Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm anh, trên gương mặt trắng nõn tinh xảo hiện rõ vẻ không thể tin nổi. Con ngươi cô trừng lên ngày càng to, cả người đứng yên không nhúc nhích.
Bất ngờ gặp lại, bản thân Khương Bái cũng không kịp thích ứng
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Khương Ngâm lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: ”Anh hai, đây là bạn của em, cậu ấy sẽ ở nhờ nhà của chúng ta hai ngày…”
Cô ấy còn chưa nói hết câu, gương mặt của Khương Bái xám lại. Anh trực tiếp đi ngang qua hai người, đẩy cửa ra ngoài.
Khi anh đi ngang qua mình, Dương Thư ngửi được trên người đàn ông mùi hương nhàn nhàn quen thuộc, hòa lẫn với mùi thuốc lá. Đoạn ký ức của thời gian trước kia vốn đang dần bị cô lãng quên ngay lúc này từng cái từng cái lại hiện ra rõ mồn một trong đầu.
Trong lòng Dương Thư mang theo một tia hy vọng nhìn về phía Khương Ngâm: ”Người đó là anh ruột của cậu sao?”
“Tớ hy vọng là ngược lại, anh ấy thật bất lịch sự quá đi mất! Tớ còn chưa nói hết đâu, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có đã bỏ đi.”
Khương Ngâm cảm thấy rất tức giận, cô quay qua an ủi Dương Thư: ”Tính cách của anh ấy vốn không xấu như vậy, có lẽ tâm trạng hôm nay của anh ấy không tốt lắm, cậu đừng để trong lòng.”
Dương Thư ngượng ngùng cười một cái cái, đáy lòng trải qua một trận sợ hãi còn chưa kịp bình tĩnh lại.
Cô vừa gặp hồn ma em trai Tiền Nhất Minh, Tiền Nhị Minh.
Bảo sao giá trị nhan sắc của anh em nhà này lại khác nhau như vậy.
Thì ra anh chính là Khương Bái!
Dương Thư nhớ tới lần trước bản thân còn đứng trước mặt anh giới thiệu mình là bạn gái của Khương Bái, trên mặt lúc đó còn đang trang điểm như đi diễn kịch. Cô lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chui đầu xuống đất.
Tên đàn ông chó đó lại dám đùa giỡn cô!
Dương Thư tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Vừa rồi lúc cô và Tiền Nhị Minh, à không, và Khương Bái chạm mắt nhau, rõ ràng anh đã nhận ra cô rồi.
Chưa chào hỏi một tiếng đã bỏ đi, là vì buổi sáng hôm đó cô không từ mà biệt bỏ đi làm anh tức giận sao?
Anh đùa bỡn cô xoay mòng mòng cô chưa tức giận thì thôi đi, anh dựa vào cái gì mà dám tức giận với cô?
Nếu như cô biết người kia chính là Khương Bái, anh trai ruột của Khương Ngâm, có đánh chết cô cũng sẽ không không phát sinh loại quan hệ đó với anh.
Hiện tại cô cùng em gái nhà người ta có quan hệ tốt như vậy, muốn cô kết thúc mối quan hệ này như thế nào đây?
“Thư Thư?” Khương Ngâm gọi cô mấy lần, quan sát biểu cảm của Dương Thư: ”Cậu làm sao thế?”
Dương Thư cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chỉ có thể miễn cưỡng cười: ”Không có gì, tớ chỉ là hơi lo lắng anh trai cậu sẽ tìm tớ để tính nợ cũ, không nghĩ tới anh ấy trực tiếp bỏ đi như vậy nên hơi ngoài ý muốn.”
Cô không an tâm đi lại cửa nhìn:” Anh của cậu có quay lại nữa không?”
“Chắc là không đâu, bình thường anh ấy chỉ về lấy đồ rồi đi, cũng không ở chỗ này lâu.”
Dương Thư nhìn đôi giày da được để trên kệ, ý cười thoáng khựng lại.
Thời điểm Khương Bái đi ra ngoài, anh không có đổi giày. Mà anh đeo dép trong nhà đi ra…
Khương Ngâm cầm lấy hành lý của Dương Thư nói: ”Cậu không cần để ý anh ấy, tớ dẫn cậu lên phòng ngủ của tớ trước.”
Dương Thư làm gì muốn ở lại đây ngơ ngẩn nữa, cô đem trái cây để trước cửa hộc tủ, sau đó lôi hành lý trong tay Khương Ngâm một lần nữa cầm lấy: ”Tớ nghĩ lại rồi, vẫn là không quen ở nhờ nhà của cậu, chắc là tớ về trước đây.”
Khương Ngâm thẳng tay kéo rương hành lý không cho cô đi: ”Đã vào nhà rồi lại đổi ý cái gì? Cậu sợ nhìn thấy anh ấy, bây giờ cũng đã gặp qua rồi, có xấu hổ cũng hết rồi, còn lo lắng gì nữa?”
Dương Thư cúi đầu, nụ cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn.
Cô mở miệng, muốn nói thật với Khương Ngâm, nhưng lời nói giống như miếng xương mắc kẹt ở cổ họng không thể thoát ra.
Cũng không thể nói là khoảng thời gian cô nghỉ ngơi đã vô tình gặp được anh của cô ấy, làm người yêu của nhau một ngày, sau đó lại còn trải qua một đêm khó quên. Cuối cùng hôm sau cô không muốn chịu trách nhiệm nên bỏ chạy sao?
“Tớ bị quen giường, sợ ở đây sẽ không ngủ được.”
Thấy cô kiên trì muốn đi, Khương Ngâm cũng hết cách, cửa chính lúc này lại bị người bên ngoài mở ra một lần nữa.
Khương Bái trở lại, trong tay còn cầm một quyển sách và chìa khóa xe.
Vừa vào cửa anh đã thấy hai người còn ở chỗ này lôi lôi kéo kéo.
“Hai em còn đứng đây làm gì vậy?” Anh hỏi Khương Ngâm, nhưng ánh mắt dò xét lại rơi trên khuôn mặt của Dương Thư.
Sống lưng Dương Thư cứng đờ, ánh mắt trốn tránh dời sang chỗ khác, tim lại nhảy lên một cái.
Khương Ngâm khổ sở nói: ”Sao anh lại quay về rồi?”
Khương Bái lười biếng nhấc mí mắt:” Nhà này không phải là của một mình em, anh không thể về à?”
Khương Ngâm: ”..”
Thấy hai người còn đang đứng bất động, anh nói:”Hai em đứng đây làm thần giữ cửa sao?”
“Anh mới là thần giữ cửa ấy.” Khương Ngâm lôi Dương Thư đi vào bên trong.
Lúc Dương Thư bị kéo vào bên trong phòng ngủ, khuôn mặt cô vẫn còn mơ hồ.
Khương Bái quả nhiên không rời đi.
Bây giờ cô thật sự cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Khương Ngâm liếc nhìn cô một cái: ”Anh ấy cũng chưa nói gì với cậu, vây mà cậu bị dọa sợ dễ quá đó. Phản ứng này giống như lúc tớ mới quen cậu hồi học đại học ấy, không khác tẹo nào.”
Nghe thấy những lời này, Dương Thư ngay lập tức thẳng sống lưng đáp trả: ”Ai dễ bị dọa hả?”
Thật ra sau khi tỉnh táo rồi suy nghĩ lại, cô cảm thấy rõ ràng lúc trước là Khương Bái lừa cô. Cho dù ngày đó cô không chịu trách nhiệm, lại còn bỏ chạy là không đúng, nhưng Khương Bái cũng có một phần trách nhiệm trong đó.”
Cô thật sự không cần phải sợ hãi khi nhìn thấy anh.
Chị Thư đây là ai, trong từ điển làm gì có hai chữ “sợ hãi” chứ?
Bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng cửa chính đóng lại, Khương Ngâm nghe tiếng thì đi ra ngoài nhìn, sau đó quay trở lại nói với Dương Thư:” Bây giờ anh ấy thật sự đã đi rồi, dép lê cũng đổi rồi. Tớ đã nói mà, anh ấy sẽ không ở chỗ này lâu đâu.”
Lúc này cả người Dương Thư mới trở nên thoải mái.
Đi là tốt rồi, bằng không cô ở chỗ này sẽ giống như có một cái gai sau lưng. Khó chịu muốn chết.
Khương Ngâm ngược lại hơi thất vọng:” Tớ còn định lát nữa sẽ để hai người làm quen với nhau.”
Mí mắt Dương Thư giật giật, miễn cưỡng vui vẻ nói:” Về sau vẫn còn cơ hội mà.”
Trong lòng cô âm thầm cân nhắc, bây giờ muốn loại bỏ được sự nghi ngờ của Khương Ngâm thì chỉ có thể ở lại đây một đêm rồi chờ trời sáng mau chóng rời đi, như vậy có thể không cần chạm mặt Khương Bái rồi.
Cô bình tĩnh lại tâm trạng, bắt đầu nhìn quanh phòng ngủ của Khương Ngâm.
Căn phòng hướng về phía Nam, rèm cửa theo tông màu nhạt dần, ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ chiếu vào khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn. Ga giường là một màu trắng tinh khôi, bên trên còn có hai con gấu bông bằng nhung.
Dương Thư ôm một con thỏ bông vào lòng, đánh giá một câu về phòng ngủ của Khương Ngâm: “Đúng là phòng ngủ thiếu nữ.”
“Dĩ nhiên rồi.” Khương Ngâm cong môi cười, nháy mắt: “Còn không phải do ai đó trẻ con đề cử sao?”
Khương Ngâm đáp xong thì giúp cô cất quần áo và đồ dùng thiết yếu.
Dương Thư ôm thỏ bông ngồi xuống giường, lại nghe Khương Ngâm nói: “Lần đầu tiên cậu đến, để tớ dẫn cậu đi xem một vòng quanh nhà nha?”
Trong nhà bây giờ chỉ có hai người bọn họ, Dương Thư nghĩ nghĩ rồi vui vẻ đồng ý.
Phòng khách nhà họ rất rộng rãi, ghế sô pha hình chữ U, chính giữa là một chiếc tivi màn hình mỏng. Hai bên tường còn đặt rất nhiều cúp và giấy chứng nhận khen thưởng.
Dương Thư nhìn sơ qua, những cái của Khương Ngâm cô có thể nhận ra được, nhưng phần lớn những cái còn lại đều chưa từng thấy.
Khương Ngâm chỉ vào chúng rồi nói: “Mấy cái này là của anh tớ, từ lúc còn tiểu học đến khi đi làm đều dồn hết ở chỗ này.”
Dương Thư nhìn muốn hoa cả mắt, thuận miệng đáp. “Anh ấy thật lợi hại.”
Sau đó cô nhìn về phía Khương Ngâm: “Không phải cậu nói anh cậu đã có chỗ ở riêng sao, mấy cái này sao lại không đem đi?”
Nhắc tới điều này Khương Ngâm lập tức phồng má giận dỗi đáp: “Anh ấy bảo để trong nhà để khích lệ tớ, để tớ sống dưới bóng ma của anh ấy. Cậu nói xem có phải anh ấy rất đáng bị đánh?”
Dương Thư: “…”
Những lời đó tên đàn ông thúi kia quả thật hoàn hoàn có khả năng nói ra.
Trong lúc hai người trò chuyện, cửa nhà lại mở ra. Tâm tình Dương Thư vừa mới thả lỏng lại lập tức căng cứng.
Người đàn ông cầm theo túi to túi nhỏ rau củ lại quay về!
Khương Ngâm dường như cũng rất bất ngờ, nhìn sang: “Anh hai, tối nay anh không đi sao?”
Khương Bái cầm đồ bỏ cạnh tủ lạnh, nhàn nhã bước tới: “Nếu không phải là vì mẹ gọi anh, bảo em ở nhà một mình sợ sẽ nhịn ăn, em nghĩ là anh thèm ở lại đây à?”
Anh xoay người cầm lấy bình trà, đổ ra cốc uống vài ngụm, yết hầu gợi cảm theo đó chuyển động lên xuống đẹp mắt. Rồi anh thả cốc nước xuống, dửng dưng ngồi lên ghế sô pha, khóe môi còn nhếch lên. Góc mặt của anh sắc nét đẹp mắt, cả người giống như một tên vô lại.
Khương Ngâm nghe câu trả lời của anh, hai mắt lập tức sáng rỡ.
Tối nay nếu anh cô ấy nấu cơm thì quá tốt rồi, cô còn tính gọi đồ ăn bên ngoài đấy.
“À đúng rồi.” Khương Ngâm kéo Dương Thư đứng bên cạnh qua, nói với Khương Bái. “Anh hai, em quên giới thiệu, đây là Dương Thư, bạn thân nhất của em.”
Sau đó cô ấy nhìn sang Dương Thư: “Thư Thư, đây là anh trai tớ, người tớ thường kể với cậu ấy. Đây hình như là lần đầu tiên hai người gặp nhau.”
Cả người Dương Thư cảm thấy hơi bức bối, lúc Khương Bái hướng tầm mắt đến thì cô chỉ đành nặn ra một khuôn mặt tươi cười, giọng nói ngọt ngào: “Anh Bái, em đã nghe kể về anh rồi, đây là lần đầu tiên được gặp anh, thật cao hứng.”
“Lần đầu tiên?”
Khương Bái lười nhác dựa người vào ghế sa lon, hai chân vắt vào nhau, ánh mắt sắc bén dò xét trên người Dương Thư.
Một lúc lâu sau, anh hỏi lại một cách ẩn ý: “Sao anh có cảm giác chúng ta quen biết nhỉ?”
(*) Mình muốn giải thích cách edit xưng hô một chút. Bình thường KB và DT sẽ xưng hô là “anh/ tôi”, “cô/tôi” nhưng sau khi xảy ra chuyện kia thì KB phát hiện được tình cảm của mình với DT nên đã đổi thành “em/tôi”. Nhà của KB cả bố mẹ là giáo sư, phải ăn nói lịch sự phải phép. Ở trước mặt KN thì hai người vốn không quen nhau, DT và KB biết tuổi của đối phương nên xưng là “anh/em” theo đúng như kiểu người lạ vừa gặp anh trai của bạn thân hay em gái của bạn thân vậy. Vậy nên, xưng hô thay đỏi không phải lỗi edit đâu mà là sẽ thay đổi dựa trên hoàn cảnh ấy. Mình nói lung tung vậy không biết các bạn hiểu không nữa =)))
Lòng Dương Thư cảm thấy hồi hộp, ý cười trên mặt cứng đờ.
Chắc anh sẽ không kể hết chuyện trước đây trước mặt Khương Ngâm chứ?
Dương Thư giật mình, liều chết không nhận: “Không có đâu, anh Bái có phải nhớ nhầm rồi không?”
Lúc này Khương Ngâm bỗng vỗ đùi: “Tớ nhớ rồi, hai người đúng là đã từng gặp nhau.”
Dương Thư: “…”
Nhìn thấy gương mặt hoang mang của Dương Thư, biết ngay là cô không có chút ấn tượng nào, Khương Ngâm khẽ nhắc nhở: “Là hồi năm nhất đại học đó! Anh ấy đến đưa máy ảnh cho tớ, còn uống mất trà sữa của cậu nữa! Cậu không nhớ sao?”
Nghe Khương Ngâm kể thì Dương Thư mới bất giác quay mặt nhìn gương mặt của Khương Bái, sau đó nhớ loáng thoáng được một chút.
Lúc đó cô không biết anh là anh trai của Khương Ngâm.
Bảo sao lần gặp đầu tiên ở thành cổ Hạc Cầu cô đã thấy anh thật quen mắt.
Hóa ra là từng gặp rồi!
“Nhắc mới nhớ, anh hai, anh còn nợ Thư Thư một cốc trà sữa đó.”
Khuỷu tay chống ở thành ghế sô pha, bàn tay chống trên cằm, ánh mắt thâm thúy nhìn Dương Thư.
Phòng khách bỗng yên tĩnh hai giây.
Khương Bái nhìn về phía Khương Ngâm: “Em đi cất đồ ăn vào tủ lạnh đi, rửa thêm một ít trái cây.”
Mặc dù Khương Ngâm không vui khi bị sai vặt, nhưng trước mặt Dương Thư cô cũng không muốn cãi nhau với anh trai.
Thôi được rồi, dù sao tối anh cũng là anh ấy nấu cơm, đi thì đi.
Khương Ngâm đứng dậy xách rau củ quả vào bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại Khương Bái và Dương Thư, ánh mắt của Khương Bái không hề né trách mà đăm đăm nhìn cô, giống như muốn xem xét kỹ từ đầu đến chân.
Được một lúc, anh thấy cô vẫn còn đứng đành mở miệng: “Sao không lại ngồi?”
Dương Thư cảm thấy mất tự nhiên, nghe anh nói thì miễn cưỡng cười: “Anh Bái, em về phòng trước.”
Bước chân cô còn chưa kịp đi thì cổ tay mảnh khánh đã truyền đến một cảm xúc ấm áp.
Người đàn ông bỗng dùng sức nắm lấy tay cô, còn thuận tiện kéo một cái khiến cô nghiêng người ngã trên gối anh.
Dương Thư theo bản năng nhìn về phía nhà bếp, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Khương Ngâm sẽ quay ra sớm thôi, anh là đang muốn làm gì đây?
Eo cô hoàn toàn bị anh ôm lấy, cả người bị giam trong lòng anh.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong, phác họa rõ nét khuôn mặt anh tuấn của anh. Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt đen như mực dường như đang ẩn giấu điều gì đó.
Dương Thư lo lắng, theo bản năng đẩy anh ra, đè nén giọng nói thấp hết mức có thể uy hiếp anh. “Anh không buông ra là tôi hét lên đấy.”
“Em hét đi, hét to một tí để con bé nghe thấy, tiện thể nói cho nó hôm đó chúng ta đã làm gì.”
“…”
Gương mặt anh tuấn của anh áp sát cô, hơi thở nóng bỏng bủa vây giữa hai đôi môi gần sát nhau, chỉ còn cách một chút xíu.
Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, giọng nói hơi khàn. “Sao không hét nữa đi?”
Dương Thư sợ Khương Ngâm quay lại sẽ thấy, cô thử giãy dụa nhưng lại không thể thoát ra được, chỉ có thể lảng tránh: “Là do anh gạt tôi trước, anh nói tên anh là Tiền Nhị Minh. Là anh đùa bỡn tôi, bây giờ lại không biết xấu hổ đòi tính sổ với tôi à?”
Vẻ mặt Khương Bái giật mình, lực tay ôm cô cũng thả lỏng đi chút ít: “Tôi là vì…”
Dương Thư chớp lấy thời cơ, cấp tốc chui ra khỏi lồng ngực anh, hoàn toàn không có tâm tư nghe anh giải thích. Cô nhanh như chớp chạy vọt vào phòng ngủ, đóng cửa!
Cạch!
Khương Bái: “…”
Khương Ngâm cầm hoa quả đã được rửa sạch quay ra thì không còn thấy Dương Thư ở phòng khách, chỉ còn mỗi Khương Bái ngồi đó.
“Sao Thư Thư lại về phòng rồi?” Cô xoay người bỏ hoa quả và đồ ăn vặt lên bàn trà.
Khương Bái thần sắc nhàn nhạt, tùy ý bấm điện thoại di động: “Sao anh biết được?”
Anh cầm điện thoại quay người đi ra ban công.
Cửa sổ vừa mở ra đó có một cơn gió lạnh thổi đến khiến cả người muốn rét run.
Khương Bái lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu bỏ lên miệng, bật lửa đốt.
Ánh sáng xanh của ngọn lửa bửa vây đầu lọc, nổi lên lấm tấm những chấm đỏ.
Anh hút một hơi, phả ra một tầng khói trắng, vẻ mặt nghiêm nghị mơ hồ.
Tầm mắt anh hướng ra đám nhánh cây đang đong đưa bên ngoài, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Phòng khách truyền đến tiếng của Khương Ngâm: “Anh không ăn thì bảo em chuẩn bị trái cây làm gì? Không phải ức hiếp người ta à?”
Người đàn ông nghiêng người nhìn phía trước cửa sổ, không đáp lời.
Khương Ngâm dứt khoát cầm mớ trái cây và đồ ăn vặt đem vào phong ngủ.
Dương Thư lúc này đang nằm trên giường, cô nhớ đến hành động lớn mật của Khương Bái vừa rồi thì hơi hoảng sợ.
Người đàn ông này thật sự quá to gan, lỡ mà bị Khương Ngâm nhìn thấy thì cô cũng không biết phải giải thích thế nào.
Nghe được âm thanh mở cửa, cô vô thức ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Khương Ngâm cầm đĩa trái cây đi vào. “Cậu ngủ chưa? Muốn ăn ít hoa quả không nè?”
Dương Thư lắc đầu, không có khẩu vị.
Khương Ngâm tưởng cô là do mấy ngày rồi không được nghỉ ngơi tốt nên nói: “Vậy cậu tranh thủ ngủ bù đi, tớ đi chỉnh sửa ảnh.”
Nói rồi cô nàng bỏ đĩa trái cây lên bàn mày tính, sau đó mở máy lên.
Dương Thư nhắm mắt lại muốn ngủ, có điều vẫn không ngủ được, điện thoại dưới gối bỗng rung lên.
Cô sờ tới sờ lui, mở điện thoại lên thì nhận được một tin nhắn Wechat.
Khương Bái: [Chuyện sáng hôm đó không nói lời nào đã rời đi, em không muốn giải thích với tôi sao?]
Dương Thư suýt thì muốn rớt điện thoại.
Ánh mắt cô nhìn ra sau lưng, thấy Khương Ngâm đang tập trung chỉnh sửa ảnh, không hề có dấu hiệu chú ý đến phía này.
Cô kéo chăn lên chui vào trong, suy nghĩ về câu nói này của Khương Bái.
Anh quả nhiên vẫn muốn so đo với cô chuyện hôm đó.
Nghĩ lại thì tối không đó anh cũng đâu phải bị động?
Sao mà lại là lỗi của mình cô được chứ!
Dương Thư nghĩ nghĩ, gõ chữ trả lời: [Sau khi phạm sai lầm lúc cảm xúc mãnh liệt thì trốn tránh cũng là một biện pháp giải quyết.]
Khương Bái: [Ra đây.]
Dương Thư thấy hai chữ này thì giật nảy mình, lập tức tắt điện thoại xem như chưa thấy gì.
Cô nhắm mắt lại, muốn tiếp tục ngủ.
Mấy hôm nay cô không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ thật sự rất buồn ngủ, không ngờ áp lực do Khương Bái đem đến lại giúp cô thiếp đi rất nhanh.
Sau khi đánh một giấc say, Dương Thư tỉnh lại thì phòng ngủ đã tối mịt, lúc lại đã là buổi tối.
Trong phòng không có rèm cửa, cô có thể nhìn thấy bóng đêm bên gnoaif cửa số thủy tinh.
Tết Trung Thu đã qua rồi, mặt trăng đã cong hơn nhiều, nhưng ánh trắng vẫn sáng hệt như lúc trăng tròn, xung quanh còn có những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng.
Ở cạnh trường học thật là tốt. Trong thành phố lầu cao sát nhau, bầu trời thường bị chia cắt, rất khó có thể nhìn thấy buổi đêm đẹp thế này.
Dương Thư dụi mắt, cầm điện thoại lên xem giờ, đã 8 giờ tối.
Mùi thơm của cơm tối loáng thoáng tỏa ra, thuận theo khe cửa mà chui vào phòng.
Ngay sau đó cửa phòng bị người bên ngoài mở ra.
Khương Ngâm bước vào, nhìn thấy căn phòng tối mịt, Dương Thư thì đang chơi điện thoại, nên cô ấy bật đèn lên: “Chơi điện thoại chỗ tối không tốt cho mắt đâu, sao cậu không bật đèn?”
Dương Thư thả điện thọi xuống, ôm chăn ngồi dậy. “Tớ vừa tỉnh thôi.”
“Ngủ được không?”
Dương Thư thoải mái xoay lưng: “Lâu rồi chưa được ngủ ngon thế này.”
Khương Ngâm cười: “Nghỉ ngơi khỏe rồi thì dậy đi, đi ra ăn cơm tối nào.”
Dương Thư chần chừ hai giây, tùy ý vuốt lọn tóc bên tai: “Tớ không đói, hai anh em cậu ăn đi, tớ không ăn đâu.”
“Sao lại không ăn tối? Anh tớ làm nhiều lắm, ít nhiều gì cũng ra ăn một miếng đi.”
“Tớ không đói tẹo nào, mấy lúc thế này mà ăn là dễ béo lắm, thôi.”
Khương Ngâm liếc nhìn cả người cô: “Cái cơ thể này của cậu mà còn sợ béo à?”
“Dĩ nhiên sợ rồi, béo lên sẽ ảnh hưởng đến phát huy năng lực của chị Thư đây, tớ phải luôn duy trì dáng dấp thế này mọi lúc.”
“…”
Khương Ngâm không khuyên nổi, cũng không ép cô nữa: “Được rồi, vậy cậu nghỉ thêm đi, dù sao tớ cũng đói.”
Sau khi Khương Ngâm đi thì chỉ còn lại Dương Thư trong phòng, mùi thức ăn thoang thoảng từ bên ngoài khiến cô bất giác nuốt nước bọt.
Tâm tình của Dương Thư bây giờ chỉ gói gọn trong hai chữ: Hối hận!
Cô không nên nhất thời ngu ngơ mà đồng ý đến nhà Khương Ngâm ngủ nhờ.
Tiền Nhị Minh chính là Khương Bái, nhìn động thái buổi chiều thì có vẻ anh sẽ không buông tha cho cô chuyện trước đây, về sau cô biết phải làm sao đây?
Dương Thư xoa xoa cái bụng xẹp lép, bất đắc dĩ thở dài.
Đói quá đi!
Lúc trưa ăn lẩu cô đang mệt, vậy nên cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Điện thoại lúc này vang lên một âm nhanh nhỏ, cô mở ra thì thấy tin nhắn từ Khương Bái. [Ra ăn cơm đi.]
Giữa lấp đầy dạ dày và né tránh Khương Bái, Dương Thư quả quyết chọn vế sau.
Tiến triển bất ngờ như thế này, cô vẫn cần thời gian để tiêu hóa, không muốn cùng người đó ngồi ăn cơm chung.
Cô nhìn tin nhắn Wechat, không trả lời, giả vờ như chưa thấy.
Lại thêm vài phút nữa, Khương Bái gửi thêm một tin. [Được rồi, đừng ra nữa, không thì tôi không nhịn được ăn thịt em mất.]
Dương Thư tắt giao diện trò chuyện, tùy tiện lướt một chút, kết quả là toàn lướt trúng đồ ăn.
Cô bực bội thoát ra, tìm một cuốn tiểu thuyết đọc giết thời gian.
Đến khuya đi ngủ, Khương Ngâm hỏi cô có đói bụng không, Dương Thư như cũ khẩu thị tâm phi đáp: “Không đói.”
Khương Ngâm cũng không nghĩ nhiều: “À, chiều mai tớ phải đi chụp cho khách hàng, cậu ở nhà tớ cứ tự nhiên nghỉ ngơi cho tốt.”
Dương Thư ấp úng đáp: “Ngày mai chắc dưới lầu nhà tớ không còn ồn đâu, lúc đó tớ quay về là được, ở đây nghỉ ngơi một hôm xem như đã đủ bù lại trước đó rồi.”
Khương Ngâm như có điều suy nghĩ, dò xét hỏi: “Cậu không thích ở nhà tớ hả?”
“Hả?” Dương Thư lập tức phủ nhận. “Không phải, sao cậu lại hỏi thế?”
Dương Thư liếm môi, nhàn nhạt cười: “Không phải vì không muốn làm phiền cậu sao?”
Khương Ngâm chui vào chăn ôm cô: “Giữa chúng ta làm gì có chuyện ai làm phiền ai? Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, ngủ đi, tớ buồn ngủ quá rồi.”
Khương Ngâm chìm vào giấc ngủ rất nhanh, không lâu sau hô hấp đã đều đều.
Buổi chiều Dương Thư vừa mới ngủ, bây giờ không còn buồn ngủ nữa.
Lại thêm cái bụng rỗng tuếch lúc này càng khó ngủ hơn.
Cô đọc tiểu thuyết đến rạng sáng, cơn đói khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại hơi khát.
Phòng khách lúc này rất yên tĩnh, không có chút ảnh sáng, có lẽ Khương Bái cũng đã ngủ rồi.
Dương Thư xoắn xuýt một lúc, cầm cốc nước chuẩn bị ra ngoài rót một ít.
Cô rón rén mở cửa, quả nhiên phòng khách không có ai.
Cô không bật đèn, dựa theo ánh trăng mà nhìn bố trí của căn phòng, đi đến chỗ bình trà. Có điều bình trà nhấc lên lại hoàn toàn trống không.
Cô nhìn xung quanh liền thấy một ánh đèn huỳnh quang xanh vàng trên tường trước cửa phòng bếp, đó là một máy lọc nước.
Dương Thư đi qua đó rót nước.
Âm thanh “ùng ục ùng ục” của nước chảy phá lệ khác thường trong màn đêm tĩnh mịch. Dương Thư rót chừng nửa cốc thì tranh thủ đóng lại, quay trở về phòng.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ bên cạnh đột ngột bị mở ra.
Cô giật mình quay đầu, nhìn thấy Khương Bái đang đứng ở cạnh cửa, ngược với ánh sáng. Thân ảnh cao lớn của anh ngăn cản ánh sáng từ trong phòng, khuôn mặt lại lộ thêm vẻ trầm mặc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dương Thư muốn nhanh chân chạy trốn, nhưng người đàn ông dường như đã sớm đoán được lên lập tức đưa tay, quả quyết ôm cô vào trong.
Đóng cửa.