Triệu Âm - Chương 1: Ngôi mộ đất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Triệu Âm


Chương 1: Ngôi mộ đất


Có rất nhiều người lựa chọn cuộc sống độc thân trên trái đất này, tại sao tôi không được như họ?

Tôi là Miên Dương, năm nay 18 tuổi. Tôi sống ở 1 ngôi làng khá xa xôi ở biên giới Giang Tô và An Huy.

Tôi đã kết hôn mặc dù chưa đủ tuổi hợp pháp. Đó là 1 sự sắp xếp của gia đình.

Vào ngày cưới, không có tiệc cưới linh đình, không bạn bè người thân, chỉ thỉnh thoảng có tiếng khóc của mẹ ngoài sân. Tôi ngồi 1 mình trên chiếc giường cưới, run rẩy và sợ hãi, trong lòng hoảng loạn lo lắng đến xanh xao.

Ngọn nến đỏ đung đưa trong phòng nhưng không tạo ra không khí lung linh ấp áp của ngày cưới mà thay vào đó là khung cảnh hoang vắng như sa mạc.

Đây không phải 1 đám cưới bình thường bởi cô dâu của tôi không phải là người. Mọi chuyện bắt đầu từ vài ngày trước.

Có một ngọn núi cách làng không xa, thấp hơn mực nước biển 200m, tên là núi Miao.

Mỗi mùa hè, ngọn núi trở nên náo nhiệt với ánh đèn nhấp nháy và tràn ngập tiếng hát.

Tại sao nó sống động vậy? Lý do rất đơn giản, núi Miao có rất nhiều bọ cạp hoang hã.

Bọ cạp là động vật máu lạnh và hoạt động mạnh vào những ngày thời tiết nắng nóng, đặc biệt là khoảng thời gian 8-11 giờ tối. giá trị dược liệu rất cao nên giá tương đối đắt đỏ. Ngoài người trong làng chúng tôi, hàng năm có rất nhiều người từ nơi khác đến đây bắt bọ cạp.

Chẳng có mẹo vặt nào để bắt bọ cạp nhanh hơn cả. Bạn chỉ có thể chuẩn bị đèn pin, đũa dài, chai lớn hoặc những thứ tương tự. Nếu may mắn, cả gia đình có thể bắt được vài kg trong đêm.

Sau bữa tối, bố mẹ tôi cầm các dụng cụ cùng mọi người trong làng lên núi bắt bọ cạp. Tôi thì không muốn kiếm tiền bằng cách này 1 chút nào nhưng vẫn phải đi theo bố mẹ.

Sau khi lên núi, tôi và bố mẹ tách nhau ra, tôi đi cùng 1 vài người bạn trong làng, vừa đi vừa nói chuyện cười đùa. Sau hơn nửa giờ, một vài người bạn của tôi không thấy con bọ cạp nào thì bắt đầu nản dần.

Có rất nhiều muối trên núi, toàn là muỗi đói nên 1 vài người bạn của tôi không thể chịu được nữa. Vả lại hôm nay có lẽ không phải là 1 ngày may mắn. Họ không muốn tiếp tục, họ chào tôi và xuống núi. Tôi không quay lại. Tôi nhìn cảnh náo nhiệt trên núi mà chán nản. Tôi men theo sườn núi và đi ra sau núi.

Phía sau núi khác với phía trước khá nhiều, dốc thoải hơn, dưới chân núi có những ngôi mộ trải dài lên cả sườn núi. Nơi này khá ảm đảm vào ban ngày nói gì ban đêm. Tuy nhiên ở đây có khá nhiều bọ cạp, chẳng mấy mà cái chai lớn của tôi đã đầy ắp bọ cạp. Biết vậy tôi mang thêm 1 chai lớn nữa.

Khi tôi chuẩn bị vòng quanh nghĩa địa dưới chân núi để xuống núi về nhà thì đột nhiên trượt ngã, bước chân loạng choạng. Địa hình ở đây lại khác dốc. Sau khi đứng dậy cố bước, tôi phát hiện ra tôi không thể kiểm soát nổi đôi chân của mình nữa. Có một ngôi mộ nhỏ trước mặt tôi, tôi muốn tránh nó nhưng đã quá muộn, tôi đã bước chân lên mộ.

Có vài hòn đá trên ngôi mộ đất. Tôi bị vấp chính bởi hòn đá đó. Những hòn đá kia rơi theo xuống. Mùa hè mặc quần áo mỏng nên da trên cánh tay tôi xước hết, chân bị đau và chảy khá nhiều máu.

Sau khi nằm bất động trước mộ đất 1 lúc, tôi lắc đầu đứng dậy ngao ngán. Liếc nhìn ngôi mộ đất nhỏ, mặt tôi tái nhợt. Không có tấm bia nào nên chẳng biết đây là mộ phần của ai. Nhưng bất kể đó là ai, bước chân lên mộ lại còn làm rơi hòn đá ép vào mộ, đó là điều cấm kỵ. Mặc dù tôi không tin vào ma quỷ, nhưng giờ đây tôi đang ở trong nghĩa địa ảm đạm này, tôi không dám nghĩ là không có ma nữa.

Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi toát ra, không kịp lau máu trên tay, vội vàng di chuyển hòn đá tôi lỡ đá bay hồi nãy quay trở lại vị trí cũ rồi quay đầu chạy thật nhanh.

Rắc rối của tôi bắt đầu từ đây.

Tôi đã lo lắng suốt chặng đường và khi về đến nhà, bố mẹ sững sờ sau khi nhìn thấy vết thương trên người tôi, rồi vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

  Tôi không dám nói với họ rằng tôi đã đến sau núi, tôi đã nói dối và dấu nhẹm việc làm của mình.

  Lúc đó, tôi phải chạy đi, và cái chai lớn đầy bọ cạp cũng bị bỏ lại gần ngôi mộ đất. Nó nặng tới vài cân, và sẽ có giá không dưới hai ngàn nhân dân tệ. Quá đáng tiếc. Nhưng tôi sẽ không quay lại nhặt nó vào lúc này, nơi đó thực sự ảm đạm, có thể tôi sẽ quay lại để xem nó khi mặt trời đang ló rạng!

  Đắp thuốc vào một số vùng da bị xước trên cơ thể, tôi không thể  tắm, vì vậy tôi nằm xuống giường và ngủ thiếp đi.

  Trong giấc mơ của tôi, tôi đã mơ thấy một người phụ nữ, một người phụ nữ với mái tóc dài bồng bềnh, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, nhưng đôi mắt cô ấy sáng và dáng người rất đẹp. Cô ấy nhìn tôi và dường như đang cười, cởi quần áo nhẹ, và cơ thể trần trụi của cô ấy xuất hiện trước mặt tôi.

  Ở tuổi của tôi, tôi là một người đàn ông thực sự và những giấc mơ của tôi không được trong sáng cho lắm:D.

  Khi tôi thức dậy, bầu trời đang tỏa sáng rực rỡ, và giấc mộng xuân tôi thực hiện đêm qua, mọi việc xuất hiện rõ ràng trong tâm trí tôi, và có một cảm giác về hương vị trong người tôi.

  Cơ thể mềm nhũn và đầy mồ hôi, và một loại cảm giác yếu đuối xuất hiện không thể giải thích được. Không suy nghĩ nhiều, tôi miễn cưỡng ngồi dậy và lắc đầu choáng váng. Sau khi chạy chậm lại, tôi thay đồ lót ướt và mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng.

  Chân của tôi bước đi khập khiễng, giống như đi trên bông vậy, thật khó chịu.

  ”Dương nhi, có chuyện gì vậy? Tại sao sắc mặt con xấu thế?” Mẹ tôi đang nấu ăn trong sân. Sau khi thấy tôi đi ra khỏi phòng, bà ấy vội vã và dùng tay chạm vào trán, lo lắng nói: ” Có phải con bị sốt không?

  Trán tôi lạnh và tôi không có triệu chứng sốt nào. Nhìn mẹ tôi có vẻ lo lắng, tôi chỉ mỉm cười và nói, Mẹ ơi, con không sao, có lẽ gió đêm qua hơi lạnh, thế thôi! “

  Nói xong, phớt lờ lời nói của mẹ kêu ăn sáng, tôi nhanh chóng bước ra khỏi nhà.

  Cái chai đầy bọ cạp đó vẫn ở phía sau núi! Tâm trạng nào mà ăn vào lúc này!

  Khi tôi đến sau núi, mặc dù bầu trời đã sáng, mặt trời lên cao. Vẫn còn một cảm giác ảm đạm ở đây, nhưng khá hơn nhiều so với đêm qua.

  Tôi nín thở một chút lo lắng vì đến nơi này hôm qua, ngôi mộ đất nhỏ vẫn còn đó, nhưng tôi không thể tìm thấy cái chai lớn mà tôi để lại ngày hôm qua.

  Có phải nó đã rơi xuống phía sau mộ?

  Tôi liếc nhìn ngôi mộ  đất, và vẫn còn một vài vết máu khô trên hòn đá trên đầu ngôi mộ. Hôm qua, lòng bàn tay bị trớt da và một ít máu chảy trên đá. Tôi không quan tâm quá nhiều, và đi ra ngay phía sau ngôi mộ đất.

  Tuy nhiên, khi nhìn thấy phía sau mộ, tôi vô cùng sợ hãi.

  Không phải là tôi tìm thấy cái chai lớn, nhưng tôi thấy rằng ngôi mộ nhỏ bằng đất đã sụp đổ rất nhiều, và có một vài dấu chân rõ ràng trên ngôi mộ bị sụp đổ.

  Dấu chân này là của tôi, nhưng tôi nhớ ngôi mộ nhỏ bé này vẫn còn nguyên vẹn vào đêm qua!

  Bước vào và hủy hoại ngôi mộ của người khác là điều cấm kỵ. Nếu các thành viên trong gia đình của ngôi mộ này biết điều này, nhẹ nhàng thì cũng lột da của tôi ngay.

  Tâm trạng tôi hơi tê. Sau một lúc choáng váng, tôi không thể tìm thấy cái chai lớn với con bọ cạp, và vội vã làm phẳng những dấu chân phía sau ngôi mộ, và vội vã rời khỏi đây.

  Sau khi tôi trở về làng, tôi cảm thấy khó chịu, và tôi như bị thôi miên, và ngay cả khi những người bạn nhỏ trong làng cũng gọi tôi đi câu cá mà tôi cũng không quan tâm. Không thèm ăn uống, rất mệt, trở về phòng và ngủ thiếp đi.

  Trong giấc mơ của tôi, tôi thấy người phụ nữ những không thể nhìn rõ nữa. Điều khác biệt một chút so với đêm qua là bụng cô ấy hơi nhô lên, cô ấy cởi áo và nán lại với tôi.

  Khi tôi thức dậy một lần nữa, trời đã về chiều. Khi tôi mở mắt ra, tôi không nằm trên giường mà nằm trên giường trong phòng khám của làng. Tôi đang truyền dịch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN