Trêu Ghẹo Quá Mức - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Trêu Ghẹo Quá Mức


Chương 17


Hạ Vãn Tinh nhíu mày: “Anh là đang nghi ngờ năng lực của tôi?”
“Làm sao có thể?” Anh cười, “Nếu nghi ngờ thì hôm nay cũng sẽ không ngồi cùng cô ở đây.”
Cô cảm thấy anh đang ám chỉ điện ảnh Tinh Quang năm lần bảy lượt mời cô.
Hạ Vãn Tinh đúng lúc dừng đề tài này lại, “Hỏi xong rồi sao? Có phải nên đến lượt tôi hỏi hay không?”
Hàn Tư Thần gật đầu, dễ nói chuyện đến không ngờ “Cô hỏi đi.”
“Bao lớn rồi?”
Vấn đề này không kịp phòng ngừa nên không chuẩn bị kịp, anh cho rằng cô sẽ chất vấn Tinh Quang dùng một quyển tiểu thuyết khác dụ dỗ cô gặp mặt.
Hàn Tư Thần chớp mắt, trả lời: “28”
Hạ Vãn Tinh gật gật đầu, lại hỏi: “Có bạn gái chưa?”
Anh nhìn cô, thoáng nhìn cô mỉm cười đắc ý liền biết cô sẽ không nghiêm túc nói chuyện, anh nghiêng đầu cười khẽ, sau đó nhìn cô hỏi: “Nếu có rồi thì sao?”
“Không có thì không có.” Hạ Vãn tinh nhún nhún vai với vẻ mặt khó xử, “Chẳng lẽ anh còn trông cậy vào tôi giúp anh thoát độc thân hay sao?”
Hàn Tư Thần: “…”
Anh đối với cô có chút bất lực.
“Cô lại đổi vấn đề.” Hạ Vãn Tinh nghĩ nghĩ lại hỏi: “Không có bạn gái đã bao lâu rồi?”
Hỏi xong cô phát hiện biểu tình của người đàn ông có chút một lời khó nói hết.
Hạ Vãn Tinh cân nhắc một lát, nhẹ giọng hỏi thử: “Chưa từng?”
Trả lời cô vẫn là biểu tình trầm mặc của người đàn ông.
“Có thích thầm người nào không?” Hạ Vãn Tinh phát hiện chính mình càng hỏi thì tâm tình càng tốt, đuôi lông mày cô đều nhuốm nụ cười.
Hạ Vãn Tinh nhìn cô cười cong tròn đôi mắt như trăng non, liếm xuống răng cấm, thản nhiên hỏi: “Có cảm giác tốt tính không?”
hạ Vãn Tinh ngẩn ra, phảng phất như nghe thấy tâm tình của cô “Răng rắc” nứt ra rồi, cô thu lại nụ cười, nhìn anh một cái rồi hỏi: “Bạn học? Bạn bè? Hay là Đồng nghiệp?”
Hàn Tư Thần bật cười, “C hỏi nhiều như thế, tôi nên trả lời cái nào?”
Cô cắn cắn môi, có chút rối rắm. Giống như câu nào cô cũng muốn biết đáp án.
Hàn Tư Thần lần đầu tiên thấy biểu tình này của cô, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi bị hàm răng cô cắn đỏ, chẳng hiểu sao giọng nói phát ngứa, yết hầu gợi cảm lăn lộn, tầm mắt anh từ đôi môi cô dời đi, nói: “bạn học cao trung, cảm giác của người trẻ, cũng không phải khắc cốt ghi tâm nên cũng không cố chấp.”
Anh xem đôi mắt cô dần dần sáng lên, bổ sung: “Người ta đã sớm kết hôn, con cũng đã sớm có.”
“Thật không?” Hàn Vãn Tinh cười cười, không hỏi thêm.
Không cần hỏi nữa, vì cô chỉ muốn biết điều này.

Hàn Tư Thần nhìn cô nói: “CÔ hỏi nhiều rồi. Công bằng mà nói, tôi sẽ hỏi cô một câu, cô nhất định phải trả lời.”
Anh định nói cái gì Hạ Vãn Tinh đều biết rõ trong lòng, chỉ là không nghĩ tới anh chờ ở chỗ này, giống như con hồ hy đa mưu túc trí, rất xảo trá.
Cô vén tóc, không chút để ý: “Hỏi đi.”
“Tại sao lại từ chối “Về Nhà” xuất bản điện ảnh? Phí bản quyền cô không hài lòng hay vẫn là đối với công ty chúng tôi không hài lòng?”
Hạ vãn Tinh dùng lười anh nói đáp trả: “Anh hỏi nhiều như thế, tôi nên trả lời cái nào?”
Hàn Tư Thần sâu kín thở dài, “Câu thứ nhất.”
“Không nghĩ đến.” Hạ Vãn Tinh dứt khoát trả lời, “Bởi vì không nghĩ xuất bản.”
Hàn Tư Thần hít sâu, “Biết cô không nghĩ tới nên tôi mới hỏi nguyên nhân.”
Cô nhìn vào đôi mắt nah, ánh mắt có chút lơ đãng, “Nó rất quan trọng, ở trong lòng tôi nó vô giá, tiền tài đều không mua được.”
Đối với câu trả lời này, Hàn Tư Thần rõ ràng cũng ngẩng ra, anh trầm ngâm một lát rồi gật gật đầu, “được, tôi đã biết.”
Thức ăn cũng vừa lúc đưa tới, anh cũng không để tâm đến đề tài này nữa, “Ăn cơm đi, còn món ăn nhẹ chắc chắn cô sẽ thích.”
Hạ Vãn Tinh nhướng mày, “Anh làm sao biết tôi sẽ thích? Hiểu rõ về tôi sao?’
“Không phải con gái đều sẽ thích món ăn ngọt?” trong ấn tượng của Hàn Tư Thần, Hàn Nhân rất thích ăn đồ ngọt, anh cảm thấy cô cũng thích.
Hạ Vãn Tinh hai tay để trên bàn cơm, thân mình hơi hướng về phía trước, độ cong tròn trịa trước ngực càng thêm rõ ràng, giống như ám chỉ cái gì đó, “Có phải anh đối với phụ nữ có hiểu lầm gì không?”
Hàn Tư Thần ngẩn ra, “Hả?”
“Mong muốn của phụ nữ rất đơn giản, giống như một phần bánh ngọt.” Hạ Vãn Tinh có thâm ý khác nhìn anh, “Nhưng không phải ai cũng vậy.”
Cô nói tiếp: “Một phần bánh ngọt chưa chắc đã thỏa mãn được cô ấy, có rất nhiều người càng thích vật chất như đồ vật, xe, phòng ở, hoa tươi, châu báu, trang sức…”
Hạ Vãn Tinh mang theo ý khó đoán hỏi anh, “Mấy cái đó, anh có hiểu không?”
Hàn Tư Thần nhìn cô, không đá lại, “Cô cũng thích cái đó?”
Cô theo lý thường trả lời: “Thích chứ.”
Nhưng cô không cố chấp, các thứ đó cô không thiếu.
Hạ Vãn Tinh chuyển đề tài, giống như trước làm người ta không rời mắt được, “so sánh mấy thứ này, tôi đối với đàn ông càng có hứng thú .”
Hàn Tư Thần: “…”
Đề tài lại không dấu vết bị cô chuyển, anh hít sâu, rũ mắt xuống, cầm lấy dao nĩa, “Ăn cơm đi.”
Hạ Vãn Tinh nhìn anh cố tình xem nhẹ đề tài, mày nhẹ giơ lên.

Giống như mỗi lần cùng anh ở chung, trong lòng  không bài xích  ngược lại còn thấy nhẹ nhàng.
Giống cô còn có người đàn ông trầm mặc đối diện, trừ bỏ chuyện khác, anh cảm thấy anh đối với cô có chút vô tư, nhiều hơn là dung túng, dung túng cô năm lần bảy lượt khiêu khích tới gần anh.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác, đón không chừng đã sớm bị anh ném ra ngoài.
Anh nghĩ, cô ấy và anh có chút khác nhau.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong Hàn Tư Thần cũng không nói về vấn đề bản quyền. Khi hai người cùng nhau trở về chuẩn bị tách ra ở thang máy, anh nhìn cô đột nhiên nói:
 
    “Ý tưởng của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ muốn mượn bộ phim để mọi người đi sâu hơn, hiểu hơn về những đứa trẻ mồ côi và khát vọng gia đình của chúng, tôi nghĩ rằng ý định ban đầu của cô cũng là như thế.”
 
    Anh nói tiếp:” Chuyện này không thể đánh giá được bằng tiền, nhưng cô không thể phủ nhận rằng bộ phim và quảng bá truyền hình là cách tốt nhất. ”
 
    Một câu nói, trực tiếp đâm trúng nội tâm của Hạ Vãn Tinh.
 
    Cô nhìn anh, trong lòng đột nhiên có chút cảm động.
 
   Hạ Vãn Tinh: “Làm sao tôi biết công ty của anh có quảng bá tốt hay không?”
 
    “Cô có thể tin tưởng Tinh Quang có năng lực này.” Anh nói với thái độ giải quyết công việc: “Sau khi quyết định, cô có thể đến công ty tìm tôi. . “
 
    Hạ Vãn Tinh:” … “
 
    Cô nhìn bóng lưng anh, có chút bĩu môi. Có WeChat của anh ta, tại sao phải đến công ty?
 
    Hạ Vãn Tinh tâm trạng nặng nề trở về nhà. Buổi chiều, cô lấy cuốn “Về nhà” đã xuất bản đọc nó trong phòng làm việc nửa ngày.

 
    Buổi tối quán 4S gọi điện, cô chợt nhớ ra chìa khóa vẫn còn trên tay, cô xoa xoa thái dương đau nhức, có chút chán nản ngả người ra ghế.
 
    Cả đêm cô ngủ không ngon, sáng hôm sau vội vàng chạy đến quán 4S, chuẩn bị ngủ bù thì bất ngờ nhận được tin nhắn của đạo diễn Quách trên WeChat, thông báo đoàn phim sẽ tổ chức lễ khai trương vào ngày 8 tháng 9, vé máy bay đã được đặt sẵn cho cô.
 
    Cô nhìn lướt qua thông tin chuyến bay mới phát hiện ra đó là ngày 25 tháng 8. Hạ Vãn Tinh hết cả buồn ngủ, ngẩn người ngồi ở trên giường.
 
    Thời gian có chút gấp rút, cô luôn cảm thấy còn rất nhiều việc phải chuẩn bị.
 
    Hàn Nhân cũng nhận được tin nhắn lễ khai trương, cô lo lắng nhanh chóng về nhà, vừa dùng điện thoại di động gọi điện, “Anh ơi, lễ khai trương sắp được tổ chức vào ngày mùng 8, anh biết không?”
 
    Đầu bên kia thanh âm nhàn nhạt: “Giang Lộ còn chưa nói cho anh.”
 
    “Vậy thì khi nào anh đi?” Hàn Nhân nói tiếp: “Em mặc kệ, em muốn đi cùng với anh.”
 
    Hàn Tư Thần: “Tùy em, dù sao, anh mang theo nữ thứ hai được tài trợ tiến tổ quay sớm cũng vô dụng.”
 
    Hàn Nhân có loại cảm giác bị khinh thường, cô nghẹn ngào chớp chớp mắt, lẩm bẩm:” Không được, em muốn dành thời gian đến nhà chị Hạ cọ bữa cơm, nếu không sẽ rất lâu không được ăn, chị ấy nấu ăn thật sự rất ngon. “
 
    Trong điện thoại yên lặng một lúc, Hàn Tư Thần hỏi: “Hai người rất thân quen?”
 
    ” Cũng coi như thân, bọn em có thể nói chuyện trên WeChat, có lẽ thân hơn anh. “
 
    Hàn Tư Thần nghĩ nghĩ câu này, nội tâm có chút đồng ý.
 
    Họ khá quen thuộc, tất cả bắt đầu từ chuyện ăn nhờ ở đậu.
 
    Hàn Nhân nói nhanh chóng, sau khi cúp máy, cô liền tranh thủ thời gian nói chuyện trên WeChat với Hạ Vãn Tinh.
 

    Hàn nhi: [Chị Hạ, buổi tối có tiện không? em đi tìm chị chơi nha. ]
 
    Hạ Vãn Tinh đang sửa sang lại đồ vật ở thư phòng, nàng nhìn lại: [E rằng không được, buổi tối chị muốn tới nhà một người bạn.]
 
   Đã rất lâu cô chưa đến thăm cha mẹ của Lam Lan. Lần này đi công tác cả một tháng, liền muốn đêm nay tới đó thăm họ.
    Hàn Nhi: [a…? Được rồi. Thất lạc.jpg]
 
    Hạ Vãn Tinh mỉm cười: [Chủ nhật chờ em tới chơi, mấy ngày nay chị hơi bận, chủ nhật ăn cơm đến nhà chị ăn cơm, chị xuống bếp.】
 
    Câu trả lời này nói trúng ý Hàn Nhân, hai mắt cô đều sáng lên: 【tốt lắm, tốt lắm. ]
 
    Hạ Vãn Tinh: [Em thích ăn gì? Đến lúc đó chị sẽ chuẩn bị chút nguyên liệu. 】
 
    Hàn Nhi: 【Em không kén ăn, chị muốn nấu gì cũng được, đều rất ngon. 】
 
    Hạ Vãn Tinh: 【OK!】
 
    Hàn Nhân đảo mắt suy nghĩ một hồi, lại hỏi thêm một câu, 【chị Hạ muốn tới nhà bạn? Có phải bạn trai không? Chị đi gặp gia trưởng ư?】
 
    Hạ Vãn Tinh dường như có thể tưởng tượng ra vẻ tò mò cùng bát quái của tiểu cô nương, cô nhếch miệng trả lời: [Tiểu cô nương lòng hiếu kỳ thật nặng, chị năm nay hai mươi lăm tuổi, đến nhà bạn trai cũng không có gì lạ. ]
 
    Hàn Nhân nở một nụ cười.
 
    Nghĩ đến đây, liền nhấn vào khung chat của Hàn Tư Thần trên WeChat, cố ý hỏi: [Chị Hạ có bạn trai chưa? ]
 
    Sau vài phút, một dấu chấm hỏi hiện lên trong màn hình.
 
    Hàn nhi: [Chị Hạ vừa nói với em tới nhà một người bạn, em hỏi, hình như là bạn trai, buổi tối không về. 】
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN