn mẹ con bọn họ, lại nói thêm một câu: “Chị dâu cả khóc sớm vậy, em còn chưa kịp nói chuyện Mộ Tri Diễn làm con người ta sình bụng mà.”
Hàng Lệ Cầm đột nhiên ngừng khóc: “Làm sao cô biết?”
Bà ta lại quay sang nhìn chằm chằm vào con trai mình.
Mộ Tri Diễn nhanh chóng lắc đầu: “Con không nói cho em ấy biết.”
Hàng Lệ Cầm chỉ hoảng hốt vài giây, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường: “Thư Minh Yên, lời nói không có chứng cứ thì đừng có nói bậy.”
Lần trước nghe Mộ Du Trầm nói bên ngoài có người mang thai, Thư Minh Yên không chắc đó có phải là sự thật hay không.
Vừa rồi chỉ là thuận miệng nói, bây giờ xem ra là sự thật.
Mộ Tri Diễn làm xằng làm bậy bên ngoài, xảy ra chuyện muốn tìm cô thế chỗ, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Cô không có bằng chứng, nhưng nếu bọn họ lại khinh người quá đáng, cô sẽ tìm kiếm chứng cứ.
Thư Minh Yên lười không nói gì nữa, đi thẳng lên lầu.
…
Sau lễ cắt băng khai trương trung tâm mua sắm Thịnh Bác, Mộ Du Trầm nghỉ ngơi ở phòng nghỉ phía sau, lát nữa còn có một cuộc phỏng vấn.
Mộ Du Trầm liếc nhìn giờ trên đồng hồ, hỏi thư ký Khâu: “Minh Yên về đến nhà chưa?”
Thư ký Khâu vừa nhận được tin nhắn của tài xế liền vội vàng nói: “Hai mươi phút trước đã đến rồi.”
Sau đó đem mọi chuyện xảy ra trong nhà cũ sau khi Thư Minh Yên về nhà báo cáo một năm một mười cho Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm lười biếng dựa vào trên sô pha, hơi nhướng mi: “Cô ấy hôm nay kiêu ngạo vậy sao?”
Thư ký Khâu: “Tài xế đưa cô Minh Yên về nhà đã nói như vậy.”
Sau khi biết cô mặt ngoài ngoan ngoãn bên trong to gan, Mộ Du Trầm cũng đã dễ dàng chấp nhận những hành vi khác người của cô.
Có vẻ như cô đối với mẹ con Hàng Lệ Cầm và Mộ Tri Diễn,là hận thù chất chứa từ lâu.
Mộ Du Trầm nói khẽ: “Trước kia vâng vâng dạ dạ không dám phản kháng, xem ra hôm nay nhân cơ hội nhướng mày một phen.”
Thư ký Khâu: “Mộ Tri Diễn ở bên ngoài làm người ta có thai, bà cả thúc giục hai người họ đính hôn để giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt, điều này hẳn đã khiến cô Minh Yên tức giận.
Nhưng chuyện này đừng nói cô Minh Yên, đặt lên người người khác cũng đều rất tức giận.”
Mộ Du Trầm không tỏ ý kiến với những lời của thư ký Khâu, lại hỏi, “Điều tra xong chưa?”
Thư ký Khâu đưa một phong bì về phía trước: “Người đó tên là Lý Hàm Mạn, một người mẫu nhỏ, xem như là người ở bên Mộ Tri Diễn lâu nhất, tiêu rất nhiều tiền cho cô ta.
Một tuần trước phát hiện cô ta có thai, tôi đã sai người theo dõi điều tra khoa phụ sản bệnh viện Lý Hàm Mạn đi, cùng với ảnh chụp tờ giấy xét nghiệm hôm qua cô ta cầm đến nhà thím cả khóc lóc đều có, còn có bản sao kết quả kiểm tra thai.”
Mộ Du Trầm tùy tiện mở ra liếc nhìn, sau đó đóng lại
Theo hành vi la lối khóc lóc thường ngày của Hàng Lệ Cầm, anh và Minh Yên đột nhiên lãnh chứng, bà ta hẳn sẽ không dễ dàng tiếp nhận.
Với thứ này trong tay, lo trước khỏi họa.
Lục tổng của Thịnh Bác đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Mộ Du Trầm, anh ta khẽ nhướng mày: “Mộ tổng, buổi lễ mới kết thúc đã chạy đến đây tránh làm phiền, không tử tế gì cả.”
Mộ Du Trầm uể oải nâng lên mi mắt nhìn anh ta: “Tôi có thể tới, đã rất tử tế.”
Lục Thời Lâm kéo khóe miệng, tiến lên cung kính cúi đầu chào anh: “Được, hôm nay trung tâm mua sắm khai trương, cảm ơn Mộ tổng đã đến, tại hạ lấy làm vinh hạnh.”
Mộ Du Trầm lười để ý đến anh ta.
Lục Thời Lâm ngồi xuống bên cạnh anh: “Buổi trưa muốn ăn gì, cứ việc tùy ý đề cập, em đảm bảo sẽ chiêu đãi anh hài lòng.”
Anh ta ghé vào tai Mộ Du Trầm, “Có muốn người đẹp không?”
Mộ Du Trầm cau mày trừng mắt nhìn anh ta, trong mắt mang theo chút cảnh cáo.
Lục Thời Lâm vội vàng giơ tay đầu hàng: “Được rồi, coi như em làm điều thừa.”
Anh ta liếc nhìn Mộ Du Trầm, lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, bắt chéo chân, “Em thật sự không nghĩ ra được, đến bây giờ cũng chưa yêu ai, anh đây là thủ thân như ngọc vì ai? Chẳng lẽ độc thân lâu, về sau có thể thành tiên? Nếu không em cũng thử xem sao?”
Mộ Du Trầm lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, lắc lắc trước mắt anh ta.
Lục Thời Lâm nheo mắt, vừa định cầm lấy, Mộ Du Trầm đã nhét lại vào trong túi, không cho anh ta đụng vào.
Lòng hiếu kỳ của Lục Thời Lâm hoàn toàn bị khơi dậy, lưng rời khỏi lưng ghế sô pha, ngồi thẳng người: “Mộ tổng, giấy chứng nhận này của anh là thật hay giả vậy?”
“Cam đoan không phải giả.”
“Chuyện khi nào?”
“Sáng nay.”
Lục Thời Lâm nghẹn ngào, một lúc sau mới vươn tay nói: “Vậy anh giấu diếm làm gì, lấy giấy chứng nhận ra em nhìn xem, dù sao cũng cho em biết chị dâu em trông như thế nào chứ?”
Mộ Du Trầm mắt điếc tai ngơ trước yêu cầu của anh ta: “Trưa hôm nay tôi phải về nhà một chuyến, không cùng cậu ăn cơm tối, phỏng vấn xong sẽ đi, không cần tiếp đãi tôi.”
“Hừ, xem cũng không cho em xem, chẳng lẽ còn kim ốc tàng kiều, sợ người ta mơ ước sao?”
Lục Thời Lâm cong môi, cầm điện thoại di động lên, tìm một nhóm chat có tên “Gia tộc nam thần”, gửi tin nhắn: [Mộ Du Trầm nói anh ấy đã kết hôn, mới lãnh chứng sáng nay, tôi là người đầu tiên biết sao? 】
Nhóm WeChat này được thành lập bởi Lục Thời Lâm và với một số anh em có khả năng giao tiếp tốt như anh ta.
Dựa trên ý tưởng có nhiều bạn hơn và làm mọi việc tốt hơn, các thành viên trong nhóm hầu như tụ hội các đại lão giới tinh anh từ nhiều ngành khác nhau, bao gồm cả kinh doanh, luật sư, bác sĩ và giáo sư, cái gì cần có đều có.
Đội hình này, Lục Thời Lâm rất khâm phục năng lực của mình, anh ta là thiên tài xã giao mà!
Nhưng đối với các ông lớn thời gian là tiền bạc, sau khi gia nhập nhóm nhiều người trở thành tướng lặn, không bao giờ thấy nổi bong bóng.
Chỉ có một số ít người chạy xung quanh nhóm mỗi ngày, Lục Thời Lâm chính là một trong số đó.
Ngay sau khi tin tức của anh ta được đưa ra, nhóm vốn luôn vắng vẻ bỗng trở nên sôi động.
Một số người đăng ảnh của mình lên, một số người nói lời chúc mừng, một số người tích chữ như vàng bày tỏ sự chúc mừng bằng những biểu tượng cảm xúc.
Trong nháy mắt, tin nhắn của nhóm đã lên tới 99+.
Lục Thời Lâm tặc lưỡi lắc đầu hai cái: “Mấy tên gia hỏa này, ngày thường em nói thì không ai quan tâm, nhắc đến tên của anh, những người này lên tiếng quá tích cự đi!”
Mộ Du Trầm đặt chế độ Không làm phiền cho tin nhắn nhóm, nhưng ai đó đã @ anh bên trong khiến điện thoại của anh kêu liên tục.
Anh thuận tay mở lên, lướt trong nhóm hai lần một cách tùy tiện, tin nhắn mới xuất hiện ở phía dưới:
Tiền Nhất Minh: 【Chúc mừng】
Lục Thời Kỳ:【Chúc mừng】
Doãn Toại: 【Chúc mừng】
Doãn Mặc: 【Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, cung hỉ phát tài? 】
Giản Qúy Bạch: 【Chúc mừng em vợ】
Mộ Du Trầm:【Cảm ơn mọi người】
Mộ Du Trầm: 【@Doãn Mặc, cậu không phát hiện ra à, tin nhắn của cậu là ngớ ngẩn nhất? 】
Doãn Mặc: 【Vợ cháu gửi đấy】
Mộ Du Trầm: 【Ồ, vậy không có gì ngạc nhiên】
Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, Mộ Du Trần nhận được một tin nhắn riêng, là Mộ Dữu.
Tiểu Dữu Tử: 【Chú mới ngốc á, cháu bảo chồng cháu chúc mừng chú mà chú còn mắng cháu (/hứ)】
Mộ Du Trầm trả lại cho cô một bức ảnh động: Một quả bưởi* lăn tròn trên bàn, cuối cùng rơi xuống đất.
*Dữu nghĩa là bưởi.
Tiểu Dữu Tử: 【…】
Khi đang trò chuyện, người phụ trách khu mua sắm đến gặp Lục Thời Lâm, gọi người đi.
Vừa đến cửa, Lục Thời Lâm xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không cùng ăn một bữa?”
Mộ Du Trầm thoát khỏi giao diện trò chuyện: “Thật sự về nhà ăn cơm.”
Lục Thời Lâm nhún vai, đi ra ngoài trước.
Phòng nghỉ trở lại yên tĩnh, nghĩ về những gì Mộ Du Trầm nói vừa rồi, thư ký Khâu hỏi: “Mộ tổng, ngài đây là muốn lát nữa trở về chống lưng cho cô Minh Yên? Tôi cảm thấy không cần phải đi một chuyến, cô Minh Yên đã giải quyết bằng cách của cô ấy.
Buổi chiều còn có cuộc họp ở công ty, sau cơm trưa ngài có thể nghỉ ngơi, chúng ta từ bên này qua càng có nhiều thời gian.”
Mộ Du Trầm uể oải liếc anh ta một cái: “Khâu Tế.”
Thư ký Khâu: “?”
Mu Du Trầm: “Thư Minh Yên bây giờ là vợ tôi, cậu gọi cô Minh Yên không thích hợp nữa, nhớ sửa miệng.”
Thư ký Khâu: “…?”
Đây là trọng điểm sao??
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Mộ Du Trầm: Điều tôi đang nắm bắt chính là trọng điểm!
Editor: Mộ Dữu và Doãn Mặc có truyện riêng nhé mọi người, nằm trong hệ liệt luôn và có tên là “Nụ hôn của em thật ngọt ngào”!.