Trí Thức Lưu Manh
Chương 4: Loli báo thù
Hôm nay là ngày đầu tiên Trương Kiệt Thụy đi làm, vẫn ngồi trên chuyến xe buýt số hai, người bán phiếu còn là em gái Loli, phân vượn mà!
[Lão ấy lại dùng từ đồng âm đấy, “Phân vượn” với “Duyên phận” đều đọc là “Yuan fen”, khụ khụ!]
Khác với lần trước, lần này Trương Kiệt Thụy sẽ mua vé, từ nay về sau anh phải chuẩn bị làm một con người chính trực, một con người cao thượng, một con người thuần khiết, một con người có đức, một con người thoát ly khỏi những ước muốn thấp kém của con người, một công dân có ích.
Áo Armani fake có mấy nếp nhăn, Trương Kiệt Thụy không ngừng dùng tay vuốt vuốt. Hôm nay anh đã cắt một quả đầu ngầu như Phát Ca năm đó, màu tóc cũng lấy màu đen làm chủ đạo, giày da lau hai lần, sáng bóng luôn, buổi sáng anh chải đầu là soi vào nó đấy chứ gương trong nhà mới bị vỡ rồi.
“Cô ơi, đến Khuê Cốc Thời Không thì kêu tôi một tiếng nhé, tôi không biết đường.”
Loli liếc anh một cái, phải nghe giọng mới nhận ra được đây là con ma cà bông trốn vé mấy hôm trước. Đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, hôm nay cậu ta ngồi đây, nên chuyện rồi.
Trương Kiệt Thụy thoải mái mà nhắm mắt lại dưỡng thần, chuẩn bị tinh thần để lát nữa phát huy. Hôm nay anh phải xuất hiện trước mặt đồng nghiệp với trạng thái tốt nhất, để cho họ biết rằng Trương Kiệt Thụy anh không phải là bình hoa di động.
Xe bon bon trên đường, người bay bay trong mộng, tâm trí không biết bay đến phương nào rồi…
“Ấy! Đây là đâu?”
“Bến xe, mau xuống xe, nếu không thì phải mua vé bổ sung!”
Loli đắc ý nói, thầm vui trong lòng, sung sướng khi người hặp họa-ing~!
“Làm gì vậy? Không phải tôi nhờ cô lúc nào đến Khuê Cốc Thời Không thì kêu tôi một tiếng sao?”
“Anh có bảo sao? Hình như là không mà?” Loli giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội, khóe miệng không nhìn được mà cười trộm.
“Được! Lolita, cô chờ đấy!”
“Lolita?… Anh bảo ai cơ?”
Loli ưỡn ngực, lắc cái mông nhỏ, bay lên một đoạn rồi tập kích vào chỗ ngã ba nào đó, cũng may là Trương Kiệt Thụy võ nghệ cao siêu, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy ra phía sau thoát được một chưởng. Lolita vẫn không muốn bỏ qua, vé xe trong tay và những đồ vật khác cứ vèo vèo bay qua, làm cho Trương Kiệt Thụy sợ đến nỗi vội vận khinh công bay xuống xe. Người đàn ông tốt không chấp với đàn bà con gái, thói đời bạc bẽo mà, đứa trẻ bé như thế mà cũng hiểu “Loli” nghĩa là gì, bi ai! Bi ai mà!
Đến trễ là điều không thể tránh được rồi, vậy thì phải thẳng thắn đối mặt thôi, đây là điều mà cô giáo lớp vỡ lòng dạy Trương Kiệt Thụy.
“Aiz, aiz… Làm gì đấy? Nói cậu đó!”
“Chị, sao lại là chị?”
Trương Kiệt Thụy lại bị ngăn lại trước bàn tiếp tân một lần nữa, vẫn là chị tiếp tân mặt thoa phấn trắng xóa như quỷ, miệng rộng mắt to tóc dài, nhìn kĩ thì thấy cũng tạm.
“Ẩy? Cậu là ai?”
“Chị quên rồi? Tôi là người đến phỏng vấn mấy hôm trước đấy.”
“À, nhớ ra rồi, là cái người tóc vàng như rơm trong ổ gà, xong đụng vào cửa kính rồi ngất đi chứ gì.”
Chị tiếp tân vừa nói vừa cười to, cười ngả cười nghiêng, hoa chi chiêu triển, long trời nở đất. Trương Kiệt Thụy hơi lúng túng, xem ra anh lên sân khấu không được perfect cho lắm, anh cười ngượng ngùng rồi đi vào trong.
“Đứng lại!”
“Bà cô của tôi ơi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, đừng ghi tên tôi đến muộn, được không?” Vẻ mặt Trương Kiệt Thụy như đưa đám, nếu không phải bị cô nàng Loli chơi cho một vố thì anh đã đến từ sớm rồi.
“Không phải… Anh đẹp trai này, tối nay có thời gian không?”
Chị tiếp tân không ngừng mở to mắt phóng điện, Trương Kiệt Thụy nổi da gà, xấu không phải là lỗi của chị, nhưng đi dọa người ta là cái sai của chị rồi. Trương Kiệt Thụy vội vàng đi vào bên trong, thuận miệng đồng ý một tiếng, đây cũng là một bộ phận quan trọng của công ty, không thể đắc tội được.
“Tối nay sáu giờ, ở Hoa Hướng Dương, không gặp không về, nhớ, tên tôi là Tô Thanh Thanh.”
Trương Kiệt Thụy chạy như bay, vừa bắt đầu đi làm đã gặp phải người mê trai rồi, xuất sư bất lợi huhu. Nhưng mặt khác chuyện này cũng phản ánh được một vấn đề, tạo hình của anh hôm nay không tồi nhá, không ngờ rằng anh mới thay đổi một chút thôi mà cả người đã trông có vẻ tràn đầy năng lượng, ít nhất là cũng có lực sát thương nhất định với mất thiếu nữ trẻ người non dạ, he he he…
Quay lại bộ nhân sự quen thuộc, vẫn là cái tên mập chết bầm đó, Kiệt Thụy cẩn thận bước đến, mang theo một nụ cười nịnh hót nói: “Xin chào, tôi là Trương Kiệt Thụy.”
“Quay lại rồi?”
“Vâng!”
“Biết photoshop không?”
“Fu tou shao pu (Che đầu đốt cửa hàng) là cái gì???”
“Xem ra cậu không thể làm việc ở bộ phận Thiết kế rồi, có biết tính toán không?”
“Trong phạm vi một trăm thì no problem.”
“Thế lớn hơn một trăm?”
“Còn phải xem lớn hơn bao nhiêu.”
“Xem ra bộ phận Tài vụ cũng không được, thế cậu có bạn gái không?”
Ấy, vấn đề này lần trước hỏi rồi mà, lần trước bảo là không, kết quả là bị tên mập chết bầm này từ chối, lần này phải đổi trắng thay đen một tí mới được.
“Có!”
“Có xinh không?”
“Xinh.”
“Có muốn thay bạn gái không?”
“Không, tôi là người chung tình.”
“Xem ra bộ phận sáng tác cũng không thích hợp với cậu, cậu không có tinh thần khai phá và chí tiến thủ.”
“Thay, tôi thay, được chưa?”
“Muốn bạn gái mới sẽ như thế nào?”
“Tôi chỉ muốn tìm một người yêu tôi hơn, biết quan tâm chăm sóc tôi hơn, hai người chúng tôi dắt tay nhau cùng trải qua những năm tháng của cuộc đời, đầu bạc răng long.”
“Xin lỗi, xem ra bộ phận Thị trường cũng không phù hợp với cậu, cậu thiếu tính nhạy bén, sức phán đoán và năng lực thăm dò thị trường.”
“Vậy tôi làm việc ở đâu? Văn phòng Tổng giám đốc có thiếu người không?”
“Bên văn phòng Tổng giám đốc thì cần nữ thôi, hay cậu cứ làm chân chạy việc trước đi!”
Trương Kiệt Thụy muốn cắn người, lòng vòng nửa người, cuối cùng lại sắp xếp cho cậu một công việc như vậy, còn tưởng là nhân viên áo sơmi trắng cool ngầu cơ, hóa ra lại phải làm lao động chân tay.
“Kiệt Thụy?”
“Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi.” Trương Kiệt Thụy cứ như nhìn thấy cứu tinh, hưng phấn chà chà tay. Du Man Lệ bước từ ngoài vào, mỉm cười bảo anh ngồi xuống.
“Quản lý, tôi định phân cho ngài Trương Kiệt Thụy sang làm việc ở phận sáng tác, cô thấy thế nào?”
Có lẽ là do câu “Chị” kia Trương Kiệt Thụy gọi quá thân thiết mà tên mập chết bầm kia lập tức đổi sắc mặt, không ngừng vẫy đuôi trước mặt Du Man Lệ.
“Nếu lão Vương đã sắp xếp rồi thì cứ như vậy đi! Đúng rồi, nếu sang bộ phận sáng tác thì vào tổ của em họ tôi đi!”
“Được, được, được…” Tên mập chết bầm kia vẫy đuôi y như chú cún mập, đầu gật gật như gà mổ thóc, tiễn Du Man Lệ đi rồi tự mình dẫn Trương Kiệt Thụy sang bộ phận sáng tác.
Trong phòng có khoảng mười cái bàn làm việc, tất cả đều dùng kính thủy tinh tuyệt đẹp để ngăn cách, trên tường ở phía sau có viết hai hàng chữ: “** Thành tựu, lí tướng, nổ lực thắp sáng hy vọng.” Một chàng trai trẻ anh ráo anh tuấn mà hơi gầy ngồi trước máy tính làm việc, anh ta mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu đen, áo khác thời thượng có hai chữ “SB” ở phía sau lưng. Vẻ mặt cool ngầu lạnh lùng đó làm Trương Kiệt Thụy không ngừng than thở, anh cũng muốn như vậy lắm, chỉ có khí chất là kém một tẹo tẹo thôi.
“Hey, tôi giới thiệu một chút, đây là đồng nghiệp mới của các bạn, đồng chí Trương Kiệt Thụy, mọi người hoan nghênh một chút nào!”
“Xin chào, anh hùng!” Người mặc áo len cổ chữ V nọ là người đầu tiên giơ tay phải về phía Kiệt Thụy, Kiệt Thụy cũng phải giơ cả hai tay ra để bắt.
“Xin lỗi, tôi tên là Kiệt Thụy, không phải là anh hùng.”
“Tôi là Anh Hùng!”
“Anh là anh hùng?”
“Đúng vậy!”
“Anh làm thế nào để trở thành anh hùng vậy?”
Một tên nhóc gầy yếu nhảy chân sáo đến, màu tóc giống hệt màu tóc cũ của Trương Kiệt Thụy, màu vàng như shit.
“Tôi nói này đồng chí Kiệt Thụy! Đây là Lão Đại của chúng ta, tên của anh ấy là Anh Hùng!”
“Oh…”
__Hết chương 4__
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!