Triệu Hồi - Phần 1 Series - Sức Mạnh Hắc Ám
Chương 41
“Chúng ta sẽ vừa đi vừa nói chuyện được không? Một cặpđôi bình thường đi dạo vào tối muộn. Không che giấu gì hết nhé.”
Tôi gật đầu, và Derek cầm tay tôi. Chúng tôi nhanhchóng bước ra chỗ vỉa hè, rồi chậm rãi rảo bộ khi đi tắt lên lề đường.
“Được rồi, nói chuyện nào,” Derek thì thầm.
“Vậy khi anh… biến…”
Một tiếng cười khẽ vang lên, rõ ràng câu hỏi nàykhông nằm trong dự trù của Derek. Tuy nhiên tôi vẫn cố nhỏ giọng, và nếu tôikhông thể nghe thấy họ trò chuyện thì họ cũng sẽ chẳng nghe được gì nhiều hơnngoài âm thanh rì rầm của tôi.
“Anh biến hình thành…” Tôi cố nghĩ ra một từ chínhxác cho hình ảnh nảy ra trong tâm trí mình – một người sói trong phim Hollywood,nửa người, nửa quái thú.
“Sói.” Derek hướng chúng tôi đi sang bên trái, giữkhoảng cách với chiếc ô-tô.
“Sói á?”
“Cô biết mà. Một động vật hoang dã to lớn thuộc họchó. Thường thấy trong sở thú.”
“Anh biến thành…? Nhưng đó không phải…” Tôi buộcmình ngừng lại.>
“Khả năng thể chất?” Lại thêm một tiếng cười khẽkhác. “Phải, cơ thể tôi cũng đang gào thét như thế đấy. Làm thế nào lại trởthành như vậy. Chắc là sau này tôi sẽ tìm ra thôi. Khá lâu, nếu tôi may mắn.Chúng ta đang hướng về phía con đường bên trái. Nhà máy chỉ nằm ngay trênđó…”
Derek ngưng bặt, đoạn thình lình xoay người lại đúnglúc đèn pha của chiếc ô-tô đang rồ máy vụt sáng. Anh nắm chặt tay tôi và bắt đầubỏ chạy, lôi tôi theo.
“Họ nhận ra chúng ta rồi,” anh nói.
“Nhưng họ có đi tìm chúng ta đâu.”
“Có đấy.”
Derek kéo tay tôi, đẩy tôi hướng đến cái sân kế tiếp.Khi chúng tôi gần tới được hàng rào, anh ôm chặt eo tôi rồi ném tôi sang bênkia. Tôi tiếp đất bằng cả tay lẫn chân, đoạn bật người dậy rồi chạy đến chỗ ẩnnấp gần nhất – một nhà kho bằng kim loại.
Derek lao đến đằng sau tôi và, một lát sau, tôi cứ đứngđó, áp má đang nóng hổi vào lớp kim loại lạnh lẽo và hít vào từng ngụm khí lạnh.Rồi tôi đứng thẳng người dậy.
“Làm thế nào…?”
“Tôi nghe họ nói ‘Bọn nhóc kìa’ và ‘Gọi cho Marcelđi.’”
“Marcel? Có phải là tên của Tiến sĩ Davidoff không?”
“Ừ, và có điều gì đấy mách bảo với tôi rằng không phảilà trùng hợp ngẫu nhiên.”
“Nhưng làm cách nào…”
Derek bịt miệng tôi lại và tôi nếm phải vị đất. Anhghé vào tai tôi, nói. “Họ đang đi vòng quanh dãy nhà. Tôi nghe thấy tiếng động.Ắt họ đã hạ các cửa sổ xuống và đang nghe ngóng tìm chúng ta.”
Nhưng họ là ai mới được chứ? Họ từ đâu đến? Simon vàRae chưa đi được hơn bốn mươi phút. Làm thế nào họ lại đến đây nhanh vậy?
“Tori,” tôi khẽ nói.
“Sao cơ?”
“Tori biết về vụ tẩu thoát. Đấy là lý do vì sao côta lặng lẽ như vậy. Cô ta chưa từ bỏ; cô ta…”
“Không quan trọng. Họ đang lái xe dọc theo con đường,”Derek chỉ cho tôi thấy. “Đi nào.”
Anh giục tôi đi theo hướng ngược lại.
“Nhà máy ở cuối đường. Chúng ta chỉ cần đến được nơiđó. Chạy trên cỏ nhé, như thế sẽ ít gây tiếng ồn.”
Chúng tôi chạy hết tốc lực xuôi theo lối đi giữa vỉahè và đường cái, giày chúng tôi nện lộp bộp xuống nền đá lát trên lối xe vàonhà, sau đó thì khẽ hơn khi chạy trên bãi cỏ. Từ đây đến cuối đường chỉ còn bacăn nhà nữa, nhà máy sừng sững hiện ra trước mắt thì Derek thốt ra một tiếng chửi.Chạy thêm ba sải chân nữa thì tôi biết vì sao: xung quanh bãi đậu xe của nhàmáy có một hàng rào mắt cáo cao chừng hai mét rưỡi và cửa đã bị khóa móc.
“Trèo lên đi,” Derek nói.
Tôi chộp lấy mắt lưới và bắt đầu leo lên. Derek cốnâng tôi nhưng tôi ra hiệu cho anh quên chuyện đó đi và theo sau mình. Tôi sắptrèo lên đến chóp rào thì một bên hông nhà máy sáng bừng lên với hai vòng trònánh sáng. Tôi ngoảnh lại nhìn. Động cơ chiếc SUV gào rú khi nó tiến nhanh đếnchỗ chúng tôi.
“Đi mau nào!” Derek thì thầm.
Chiếc ô-tô bất ngờ dừng lại, phanh xe thắng két. Tôinhanh chóng trèo qua chóp rào và bắt đầu bò xuống. Bên cạnh tôi. Derek ngồi lomkhom trên chóp rào và nhảy phốc xuống. Anh vừa tiếp đất và xoay người sang thìcửa xe mở bung ra.
“Nhảy đi nào! Tôi đỡ em.”
Lúc này tôi đã leo xuống được nửa đường, nhưng tôibuông tay. Derek bắt được tôi và xoay tôi đứng ên với một cái đẩy về phía nhàmáy.
“Derek! Chloe!”
Giọng một phụ nữ. Tôi cứ cắm đầu chạy nhưng vẫn phảiliếc mắt ra sau khi nghe thấy tên mình. Một phụ nữ nhỏ nhắn tóc bạc đang nắm chặtlấy hàng rào lưới. Một người lạ hoắc.
Một người đàn ông vội vàng vòng ra trước xe. Ông tamang theo một vật dài dài đen đen và khi ông ta nhấc nó lên, tim tôi đập thìnhthịch.
“Súng!” Tôi hét lên, chân vẫn tiếp tục chạy.
Derek ngoảnh sang nhìn tôi, mắt mở to.
“Họ có…”
Anh ôm chặt lấy tôi và nghiêng người tránh đúng lúcthứ gì đó vọt qua. Hai chúng tôi chui vào một chồng pa-lét gỗ. Mấy tấm pa-lét đổầm xuống xung quanh, đập mạnh vào lưng và vai tôi. Tôi lồm cồm bò dậy và lẩn rasau chồng gỗ tiếp theo, sau đó ba chân bốn cẳng chạy tới trước, cho đến khichúng tôi đến được chỗ tường nhà máy.
Chúng tôi chạy dọc theo rìa phía bắc và trốn vàotrong một kho vận chuyền hàng. Derek kéo tôi ra sau một cái thùng kim loại lớnđã gỉ.
“H… họ b… bắn chúng ta,” tôi thì thào, hầu nhưkhó lắm mới nói nổi nên lời. “Không được. Ắt là em đ… đã… có lẽ là do bộđàm. Hoặc di động. Em đã phạm sai lầm.”
“Em không gây ra sai lầm nào đâu.” Derek vặn người,với tay sờ sờ quanh lưng.
“Nh… nhưng họ đã b… bắn chúng ta. Họ cố giếtchúng ta. Đ… điều đó thật vô lý.”
Derek giật một vật từ trong nếp gấp dưới cùng trênáo anh ra. Một cái ống kim loại dài và hẹp nhọn một đầu.
“Trong áo tôi có cái này. Nó cắt trúng tôi, nhưngkhông sao đâu. Phải cần liều mạnh hơn thì mới gây mê tôi được.>
“Gây mê anh ư?” Tôi nhìn chằm chằm vào vật ấy. “Phitiêu thuốc mê?”
“Tôi nghĩ vậy. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ nàyngoài một chương trình thế giới động vật.”
Nhưng chúng tôi không phải là động vật. Người takhông truy đuổi những đứa trẻ với súng gây mê.
“Em kh… không hiểu.”
“Tôi cũng thế. Vấn đề là, họ muốn chúng ta quay về.Tệ thật. Tất cả các lý do giải thích cứ trôi tuột đi hết.” Derek thả phi tiêugây mê xuống và di chuyển qua tôi đến chỗ mép thùng và hít vào, giờ thì chẳngche giấu tí gì nữa. “Simon ở đây. Không gần lắm, nhưng nó vừa mới đi qua đâythôi.”
“Anh có thể tìm thấy cậu ấy?”
“Ừ. Ngay lập tức, tuy nhiên, tôi tin là nó có thể tựchăm sóc bản thân và lo lắng cho chúng ta. Nó sẽ trốn cho đến khi thấy cô.Chúng ta nên tìm một nơi để làm vậy trước lúc họ tiến vào đây.”
Derek sải bước đến chỗ cửa chuyển hàng nhưng chúngđã bị khóa và không suy suyển gì, tay cầm nằm phía bên trong. Tôi rón rén dichuyển dọc theo cái thùng và xem xét tỉ mỉ sân nhà máy.
“Trông như đằng đấy có một cái kho ở phía sau. Anhđã đề cập đến thứ gì vào hôm thứ Sáu nhỉ? Đó có phải là một nơi ẩn náu tốtkhông?”
Derek ngoảnh nhìn tôi. “Chỗ đó quá gần với nhà máy bỏhoang.” Anh săm soi. “Nhưng hiện tại thì được. Tôi có khả năng đột nhập vào.”
Derek quan sát thật kỹ khoảng sân rồi đẩy tôi đi dọctheo bức tường tối om, và chúng tôi lao đến chỗ nhà kho. Một cú giật cửa gãy gọnvà chúng tôi đã ở bên trong.>
Derek đã đúng: nơi này không bỏ hoang mà chật níchnhững súc thép, tạo cho chúng tôi nhiều chỗ trốn. Tôi phải di chuyển chậm rãi,dò đường và lần theo dấu vết Derek để lại, chú ý bước thật cẩn thận để khônggây ra tiếng động.
Khi chúng tôi đi được chừng hai mươi bước. Derek tìmthấy một khe hở và chúng tôi chui vào trong. Vừa mới kịp chen xong thì một giọngnói bên ngoài vang lên oang oang.
“Derek? Tôi biết em ở đây. Tiến sĩ Davidoff đây.”
Tôi liếc nhìn Derek, nhưng anh đã ngoảnh mặt về phíagiọng nói.
“Derek? Tôi biết em không muốn bỏ trốn thế này. Emmuốn tình hình khá hơn. Và em sẽ không thấy thế bằng cách bỏ chạy đâu.”
Giọng nói càng lúc càng vọng đến rõ hơn khi tiến sĩbăng qua sân nhà máy. Derek nghểnh đầu lên, nghe ngóng, sau đó thầm thì. “Bốn,không, năm tiếng bước chân khác nhau. Tất cả đều tách ra. Đang tìm kiếm.”
Hy vọng là chúng tôi sẽ để lộ dấu vết.
“Derek? Em biết mình không nên ra ngoài này mà. Nơinày không an toàn. Chúng ta từng nhắc đến chuyện đó rồi, em nhớ chứ? Em khôngmuốn làm tồn hại đến ai. Tôi hiểu, và em cũng biết là mình cần sự trợ giúp củachúng tôi để khá hơn mà.”
Tôi ngước lên. Hàm Derek khẽ cử động, ánh mắt trởnên xa xôi.
“Tôi có thể,” anh thì thầm. “Đánh lạc hướng để em chạytrốn. Simon ở quanh đây thôi. Em chỉ cần tìm thấy…”
“Anh sẽ quay về ư? Sau khi họ bắn anh?”
“Chỉ là thuốc mê thôi.”
“Chỉ? Chỉ là sao?” Tôi cao giọng rồi vội hạ thấp xuống.“Họ đang truy lùng chúng ta đấy Derek. Tiến sĩ Gill biết em là ai.”
“Cô ta biết. Nhưng không có nghĩa những người kiacũng vậy.”
“Anh chắc không?”
Derek ngần ngừ, lại giương mắt về phía giọng nói.
“Derek?” Tiến sĩ Davidoff tiếp tục. “Thôi nào. Tôimuốn giải quyết chuyện này nhẹ nhàng, nhưng chính em phải hợp tác thì việc mới ổnthỏa. Giờ thì bước ra đây và chúng ta sẽ nói chuyện. Vậy thôi. Chỉ nói chuyện.Không kỷ luật gì cả và chúng tôi sẽ không chuyển em đi.”
Derek cựa người áp vào tôi. Suy xét.
“Anh không thể…” tôi mở lời.
“Nếu em không ra đây, Derek, chúng tôi sẽ tìm đượcem, và em sẽ bị đưa… đến trại tạm giam dành cho thanh thiếu niên vì tội bắtcóc Chloe.”
“Bắt…” Tôi kêu oai oái.
Derek bịt mồm tôi lại cho đến khi tôi ra hiệu mình sẽgiữ yên lặng.
Tiến sĩ Davidoff nói tiếp. “Em từng có tiền sử cư xửkhông tốt với Chloe. Khi cảnh sát thấy hồ sơ và nghe những tuyên b chứng thực củachúng tôi, em sẽ gặp rắc rối to đấy Derek, và tôi biết em không muốn thế. Chodù Chloe có biện hộ cho em thì cũng không ăn nhằm gì với phía cảnh sát đâu. Em,một cậu con trai mười sáu tuồi bỏ trốn với một cô bé mười bốn tuổi.” Ông ta ngừngmột chốc. “Em đâu biết cô bé mới chỉ mười bốn, phải không Derek?”
Tôi lắc đầu lia lịa và thì thào, “Ông ta nói dối.Tháng trước em mười lăm rồi.”
Tiến sĩ Davidoff nói. “Về bên cảnh sát thì đây sẽ rõlà một trường hợp bắt cóc và quấy rối, thậm chí có thể còn là tội cưỡng hiếp.”
“Cưỡng…!” Tôi ré lên.
Cái trừng mắt của Derek khiến tôi ngậm miệng lại, hiệuquả không thua gì tay anh lúc nãy.
“Đây là lựa chọn của em. Derek à. Biến nó thành rakhó khăn thì chỉ có hại cho em thôi.”
Derek khịt mũi khinh thường và với biểu hiện ấy, tiếnsĩ Davidoff đã không còn thuyết phục được anh nữa. Nếu cứ nhắm vào nỗi sợ hãi củaDerek rằng anh sẽ làm hại đến người khác thì may ra còn thuyết phục nổi anh đầuhàng. Nhưng đe dọa đến bản thân Derek ư? Giống như Simon từng nói, đấy hoàntoàn là một vấn đề khác.
“Ở lại đây,” anh thì thầm. “Tôi sẽ tìm lối thoát.”
Tôi những muốn phản đối, khăng khăng muốn giúp mộttay, nhưng tôi lại không có thị lực để nhìn trong đêm tối tốt như anh. Nếutrong lúc tìm đường tháo chạy mà tôi va vấp lung tung thì tiến sĩ Davidoff vànhững người khác sẽ chạy đến đây mất.
Vì thế, tôi ở yên đấy, chờ đợi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!