Trêu Chọc Vào Lòng Anh - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Trêu Chọc Vào Lòng Anh


Chương 29


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Kẹo Mạch Nha

Tống Nhiễm ở nhà Lục Mộ Trầm đến 8 giờ tối, sau khi ăn cơm chiều, lại nói chuyện một lát với mẹ Lục, thấy thời gian không còn sớm, liền đứng dậy tạm biệt.

“Đi nhanh như vậy?” Mẹ Lục cũng vội từ trên sô pha đứng lên, kéo tay giữ Tống Nhiễm lại: “Ngồi một lát rồi đi.”

Tống Nhiễm cong cong mắt, mỉm cười nói: “Phải trở về, bác. Ngày mai cháu còn đi học.”

Ngày mai chính là thứ hai. Mẹ Lục ngẫm lại thấy cũng đúng, liền không tiếp tục giữ cô lại. Vì thế nói: “Thế cũng được, vậy cháu chờ bác một chút, bác đi lên thay quần áo, sau đó đưa cháu về nhà.”

Tài xế xin nghỉ về nhà, chỉ có thể chính mình lái xe.

Mẹ Lục nói xong, liền buông tay Tống Nhiễm ra, chuẩn bị đi lên tầng thay quần áo.

Tống Nhiễm thấy thế, trong lòng quýnh lên, vội vàng kéo bà lại: “Bác không cần vội, tự cháu trở về được.”

Hôm nay mẹ Lục đã chiếu cố cô nhiều rồi, nơi nào còn dám phiền toái nữa.

Mẹ Lục lắc đầu, nói: “Vậy không được, trời đã tối rồi, sao có thể để cháu tự về nha.” Nói xong, liền kéo tay Tống Nhiễm ra, đi lên trên tầng.

Vừa mới đi lên cầu thang, Lục Mộ Trầm liền từ trên tầng đi xuống, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa mẹ và Tống Nhiễm.

Vừa đi xuống, vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng vội, con đưa Nhiễm Nhiễm về nhà.”

Mẹ Lục vừa định nói chính mình lái xe đưa đi, nhưng nghĩ lại ngưng vài giây, nghĩ thầm này hai đứa này khả năng còn muốn đơn đọc bên nhau chút nữa, cũng không kiên trì, nói: “Thế cũng được, vậy con đưa Nhiễm Nhiễm trở về nhé.”

Nói xong, lại xoay người, đi đến trước mặt Tống Nhiễm, kéo tay cô, nhìn cô nói: “Nhiễm Nhiễm, bác không tiễn cháu nữa, sau này cháu hãy thường xuyên đến chơi, muốn ăn cái gì thì nói với A Mộ trước, hoặc là gọi điện thoại cho bác cũng được.”

Thời điểm nói chuyện phiếm buổi tối, mẹ Lục hỏi Tống Nhiễm muốn có số điện thoại, sau này còn có phương tiện liên hệ.

Tống Nhiễm vạn phần cảm động, vội gật đầu: “Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”

Mẹ Lục cười cười, nhớ tới cái gì đó, lập tức lại nói: “Từ từ! Bác phải cho cháu một thứ, chờ bác một chút!”

Nói xong, liền chạy lên tầng.

Lục Mộ Trầm đi xuống, Tống Nhiễm tò mò hỏi anh: “Mẹ anh phải cho em cái gì?”

Lục Mộ Trầm đoán được đại khái, nhưng anh không nói, chỉ cầm tay Tống Nhiễm, nói: “Chút nữa chẳng phải sẽ biết sao.”

Hai người ở phòng khách đứng một lát. Rất nhanh, mẹ Lục liền từ trên tầng đi xuống, trong tay cầm một thứ.

Thời điểm cách xa, Tống Nhiễm không thể nhìn rõ ràng. Đến lúc mẹ Lục đi xuống, Tống Nhiễm mới phát hiện, đó là một bao lì xì.

Không đợi Tống Nhiễm phản ứng, mẹ Lục liền nhét bao lì xì vào trong tay cô, cười nói: “Nhiễm Nhiễm, đây là lễ gặp mặt bác cho cháu, cháu cầm đi.”

Bao lì xì rất dày, Tống Nhiễm không biết bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng thời điểm mẹ Lục nhét bao lì xì vào trong tay cô, cô liền phản xạ có điều kiện mà đưa tay ra phía sau giấu đi, giống như bị điện giật, lòng bàn tay đều có chút tê dại.

Cô đem tay giấu ở phía sau, vội nói: “Cảm ơn bác, cái này cháu không thể nhận.”

Tống Nhiễm không hiểu bạn gái đến nhà bạn trai, quy củ là người nhà bạn trai phải cho lễ gặp mặt, cô chỉ biết vô công bất thụ lộc (1). Huống chi, bản thân đối với gia cảnh của mình và Lục Mộ Trầm chênh lệch nên cực kì mẫn cảm, tiền này tuyệt đối không thể nhận. Không muốn mang tai tiếng, không muốn tương lai bị người khác nói, cô vì nhà Lục Mộ Trầm có tiền mới cùng anh ở bên nhau. Mặc dù hiện tại cô rất thiếu tiền, nhưng cũng không thể nhận.

(1) Vô công bất thụ lộc: Không công không nhận thưởng

Tống Nhiễm ngày thường nhìn tùy tiện, kỳ thật tâm tư so với người khác đều thận trọng hơn nhiều. Đặc biệt ở phương diện tiền tài này, lòng tự trọng cực kì cao.

Mẹ Lục thấy Tống Nhiễm không chịu nhận, thất thần, nhưng rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, đem tay Tống Nhiễm từ phía sau ra, rồi nhét bao lì xì vào trong tay cô: “Ngoan, cầm đi, lần đầu tiên cháu đến nhà bác, như thế này là phải.”

“Bác, cháu thật sự không thể nhận!” Tống Nhiễm vội bỏ tay ra, giống như tránh né lui về sau hai bước, sau đó liền vội vội vàng vàng con người với mẹ Lục, mở miệng tạm biệt: “Bác, hôm nay cảm ơn bác đã chiếu cố, thời gian không còn sớm, cháu đi về trước, cháu chào bác!”

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà hướng ra cửa chạy, nhanh chóng đổi giày, đi ra cửa nhà.

Mẹ Lục ngơ ngẩn mà nhìn bóng lưng Tống Nhiễm, sau một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, thuận tay đưa bao lì xì cho Lục Mộ Trầm: “Con cầm đi đưa Nhiễm Nhiễm, con gái nhà người ta lần đầu tiên đến nhà chúng ta, nên có lễ nghĩa không thể bỏ.”

“Vâng.” Lục Mộ Trầm lên tiếng, duỗi tay cầm bao lì xì, sau đó cũng đi ra cửa.

Tống Nhiễm đứng ở sân ngoài chờ anh, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy Lục Mộ Trầm đi đến bên cô.

Cô không chớp mắt mà nhìn anh.

Lục Mộ Trầm đi đến, dắt tay cô: “Đi thôi.”

“Vâng.” Tống Nhiễm gật gật đầu, đi đến bên Lục Mộ Trầm.

Dọc đường đi, trầm mặc dị thường.

Lục Mộ Trầm có thói quen nhìn mặt đoán ý, từ khi bắt đầu, anh liền cảm thấy Tống Nhiễm có chút kỳ quái. Cực kì câu nệ, không giống ngày thường vui vẻ như vậy.

Xe ngừng ở trước cửa tiểu khu Di Thúy, Lục Mộ Trầm trả tiền xuống xe, Tống Nhiễm đi xuống: “Anh về đi.”

Lục Mộ Trầm dắt tay cô: “Anh đưa em đi một chút.”

Nói xong, liền nắm tay Tống Nhiễm đi đến hướng cổng của tiểu khu.

Đường cách cửa tiểu khu cũng không xa, không đầy một lát, liền phải đi vào bên trong.

Tống Nhiễm không có thẻ vào cửa, vào không được, không dám để Lục Mộ Trầm đưa vào, giữ chặt anh, thúc giục nói: “Anh đừng đưa, trở về đi, thời gian không còn sớm.”

Lục Mộ Trầm bị Tống Nhiễm giữ chặt, ngừng lại.

Anh nhìn cô, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Tống Nhiễm, hôm nay em không vui sao?”

Tống Nhiễm ngây người, không nghĩ đến Lục Mộ Trầm sẽ hỏi việc này, vội vàng lắc đầu: “Không có a, em rất vui vẻ. Bác trai và bác gái đối với em rất tốt, em cảm động còn không kịp, sao lại không vui.”

Tống Nhiễm nói cực kì chắc chắn, bộ dáng sợ Lục Mộ Trầm không tin.

Lục Mộ Trầm nhìn cô, trầm mặc một lát, lấy ra bao lì xì mẹ Lục đưa: “Em cầm cái này đi, nó là tâm ý của mẹ anh.”

Tống Nhiễm nhìn anh đưa bao lì xì, không khỏi nhíu nhíu mày, lắc đầu: “Em không cần.”

Lục Mộ Trầm nâng mắt, hỏi: “Vì sao?”

“Em không cần.”

Ấn đường Lục Mộ Trầm hơi hơi chau lại.

Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm không quá vui vẻ, sợ anh tức giận, vội tiến lên một bước, giang hai tay, ôm lấy anh. Mặt chôn trong ngực anh, nhỏ giọng mà nói: “Lục Mộ Trầm, hôm nay em đặc biệt vui vẻ, thật sự, bố mẹ anh đều đối với em rất tốt, em thật sự rất vui vẻ, anh đừng loạn nghĩ vớ vẩn.”

Thậm chí ở mẹ Lục cô còn cảm nhận được cảm giác có tình thương của mẹ mà cô rất nhiều năm không có, sao lại không vui chứ. Cô chỉ là… Nhớ tới một số việc, có chút mất mát mà thôi.

Giong nói của Tống Nhiễm nhẹ nhàng, Lục Mộ Trầm nghe được tâm đều mềm nhũn.

Anh nâng tay, ôm lấy cô, đôi môi lành lạnh ấm áp (2) dán bên tai Tống Nhiễm.

(2) Thực ra trong bản raw là “môi ôn lương” mà tớ tìm lại thành “môi ấm lạnh” nên edit thành như vậy.

Thật lâu sau, mới hít sâu một cái: “Vui vẻ thì tốt. Tống Nhiễm, nếu em không vui, thì phải nói cho anh, biết không? Đừng buồn một mình.”

Tống Nhiễm vội gật đầu: “Biết. Em sẽ.”

Nói xong, cô ngẩng đầu, trên mặt lại lộ ra nụ cười, mắt cong cong mà nhìn Lục Mộ Trầm: “Lục ca ca, anh thật tốt.”

Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu, giơ tay sờ sờ mặt cô: “Buổi sáng ngày mai, muốn ăn cái gì? Anh mang cho em.”

Tống Nhiễm lắc đầu, nói: “Hai chúng ta đi căn tin ăn đi, bánh bao nhỏ cùng trứng da (?) của căn tin ăn khá ngon.”

Lục Mộ Trầm gật đầu theo cô: “Được.”

Lục Mộ Trầm mắt đầy ôn nhu, Tống Nhiễm nhìn ánh mắt anh, liền cảm thấy, anh thật sự thích cô.

Trong lòng cô cao hứng, không nhịn được ôm cổ Lục Mộ Trầm, nhón chân lên, muốn hôn anh một cái.

Lục Mộ Trầm thấy cô bỗng nhiên nhón lên, trong mắt nổi lên một tia ý cười, đầu hơi hướng về sau, cười nhẹ nói: “Trưa nói cái gì với anh hả?”

Động tác muốn hôn Lục Mộ Trầm của Tống Nhiễm dừng một chút, chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt.

Lục Mộ Trầm nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu: “Hửm? Anh nói cái gì?”

Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, lập tức nhớ lại, cô nhăn nhăn mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lục Mộ Trầm, anh có thể đừng hẹp hòi như vậy được không chứ.”

Lục Mộ Trầm nhướng mày: “Anh hẹp hòi?”

Tống Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, nói thầm nói: “Không hôn liền không hôn.”

Sau đó, chuẩn bị buông ra Lục Mộ Trầm.

Mũi chân vừa hạ xuống, tay Lục Mộ Trầm để bên eo cô bỗng nhiên giữ chặt.

Tống Nhiễm ngẩng đầu, ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô, trong mắt có vài phần ý cười, dụ hoặc nói: “Cầu anh một chút thử đi?”

Tống Nhiễm vừa nghe, lập tức nhếch miệng nở nụ cười, hai tay lần nữa để trên cổ Lục Mộ Trầm, không có cốt khí nói: “Được nha, cầu xin anh.”

( Chị đây là vì hôn vứt liêm sỉ:))))

Lục Mộ Trầm không nhị được xoa đầu cô, mặt đầy sủng nịnh: “Tống Nhiễm, em sợ (?) a.”

Tống Nhiễm cười hì hì: “Bây giờ anh mới biết được nha.”

Một tay Lục Mộ Trầm nâng mặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi một cái.

Rất ngây thơ hôn một cái, sạch sẽ.

Tống Nhiễm cảm thấy mỹ mãn, cười khanh khách từ trên người Lục Mộ Trầm xuống: “Anh về đi, ngày mai gặp.”

Lục Mộ Trầm “ừ” một tiếng, ôn nhu mà sờ sờ mặt cô: “Ngủ ngon.”

_______________________________

Ngày hôm sau, sáng sớm Tống Nhiễm đi đến trường.

Mới vừa vào lớp, Lưu Linh liền hưng phấn kéo cô hỏi: “Thế nào? Gặp bố mẹ Lục Mộ Trầm chưa?”

“Gặp rồi.” Tống Nhiễm kéo ghế ra ngồi xuống, mở cặp ra, bỏ cuốn luyện tập toán cuối tuần mang về nhà ra.

Mắt Lưu Linh sáng sáng, lại vội hỏi: “Bố mẹ cậu ấy là người như thế nào? Đối với cậu tốt không?”

Tống Nhiễm gật đầu: “Cực kì tốt. Đặc biệt là mẹ anh ấy, lớn lên rất xinh đẹp còn rất ôn nhu, đối với tớ đặc biệt tốt.”

“Thật sao?!” Lưu Linh vừa mừng vừa sợ, gắt gao mà giữ chặt tay Tống Nhiễm, nói: “Nhiễm Nhiễm, đây là phúc khí của cậu, sau này khẳng định không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu!”

Tống Nhiễm cười gượng: “Nghĩ quá xa rồi.”

Dừng một chút, lại không nhịn được cảm thán: “Bất quá, mẹ Lục đối với tớ quá tốt, lúc tớ về, bác ấy cho tớ cái bao lì xì.”

“Thật hả?!”

“Ừ, nhưng tớ không nhận.”

Lưu Linh kinh ngạc: “Vì sao không nhận? Cậu là bạn gái Lục Mộ Trầm đến nhà họ, trưởng bối cho quà gặp mặt, đây là tập tục.”

Tống Nhiễm lắc đầu: “Dù sao cũng không thể nhận.”

Lưu Linh hiểu Tống Nhiễm, thấy Tống Nhiễm kiên quyết như vậy, lập tức liền minh bạch.

Cô (LL) nhìn cô (TN) (3), biểu tình nghiêm túc hơn rất nhiều: “Nhiễm Nhiễm, có phải cậu cảm thấy rất…”

(3) Nguyên văn là “Cô nhìn thấy hắn” nhưng tớ không hiểu nên…

Rất tổn thương tự tôn.

“Lưu Linh.” Lưu Linh nửa câu sau còn chưa hỏi, Tống Nhiễm đột nhiên nắm chặt tay cô, rất nghiêm túc mà nhìn cô: “Tớ có chuyện này, muốn hỏi cậu một chút.”

Lưu Linh vội gật đầu: “Ừ, chuyện gì, cậu nói đi.”

Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, suy nghĩ một lát, cực kì thận trọng hỏi: “Chính là… Tình cảnh nhà tớ, tớ có nên nói cho Lục Mộ Trầm?”

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lục phúc hắc: Cầu anh một chút?

Nhiễm muội: Được nha, dù sao cũng có lúc anh cầu em, không sợ ~

(*^__^*)

Tiểu khả ái nhóm, nói chuyện này nhi a, ta ngày mai liền phải ra cửa du lịch, ngày càng khẳng định không thành vấn đề, song càng gì đó, các ngươi liền nhiều hơn cầu nguyện đi, ha ha ha ~~~

Bất quá, chiều nay 3 giờ rưỡi vẫn là có thêm càng ~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

I”m sorry! Vì máy tính bị mang đi nên giờ mới đăng nên được. Nhớ cho tớ sao để ủng hộ tớ nhé. Tặng các cậu phúc lợi.

 Tặng các cậu phúc lợi

 Tặng các cậu phúc lợi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN