Trêu Ghẹo Quá Mức
Chương 79: Chương 79:
Hàn Tư Thần đưa cô đi ăn cơm, gọi vài món huyết động vật, Hạ Vãn Tinh nhíu mày nhìn bàn cơm. Gan heo xào, canh gan heo táo đỏ, toàn là những món liên quan tới gan heo, cô bỗng nhiên không muốn ăn nữa.
“Ăn đi, tất cả đều bổ máu lắm đấy.” Hàn Tư Thần đưa cho cô một đôi đũa.
Cô nhìn chằm chằm vào đĩa gan heo, “Anh không biết long nhãn và táo đỏ cũng bổ máu lắm sao?”
Hàn Tư Thần giương mắt nhìn cô, “Em không thích sao?”
“Cũng không hẳn”, Cô nói: “Em muốn ăn điểm tố.”
Anh nhíu mày, “Muốn ăn cái gì tố cơ? Em vừa mới lấy máu xong, nên ăn nhiều đồ bổ một chút.”
Hạ Vãn Tinh bĩu môi, không phản bác.
Hàn Tư Thần nhìn thấy cô ngoan ngoãn gắp một miếng vào trong miệng, lúc này mới cong khóe môi.
Cô nói: “Lát nữa em muốn đi gặp Lượng Lượng.”
“Được, anh đưa em đi.” Anh trầm mặc một lúc, nói: “Cuối năm nay Lượng Lượng sẽ bình phục, nếu không có gì khác thường xảy ra, đôi vợ chồng kia có thể làm thủ tục nhận nuôi rồi.”
Hạ Vãn Tinh dùng bữa xong, ngạc nhiên ngẩng đầu, “Anh nói thật sao?”
Hắn nhướng mày, “Anh đã bao giờ gạt em chưa?”
“Thật tốt quá.” Trong mắt cô mang theo bao nhiêu tia hy vọng, nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Em bây giờ cảm thấy anh không gì là không thể làm được, giống như siêu nhân vậy đó.”
“Cho nên, nếu như em muốn ỷ lại tất cả vào anh, tin tưởng mà giao lại hết tất cả mọi việc cho anh thì anh đều có thể giúp em giải quyết hết mọi chuyện.” Anh nhìn cô, nói: “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra sau này, em phải nhớ rằng, còn có anh.”
Hạ Vãn Tinh cảm thấy lời anh nói quả thực là vô cùng đúng đắn, hơn nữa, cả người vẫn còn có chút căng thẳng từ sau khi ra khỏi bệnh viện, cô hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Hôm nay quá khác thường.
Hàn Tư Thần nhẹ nhíu mi dưới, nói: “Không có, có lẽ sau khi bị rút máu em sinh ra ảo giác đấy.”
Anh để vô vàn đĩa trước mặt cô, dặn dò, “Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn đi thăm Lượng Lượng.”
Cô nhíu mày, sau đó lại gắp trả lại anh một ít, “Anh đang cho lợn ăn à? Em không ăn được nhiều như vậy đâu.”
Ánh mắt Hàn Tư Thần đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, nhẹ cong khóe miệng, nói: “Quá gầy, cần phải mập thêm một chút nữa.”
Hạ Vãn Tinh nuốt xong cơm lại nhướng mày nhìn anh. Người cô hơi khom xuống gần anh một chút, cười hỏi: “Em có gầy đâu? Nên cong cong, nên lồi lõm một chút anh sờ mới sướng không phải sao?”
Hàn Tư Thần: ….
Anh nheo mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, yên ắng nhìn cô.
Ánh mắt của Hạ Vãn Tinh cũng không hề né tránh, ngược lại còn thẳng eo ra hơn nữa. Cô cười câu dẫn, chưa đạt được mục đích nhất định không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Em hỏi anh đấy, có phải như thế mới sướng không?”
Anh cười, nhìn đôi môi mỏng cố tình cong cong hé mở của cô, thấp giọng nói: “Có chút đúng.”
Gợn sóng bất kinh* nói tiếp: “Một tay không cầm hết được.”
Hạ Vãn Tinh: ….
Cô bí ẩn liếc anh một cái, sắc mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi: “Vậy là anh thích hay là không thích?”
Hàn Tư Thần tự nhiên cười, anh tinh nghịch nhìn cô, hỏi: “Em hỏi như vậy là muốn anh thích hay là muốn anh không thích?”
Hạ Vãn Tinh trừng mắt với hắn, tính toán thầm, trước mặt anh cô rất khó có thể chiếm được thế thượng phong.
Trêu chọc không thành còn thành ra bị trêu chọc.
Cô buồn cười, chọc chọc vào đĩa đồ ăn của mình, chợt nghe thấy tiếng nói mang theo tiếng cười khẽ của anh, nói: “Thích, lớn nhỏ gì đều thích, cơ thể em không phải rất đầy đủ sao?”
Hạ Vãn Tinh: …
Trong đầu cô đột nhiên hiện ra những hình ảnh làm người khác phải đỏ mặt, tim đập chân run. Hai bên tai của cô nóng lên, dường như không thể nghe thấy tiếng gì nữa, tự gắp thêm thức ăn cho mình.
Hàn Tư Thần cười cười, không trêu chọc cô nữa, “Ăn từ từ thôi, không ai cướp mất của em đâu.”
Lúc đã cơm nước xong xuôi, Hạ Vãn Tinh tự dưng nghĩ tới Hàn Nhân. Cô nói: “Lần trước cùng cô ấy nói chuyện phiếm, hình như cô ấy nói rằng có vấn đề với nhà tài trợ trang phục trong giai đoạn sau của bộ phim, Đạo diễn Quách có nói với anh không?”
Anh nhíu mày, “Không có, chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Vào hai ngày trong thời gian anh dẫn em đi dạo phố vài ngày ấy.”
Hàn Tư Thần nghĩ ngợi, “Để anh thử gọi điện hỏi Đạo diễn Quách.”
Sau đó, Hạ Vãn Tinh vừa ăn vừa yên lặng lắng nghe anh nói chuyện điện thoại. Vài phút sau, anh buông điện thoại, nhẹ cau mày, “Yêu cầu đổi nhà tài trợ trang phục, nhãn hiệu có thể không cần quảng cáo.”
Hạ Vãn Tinh nói: “Trong thời gian ngắn như vậy biết tìm ở nơi nào cho thích hợp bây giờ? Hơn nữa, nhãn hiệu nhỏ không muốn hợp tác, nhãn hiệu lớn lại không cần quảng cáo nữa.”
Người đàn ông đối diện chớp mắt một cái, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, nhẹ cong khóe miệng, ra hiệu với cô, “Em ăn cơm đi, không có gì đặc biệt đâu.”
Anh vừa nói như vậy, Hạ Vãn Tinh đã cảm thấy an tâm.
—-
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Hạ Vãn Tinh đi mua ít đồ chơi và sách tranh, cô còn mua cho Lượng Lượng cả một ngôi nhà xếp bằng gỗ, cùng anh cân nhắc xem nên nói với nó về ba mẹ mới thế nào.
Hàn Tư Thần thấy khuôn mặt đầy ưu sầu của cô, hỏi: “Em lại nghĩ cái gì nữa vậy?”
“Anh nói xem, tìm cho Lượng Lượng một gia đình mới, nó có vui vẻ không?” Nếu bị từ chối thì sao.
ANh liếc cô một cái, vô cảm nói: “Ước vọng có ba mẹ là hy vọng của bất cứ đứa trẻ nào, tuy rằng Lượng Lượng có chút khác biệt, nhưng trong lòng nó cũng có điều đó.”
“Em đừng có lo lắng vô cớ nữa.” Hàn Tư Thần nói: “Gần đây tình trạng của nó đã tốt lên rất nhiều, sau này gặp lại nhất định nó sẽ khiến em ngạc nhiên cho coi.”
Hạ Vãn Tinh tin tưởng đi theo anh đến Trung tâm phục hồi chức năng, đúng theo như những gì anh nói, Lượng Lượng đúng là trông bụ bẫm hơn rất nhiều, nhìn thấy anh còn chủ động chào hỏi, còn mỉm cười, cả cơ thể đều có trạng thái rất tốt, cô rốt cuộc cũng nhìn thấy được sự ngây thơ chất phác của một đứa trẻ trong người nó.
Lượng Lượng nói: “Chú thường tặng cho con mô hình, con rất thích.”
Nó còn nói: “Chú nói con chỉ cần phối hợp trị liệu với chị bác sĩ thật tốt, con sẽ được đi học lại sớm thôi.”
Hạ Vãn Tinh chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi Lượng Lượng đang được Hà Tư Thần cõng trên lưng, “Chị bác sĩ có phải lớn lên sẽ càng xinh đẹp hơn không?”
Lượng Lượng gật gật đầu, lại nói: “Chị bác sĩ rất xinh đẹp.”
Cô mỉm cười, “Chị bác sĩ cũng có tóc ngắn phải không?”
“Đúng ạ, nhưng tóc của chị bác sĩ không đẹp.”
Hạ Vãn Tinh: …
Cô cảm thấy Lượng Lượng thực sự đã khá hơn rất nhiều, từng lời nói, cử chỉ đều không còn giống một đứa trẻ bị bệnh tâm lí nữa.
Hạ Vãn Tinh ở lại Trung tâm phục hồi chức năng hai giờ liền, trên đường về, cô nghiêng đầu, cười hỏi hắn: “Lượng Lượng đã tới Bệnh viện tổng hợp của Bộ Tư lệnh quân đội bao nhiêu lần rồi?”
Hàn Tư Thần nghe thấy vậy, cô thầm hỏi anh đã lén gặp Lục Chi bao nhiêu lần rồi.
Anh nói trống không: “Quên rồi, khoảng hai ba lần gì đó.”
“Vậy là hai lần hay là ba lần?”
ANh cười khẽ, nói mơ hồ, “Hai lần.”
Hà Vạn Tinh không cười, trừng mắt nhìn hắn, nghiêm túc: “Ba lần?”
Hàn Tư Thần thừa nhận: “……Ừ thì, ba lần.”
Cô chế giễu, “A, bây giờ anh bắt đầu nói dối em rồi.”
Xem ra tất cả đàn ông đều cùng một dạng, lúc trước là một dạng nhưng lúc sau lại là một dạng khác.
Hàn Tư Thần liếc mắt nhìn cô một cái, “Em đây là đang ghen sao?”
Cô lắc đầu, “Em không giống anh, em chỉ là tò mò thôi…”
“Tò mò cái gì?”
“Tò mò không biết cô ta trông như thế nào.” Cô cười, “Cô ta xinh đẹp lắm sao?”
Hàn Tư Thần trầm mặc.
Hạ Vãn Tinh càng tò mò, “Anh nói thật đi, em sẽ không đánh anh đâu mà lo.”
Anh nhấp nhấp khóe miệng, tràn đầy dục vọng, nhàn nhạt nói: “Anh không có chú ý.”
Hạ Vãn Tinh: ???
Lời này, thật là giả mà giả cũng là giả.
Cô hừ lạnh, “Là xinh đẹp đến nỗi không dám nhìn sao?”
“Có phải đây là dạng mỹ nhân khiến anh vừa gặp đã đỏ mặt, tim đập chân run rồi không?”
Vừa dứt lời, cô cảm thấy sắc mặt của người đàn ông bên cạnh bỗng trầm hẳn xuống, anh lành lạnh liếc mắt qua phía cô một cái, trầm giọng, “Hà Vãn Tinh, hôm nay em nói nhiều quá!”
Hà Vãn Tinh: ….
A, thẹn quá hóa giận.
Anh cười lạnh, “Em đầu óc có phải có hố luôn rồi không?”
Cô mỉm cười vô tội, “Em chỉ muốn hỏi một chút thôi mà.”
“Mặt đỏ tim run chỉ là tưởng tượng của mấy người con gái các em thôi.” Anh nói bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm, giải thích: “Một người đàn ông chỉ nhìn vào một người phụ nữ khi và chỉ khi anh ta muốn cô ta mà thôi.”
Hạ Vãn Tinh mở to cặp mắt đào hoa nhìn anh, mặc dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Vậy anh đối với em là cái gì?”
Hàn Tư Thần cười một tiếng, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, thấp giọng nói: “Là muốn em, muốn kết hôn với em.”
Cô sửng sốt, “Có phải anh nhìn quá xa rồi không?”
“Không xa.” Anh cười trêu chọc cô, “Dù sao em cũng đã nghĩ tới việc sinh con cho anh, nếu còn không cưới về nhà thì đó là đối xử không tốt với con của anh.”
Hạ Vãn Tinh im lặng, “Mẫu bằng tử quý*?”
Hàn Tư Thần: …
“Em yên lặng đi.” Anh sớm muộn gì cũng bị cô ức hiếp mà tức chết.
Hạ Vãn Tinh cười, vừa định duỗi tay cào cào vào người đàn ông bên cạnh, trong túi điện thoại di dộng bỗng nhiên kêu lên. Cô thấy là điện thoại của Lam Lan liền bắt máy, đầu bên kia liền hỏi ngay: “Cậu đến bệnh viện rồi à?”
“Sao cậu biết vậy?” Hạ Vãn Tinh hỏi.
“Vừa nãy tớ có hỏi Hành Xuyên về nhóm máu của cậu, tớ mới được biết nhóm máu của cậu và Lạc lão gia tử giống nhau, cậu còn đi hiến máu nữa sao?”
Hạ Vãn Tinh nhíu mày, tránh nặng tìm nhẹ hỏi: “Anh ta đi hỏi cậu cái này để làm gì?”
Lam Lan: “Tớ cũng không biết.”
Hai người hàn huyên hai ba câu, cuối cùng, Lam Lan lo lắng cho sức khỏe của Hạ Vãn Tinh mà nằng nặc đòi đi tới nhà cô một chuyến.
Hạ Vãn Tinh thẳng thắn: “Cậu tự đi tới nhà anh ấy tìm tớ.”
Lam Lan chọc ghẹo: “Bây giờ đã táo bạo tới mức về chung một nhà rồi sao?”
Cô cười, “Đây là hâm mộ, ghen tỵ hay là hận thù đây? Đã thế thì cậu cũng nên tự tìm cho mình một người đi nha.”
Hạ Vãn Tinh dừng lại, quay đầu hỏi Hàn Tư Thần, “Khi nào thì Thiên Ưng tới?”
Cuối tuần team building sẽ đưa Thiên Ưng về nhà cũ.
Hàn Tư Thần không chút suy nghĩ, “Không dẫn về, quấy rầy thế giới riêng của hai người chúng ta.”
Cô cười khẽ, cúp điện thoại với Lam Lan sau đó nuốt nước bọt, nói, “Lát nữa Lam Lan sẽ qua nhà chúng ta chơi.”
Quả nhiên, cô thấy anh nhẹ nhíu lông mày.
“Anh làm sao vậy? Không muốn đón tiếp bn của em sao?” Cô nói, “Em sẽ tiếp cô ấy ở tầng trên mà.”
“Không phải là không chào đón.” Hàn Tư Thần liếc cô một cái, “Anh lo là em không nghỉ ngơi được thôi.”
“Anh chắc chứ?” Cô cười, “Anh chắc chắn rằng Lam Lan không tới em sẽ nghỉ ngơi được chứ?”
Hàn Tư Thần: “….”
Chỉ sợ là không thể không làm gì, dù sao sờ cô một chút cũng sẽ đỡ thèm hơn mà.
Cuối cùng, Lam Lan vẫn ở trong nhà Hàn Tư Thần, tự tay Hạ Vãn Tinh mở cửa.
Lam Lan trêu cười cô, “Đúng là, cô chủ có tính tự giác rất cao a.”
Cô: “Thế nam chủ nhà đâu rồi?”
Hàn Tư Thần vừa đúng lúc từ thư phòng đi ra, nghe được lời trêu chọc của bạn tốt củc cô, khẽ cười một tiếng, hỏi: “Tìm nam chủ nhà làm gì?”
Anh cư nhiên đi qua ôm eo Hạ Vãn Tinh, “Chỗ này đã có nữ chủ nhà rồi mà.”
Hạ Vãn Tinh chọt chọt vào khuỷu tay hắn, “Anh không phải là đang có việc quan trọng sao?”
“Giải quyết rồi.” Hắn nói, “Đạo diễn Quách muốn tìm nhà tài trợ trang phục, Tập đoàn Cổ phần Ưu Phẩm đã hứa sẽ tài trợ miễn phí rồi.”
Hạ Vãn Tinh sửng sốt, “Tập đoàn Ưu Phẩm sao?”
Lam Lan cũng có chút kinh ngạc, hỏi bạn của mình, “Mấy cửa hàng cậu hay đi dạo phố còn không phải là của Tập đoàn Ưu Phẩm sao?”
“Đúng vậy.” Hàn Tư Thần nhìn về phía Hạ Vãn Tinh, “Cô ấy còn là hội viên kim cương, lần sau đi mua chỉ cần báo số điện thoại hoặc tên là được.”
Hạ Vãn Tinh ngây người, “Làm sao anh làm được vậy?”
Lúc trước không hề nói tới chuyện hội viên, một tập đoàn lớn như Tập đoàn Cổ phần Ưu Phẩm hoàn toàn không cần phải dựa vào những chương trình điện ảnh để quảng bá thương hiệu của mình, đã thế còn miễn phí tài trợ nữa…
Hạ Vãn Tinh càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này giống như một vị thần, cô muốn ôm anh hôn hai cái, nghĩ đến bạb tốt còn đứng bên cạnh, cô đành nuốt xuống, chớp chớp mắt nhìn anh,
Hàn Tư Thần bị nhìn mà yết hầu cứ như sắp cháy tới nơi, bất động thanh sắc*, dùng ánh mắt cảnh cáo cô.
Anh gợn sóng bất kinh nói: “Thật là trùng hợp, Chủ tịch Tập đoàn Ưu Phẩm cũng là một người bạn tốt của anh, là bạn học cùng cao học, Hà Gấm*.”
Lam Lan kích động, “Bạn của của Hàn tổng quả nhiên đều là tổng tài.”
Cô sốt sắng hỏi: “Xin hỏi, Hà tiên sinh này đã có bạn gái chưa?”
Hạ Vãn Tinh chọc ghẹo cô, “Cậu chỉ có miệng nói vậy thôi, lòng cậu chắc gì đã buông nổi Lạc Hành Xuyên?”
“Bỏ qua đi.” Đi nhắc lại Lạc Hàn Xuyên vào đúng lúc Lam Lan đã sắp buông bỏ được hoàn toàn, cô nói: “Dù sao anh ta cũng không thích tớ, tớ không thể cứ thế leo cây được, những người đàn ông tốt trên đời còn nhiều lắm.”
Hạ Vãn Tinh cảm thấy Lam Lan nói rất đúng, việc khó như vậy mà cô ấy cũng có thể nhận ra, vì thế, cô cũng hỏi Hàn Tư Thần, “Vị hảo bằng hữu kia của anh lai lịch như thế nào? Có thể giới thiệu một chút được không?”
Giá trị khả năng của Lam Lan có thể kém, nhưng tốt xấu gì cũng là chủ của cả một chuỗi cửa hàng hoa, hơn nữa, năng lực trồng hoa của cô thực sự đứng nhất, bất cứ loại hoa nào qua tay cô đều sẽ được cải tử hoàn sinh.
Huệ chất lan tâm*.
Hàn Tư Thần không chút để ý đến độ giống nhau của hai cô nàng, dội một gáo nước lạnh, “Không khéo anh ta đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi?” Hạ Vãn Tinh kinh ngạc, “Bây giờ những nam nhân tốt đều kết hôn sớm như vậy sao?”
Anh cười, “Làm sao em biết được anh ta là một người đàn ông tốt?”
“Không phải sao?”
Anh chớp mắt một cái, tự mình đánh giá bạn tốt của của mình, “Đúng là một người đàn ông tốt.”
Nhưng mà, có phải là một người chồng tốt hay không thì không ai có thể biết được.
Nghe nói Hà Gấm kết hôn với một cô gái mình hoàn toàn không có tình cảm gì, mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì đi nữa, anh cảm thấy mình vẫn có chút xúc động.
Hàn Tư Thần không làm phiền các tiểu thư khuê các nói chuyện nữa, trước khi về thư phòng, hắn nói với Hạ Vãn Tinh: “Buổi tối mời bạn của em ở lại dùng bữa nhé.”
Hạ Vãn Tinh trêu anh, “Anh đây là muốn lấy hảo cảm của em sao?”
Anh cười khẽ, nhân lúc Lam Lan không chú ý mà cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, nói: “Anh còn cần phải lấy lòng sao? Em dù sao cũng đã ở nhà của anh rồi.”
Hạ Vãn Tinh vội vàng né tránh, đẩy anh quay lại thư phòng.
Lam Lan để ý đến từng hành động nhỏ nhất của bọn họ, cô trêu chọc, “Cậu đây là tự dâng mỡ lên miệng mèo, còn muốn người ta không động thủ sao?”
Hạ Vãn Tinh bị Lam Lan dùng những từ gan to lớn mật dọa đến sợ luôn rồi, “Đúng vậy đấy, cậu đấy, mới mấy ngày không gặp mà cậu đã học được những từ sến rện buồn nôn đó rồi?”
“Gần mực thì đen gần đèn thì rạng a.” Lam Lan cười, “Đều là học cậu cả đấy.”
Hai người mới mấy ngày không gặp đã nói mãi vẫn không hết chuyện, Hạ Vãn Tinh bỗng nhớ tới đêm đó cô ở cùng Thiệu Tống, đang định hỏi, bỗng thấy Hàn Tư Thần từ thư phòng đi ra, anh nói: “Chốc nữa Thiệu Tống sẽ tới đây đó.”
Lam Lan phản ứng còn nhanh hơn cả Hạ Vãn Tinh, vẻ mặt hớn hở, “Ai cơ?”
“Thiệu Tống.” Anh lặp lại.
Hạ Vãn Tinh không ngờ tới chuyện này, mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới liền, cô cười, “Anh ta tới làm gì vậy?”
Hàn Tư Thần chớp mắt một cái, “Đòi nợ.”
Một ngàn vạn kia, anh ta có vay Thiệu Tống một trăm vạn.
Chỉ một lời nói của anh mà Hạ Vãn Tinh mất hết thần sắc, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó, cô cười, “Hóa ra Hàn tổng cũng phải nợ họ nhiều tiền như vậy sao?”
“Em cho rằng tiền của công ty cứ muốn xuất ra là có thể xuất ra sao?” Hắn nói, “Tất cả tiền từ trước tới nay đều là tài sản riêng của anh đấy.”
Bây giờ, toàn là dành cho cô.
Hạ Vãn Tinh nén cười, nhìn anh, thầm nghĩ: Hối hận rồi? Muốn lấy lại rồi có phải không?
Hàn Tư Thần lành lạnh liếc mắt với nàng một cái, không để ý tới cô nữa.
Lam Lan không muốn nghe bọn họ khoe của nữa, cô hỏi Hàn Tư Thần: “Hàn tổng, bạn tốt của anh có phải là 250 (đồ ngốc) không?”
Hàn Tư Thần nhướng mày, hỏi: “Anh ta sao lại là 250 (đồ ngốc) được?”
“Anh ta không hiểu được tiếng người sao? Không biết cách để ý đến sắc mặt người khác sao?” Lam Lan cảm thấy tức giận với ý nghĩ bị ép đi xem phim với anh ta ngày hôm đó.
Hàn Tư Thần suy nghĩ, “Khả năng EQ của anh ta có chút thấp.”
Lam Lan và Hạ Vãn Tinh oán giận hai câu, vừa mới than thở xong, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Sau đó, Hạ Vãn Tinh thấy anhi bước vào, lập tức thay đổi thái độ, ngay cả ánh mắt cũng lộ rõ ra vẻ thờ ơ hờ hững.
Thiệu Tống vừa bước vào cửa đã nhìn thấy biểu cảm khinh thường của cô, cũng đáp trả bằng ánh mắt khinh thường, anh thậm chí còn không có ý định quay đi chỗ khác.
“Ồ, trùng hợp thật, sao cô lại ở đây vậy?” Thiệu Tống kinh ngạc.
Lam Lan không chút để tâm, quay ngang người ra xem TV, coi anh như không khí vậy.
Thiệu Tống nhướng mày, đi qua chọt chọt bả vai cô, cười hỏi: “Này, sao cô lại không nói gì luôn vậy?”
Lam Lan vẫn không hé răng, dịch sang một bên, thái độ vô cùng rõ ràng: Phiền anh tránh xa tôi ra một chút.
Hạ Vãn Tinh thấy vậy, cô đưa mắt ra hiệu với Hàn Tư Thần, sau đó, Hàn Tư Thần xoay người đi vào thư phòng.
Cô cũng đứng lên, định sẽ đi theo vào.
“Cậu đi đâu vậy?” Lam Lan bắt lấy cô.
Cô chỉ về phía thư phòng, “Tớ có chút chuyện muốn nói với anh ấy.”
Sau đó, cô gỡ tay Lam Lan ra, nhìn Thiệu Tống một cái rồi vụt vào trong thư phòng.
Hàn Tư Thần dựa vào trước bàn làm việc, một tay chống ở mép bàn, nhàn tản nhìn cô lén lút đi vào.
Hắn cười: “Em hố bạn tốt của mình như vậy có thích hợp không?”
“Ai hố cơ?” Cô thần thần bí bí, hỏi: “Anh có phải cũng cảm thấy được rằng Thiệu Tống có ý với Lam Lan không?”
Hàn Tư Thần ôm cô vào trong lồng ngực mình, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, thấp giọng: “Ý đó là ý gì?”
Hạ Vãn Tinh bị anh mút mát đến run rẩy, lời nói cũng bị nuốt trôi mất, “Chính là…ý tứ đó.”
Anh rất vừa lòng về biểu hiện của cô, cười khẽ, “Đã run rẩy đến như vậy mà vẫn còn tâm trí để nói về chuyện tình cảm của người khác sao?”
Anh xoa gáy cô, cười như không cười, “Có phải anh không nỗ lực nên em mới có tâm trí để phân tâm không?”
Hạ Vãn Tinh cảm thấy tay mình có chút không thành thật, cô véo eo anah một cái, nói: “Ngoài kia còn có người.”
Hàn Tư Thần di chuyển tay lại về vết bớt của cô, cười khẽ, “Vậy mà em vẫn còn sờ soạng sao?”
Cô ngửa đầu, “Em sờ soạng gì chứ?”
“Em sờ soạng như vậy, đừng mong hôm nay có thể rời khỏi căn phòng này.” Hàn Tư Thần thanh âm trầm thấp, hơi thở ấm áp phả vào đôi tai run rẩy của cô. Trước khi kịp né tránh móng vuốt của anh, anah bỗng dùng sức nắm chặt, cô không nhịn được mà thốt lên một tiếng.
Hàn Tư Thần dừng lại một chút, đuôi mắt màu đỏ tươi đè nặng, hỏi: “Em kêu cái gì?”
Hạ Vãn Tinh bị ủy khuất, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng oán giận, “Vậy anh nhéo em làm gì?”
“Anh chỉ nắm một cái, không hề nhéo.” Anh cười, thấp giọng nói ở bên tai cô, “Là em nhạy cảm quá thôi.”
Hạ Vãn Tinh bị anh nói ra cảm giác rục rịch đang dâng trào trong người, cô ôm lấy eo anh, nói: “Đêm nay em muốn ngủ ở đây.”
Anh nhìn vuông góc về phía cô, nhẹ cong khóe miệng, “Được, anh ôm em đi ngủ.”
Đầu cô cọ cọ vào ngực anh, niềm vui sướng trong lòng còn chưa kịp tản ra, chợt nghe thấy anh nói: “Chỉ đơn thuần là ôm một cái rồi đi ngủ thôi, không làm gì hết.”
Hạ Vãn Tinh: ???
Cô bỗng dưng ngẩng đầu, chớp chớp mắt, cảm thấy lời nói này của anh vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Giống như, đây là lời cô từng nói với anh…
Vậy nên, anh là cố ý sao?
Ăn miếng trả miếng ?!
Tâm nhãn dường như vừa bị một chiếc kim đâm?
————————-*————————–
Tác giả có lời muốn nói: Lam Lan và Thiệu Tống cũng là một cặp đôi có ý với nhau, không có gì bất ngờ ở đây cả, để xem ở phiên ngoại đi.
Về thân thế của Vãn Vãn cũng để sau sáng tỏ đi, tiểu khả ái ở khu bình luận đã đoán đúng gần tám chín phần mười rồi.
Chỉ có mỗi Hàn tổng, não bị động đến mức thái quá, sau anh sẽ đảm nhận vai chướng ngại vật ngăn cản Vãn Vãn nhận ra nguồn gốc của mình, ha ha ha.
————————-*—————————
(*) Gợn sóng bất kinh: Dù sóng có gợn lên vẫn không hề bị kinh động (nghĩa bóng); Dù bị tác động, ảnh hưởng, châm chọc vẫn không hề bị rung chuyển (nghĩa đen).
(*) Mẫu bằng tử quý: Trái ngược với ‘tử bằng mẫu đắt’, ý nói là mẹ không quý bằng con.
(*) Bất động thanh sắc: Không có bất cứ động thái nào cả về âm thanh lẫn sắc thái.
(*) Hà Gấm: Tên của chủ tịch tập đoàn Ưu Phẩm. Theo bảo convert và raw, cách đọc là He Jin, sau khi tra xong 1001 tên tiếng trung, mình dịch theo từng chữ, từng họ 1 thì thấy cái tên này trùng và giống nhiều nhất!
(*) Huệ chất lan tâm: Cao nhã thanh khiết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!