Trêu Ghẹo Quá Mức - Chương 87: Chương 87:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Trêu Ghẹo Quá Mức


Chương 87: Chương 87:


 
Hạ Vãn Tinh không biết tại sao mình lại tới Lạc gia nữa.
 
Hàn Tư Thần nắm lấy tay cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Vãn Vãn, em nghe anh giải thích đã.”
 
Cô dừng chân, hít một hơi thật sâu, tận lực giữ hình tượng ưu nhã của bản thân, hỏi: “Anh muốn giải thích cái gì?”
 
“Anh từ đầu đến cuối đã giấu em những gì?” Thanh âm của cô bị ép tới mức rất thấp, tưởng tượng như tiếng vừa nghe thấy từ ngoài cửa, trong đầu cô rối như tơ vò.
 
Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên nghĩ đến vẻ khác thường của anh trước đây, trong đầu tức khắc mạnh dạn hiện lên một phỏng đoán. Cô nuốt nước bọt, hạ giọng nói, chỉ vào bản thân mình, khó khăn lắm mới có thể hỏi anh: “Anh nói cho em biết, em là ai?”
 
Hàn Tư Thần sửng sốt, nhìn thật sâu vào mắt cô, không nói lời nào.
 
“Anh biết mà đúng không?” Đuôi mắt Hạ Vãn Tinh đỏ ửng lên, lại hỏi: “Em và Lạc gia gia có quan hệ gì?”
 
Nhìn khóe mắt ửng đỏ của cô, Hàn Tư Thần phảng phất như vừa bị cứa một nhát dao vào lòng, anh kéo cô vào trong lồng ngực mình, ôm cô thật chặt, thấp giọng nói: “Hãy cho anh thêm thời gian.”
 
anh cũng bối rối, vừa rồi ở ngoài cửa nghe thấy Tôn Bằng nhắc đến “Khương tiên sinh”, anh đột nhiên có một phỏng đoán không xác định.
 
Lạc lão gia vì một việc gì đó mà đi điều tra quan hệ giữa đôi vợ chồng kia và Khương tiên sinh, anh cần thêm thời gian để tìm hiểu thêm.
 
anh không biết phán đoán của mình đã sai sót ở chỗ nào, cảm giác sở hữu chung là sự tình đột nhiên trở nên càng ngày càng phức tạp.
 
Hàn Tư Thần cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, nói: “Không phải anh không muốn nói cho em, mà là sự tình hiện tại còn chưa rõ ràng, em mà biết thì cũng chỉ thêm phiền não thôi.” 
 
anh thầm thở dài, nói: “Ngoan, chờ thêm một chút, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời xác đáng.”
 
Khuôn mặt nhỏ nanh của Hạ Vãn Tinh vùi trong lồng ngực anh, nghẹn ngào, “Em như một đứa ngốc vậy, cái gì cũng không biết.”
 
Cô không thể nói ra tâm tình, chỉ phảng phất như đáy hồ đã yên lặng nhiều năm bỗng nhiên bị một người làm cho gợn sóng, khi tình thân đối với cô đã không còn chút mong đợi gì, đột nhiên hiện tại lại mang hy vọng đến trước mắt cô.
Hạ Vãn Tinh đột nhiên cảm thấy khó có thể thu nhận được.
 
Cô ngửa mặt lên, lắc đầu, nói: “Không tìm nữa, chúng ta không thể không tìm nữa sao?”
 
Cô sợ mình sẽ trở thành một người phụ nữ khác, nhân vật này sẽ khiến cô trở nên xa cách.
 
Thấy cô như vậy, Hàn Tư Thần trong lòng cũng không chịu nổi, anh nựng mặt cô, nhẹ giọng nói: “Em lo gì chứ? Mặc kệ em là ai, em vẫn là người phụ nữ của anh.”
 
anh nói: “Anh đang tính xem bọn họ sau khi tìm được rồi thì sẽ làm gì. Em vẫn luôn để một khoảng trống riêng cho bọn họ trong lòng mình bấy lâu nay, nó lại chưa từng thay đổi, em lại nói, em muốn cả đời ở bên anh, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy anh, cho nên, đừng lo lắng gì cả, nhé?”
 
Hạ Vãn Tinh trầm mặc, lời anh nói như có một ma lực gì đó, trái tim cô bỗng nhiên yên bình, cô nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Chính là bởi vì em đối đãi với bọn họ hết lòng như vậy, tại sao bọn họ cứ nhất nhất phải tìm ra một manh mối nào đó?”
 
“Hiện tại không chỉ có mình em không hiểu được vấn đề này đâu.” Hàn Tư Thần giúp cô vén tóc ra sau tai, nói: “Sự tình này không đơn giản như em nghĩ đâu, hãy chờ anh tìm ra kết quả đã nhé?”
 
Cô cắn môi, gật đầu, “Vâng.”
 
Hàn Tư Thần cười, nựng mặt cô, “Đừng lo nghĩ nữa, nãi nãi và mọi người vẫn còn đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy.”
 
Hạ Vãn Tinh hồng con mắt, “Có thể không đi được không?”
 
“Không được.”
 
Hai người vừa định nhấc chân rời đi, Lạc Hành Xuyên bỗng nhiên đi ra gọi với theo cô, Hạ Vãn Tinh phục hồi cảm xúc, quay đầu lại, “Có chuyện gì vậy?”
 
“Vãn Vãn…” Lạc Hành Xuyên đánh giá cô ngay trong một lần chớp mắt, “Cô có chuyện gì sao?”
 
“Không có gì.” Cô cười, “Hôm nay tôi có chút việc đột xuất, định hôm khác đến thăm Lạc gia gia sau.”
 
Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện gì đó, nói: “Phải rồi, tôi gửi cho anh một số điện thoại, tôi có một người dì từng làm y tá, nếu cần có thể gọi điện thoại cho dì ấy.”
 

Cô gửi một dãy số đến điện thoại của Lạc Hành Xuyên, Lạc Hành Xuyên ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, hỏi: “Cô có thật là không sao không?”
 
“Không có gì đâu.” Hàn Tư Thần mỉm cười với Lạc Hành Xuyên, nói: “Tôi chọc giận cô ấy, chỉ cần đi chơi một chút là lại ổn ngay ấy mà.”
 
Lạc Hành Xuyên nhíu mày, liếc mắt nhìn kỹ bọn họ một cái, nhìn bóng dáng của bọn họ, suy nghĩ một chuyện gì đó rồi xoay người quay lại đại sảnh.
 
Trong phòng, Lạc Tuyết trầm mặc ngồi trên ghế sofa, không khí càng ngày càng căng thẳng.
 
Khương Văn Tin mãi vẫn không thể hiểu được trạng thái của Lạc Tuyết, bà trầm mặc, không nói một lời, ánh mắt trống rỗng.
 
“Tiểu Tuyết, em làm sao vậy?” Y ôm lấy bả vai bà, thanh âm lộ rõ sự lo lắng.
 
Lạc Anh ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ giọng hỏi: “Chị, chuyện gì đã xảy ra vậy?” 
 
Lạc Hành Xuyên đi vào sau nhìn thấy toàn bộ cảm giác trầm mặc của Lạc Tuyết, anh ta nghĩ tới lúc lão gia hỏi anh về lúc Hạ Vãn Tinh còn ở Viện phúc lợi, nhẹ nhíu mày, thấp giọng phá vỡ bầu không khí khẩn trương đang hiện hữu, nói: “Chị cả, đi hỏi lão gia rõ ràng đi đã, đừng có ở đó đoán mò.”
 
“Được, ta cũng đang muốn đi hỏi cho ra nhẽ đây.” Lạc Tuyết bỗng dưng đứng bật dậy khỏi sofa, bà đẩy Khương Văn Tin về phía phòng của Lạc lão gia.
 
Mọi người ngẩn người, vội vàng đuổi theo.
 
Lạc Hưng Bang thấy tất cả mọi người cùng ùa vào, nhăn mày, ông muốn bảo Tôn Bằng đi ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Tất cả cùng vây thành một đám ở đây để làm gì? Muốn tạo phản hả?”
 
“Ba, những gì ban nãy ba nói với Tôn thúc con đều nghe thấy hết rồi.” Lạc Tuyết hỏi, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Cái người con gái ban nãy, cô ấy là ai?”
 
Lạc Tuyết đột nhiên hỏi một vấn đề không rõ nguyên do khiến ai nấy đều ngẩn người.
 
Khương Văn Tin cũng hoang mang, hỏi: “Tiểu Tuyết, em đang nói cái gì vậy?”
 
Lạc Tuyết không để ý đến y, hỏi thẳng: “Là con gái riêng của Văn Tin sao?”
 
Lời nói này giống như một trái bom, hai vợ chồng Lạc Anh cùng Lạc Hành Xuyên đều có chút kinh ngạc, đặc biệt là Khương Văn Tin, hai mày của y nhíu chặt, vẻ mặt không thể tin được, trầm giọng mắng: “Lạc Tuyết! Em có hiểu em đang nói cái gì không vậy?”
 
Lạc Hưng Bang nhìn vào mắt tất cả mọi người trong phòng, khẽ thở dài, nói: “Ta trước đây cũng đã nghi ngờ điều này.”
 
Tất cả mọi người trong phòng đều cứng đơ.
 
“Nhưng, ta tin Văn Tin không phải người như vậy.” Lạc Hưng Bang nhìn về phía Lạc Tuyết, nói: “Các con đã là vợ chồng hai mươi năm nay rồi, nó là người như thế nào con còn không biết nữa sao?”
“Con đương nhiên là biết!” Lạc Tuyết hít một hơi thật sâu, hỏi: “Nhưng ba vẫn phải nói thật cho con biết, tại sao người lại đi điều tra Văn Tin? Còn nữa, đôi vợ chồng kia là thế nào? Họ có quan hệ thế nào với Hạ tiểu thư?”
 
Từng câu, từng chữ, bà căn bản không thể hiểu được, rõ ràng là những con người không có liên quan gì, hiện tại lại bị vướng hết vào nhau, bà căn bản không thể nghĩ ra được gì.
 
Lạc Hưng Bang biết sự tình không thể giấu thêm được nữa, ông cũng không sốt ruột, bảo bọn họ ngồi hết xuống sofa, bình tĩnh nói: “Không thấy ánh mắt tinh ranh của nha đầu kia rất giống Văn Tin sao?”
 
“A.” Thu Lạc bỗng nhiên gào to, “Ban đầu con đã thấy môi của chị ấy rất giống chúng ta, sau đó lại thấy ánh mắt lơ đãng của chị ấy vô cùng quen thuộc.”
 
Thu Lạc nói: “Bây giờ nghĩ lại, đột nhiên phát hiện ra thần vận của chị ấy cũng rất giống dượng a.”
 
“Giống nhau có lẽ là do trùng hợp thôi.” Lạc Hưng Bang gợn sóng bất kinh nói: “Nhưng con bé có máu gấu trúc.”
 
“Máu gấu trúc?” Lạc Anh kinh ngạc, “Như vậy thì thật trùng hợp, cô ấy cũng có nhóm máu giống người rồi.”
 
Lạc Tuyết có chút nghi ngờ, “Ba, ý ba là gì vậy?” 
 
Âm điệu của bà trở nên run rẩy, hỏi: “Ba nói cô ấy lớn lên giống Văn Tin, lại nói cô ấy có máu gấu trúc, vậy cô ấy rốt cuộc là ai?”
 
Lạc Tuyết có chút mất khống chế, bà hạ giọng, nói: “Cô ấy…Cô ấy không phải là đứa con chưa đầy một vầng trăng đã qua đời của con được đúng không?”
 
Bà có chút quá lời, “Nhưng nếu cô ấy là con con thì đứa bé chết non kia là con ai?”
 

Lạc Hưng Bang nhìn Lạc Tuyết như vậy mà chỉ còn biết cách khẽ thở dài, ông nói: “Tiểu Tuyết, con bình tĩnh lại đã, mọi việc còn chưa được điều tra rõ, kể cả việc cô gái đó là ai cũng khó mà nói được.”
 
“Đơn giản mà, chỉ cần cho dì cả và Hạ tỷ tỷ cùng đi xét nghiệm ADN là được rồi, không phải sao ạ?” Thu Lạc nói.
 
“Nói nghe dễ quá.” Lạc Hưng Bang nói, “Không bằng không chứng, nếu kết quả không đúng nữa thì chúng ta sẽ đả kích nha đầu kia đấy.”
 
Hơn nữa, sau đó phải cho họ một câu trả lời vì đã điều tra nữa.
 
Lạc Tuyết dần dần hoàn hồn, bà nhìn về phía Lạc Hưng Bang, nói: “Vừa rồi ở ngoài cửa cô ấy cũng nghe thấy hai người nói chuyện.”
 
Lạc Hưng Bang gợn sóng bất kinh, “Không sao, có tên tiểu tử nhà họ Hàn ở đó, nó sẽ không cho con bé biết quá nhiều đâu.”
 
Ông nói với Lạc Hành Xuyên: “Khi nào có thời gian, cậu tới nhà tiểu tử kia một chuyến đi.”
 
Cảm giác chung là tên tiểu tử nhà họ Hàn kia biết một số việc mà họ chưa biết, ông muốn biết đó là gì.
 
“Cần bao lâu nữa?” Lạc Tuyết ngơ ngẩn khắc chế cảm xúc của mình, “Con đang hận vì không thể biết ngay kết quả.”
 
Toàn bộ tình cảm của bà hơn hai mươi năm trước đã đi theo đứa bé kia xuống mộ, sự tình bất thình lình này làm bà mừng rỡ như điên mà không biết phải làm như thế nào.
 
Mong đợi, rồi lại sợ hãi muốn biết kết quả.
 
Khương Văn Tin dù sao cũng đã từng gặp qua sóng to gió lớn, tuy rằng trong lòng y đã sớm không kìm nén nổi nữa nhưng trên mặt vẫn không một chút biểu hiện nào, nói như thể tự trấn an bản thân: “Nhịn một chút đi, đến lúc nào chân tướng hiện ra thì sự thật cũng sẽ được làm sáng tỏ thôi.”
 
*
 
Hạ Vãn Tinh tinh thần không yên đi cùng Hàn Tư Thần về Hàn gia ăn cơm, Đinh Hà và Thích Thiều Lôi đột nhiên phát hiện ra khóe mắt cô ửng đỏ, thừa lúc cô đi toilet, lão thái thái trách cứ Hàn Tư Thần: “Con lại chọc giận Tiểu Vãn sao?”
 
“Con sao có thể làm vậy chứ.” Hàn Tư Thần nói vô cùng tự nhiên, rất khó để có thể tìm ra sơ hở.
 
“Vậy tại sao mắt con bé lại đỏ như vậy?” Đinh Hà nói: “Ta nói cho con biết, đàn ông thì nên rộng lượng một chút, chuyện tới thì đừng có cáu thối.”
 
Hàn Tư Thần đỡ trán, “Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, không có gì cả đâu.”
 
“Thật sự không có gì sao?” Thích Thiều Lôi đột nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt bà sắc lẹm, không hề chớp mắt nhìn Hàn Tư Thần, mãi một lúc sau mới nói tiếp, “Nói đi, rốt cuộc sao lại thành ra thế này?”
 
Tính thời gian, trước sau cũng chỉ có thể xảy ra xung đột trong mười phút ở Lạc gia, bình thường nếu tình huống đã như vậy thì không thể về sớm như vậy được.
 
Hàn Tư Thần khẽ nhíu mày, hướng mắt về phía toilet, trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói: “Lạc gia, hẳn là có quan hệ với Hạ Vãn Tinh.”
 
“Có ý gì?” Đinh Hà ngơ ngác hỏi.
 
Hàn Tư Thần không biết hiện tại có phải thời điểm tốt để nói cho mọi người biết hay không, nhưng hai nhà dù sao cũng có quan hệ với nhau, không sớm thì muộn cũng sẽ biết chuyện, anh nói: “Vãn Vãn có máu gấu trúc.”
 
Lòng Đinh Hà và Thích Thiều Lôi lục đục một chút, hai người bị đơ cứng một lát.
 
“Máu gấu trúc…” Đinh Hà ngơ ngẩn nói: “Đó chẳng phải là nhóm máu của Lạc lão gia sao?”
 
Thích Thiều Lôi nhăn mặt, “Cái này chưa thể chứng minh được gì cả, tuy rằng nó hiếm nhưng cũng không phải ít người có, khó tránh được việc duyên phận va vào vào nhau mà gặp nhau.”
 
Hàn Tư Thần còn định nói một điều gì đó nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa toilet mở ra, anh nuốt luôn lời muốn nói xuống, không nói gì nữa.
 
Hai người Đinh Hà cũng im bặt, không nói gì thêm.
 
Lúc ăn cơm Hạ Vãn Tinh có chút thất thần, tuy vẫn đáp lời Đinh Hà và Thích Thiều Lôi nhưng ánh mắt trông vẫn rất u ám, trông như đang mang trong mình một tâm sự nặng nề.
 

Đinh Hà dừng một chút, nói: “Tiểu Vãn, đêm nay hai con ở lại đây đi.”
 
“Vâng, nãi nãi.” Hạ Vãn Tinh nhẹ giọng đáp, không hề có chút phản ứng nào với câu hỏi của Đinh Hà.
 
Hàn Tư Thần giương mắt nhìn cô hai giây.
 
Đinh Hà biết tâm tư của cô không có hứng để nói chuyện phiếm nữa, không so đo, ngược lại còn mỉm cười, “Phòng cho khách vẫn luôn không được quét tước, đêm nay hai con cùng ngủ trong phòng của nó đi.”
 
“Vâng.” Hạ Vãn Tinh gật đầu, cô thoáng nhìn về phía đôi mắt mang ý vị thâm sâu bên cạnh, từ trong sâu thẳm có gì đó hoàn hồn.
 
Giây tiếp theo, hai bên tai của cô đỏ lên, nhiệt độ đó nhanh chóng truyền hết lên khuôn mặt nhỏ nanh, có chút xấu hổ mà giải thích: “Không phải, nãi nãi, dì, con….”
 
Hàn Tư Thần cười, nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô mà không nhịn được cười.
 
“Không cần vội, không có gì đâu.” Thích Thiều Lôi nghĩ đến việc lần trước thấy cô mặc áo ngủ đi dép lê trong nhà của Hàn Tư Thần, cũng cười một cái, nói: “Hai con cứ thương lượng một chút đi, khi nào xác định được rồi thì nhờ nãi nãi tìm người chọn cho một ngày hoàng đạo mà đem nhau đi lãnh chứng.”
 
Hạ Vãn Tinh: ????
 
“Lãnh…lãnh chứng???” Cô cảm giác đầu óc mình có chút lơ đãng.
Thích Thiều Lôi: “Đương nhiên rồi, đây là kiến nghị của trưởng bối, cụ thể thế nào thì hai con tự mình thương lượng bàn bạc đi, vẫn phụ thuộc hết vào quyết định của các con mà.”
 
Gần đây tất cả các vị đổng sự công ty thúc giục, yêu cầu được uống rượu mừng khiến họ bị thúc giục tới sợ luôn.
 
Nếu hai người đã đủ tình cảm với nhau rồi, lãnh chứng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
 
Hàn Tư Thần nhíu mày, nhìn đôi mắt ngây ngốc của Hạ Vãn Tinh, nói: “Chúng ta không cần vội.”
 
“Đúng, không cần vội.” Hạ Vãn Tinh hoàn hồn, cười nhạt phụ họa.
 
Buổi tối, Hạ Vãn Tinh bị Đinh Hà làm đủ mọi cách níu kéo để giữ cô cùng Hàn Tư Thần ở lại qua đêm tại Hàn gia, cô hào phóng thoải mái đồng ý ở cùng phòng với anh, chẳng tỏ ra ngượng ngùng chút nào.
 
Kỳ thật, cũng không có gì để ngượng ngùng cả, Thích Thiều Lôi lần trước cũng đã từng gặp cô mặc bộ đồ ngủ ở trong nhà con của bà, còn sai con bà đi ra ngoài mua đồ ăn, bà là người khôn khéo như vậy sao có thể không nhận ra đó là ý tứ gì được cơ chứ, hơn nữa, hôm nay bà còn là người đề bạt chuyện lãnh chứng, có thể hiểu là bà tán thành việc này, cô ngược lại đã có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
 
Ăn cơm chiều xong, Hạ Vãn Tinh ở lại phòng khách cùng Đinh Hà và Thích Thiều Lôi xem TV, Hàn Tư Thần đi trả lời điện thoại, lấy áo khoác ở trên giá rồi nói với bọn họ, “Con đi ra ngoài một chuyến, mọi người không cần chờ con đâu.”
 
“Đi làm gì thế?” Đinh Hà bất mãn nói, “Đây là lần đầu tiên Tiểu Vãn ở lại, con còn định đi làm gì?”
 
Hàn Tư Thần bật cười, “Thiệu Tống tìm con nói vài chuyện.”
 
anh nhìn về phía Hạ Vãn Tinh, “Lát nữa mệt thì em cứ đi ngủ đi nhé.”
 
Hạ Vãn Tinh nhìn anh vài giây, gật gật đầu, “Ừm, anh đi sớm đi.”
 
Thấy cô không truy vấn gì, Hàn Tư Thần cảm giác có thể thở dài nhẹ nhõm được rồi.
 
anh cố ý không lấy xe mà cứ thế đi ra khỏi cửa, đi bộ mười phút thì tới Lạc gia, lái xe thì chính ra cũng không đến một phút đồng hồ.
 
Hàn Tư Thần tới đúng lúc tất cả mọi người của Lạc gia đều đang ở đó, anh nhíu mày, nhìn về phía Lạc Hành Xuyên.
 
“Lạc lão gia đang chờ anh ở trong phòng.” Lạc Hành Xuyên nói.
 
Hàn Tư Thần gật đầu với mọi người ý bảo sẽ đi theo Tôn Bằng vào phòng, vừa qua ngưỡng cửa thì cửa đã đóng lại, Lạc Tuyết nhìn chằm chằm một đường về phía anh.
 
Khương Văn Tin thở dài, nói: “Đừng ôm hy vọng nhiều quá, chỉ cần sơ sót một chút là sẽ hiểu nhầm ngay.”
 
“Không thể nào là hiểu lầm được.” Nước mắt cứ đảo quanh trong mắt Lạc Tuyết, bà nói: “Con bé có thể hiểu được nhũng kí hiệu của em, con bé có thể làm cho em có cảm giác muốn thân thiết, loại cảm giác này không thể làm giả được.”
 
Bà nên sớm nghĩ đến nó ngay từ đầu rồi mới phải, nhưng trớ trêu thay, bà cái gì cũng không biết.
 
Khương Văn Tin nhẹ nhíu mày, lạnh giọng: “Tiểu Tuyết! Em bình tĩnh một chút!”
 
anh trầm giọng: “Nếu con bé đúng là phúc khí của chúng ta thì không nói, nhưng nếu con bé không phải, em cũng không cần phải thất vọng đến như vậy, có lẽ đây chỉ là sự trùng hợp thôi.”
 
Lạc Tuyết ghé vào vai của Trương Văn Tin mà khóc, “Làm sao có thể có nhiều sự trùng hợp đến vậy được chứ, tại sao cứ phải cho chúng ta gặp nhau mới được chứ, ông trời đúng là không công bằng.”
 
“Được rồi, em bình tĩnh lại một chút đi.” Khương Văn Tin nhìn cửa gian phòng, cau mày.
 
Trong phòng, khuôn mặt trầm thấp của Lạc Hưng Bang nhìn Hàn Tư Thần không chớp mắt, vẻ mặt của người đối diện lại có vẻ thản nhiên hơn, gợn sóng bất kinh cứ thế đối diện với lão gia.
 

Lạc Hưng Bang trầm giọng hỏi: “Tên tiểu tử cậu tìm người theo dõi Tôn Bằng để làm gì?”
 
Hàn Tư Thần cười một cái, “Lạc gia gia, ngài nói vậy thì oan uổng cho tôi quá, rõ ràng là ngài phái người điều tra bạn gái tôi trước mà.”
 
“Ta không điều tra con bé, ta muốn điều tra xem đôi vợ chồng nào đã ném con bé ở Viện phúc lợi.”
 
“Không có gì khác nhau cả.” Hàn Tư Thần trầm mặc chỉ trong một cái chớp mắt, hỏi: “Ngài muốn biết những gì?”
 
Lạc Hưng Bang nhìn Hàn Tư Thần mà chỉ biết cách khẽ thở dài, mắng: “Cậu cũng chỉ là một tiểu tử, so với thời bộ đội thì khó làm việc lớn được.”
 
Ông nói rõ: “Hiện tại ta đã tra ra được một số thứ mà có thể cậu cũng đã biết, nhưng, ta dám khẳng định, cậu còn biết một số thứ mà ta không biết.”
 
Sở trường nhìn xa trông rộng của anh đã từng được áp dụng để đi điều tra thân thế của Hạ Vãn Tinh, còn tìm người theo dõi Tôn Bằng, khá chắc anh đã sớm biết được một điều gì đó rồi.
 
Sắc mặt Hàn Tư Thần trầm ổn, “Tôi không hiểu ngài đang nói đến chuyện gì.”
 
“Đừng từ chối ta chứ ha ha.” Lạc Hưng Bang nói: “Mau nói đi, cậu mà dám ngăn cản ta tìm cháu gái ngoại của ta, ta nhất định sẽ xử đẹp cậu.”
 
Hàn Tư Thần nghe được vài lời này mà bỗng dưng sửng sốt, anh đứng yên tại chỗ hai giây, nhíu mày hỏi: “Ngài nói vậy là có ý gì?”
 
“Gì mà ý tứ gì chứ? Ta đang nghi ngờ con bé là con gái của Lạc Tuyết, cậu nghe còn không hiểu sao?”
 
Lạc Hưng Bang có chút mất bình tĩnh, Tôn Bằng phải chạy nhanh lại trấn an, “Thủ trưởng, chú ý cảm xúc.”
 
Trên mặt Hàn Tư Thần không có chút biểu tình nào đột nhiên xuất hiện một tia khác lạ, sau một lúc lâu, anh thấp giọng hỏi: “Con gái của dì Lạc Tuyết?”
 
anh từ trước tới nay đều đang đi sai hướng sao?
 
Nếu là con gái của dì Lạc Tuyết thì nhóm máu, xứng hình của cốt tủy, còn cả thái độ quan tâm quá độ của Lạc lão gia dành cho cô nữa, giống như tất thảy mọi thứ đều đã thông suốt.
 
Hàn Tư Thần hít sâu, có chút đau đầu mà nhắm mắt lại, sau đó một lời khó nói hết nhìn Lạc Hưng Bang.
 
Sau một lúc lâu, anh gãi nhẹ đuôi lông mày, khóe miệng thở ra một hơi dài, nói: “Lạc gia gia, có một chuyện tôi vẫn còn giấu ngài.”
 
Còn giấu ngài.
 
Ngữ khí của Lạc Hưng Bang không được tốt lắm, “Nói.”
 
Hàn Tư Thần ra vẻ trấn định, “Cái này, Vãn Vãn cũng có cùng xứng hình cốt tủy với ngài và đã phẫu thuật thành công.”
 
Ban đầu chỉ là may mắn tìm được xứng hình cốt tủy thích hợp nên anh giấu lịm chuyện này đi.
 
Lạc Hưng Bang: ???
 
Ông phản ứng lại trong hai giây, lời nói này ý tứ rõ ràng không hề chải chuốt chỉ sau chớp mắt đã làm ông tức giận đến mức huyết áp tăng cao, lão gia cố gắng hít sâu một hơi, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ho thật mạnh hai tiếng, phải hoãn đến tận một lúc sau mới chỉ vào anh: “Nhãi ranh! Đúng là cháu của nãi nãi! Đồ quy tôn tử!
Cậu làm chậm trễ đại sự của ta!!”
 
Hàn Tư Thần: …
 
Song, lần này xác thực là anh tự cho mình là thông minh rồi.
 
Cần phải thẳng tanh với cô thế nào bây giờ đây.
 
Hàn Tư Thần cảm giác được hai bên thái dương của mình đang nhảy thình thịch.
 
——————————*——————————-
 
Tác giả có lời muốn nói: Lạc lão gia: Còn định cưới cháu gái ngoại của ta sao?! Không có cửa đâu!
 
A, Vãn Vãn là con gái của Lạc Tuyết, cụ thể chi tiết thế nào thì hồi sau sẽ tiết lộ một chút, sau khi thân thế được vạch trần thì chính văn sẽ kết thúc, đến hôn lễ, liền đến phần phiên ngoại mở rộng, hẳn sẽ là một hồi thập lí hồng trang của một hôn lễ tràn ngập ý vị truyền thống của Trung Quốc.
 
Cảm tạ từ 17/09/2020 16:24:48 ~ 18/09/2020 16:06:12 vì ta mà bỏ ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
 
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Vô tang 20 bình; 41033842 2 bình;
 
Phi Thường cảm ơn các đại gia đã giúp ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
 
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN