Trêu Ghẹo Quá Mức - Chương 81: Chương 81:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Trêu Ghẹo Quá Mức


Chương 81: Chương 81:


 
_BOSS_
 
Kịch bản《về nhà》đã tiến tới nửa sau, cốt truyện còn lại tương đối đơn giản hơn rất nhiều, tâm tư củc Hạ Vãn Tinh  cũng không còn bị gò bó nữa, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô sắp xếp công việc của hai ngày cuối cùng với Trần Chỉ Duyệt và Tiết Hàm An, sẵn sàng đến bệnh viện vào ngày mai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết như thế nào mà lòng cô cứ hoang mang bối rối.
 
Lịch giải phẫu được hẹn là vào buổi sáng hôm sau, Hạ Vãn Tinh xem rất nhiều những điều cần chú ý, lại nghe bác sĩ Hách dặn dò mà bụng rỗng đi tới bệnh viện.
 
Khi được yêu cầu ký vào bản chấp thuận đã được thông báo trước khi phẫu thuật, Hàn Tư Thần theo bản năng nhíu nhíu mày, anh trầm giọng: “Không phải không có gì nguy hiểm đến tính mạng sao?”
 
Hạ Vãn Tinh vừa ký vừa hờ hững nói: “Phải lên bàn giải phẫu sinh con, đây đã là quy trình cơ bản rồi.”
 
Hàn Tư Thần bỗng dưng nắm lấy cổ tay cô, “Chúng ta không làm nữa.”
 
Cô cười, “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là chọc hút tủy thôi mà, tin tưởng bác sĩ, nhé?”
 
Anh nhíu chặt giữa mày trước sau không thay đổi, Hạ Vãn Tinh lại dỗ dành: “Anh xem, rất nhiều người phẫu thuật thành công, không xảy ra vấn đề gì sao?”
 
Bác sĩ Hách đứng bên cạnh cũng cười: “Hàn tiên sinh căng thẳng quá rồi. Chỉ cần sau này chú ý nghỉ ngơi và tránh bị nhiễm trùng sau khi mổ là được, nói chung là sẽ không gây nguy hại cho cơ thể. Hơn nữa mô máu còn có khả năng tự tái tạo nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hàn Tư Thần vẫn trầm mặc, tuy rằng chuyện đó anh hiểu nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.
 
Làm xong bản kiểm tra trước khi phẫu thuật, Hạ Vãn Tinh đổi sang quần áo bệnh viện rồi đi theo vào phòng giải phẫu.
 
Sắc mặt anh vô cùng trầm thấp, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ quần áo bệnh viện trên người cô, cảm giác nó thực sự chối mắt.
 
Hàn Tư Thần chờ ở ngoài phòng giải phẫu, mỗi một giây trôi qua, lòng anh lại lo lắng hơn vạn phần, rõ ràng là mới hơn mười phút mà với anh như đã qua mấy thế kỉ lận vậy.
 
Chờ đến khi cửa mở, thấy cô được đẩy ra, trái tim đang treo lơ lửng của anh mới rơi được xuống đất.
 
Hạ Vãn Tinh nhìn thấy trước sau anh vẫn nhíu chặt giữa mày, nhẹ giọng cười, “Giống như đã nói với anh, không có việc gì cả.”
 
Anh sắc mặt hòa hoãn chút, nhẹ giọng: “Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi.”
 
Cô y tá bé nhỏ đứng bên cạnh ghen tỵ với bọn họ, “Bạn trai cô đối xử tốt với cô thật.”
 
Chỉ là phẫu thuật chọc hút tủy thôi mà khẩn trương đến mức dường như đang lo lắng chuyện sinh con vậy.
 
Cô mỉm cười, từng biểu cảm trên mặt hắn cô đều để ý từng chút một, không thể rời mắt đi được.
 
Có người canh cánh lo lắng cho mình cảm giác tuyệt thật.
 
Tuy rằng không phải buổi phẫu thuật lớn lao gì, nhưng bác sĩ vẫn kiến nghị nên ở lại trong bệnh viện để quan sát một thời gian. Hàn Tư Thần bảo Giang Lộ đi mua canh trứng và một số thực phẩm giàu vitamin hỗ trợ phục hồi tốt. Giang Lộ đưa đồ tới mà vẫn còn ngơ ngác, hỏi: “Hạ tiểu thư làm sao vậy?”
 
Cô nhìn vẻ mặt sững sờ của trợ lí Giang, cười, “Không có gì đâu, lát nữa là có thể rời đi rồi.”
 
Trợ lí Giang cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lưu lại một câu ‘Hạ tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt’ rồi rời đi dưới ánh mắt như thiêu như đốt của giám đốc của bọn họ.
 
Hàn Tư Thần cho cô dựa vào thành giường, anh mở hộp ra, nói: “Để anh xúc cho em ăn.”
 
Cô thụ sủng nhược kinh, “Anh xúc cho em á?”
 
“Ừ, anh xúc cho em.” Anh nghiêm trang lặp lại.
 
Hạ Vãn Tinh cười, “Em có bị thương ở tay đâu.”
 
Cô với qua lấy chiếc chén trong tay anh, “Đưa em đi, để em tự ăn.”
 
Hàn Tư Thần đưa chén cho cô, nói: “Hai ngày tới em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
 
“Không có gì to tát, bác sĩ cũng không bắt ở lại bệnh viện mà.” Cô không để bụng.
 
“Anh bảo em nghỉ ngơi thì em cứ nghỉ ngơi đi.”Anh nhíu mày, không vui. “Có thể nghe lời anh một lần không?”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Cô nở một nụ cười nhạt ở khóe môi, “Được, em sẽ nghe lời.”
 
“Thật tội nghiệp.” Hàn Tư Thần bỗng nhiên không thốt nên lời, Anh nhìn cô, nhìn cái miệng nhỏ đang ăn của cô.
 
Hạ Vãn Tinh cũng giương mắt lên nhìn hắn, cô ngưng lại khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Anh. Hai người đối mắt với nhau một lúc, cô bỗng dưng nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Có vẻ lại phải ủy khuất anh mấy hôm rồi.”
 
Giọng điệu này, rõ ràng mang theo vài phần ẩn ý lẫn trong nụ cười.
 
Hàn Tư Thần ngẩn người, lành lạnh liếc cô một cái, “Ăn xong thì tự nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài một chút.”
 
Cô hỏi, “Anh đi đâu vậy?”
 
“Hỏi bác sĩ những việc cần lưu ý.” Hắn cười, “Yên tâm đi, anh không đi đâu đâu.”
 
Hạ Vãn Tinh nhướng mày, “Anh mới chuẩn bị đi thôi.”
 
Anh hừ giọng, thấp giọng nói: “Anh đi liền đây.”
 
AnAh: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, có việc gì nhớ gọi cho y tá hoặc gọi điện thoại cho anh.”
 
Hạ Vãn Tinh gật gật đầu, nhìn anh đi khuất, cười khẽ.
 
Hàn Tư Thần đi tìm bác sĩ Hách, hắn gõ gõ cửa văn phòng, “Bác sĩ Hách.”
 
“Hàn tiên sinh? Mời vào.” Bác sĩ Hách chỉ về phía chiếc ghế dựa đối diện, “Ngồi đi.”
 
Anh ngồi xuống, nói thẳng vào chủ đề chính: “Tôi muốn biết nếu là trực hệ, xác suất thành công là khoảng bao nhiêu.”
 
Bác sĩ Hách, “Nếu là ghép với cha mẹ ruột thì xác suất thành công là 50%, tất nhiên xác suất sinh đôi là 100%. Mặt khác, nếu là họ hàng không thân thích lắm thì khả năng thành công không đến 25%, nếu là người xa lạ thì xác suất thành công lại càng thấp, rất nhiều trường hợp đều bởi vì không không tìm được tủy xương phù hợp mà cuối cùng chậm trễ bệnh tình.”
 
Hàn Tư Thần như đang suy nghĩ điều gì, hắn chớp mắt trầm mặc, hỏi: “Đại khái bao lâu nữa mới có kết quả?”
 
“Có lẽ là phải chờ vài ngày.”
 
Anh trầm ngâm một lát, biểu cảm nghiêm túc, mở miệng: “Bác sĩ Hách, phiền anh làm giúp tôi việc này…”
 
—-
 
Buổi chiều Hạ Vãn Tinh trở về nhà, nghỉ ngơi cả một buổi trưa, cảm giác đã không còn có gì đáng ngại. Cô nằm đến chán, xuống giường mở máy tính ra, định đem hết số cốt truyện vẫn còn đang dang dở chưa hoàn thành ra bổ sung hoàn thiện.
 
Hàn Tư Thần xách vali về, phát hiện cô đang đi chân trần ngồi trên ghế sofa nghịch máy tính, anh nhíu mày, “Sao em lại xuống giường vậy?”
 
Cô chớp mắt, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, nhìn anh, sau đó ánh mắt lại dịch đến chiếc vali trong tay anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh lấy vali của em làm gì vậy?”
 

“Lên tầng mang hành lí qua.” Anh trả lời thản nhiên như không có chuyện gì, hoàn toàn làm lơ người đang kinh ngạc đến ngây người trên sofa.
 
Hạ Vãn Tinh trong một khắc cảm tưởng thính giác của mình không được nhạy lắm, cô thất thần trong giây lát, hỏi: “Sau đó thì sao?”
 
 “Anh dọn lại đây sống với em.” Anh cảm xúc không chút dao động, nói.
 
Cô bỗng nhiên cười, nghiêng đầu nhìn kỹ hắn, hỏi: “Tưởng có thể lừa được tiểu cô nương này sống cùng anh chắc?”
 
Hàn Tư Thần đẩy vali vào phòng để quần áo, vô cảm trả lời cô: “Tiểu cô nương tưởng sinh con cho ta là được sống ngoài nhà ta sao?”
 
Hạ Vãn Tinh hơi nghẹn lại, “Anh có thể không nói lại chuyện này được không?”
 
Anh nhẹ cong khóe miệng, đi tới lấy chiếc máy tính đặt trên đùi cô ra, sờ sờ đôi chân nhỏ có chút lạnh lẽo của cô, trầm giọng nói: “Về phòng mang vớ vào.”
 
“Không cần, em đi dép lê vào là được mà.” Chiếc dép lê cotton hình con thỏ màu hồng nhạt mà bọn họ cùng đi mua.
 
Hàn Tư Thần kéo cô lại, “Nếu không muốn đi nằm tiếp thì đi treo quần áo vào tủ đi.”
 
Hạ Vãn Tinh do dự, “Mới như vậy mà đã bị lừa vào hang sói rồi sao?”
 
Anh nhíu mày, hỏi: “Không phải do trước kia em đi trêu chọc sói sao?”
 
Cô bỗng nhiên cười, “Anh mà cũng nói như vậy, thật đúng là.”
Hàn Tư Thần bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi: “Phòng trên tầng là của ai?”
 
“Của em.” Trong một khoảng thời gian ngắn cô không kịp phản ứng lại vấn đề mà Hàn Tư Thần đề cập.
 
“Ý anh là chủ phòng kìa!” Anh còn nhớ rõ trước nhà bất động sản đã nói qua tầng trên là của một người đàn ông.
 
Hạ Vãn Tinh ngẩn người, mãi sau mới trả lời: “Là Lạc Hành Xuyên.”
 
Nói xong, cô nhìn người đàn ông đang nhíu mày trước mặt, trầm giọng hỏi: “Quan hệ của hai người rất tốt mà nhỉ?”
 
Cô gật gật đầu, “Khá tốt, anh ấy không thu tiền thuê phòng của em, nếu không sống ở đây  thì còn sống ở đâu nữa.”
 
Hạ Vãn Tinh thừa biết anh ở lại vì điều gì, mỉm cười, nghiêm trang lặp lại: “Lạc Hành Xuyên vô cùng tốt với em.”
 
Cô nói: “Khi còn nhỏ, lúc anh ấy còn chưa qua lại với Lạc gia, bọn em còn cùng nhau đi học, anh ấy lớn hơn em, hay giúp em đánh đuổi những kẻ hay thích khi dễ em, rồi còn giúp em lấy lại đồ vật từ trong tay chúng nữa.”
 
“Anh ấy nói: Vãn Vãn, anh không thể ở bên em mãi được, em phải tự mình mạnh mẽ lên, như vậy thì người khác mới không dám tùy tiện khi dễ em.”
 
“Lạc Hành Xuyên giống như anh trai lớn em vậy đó, anh ấy dành cho em và Lam Lan rất nhiều sự quan tâm chăm sóc.”
 
Hạ Vãn Tinh nhìn Hàn Tư Thần, vòng tay choàng lấy cổ anh, nói: “Cho nên, bọn em có quan hệ rất tốt, giống như anh em vậy. Anh ấy hiện tại đang có tiền, không để bụng đến tiền thuê nhà của em, em cũng yên tâm thoải mái để mắt đến căn phòng này giúp anh ấy, em cũng chưa nghĩ tới việc xem phí thuê nhà của anh ấy. Như vậy rồi, anh còn tính toán gì nữa?”
 
Hàn Tư Thần bị cô cưỡng từ đoạt lí, chỉ còn biết cách cười trừ, liếc nhìn cô, nói: “Khi nào đưa cho anh ấy căn phòng còn lại đi.”
 
“Ừm.” Cô cười nói, “Phòng ở em đều chuẩn bị tươm tất rồi, thông gió cũng đã được một năm, rất thích hợp để dọn vào ở.”
 
Hắn sửng sốt, nhíu mày, “Em nói cái gì cơ?”
 
Hạ Vãn Tinh nghiêm trang, “Em mua phòng rồi, ở giao lộ Hoa viên Kim Hải, cách chỗ này cũng không xa, đến lúc đó anh nhớ qua chơi với em nha.”
“Là có ý gì?” Anh hỏi, giọng điệu có chút không vui.
 
Cô tỏ ra ngốc nghếch, “Có ý tứ gì đâu, chuyển nhà thôi mà.”
 
“Muốn trêu chọc anh phải không?” Hàn Tư Thần cảm thấy cô cố ý.
 
Hạ Vãn Tinh lắc đầu, “Làm gì có. Nhưng trên đời rất hay xảy ra biến cố, ví dụ như một ngày nào đó…”
 
Cô còn chưa kịp nói xong đã bị anh ghì chặt đôi môi, mang theo ý muốn trừng phạt, như là muốn hút hết không khí trong lồng ngực của cô.
 
Hạ Vãn Tinh cảm giác mình sắp tắt thở tới nơi.
 
Như cảm giác được cô không thể hít thở được, anh buông cô ra, bàn tay khẽ nắn vuốt cánh môi cô, nụ cười âm trầm, “Phạt cái miệng nhỏ nói năng không biết chừng mực.”
 
Không phải nói năng lỗ mãng khiêu khích anh, nhưng là chọc ghẹo khiến anh không thoải mái.
 
Hạ Vãn Tinh cũng không có ý định phản bác, cô đẩy anh ra, ném lại một câu “Em đi sửa soạn quần áo” rồi vào phòng để quần áo.
 
Hàn Tư Thần đi phía sau cô, bước chân cô dừng lại, hỏi: “Anh không phải đi làm sao?”
 
Cô nói: “Anh mau đi đi, em ở nhà nghỉ ngơi, chuyện này cũng không có là gì đâu.”
 
Anh không để bụng, một tay dựa vào thành cửa của phòng để quần áo, nhìn cô dọn dẹp, nói: “Không đi, kể cả anh có rời khỏi công ty cũng không thất nghiệp được đâu mà. Tiền nhiều như vậy phải để cho nhân viên làm việc chứ không làm sao có ăn được.”
 
Hạ Vãn Tinh bĩu môi, “Nhà tư bản điển hình!”
 
“Đừng khinh thường nhà tư bản.” Anhcười khẩy, “Em sớm muộn gì cũng muốn cùng anh làm nhà tư bản thôi.”
 
Hạ Vãn Tinh nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, cô treo áo khoác của mình lên đối diện quần áo của anh, nhìn tủ quần áo vừa có đồ của cô và của anh, cười hỏi: “Sớm hay muộn…vậy muộn là đến bao lâu?”
 
“Còn phải xem em thế nào nữa.” Hàn Tư Thần nói: “Bất cứ lúc nào anh cũng sẵn sàng.”
 
“Anh tưởng dễ ăn như thế hả.” Cô cười nhạt, khóe môi và đuôi lông mày đều mang theo ánh cười, “Chiêu trò yếu kém của ngươi làm sao có thể lừa được em chớ, em thông minh lanh lợi như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là ngươi đã bị nhìn thấu rồi.”
Hàn Tư Thần chỉ nhìn cô mỉm cười, ý cười truyền từ đáy mắt ra ánh nhìn ôn nhu anah nhìn cô.
 
Anh nói: “Tối nay em dạy anh nấu ăn nhé.”
 
ANh: “Em chỉ, anh làm.”
 
Hạ Vãn Tinh sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, “Anh nói nghiêm túc đấy à?”
 
Anh giống như đại thiếu gia không cần phải làm mà vẫn có cơm bỏ vào miệng, đến cả việc phân biệt giữa dấm với nước tương còn không thể phân biệt được.
 
Cô cười cười, “Trước đây em chỉ là thuận miệng nên mới nói vậy thôi, anh vẫn là thôi đi.”
 
“Em khinh thường đàn ông sao?” Anh nhíu mày, “Nấu cơm có khó đến mức vậy không?”
 
“Đối với em thì không, nhưng với anh thì, có chút khó nói.”
 
Hàn Tư Thần nhướng mày, “Vậy thì thử xem đã.”
 
Hạ Vãn Tinh suy nghĩ, “Cũng được.”
 
Vậy là anh thử nghiệm nấu nướng vất vả mà cô phải làm, như vậy người đàn ông mới hiểu được cảm giác của phụ nữ.
 
Cô nghĩ thầm, đúng là kì lạ, anh bây giờ lại còn biết đau lòng cho cô.
 
Hạ Vãn Tinh định cùng anh đi siêu thị, nhưng lại bị anh cự tuyệt, vì vậy cô đành ghi danh sách đồ ăn rồi dặn dò với người làm.
 
Cô nghĩ, lúc vớt rau ra anh có nhặt mấy cây rau thối héo hay không?
 

Hạ Vãn Tinh sửa sang lại quần áo xong, cô ngồi lên sofa nghỉ ngơi một lúc, nói chuyện phiếm với Lam Lan một hồi, chưa gì đã nửa giờ trôi qua, chuông cửa vang lên đúng lúc cô đang ngẩn người.
 
Vừa nói thầm “Lười thật đấy, đến mật mã còn không nhớ” vừa đi ra mở cửa.
 
Mở cửa đột ngột, cô sững người khi nhìn thấy Thích Thiều Lôi đang ở ngoài cửa.
 
Thích Thiều Lôi cũng sững người, bà kinh ngạc nhìn từ đầu đến chân người phụ nữ mặc áo ngủ đi dép lê bên trong cánh cửa.
 
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, mặc dù có chút kém hấp dẫn hơn so với khi ở nhà cũ, nhưng từng đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn vô cùng tinh xảo, không chút son phấn mà vẫn khiến người khác không thể rời mắt khỏi cô.
 
Thích Thiều Lôi không thể ngưng nhìn trong hai giây, càng ngày càng cảm thấy cô có chỗ nào rất giống một người mà bà từng nhìn thấy.
 
Hạ Vãn Tinh sửng sốt vài giây, lí trí của cô bị con chó to lớn trong tay Thích Thiều Lôi kéo về.
 
Cô vội vàng hoàn hồn, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, nhiệt độ hai bên tai đột nhiên tràn lên tới mặt. Cô nghiêng người nhường đường, lắp bắp nói không thành câu: “A…Dì…Mời vào…”
 
Thích Thiều Lôi cũng dần dần ổn định bản thân, dù sao cũng là người có địa vị cao, trên mặt không lộ chút cảm xúc, bình tĩnh dẫn Thiên Ưng vào nhà, sau đó bất động thanh sắc nhìn khắp phòng một lượt, nói: “Hôm nay dì tới công ty, thấy trợ lý Giang nói cháu bị bệnh phải nằm viện, dì gọi điện cho nó nhưng không thấy ai nghe máy nên dì tới đây xem thử.”
 
Bà nói: “Hơn nữa, gần đây Thiên Ưng cảm xúc không ổn định nên ta mang nó gửi lại về đây.”
 
Hạ Vãn Tinh biết bà nói ‘nó’ là đang nói tới ai, nhưng giờ phút này lại không dám mở miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
 
“Những người khác đâu?” Thích Thiều Lôi không thấy Hàn Tư Thần, “Sao chỉ có mình cháu ở nhà, nó đâu rồi?”
 
“Mua…mua đồ ăn ạ.” Hạ Vãn Tinh cảm giác như dũng khí cả quãng đời của mình đã tiêu biến đi đâu hết.
 
Cô tay chân luống cuống, dọn dẹp đống hỗn độn trên sofa, khóe môi gượng cười, cố tỏ ra bình tĩnh, “Dì à, dì ngồi đi, con đi pha cho dì tách trà.”
 
Thích Thiều Lôi vô cùng kinh ngạc trước lời nói vừa rồi của cô, chớp chớp mắt. Đi mua đồ ăn sao? Bà thực sự không thể tưởng tượng ra được hình ảnh lúc ấy.
 
Bà mau chóng thu lại biểu cảm của mình, nói: “Không cần đâu.”
 
Bà ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô mỉm cười, “Dì gửi lại Thiên Ưng rồi đi luôn.”
 
Bà nhìn Hạ Vãn Tinh, “Con cũng ngồi xuống đi.”
 
Hạ Vãn Tinh bước chân có chút nặng nề, trong lòng lại có chút lo lắng, chỉ hy vọng Hàn Tư Thần hãy mau mau trở về.
 
“Con có vẻ không có trở ngại gì về cơ thể nhỉ?” Bà nói: “Sớm biết buổi sáng con ở Bệnh viện Quân đội, dì đã tranh thủ lúc đi thăm con đi thăm luôn chú Lạc rồi.”
 
“Không sao ạ, không có trở ngại gì đâu ạ.” Cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy.
 
Đang lo lắng không biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra, cửa chính bỗng mở ra, một trận gió lạnh ùa vào phòng, một thân hình cao lớn đĩnh đạc tiến vào.
 
Trên người Hàn Tư Thần còn lưu lại cảm giác buốt giá, anh mang theo đồ, vừa bước vào nhìn thấy người ngồi ngay ngắn trong phòng khách liền sửng sốt.
 
Hạ Vãn Tinh chạy lại, muốn cầm lấy đồ trong tay anh, nói: “Anh…về rồi sao?”
 
Cô trộm làm biểu cảm khóc thút thít với anh, bộ dạng đó đương nhiên có thể lập tức lấy được lòng Hàn Tư Thần.
 
Anh tránh bàn tay đang duỗi ra của cô và mỉm cười, “Tinh, em ngồi xuống đi.”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Cô vẫn là nên đứng ở chỗ này thì hơn.
 
Hàn Tư Thần rời mắt khỏi cô, nhìn về phía người ngồi ở sofa, hỏi: “Sao mẹ lại tới đây vậy?”
 
“Mẹ nghe trợ lý Giang bảo Tiểu Vãn bị bệnh, gọi điện cho con thì con không bắt máy, mẹ đành tới nhà xem con có ở đây không.” Thích Thiều Lôi nói tiếp: “Thuận đường mang Thiên Ưng về đây.”
 
Từ “Tiểu Vãn” bà nói ra làm làm dây thần kinh đang khẩn trương của Hạ Vãn Tinh đột nhiên trở nên suy yếu đi rất nhiều, cô cười một cái, nói: “Không có gì đáng ngại đâu ạ, con làm dì lo lắng rồi.”
 
Hàn Tư Thần đem đồ vào phòng bếp, nói: “Mẹ yên tâm đi, có con rồi mà.”
 
Thích Thiều Lôi không nói thêm gì, bà cũng không còn việc gì, cho người đem đồ của Thiên Ưng vào rồi chuẩn bị rời đi, Hạ Vãn Tinh đi theo Hàn Tư Thần ra tiễn bà, Thích Thiều Lôi nhìn cô mỉm cười, nói: “Con về phòng nghỉ ngơi đi, bên ngoài trời lạnh lắm.”
 
Hàn Tư Thần cũng ra hiệu vào phòng, nói: “Em vào đi, đừng ra ngoài.”
 
Hạ Vãn Tinh cúi đầu nhìn bộ áo ngủ và chiếc dép lê trên người mình, mím môi, cười nhạt, “Vậy dì đi thong thả ạ.”
 
“Ừ, được rồi.”
 
Thích Thiều Lôi đi đến bên xe, bà nhìn về phía tòa nhà một thoáng chốc, lại nhíu mày nhìn vào mắt Hàn Tư Thần, thấp giọng hỏi: “Ở chung à?”
 
Hàn Tư Thần gãi gãi mi mắt, “Cũng không hẳn là vậy.”
 
“Có ý gì?”
 
“Cô ấy vốn dĩ là ở trên tầng, hai ngày nay không khỏe nên mới ở lại, tiện bề chăm sóc, con cũng yên tâm hơn.”
 
Thích Thiều Lôi khẽ thở dài, “Hai đứa đều đã trưởng thành cả rồi, thế nào thì mẹ cũng không có ý kiến, chỉ cần hai đứa phát triển theo hướng tốt đẹp là được.”
 
Bà nói: “Thân thế của Tiểu Vãn mẹ cũng có nghe bà con nói qua rồi, mẹ và ba cũng không yêu cầu tính chất môn đăng hộ đối gì hết, nhưng nếu con đã coi cô gái đó là gì với con, nam tử hán đại trượng phu phải tự có trách nhiệm, đừng chỉ lo cảm giác nhất thời của phụ nữ.”
 
Hàn Tư Thần mặt tối sầm, “Mẹ lại giảng giải rồi!”
 
Anh bật cười, nói: “Bọn con hiện tại không giống như những gì mẹ đang nghĩ đâu.”
 
Anh thực ra vẫn luôn nghĩ tới nhưng lại không có cơ hội.
 
 Thích Thiều Lôi hơi tự ái, “Còn không phải sao?”
 
Hắn: “Không phải.”
 
Thích Thiều Lôi: ….
 
Bà liếc nhìn Hàn Tư Thần một cái, không biết phải giải thích thế nào, hỏi: “Con không để tâm gì sao?”
 
Hàn Tư Thần: …
 
Anh hít sâu một hơi, giúp Thích Thiều Lôi mở cửa phía sau xe, nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cứ thong thả ra về đi ạ.”
 
Thích Thiều Lôi vẫn không yên tâm, còn định dặn dò con thêm vài câu nhưng lại thấy bị biểu tình đành thôi, chỉ nói: “Con cũng có  chút như vậy, cũng là một đứa cứng đầu, ba con với con lúc trưởng thành đều thuộc hàng khó bảo khó nghe.”
 
Hàn Tư Thần: …
Anh cười: “Vậy mẹ muốn con  như thế nào, không muốn con  như thế nào chứ?”
 

Thích Thiều Lôi: …
 
Bà trừng mắt với hắn một cái, “Con cứ chờ mà xem.”
 
Hàn Tư Thần khẽ cười, anh nhìn cho tới khi đuôi xe khuất hẳn chỗ ngã rẽ mới xoay người trở vào phòng, mới vừa đi vào, hơi lạnh trên người còn chưa kịp tan biến đã ập tới một cảm giác mềm mại ấm nồng.
 
Hạ Vãn Tinh vòng tay ôm lấy eo hắn, dán chặt vào ngực hắn mà khóc thút thít, nói: “Xong rồi, danh tiết của em khó giữ lắm, làm sao bây giờ!”
 
Anh bật cười, đè vai kéo cô lại, nói: “Người anh giờ lạnh lắm, em lùi một chút đi.”
 
Hạ Vãn Tinh không chịu nhúc nhích, vẻ mặt rối rắm: “Anh nói xem, trong lòng mẹ anh sẽ nghĩ thế nào, về sẽ kể cho bà anh nghe…”
 
Hàn Tư Thần liếc nhìn cô một cái, cởi áo khoác ra, sau đó bước vào nhà.
 
Hạ Vãn Tinh đi theo sau anh, nhìn vẻ bình thản của hắn mà gấp không chịu nổi, “Anh cũng nên nói gì đi chứ.”
 
Anh với một chiếc quần lọt khe, ở trước mặt cô mà bình tĩnh cởi đai lưng ra, chiếc quần âu màu đen rơi xuống dưới chân hắn. Hắn giương mắt nhìn về phía cô, thong dong nói: “Có gì mà không nói được? Bạn gái anh xuất hiện trong nhà anh kì quặc lắm sao?”
 
Hạ Vãn Tinh sững sờ, không phải lời nói của anh mà là hành vi của anh khiến đại não của cô bị ngưng trệ.
 
Anh…anh sao có thể cứ hiên ngang thay quần áo ngay trước mặt cô như thế được cơ chứ???
 
Đúng hơn là thay quần?
 
Tầm mắt của Hạ Vãn Tinh rời từ đôi chân thon dài của hắn sang nơi khác còn bình tĩnh hơn cả hắn, thấp giọng mắng: “Đồ lưu manh! Dám cởi quần trước mặt người khác!”
 
Anh cười nhạt, thong thả ung dung mặc chiếc quần lọt khe vào, cười tủm tỉm nói: “Trước mặt bạn gái thì không được thay quần áo sao?”
 
Anh sửa sang lại quần áo của mình rồi đi đến trước mặt cô, vừa lòng nhéo cằm cô một cái, thấp giọng hỏi: “Từ lúc nào mà da mặt em lại mỏng vậy chứ? Cũng không phải mắt chưa từng nhìn thấy, tay chưa từng sờ qua.”
Hạ Vãn Tinh: …
 
Cô bỗng nhiên nhẹ cong khóe môi, rất thích nghe những lời này, tựa hồ mình là một dâm phụ vô cùng ưu việt.
 
Vì thế, cô không hề có ý né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Hay anh lại cởi ra thêm lần nữa đi?”
 
Hàn Tư Thần rũ mắt liếc nhìn cô, cười khẽ, “Muốn nhìn à?”
 
Hắn nói: “Chịu đựng đi.”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Ai thèm nhìn? Cô mới là không thèm!
 

 
Trước bữa tối, Hạ Vãn Tinh định đem rau đi gột rửa nhưng anh đã làm tất rồi, chỉ nói: “Hôm nay em không cần động thủ đâu, anh làm cho.”
 
Cô cười, lòng tràn đầy hoài nghi, “Anh có thể làm được không vậy?”
 
“Thử rồi mới biết chứ?” Anh cầm con dao lên, quay đầu, nói: “Em nên tránh xa một chút.”
 
Hạ Vãn Tinh khóe miệng giật giật, nói: “Anh định làm gì?”
 
“Chặt thịt.”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Không nói còn tưởng anh định tìm ai đó liều mạng một phen.
 
Cô cười, cuối cùng đành tống cổ anh đi nhặt rau, chờ đến khi cô đã bày hết thịt ra đĩa, Hạ Vãn Tinh đột nhiên thấy anh cầm hết cọng rau mùi vứt đi, chỉ để lại mỗi lá.
 
Cô sửng sốt chớp mắt một cái, dở khóc dở cười nhìn anh.
 
Hàn Tư Thần thấy được ý vị thâm trường qua ánh mắt của cô, giương mắt nhìn lại, thấy cô không còn lời nào để nói, anh hỏi: “Sao vậy? Không phải là nhặt như vậy sao?”
 
Cô có chút đau đầu, nhặt hết cọng rau mùi từ trong thùng rác lên giơ ra trước mặt hắn, hỏi: “Anh biết đây là đồ ăn gì không?”
 
“Rau mùi.” Hắn nói.
 
Hạ vãn Tinh có chút vui mừng, khen hắn: “Không tồi, vẫn còn biết được đây là rau mùi.”
 
Cô cảm thán một đại thiếu gia không bao giờ dính bụi lửa phàm trần còn có thể phân biệt được rau mùi trông như thế nào, anh bỗng nhiên lại nói: “Bởi vì rau thơm có hương vị rất khó chịu, giống như sầu riêng, thế nên anh không thể nào sai được.”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Rau mùi và sầu riêng giống nhau sao? Tuy rằng đúng là có người cảm thấy rau mùi không ngon, nhưng sầu riêng thật sự rất khó ngửi a.
 
Không thể nào giống nhau được.
 
Cô phản ứng lại ngay trong chốc lát, nắm bắt ngay vào trọng tâm, hỏi: “Anh không thích ăn rau mùi sao?”
 
Hai lần nấu cơm trước cô đều có cho rau mùi vào, cũng không thấy hắn nói hương vị khó nuốt.
 
Hắn: “Có hành, cũng không đến nỗi anh không nuốt trôi được, anh đâu kén ăn đến vậy.”
 
Hàn Tư Thần đem rau đi rửa sạch, đang định gọt khoai mỡ, Hạ Vãn Tinh liền ngăn lại: “Anh mang bao tay vào.”
 
Cô nói: “Dịch nhầy của củ khoai mỡ mà dính vào tay là sẽ ngứa lắm đó.”
 
Anh nhíu mày, “Có khó chịu lắm không?”
 
Hàn Tư Thần hít sâu một hơi, quyết định đuổi Hạ Vãn Tinh ra khỏi phòng bếp, “Em ra ngoài trước đi, đợi khi nào anh chuẩn bị xong tất cả đồ ăn thì em lại vào.”
 
Cô còn biết nói gì thêm nữa khi anh kinh nghiệm nấu cơm còn chưa đủ, anh kém cỏi đến như vậy sao???
 
“Anh không cần em chỉ à?” Cô nhướng mày, “Anh có thể tự mình làm được sao?”
 
“Được, khi nào bắt đầu nấu anh sẽ gọi em.”
 
Vì vậy Hạ Vãn Tinh đành nghe lời đi ra ngoài, về phòng mình, lên giường nằm, canh điện thoại xem đến bao giờ thì hắn mới gọi mình.
 
Nhưng, cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi mất.
 
Hạ Vãn Tinh cơ hồ sực tỉnh, cô đang nằm trên giường bỗng phản ứng lại, bỗng dưng xốc chăn xuống giường, chạy từ từ xuống phòng bếp, bị bãi chiến trường ở trước mắt làm cho kinh hãi một phen.
 
Lộn xộn, bệ bếp toàn là nồi niêu xoong chảo với đồ ăn, bên trái bếp là một nồi hấp đen tuyền, tản ra xung quanh một chút mùi hương nhàn nhạt, bên phải là chảo xào vẫn còn chưa tắt bếp, trên mặt đất không phải nước mà lại là lá cải, mấy cái rổ đồ ăn còn nằm lăn lóc trên mặt đất.
 
Hạ Vãn Tinh bị chấn động nặng luôn rồi.
 
Hàn Tư Thần không ngờ cô sẽ đi vào, nhìn cô với ánh mắt có chút kinh động, hỏi: “Em dậy rồi?”
 
Cô hoàn hồn, ngơ ngẩn hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”
 
“Xào rau.” Anh hỏi: “Em mà cũng không nhìn ra sao?”
 
Cô lắc đầu.
 
Cái cảnh này, có chỗ nào giống đang nấu cơm không, không phải là giống đang phá bếp hơn à?!
 
Hàn Tư Thần còn định nói với cô cái gì đó nữa, bỗng chảo dầu trước mắt do để nhiệt độ quá cao mà bốc cháy, ngọn lửa bỗng bùng lên chỉ trong một cái chớp mắt. Hắn ngẩn người. Lần đầu tiên có chút bỡ ngỡ không biết phải làm thế nào, chỉ biết đứng đực ra đó.
 
Hạ Vãn Tinh cũng bị bất ngờ trong vài giây, sau đó động tác nhanh như chớp vớ lấy cái nắp chảo đi lên, sau đó dập lửa.
 
Ngọn lửa rất nhanh bị tiêu diệt, trái tim cô vẫn còn đang bị kinh hoàng, lòng bị hù sợ nhìn về phía Hàn Tư Thần.
 
Anh hoàn hồn, phản ứng đầu tiên vẫn là quan tâm hỏi han cô: “Em có bị sao không? Có bị nặng lắm không?”
 
Hạ Vãn Tinh thở dài như bất tận, lắc đầu, sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt một lời khó nói hết, hỏi: “Anh đây là muốn phá tan phòng bếp sao?”
 
Hàn Tư Thần tỏ ra có chút không tự nhiên, “Lần đầu tiên nấu cơm, gây ra chút bề bộn cũng là chuyện bình thường mà.”
 

“Vậy sao anh không đánh thức em?”
 
Anh: “Thấy em ngủ, anh không nỡ tâm đánh thức em dậy.”
 
Hạ Vãn Tinh hỏi: “Không gọi em dậy, chẳng nhẽ tự anh biết cách làm?”
Hàn Tư Thần chỉ chỉ chiếc điện thoại ở bên cạnh, “Anh download phần mềm thực đơn, nhìn thoáng qua không nghĩ nó khó làm đến vậy.”
 
Cô không nhịn được cười, hài hước hỏi lại, “Đúng là vậy nhỉ?”
 
Sau đó, mặt anh đen sì lại.
 
Hạ Vãn Tinh cười khẽ, “Thần, anh ra ngoài đi, em dọn dẹp một chút rồi mang cơm hộp ra cho.”
 
“Đừng dọn.” Hàn Tư Thần kéo cô ra khỏi bếp, “Lát nữa gọi giúp việc qua quét tước.”
 
Hạ Vãn Tinh liếc nhìn một khoảng trời hỗn độn đó mà bất giác gật gật đầu.
 
Ngoài ý muốn, cô bày cơm với một phần tương giống như cà chua xào trứng gà lên bàn, nhướng mày, “Cái này có lẽ cũng không tệ lắm.”
 
Hàn Tư Thần nhíu mày, nhìn Hạ Vãn Tinh cầm hai đôi đũa tiến lại gần, anh vội vã đem hai đĩa đó đổ vào trong thùng rác.
 
“Này này này, anh làm gì vậy, lãng phí quá đi mất.” Cô ngăn lại.
 
“Không ngon đâu.” Hắn nói: “Em, đừng có ăn.”
 
“Để em nếm đã chứ.” Tốt xấu gì cũng là đồ ăn hắn nấu mà.
 
Hàn Tư Thần thong thả để đĩa xuống, dựa vào bàn ăn, nhìn cô. Hạ Vãn Tinh gắp một miếng trứng gà bỏ vào trong miệng, nhai hai cái rồi nhíu mày hỏi: “Sao nó lại ngọt vậy chứ?”
 
Anh: “…Ừ.”
 
ANh quyết định không nói chuyện con dao trong phòng bếp đã bị rớt, từ từ nói: “Có lẽ là do anh bị nhầm đường với muối nên đã cho sai rồi.”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Cô bỗng nhiên cười, ánh mắt hài hước đánh giá anh một chút, nói: “Sau này anh phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình đi.”
 
Cô nói: “Em, ngoài việc phụ trách nhan sắc của gia đình mà còn phụ trách đủ một ngày ba bữa cơm cho anh hàng ngày.”
 
Hạ Vãn Tinh cười đến xán lạn, “Sao? Có phải là anh cảm thấy vô cùng vinh dự không?”
 
Hàn Tư Thần nhéo mặt cô một cái, thấp giọng trả lời: “Đúng là rất vinh dự.”
Anh vỗ nhẹ vào mông cô, “Em đi lấy cơm hộp đi, anh đi tắm rửa một chút.”
 
“Đam mê của cái con người này quả là đặc thù a.” Thấy rõ nhất là hắn thích vỗ mông cô.
 
Hàn Tư Thần cười, ánh mắt có chút thâm ý khác lạ rơi rớt trên người cô, nói: “Rất có xúc cảm, độ đàn hồi cũng tốt, yêu thích đến mức không muốn buông tay.”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Kết luận vẫn là do một tên lưu manh luyện thành a.
 
Hạ Vãn Tinh vừa ra phòng bếp đã phát hiện Thiên Ưng đang ở trong phòng khách, hai mắt nó sáng lên, thèm nhỏ dãi mà nhìn vào trong phòng bếp.
 
Hạ Vãn Tinh bật cười, vỗ vỗ đầu của nó, “Đừng nhìn nữa, trong phòng bếp chỉ có thành quả thất bại thôi, tao khẳng định mày  không nuốt trôi được đâu.”
 
Cô cho Thiên Ưng một chút thức ăn cho chó, “Hôm nay mày chịu khó ăn đồ ăn sẵn đi, đừng có kén cá chọn canh không là bị nhịn đói đó.”
 
Thiên Ưng: …
 
—-
 
Do làm việc hơi nhiều đâm ra miệng vết thương bị hở, tuy rằng không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, nhưng cô không thể tắm rửa, cũng lười đi ra khỏi cửa, cuối cùng đành ở nhà làm nội trợ.
 
Hạ Vãn Tinh không làm việc cho Hàn Tư Thần, trong công ty lại có rất nhiều vấn đề đang chờ anh giải quyết, cô phân rõ bên nặng bên nhẹ.
 
Cũng may kịch bản《Về nhà》cũng đã sắp tới hồi kết thúc, cô cũng chỉ là duyệt cho họ để giúp họ thông mạng mà thôi, mọi thứ tiến triển cũng coi như thuận lợi, Hạ Vãn Tinh cả người được thả lỏng.
 
Buổi sáng thứ sáu hôm nay, việc Hạ Vãn Tinh canh cánh chờ đợi trong lòng cuối cùng cũng đã có kết quả, bệnh viện gọi điện thoại thông báo, cô và của Lạc lão gia hoàn toàn không xứng hình.
 
Trong lòng cô có chút mất mát, việc của Lạc gia gia không thành công nhưng còn muốn tiếp tục chờ đợi cốt tủy thích hợp, nhưng cô lo ông  bệnh kéo dài không dậy được, chính mình lại trở nên bất lực.
 
Hạ Vãn Tinh nói cho Hàn Tư Thần ở trên WeChat, ạnh nói:【Cũng bình thường thôi mà, loại này xác suất vốn dĩ đã thấp rồi.】
 
Anh ở trong phòng họp nhưng lại không thèm để ý gì đến bản tổng kết của các cán bộ công tác, cứ rũ mắt nhìn tin nhắn của cô, ngũ vị tạp trần*.
 
Cô hiện tại trong lòng đang rất khổ sở.
 
 Anh trấn an:【Đừng lo lắng, Lạc gia gia là người tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.】
 
Hạ Vãn Tinh vẫn luôn không tin vào số mệnh, nhưng đôi khi cô lại không thể không tin tưởng nó, cát nhân tự có thiên tướng*, trong lòng cô cũng im lặng cầu nguyện.
 
Hàn Tư Thần có chút thất thần, ngay cả khi những cán bộ đang họp đã báo cáo xong anh cũng không phản ứng lại, một người muốn nói nhưng lại không dám phá hỏng không khí, sợ BOSS sẽ nổi trận lôi đình, cuối cùng đành yên tĩnh đợi lệnh của hắn.
 
Anh chớp mắt một cái, chỉ nói: “Tan họp đi, văn kiện mọi người quản lí để lại đây hết.”
 
Giang trợ lí ở một bên không hiểu rõ nguyên do, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ chờ mọi người tan họp rồi thu hết văn kiện lại.
 
 Hàn Tư Thần như suy tư chuyện gì, ở trong phòng họp một lúc, sau đó cầm điện thoại lên gọi.
 
Chờ đầu kia bắt máy, anh quen miệng hỏi han hai câu, sau đó nói: “Cử người giúp tôi theo dõi một người, Tôn Bằng, đã từng là nhân viên truyền tin của Đội lục quân đặc chiến của Lạc thủ trưởng.”
 
Ngữ khí của anh nhàn nhạt: “Đừng đánh rắn động cỏ, phá hỏng kế hoạch của tôi.”
 
“Điều tra xem gần đây hắn đã đi tới những chỗ nào, làm gì.”
 
“Tôn Bằng này vô cùng manh động, đừng để hắn phát hiện ra chút manh mối nào.”
 

 
Từ tính nết con của Lạc lão gia, anh ta nhất định sẽ điều tra tất cả mọi chuyện của Hạ Vãn Tinh một lượt, mà người anh ta tính nhiệm, tôn trọng nhất lại là Tôn Bằng này, có thể nói Tôn Bằng chính là tâm phúc của anh ta.
 
Anh ta nhất định sẽ giao chuyện này cho Tôn Bằng.
 
Hơn nữa, hôm đó ở bệnh viện nhìn thấy phản ứng của Tôn Bằng, anh khẳng định anh ta đã biết điều gì đó.
Mặc dù không thể tiên hạ thủ vi cường*, nhưng việc anh cần làm nhất vẫn là đem hết thảy những giấy tờ ghi chép về những thương tổn của cô thủ tiêu đi, bóp chết ngay từ trong trứng, anh tình nguyện che giấu tất cả những chuyện này với cô, cũng sẽ không để cô thương tâm khổ sở.
 
Cái gì mà tình cảm nữ nhân, không quan trọng nữa.
 
Giống như cô đã nói, cô có anh là đủ rồi.
 
———————–*——————–
 
Tác giả có lời muốn nói: Hàn tổng cứ như vậy mà thành công đem người về nhà, nhưng để làm gì, gần nhất vẫn ăn không đến thịt.

 
———————–*——————–
 
(*) Ngũ vị tạp trần: Mặn, ngọt, đắng, chua, cay. 
 
(*) Cát nhân tự có thiên tướng: Người tốt tự có Trời giúp.
 
(*) Tiên hạ thủ vi cường: 
 
Đây là câu trích trong Binh pháp Tôn Tử – Tiên hạ thủ vi cường ngoài ra còn có 1 vế đối của nó nữa đó là Hậu thủ vi tai ương
Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế. 
Hậu thủ vi tai ương có nghĩa là ra tay sau sẽ gặp nhiều trắc trở, mất hết lợi thế.
Câu này thường đường dùng trong cờ tướng, vì cơ tướng thường là chúng ta đi trước 1 bước, sẽ có quân cờ trấn giữ vị trí trọng yếu nên sẽ dẫn tới nắm được nhiều lợi thế. Đây là ví dụ cụ thể và rõ ràng trực quan nhất.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN