Trịnh Hoạn Trúc, anh đến rồi. - Chương 3: Ngoại tình?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Trịnh Hoạn Trúc, anh đến rồi.


Chương 3: Ngoại tình?


Đi đến bên cạnh cặp đôi đang ân ái một khoảng không xa, Trịnh Hoạn Trúc thò tay vào túi quần, tay cô run run, cổ họng như bị một thứ gì đó chiếm lấy khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Một luồn gió lạnh thổi qua mang theo cái lạnh ban đêm giá buốt, khiến cơn say của cô dịu đi, đầu óc thanh tỉnh hơn vài phần.

Cô nắm chặt điện thoại trên tay, trên màn hiện lên dãy số quen thuộc. Bấm gọi. Một lát sau truyền đến bên điện thoại một giọng nói thân quen.

“Alo Hoạn Trúc? Có chuyện gì mà gọi chị muộn thế này?”

Âm thanh mềm mại, dịu dàng của chị họ lúc này như biến thành hàng ngàn hàng vạn mũi dao sắc nhọn xuyên qua lồng ngực của cô, tạo thành một vết thương vây chặt tim cô, âm thanh bủa vây lấy đầu óc cô xiết chặt.

Trịnh Hoạn Trúc hít lấy khí lạnh, đè nén mọi sự đau lòng: “Chị, hiện giờ Kiên Thùy có ở nhà không, em có một số việc muốn tìm anh ấy, nhưng gọi không được.”

“Kiên Thùy?” Chị họ ngạc nhiên, song lại nói: ” A, thật không may. Anh ấy không có ở nhà, anh ấy nói phải đi họp với đối tác sẽ về muộn nếu em muốn tìm anh ấy, thì đợi anh ấy về chị sẽ…”

“Chị!”

Không đợi Mạn Nhi nói hết câu, Trịnh Hoạn Trúc bỗng thét lên một tiếng rồi im bặt. Mạn Nhi ở đầu dây còn lại âm thanh mắc nghẹn ở cổ họng, cũng không biết nói gì đành im lặng đợi chờ cô nói tiếp. Trịnh Hoạn Trúc im lặng hồi lâu, dường như cô đang cố cân bằng tâm trạng, cố áp chế men say, hoặc cô cố gắng khiến mình không để lộ sơ hở trước mặt chị mình. Bởi vì, Mạn Nhi là một người vô cùng vô cùng quan trọng đối với cô, Trịnh Hoạn Trúc càng không muốn vì một chút lỡ lời sai phạm nào mà tổn thương người quan trọng của mình.

“Em vừa thấy Kiên Thùy ôm ấp cùng một cô gái khác.”

Cô nói với giọng hiển nhiên, như thật như đùa, con gió lạnh lại một lần thổi qua thổi luôn cả cát bụi lá khô đi mất, gió mạnh, gió lạnh, khiến lòng người cũng lạnh dần.

Không nghe thấy Mạn Nhi trả lời, lồng ngực trái Trịnh Hoạn Trúc đau đớn.

“Em nhìn nhầm rồi, Kiên Thùy không phải là người như vậy.” Mạn Nhi cương quyết lắc đầu dù chị biết Trịnh Hoạn Trúc sẽ không thể nhìn thấy được, nhưng dường như cái lắc đầu này càng khiến chị chắc chắn hơn.

Kiên Thùy, nhất định không phải loại người như vậy.

“Haha, em chỉ đùa với chị thôi. Anh chị mới kết hôn được một tháng thôi, làm sao có thể được, haha.. em cúp máy đây. Em còn có việc.”

Sau khi cúp máy ánh mắt cô càng trở nên tối đen. Chỉ mới một tháng sau kết hôn, chỉ mới một tháng thôi.

Trịnh Hoạn Trúc cắn chặt môi dưới, tự nói với lòng.

Mạn Nhi, có lẽ chị không biết rằng..

Kiên Thùy, hắn chính là người như vậy.

Chính mắt em nhìn thấy, còn có thể sai ư? Chị à? Chị nói em phải làm sao đây. Chị à, hãy chỉ em cách khiến chị không phải đau khổ.

Hắn đang đứng trước mặt em, gương mặt phụ bạc say mê đắm chìm vào nụ hôn với một cô gái tươi trẻ không phải chị.

Chị dịu dàng, hiền thục như thế. Có chị rồi tại sao hắn không biết thỏa mãn, rõ ràng là có chị rồi, có cả bầu trời rồi, hắn lại không biết đủ. Cuộc đời con người là bị tham vọng nhấn chìm.

Cô như bị cơn say áp chế, không thể khống chế bản thân, như một kẻ điên lao đến đôi tình nhân đang ân ái, xô đẩy cả hai người ngã sang một bên. Ánh mắt cô trầm thấp đáng sợ, nếu ánh mắt có thể giết người chỉ sợ hắn và cô gái kia đã bị giết cả ngàn lần.

Kiên Thùy bị ngã, chưa kịp định hình sự việc. Hắn đang rất bực tức vì bị ‘kẻ điên’ quấy phá, lời mắng đến miệng còn chưa kịp nói ra nhìn thấy cô lại bị nuốt ngược trở về.

Nếu có ai đó hỏi, cuộc đời cô cảm thấy thất bại nhất là vào lúc nào, Trịnh Hoạn Trúc sẽ không ngần ngại đáp là chính thời khắc này. Cô tưởng rằng bị mình bắt gặp, Kiên Thùy ít nhất cũng sẽ trở nên ăn năn hối lỗi, nhưng hình như cô sai rồi. Câu đầu tiên hắn ta mở miệng ra nói không phải là ‘anh sai rồi’ cũng không phải ‘anh xin lỗi’.

“Em đã thấy được bao nhiêu rồi, tất cả không phải như em nghĩ đâu, anh với cô ta chỉ là bạn tình, người anh yêu vẫn là em.”

Hắn biến sắc, tướng ngã vẫn giữ nguyên, nhìn cô đầy đăm chiêu.

Trịnh Hoạn Trúc cảm thấy lòng chợt lạnh lẽo. Khoảnh khắc hắn mở miệng ra nói, khiến cả thế giới dường như sụp đổ trong mắt cô. Cô ta chỉ là bạn tình, người hắn yêu nhất vẫn là cô, vậy Mạn Nhi là cái gì, chị họ cô là cái gì? Cô biết bản thân không là gì của hắn, bản thân chỉ là một con hề ngốc góp vui vào cuộc sống của hắn, bản thân như là một quả bóng khi không cần thì bị hắn đá đi. Đáng lẽ ra cô không nên thất vọng, cô không có tư cách thất vọng, càng không thể vì một người tồi tệ này mà thất vọng.

“Trịnh Hoạn Trúc em có thể nhập hội cùng anh, không phải em thích anh sao, cho em một cơ hội.”

Hóa ra hắn ta biết cô thích hắn, vậy mà hắn còn làm như vậy. Thử hỏi bao nhiêu năm nay cô đã nhìn hắn bằng ánh mắt say mê buồn nôn kia, hắn thấy được trong lòng chắc rất đắc ý, với tình yêu đơn phương của một cô gái ngu ngốc quả thật buồn cười.

“Cơ hội? Cơ hội cái rắm. Nếu anh muốn chết, có thể thử.”

So với thất vọng cô càng tức giận nhiều hơn, tức giận vì sao bản thân lại yêu phải một người tệ bạc như hắn, tức giận vì sao không nhận ra sớm hơn, đã để chị họ lấy phải một người xấu xa như hắn.

” Mẹ tôi nói đúng tất cả đàn ông trên đời này đều là đồ khốn, cả anh cũng vậy. Tại sao anh lại có thể làm như vậy? Cả cuộc đời tôi sai lầm lớn nhất là đã tin tưởng anh. Mau quay về đúng vị trí của mình đi, từ nay đừng cố làm người khác tổn thương bởi anh nữa.”

Cả cuộc đời này, Trịnh Hoạn Trúc cô sai lầm nhất là đã yêu và tin tưởng một người như hắn, tệ bạc, xấu xa như vậy sao cô lại không nhận ra sớm hơn. Người ta nói tình yêu là mù quáng quả nhiên đúng.

Chị họ yêu hắn như vậy mới kết hôn với hắn, kết hôn còn chưa lâu hắn đã đi ra ngoài ngoại tình. Ngày hôm nay cô để cho hắn đi, hi vọng hắn quay về vị trí vốn có của mình. Tốt nhất là đừng bao giờ để cô phát giác ra chuyện này lần thứ hai, bằng không không chỉ đơn giản như vậy cô sẽ bắt hắn sống không bằng chết.

Hắn đứng dậy đỡ lấy cô tình nhân đang sợ sệt một bên, xoay người bước đi. Không chắc chắn, hắn nghiêng người, ngập ngừng nói: “Chuyện này đừng, đừng để Mạn Nhi biết. Anh xin em..”

Trịnh Hoạn Trúc nhếch môi cong lên, nở một nụ cười. Nụ cười bao hàm một sự mất mác, tàn nhẫn, đáng sợ.

“Tôi tự có quyết định của mình, không đến lượt anh lên tiếng. Tôi mong anh lập tức về nhà với mái ấm nhỏ của mình, trở về đúng vị trí của mình, tôi mong rằng sẽ không có lần sau nếu để tôi phát hiện lần nữa tôi sẽ khiến cho anh không còn công cụ nào để đi ngoại tình.”

Sau khi hắn rời đi, mọi sự mạnh mẽ của Trịnh Hoạn Trúc đều sụp đổ. Nước mắt từ hốc mắt trào ra như mưa, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt khiến mặt mũi cô tèm nhem, nhưng vẫn không ngừng lại, lồng ngực cô phập phồng đau đớn. Đau đớn co thắt, giống như có ai đó muốn bóp nát trái tim cô.

Giọt nước mắt vẫn rơi, tiếng nức nở phát ra trong cuốn họng.

Cô ngồi trên vệ đường giống như hóa điên.

Trong không gian vang lên tiếng cười hòa vào tiếng khóc, môi cô mở toát, vẽ lên một nụ cười đau đớn, nụ cười bi thương xót xa tột cùng, nước mắt mặn chát vẫn tuôn trào càng nhiều.

****

Bỗng một cánh tay chìa ra, trên bàn tay có một tấm khăn tối màu.

Cánh tay lớn còn lại kéo tay cô ra, đặt tấm khăn vào tay cô, sau đó quay người bước đi quá trình diễn ra chưa đến 3 giây. Trịnh Hoạn Trúc đầy ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một bóng lưng cao lớn. Anh ta muốn cô lau nước mắt đi? Chắc chắn bộ dáng hiện giờ của cô rất thảm hại. Cô tự cười chính mình, ngu ngốc, thảm hại khiến người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy bản thân rẻ mạc.

Đi được vài bước, người đàn ông kia bất giác dừng lại, nhưng vẫn không nghiêng đầu, chỉ nghe thấy một âm thanh trầm thấp ồm ồm vang lên.

“Đừng cười, cũng đừng khóc, hãy ghi nhớ lời tôi nói, em cần phải mạnh mẽ, phải đứng lên. Tôi hi vọng em thấy được màu sắc tươi sáng của tâm hồn.”

“Nụ cười là để diễn tả hạnh phúc, chứ không phải để bày tỏ nỗi đau..”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN