Trịnh Nguyễn Tranh Hùng
Chết không hối tiếc
Chết không hối tiếc
Trời đã gần sáng rõ, lúc này thảm cảnh của trận ác chiến mấy ngày nay của Hải Vân quan bắt đầu hiện rõ. Mặt đất gần như bị nhuốm thành màu đỏ, dưới tường thành phía tây nam thi thể chất đống, có chỗ, có nơi đống thi thể cao vượt cả đầu người, những cái xác ở phía dưới đã bị dẫm đạp cho biến dạng, Đại thuẫn, thang mây, gươm giáo la liệt khắp nơi, trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh nồng nặc, dưới những tảng đá, súc gỗ, đều là máu tanh thịt nát, những mảnh óc và thi thể trộn lẫn với bùn đất, hoặc dính lên đá tảng, cho dù là những lão binh đã tham chiến lâu năm cũng không nhịn được nôn khan.
Nguyễn Hữu Du đứng ở trên đầu thành, phía trước mặt hắn là một cái xác đã cháy đen đến mức không nhận dạng được, trên tay trái của cái xác vẫn cầm chắc một cây đại đao. Mặc dù đã bị lửu thiêu co quắp nhưng cái xác vẫn toát ra một vẻ gì đó không cam lòng. Nguyễn Hữu Du lẩm nhẩm nói:
– Hoàng huynh đệ, ngươi chết không vô ích. Ngươi thấy gì không, quân ta đã thắng, chúng ta đã vào được thành Hải Vân. Ngươi ở dưới đó chắc cũng an lòng.
Nói xong Nguyễn Hữu Du phất tay,. Lập tức một tên thân binh chạy tới.
– Truyền lệnh bảo quản thi hài Hoàng tướng quân cho tốt, khi nào hồi kinh ta sẽ xin Vương thượng tổ chức đại tang cho huynh đệ ta.
– Rõ!.
Nói xong hắn lại ngước nhìn vào đống thi thể chất khắp ở ngoài thành, trong lòng hắn cũng có một chút rợn người. Tây Sơn bảy ngàn quân bị diệt sạch, số tù binh chưa đến bốn trăm người. Phạm Ngao, Nguyễn Khuê đều bị giết tại trận. Tôn Hoài Nhân bị bắt sống, Đổi lại Quân Đại Việt lần này huy động gần mười lăm vạn người, nhưng cũng thương vong tới năm sáu ngàn, kết quả này là do Đại Việt đánh giá quá thấp sự kiên cố của Thành Hải Vân. May mà Hoàng Long anh dũng hy sinh, mở một con đường máu, nếu tiếp tục giằng co viện binh của Tây Sơn tới, e rằng, Quân Đại Việt đại bại, dưới thành Quân Việt đều đã mệt mỏi vô cùng, cả đám chui rúc vào chỗ cản gió dưới lỗ châu mai hoặc bất cứ góc khuất nào mà ngủ, đầu thành khắp nơi đều là vết máu loang lỗ, khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
Lúc này, một quân sĩ chạy vội qua đây, khom người nói: “Khởi bẩm tướng quân, Bình nam đại tướng quân có lệnh.”
“Nói?” Nguyễn Hữu Du quay đầu bảo.
“Tướng quân, Đại tướng quân có lệnh, người nhanh chóng dọn dẹp chiến trường rồi vào trong đại trướng
“ Được”
“Tiết Long Thành”
Nguyễn Hữu Du cao giọng quát lớn, một viên tham tướng đứng gần đó nhanh chóng bước ra:
– Có mạt tướng
Nguyễn Hữu Du chỉ xuống chân thành:
– Nghe cho kỹ đây, không cần biết chết hay chưa chết, mỗi tên địch bổ thêm ba đao, rồi gom lại đốt đi, tránh gây dịch bệnh, kiểm đếm quân sĩ tử thương cho ta,
– Mạt tướng tuân lệnh.
Nguyễn Hữu Du nuốt xuống một hơi, rồi quay bước đi về phía sở chỉ huy tạm thời trong thành, tên binh sĩ báo tin vội vàng chạy theo sau.
……………….
Mặc dù Lưu Thủ Nghĩa ra nghiêm lệnh khẩn cấp hành quân thế nhưng chung quy vẫn đến Quảng Nam quá muộn, đại quân chuẩn bị đồ đạc, đã mất một ngày, điểm binh nửa ngày, đến khi lên đường thì trận chiến ở Hải Vân đã diễn ra được một ngày rồi, Lưu Thủ Nghĩa vô cùng sốt ruột, nếu đến chậm e là Quảng Nam không giữ được, điều càng khiến hắn cảm thấy lo lắng hơn là quân Đại Việt kiểm soát được Hải Vân quân sẽ vô cùng có lợi thế, sau này Tây Sơn muốn Bắc tiến là vô cùng khó khăn, thành Hải Vân dễ thủ khó công, chưa nói đến Quảng Nam núi non trùng điệp quân địch có thể mai phục bất cứ chỗ nào, ôi, đại thế không biết có còn giữ được.
– Nhanh… nhanh nữa lên, gần trưa phải đến được Hải Vân,
Lưu Thủ Nghĩa trong lòng vô cùng sốt ruột lo lắng, cho dù hắn đã huy động tám ngàn người, nhưng vẫn là quân số hơi ít, nếu như thật sự bị quân Việt chiếm được Hải Vân thì thì đại quân hắn chỉ có nước lui về giữ quảng ngãi mà thôi
Lưu Thủ Nghĩa bắt đầu nơm nớp lo sợ, nếu như đại quân triệt lui về Quảng Ngãi, toàn bộ vùng đất Quảng Nam sẽ rơi vào tay Trịnh Cán, điều này không biết Hoàng Thượng có chém đầu hắn hay là không. sự nghiêm trọng của hậu quả đó làm cho trong lòng hắn cảm thấy không ngớt sợ hãi, bây giờ chỉ còn một cách, đó chính là toàn lực đi đến, nếu quân Việt chưa công được thành thì dễ rồi, tám ngàn quân này không nghi ngờ gì chính là cứu tinh của thành Hải Vân, nhưng nếu quân Việt đã công thành xong thì chỉ còn cách đánh bừa một trận rồi rút, tin rằng Thái Đức hoàng đế cũng không trách tội.
Nghĩ vậy, Lưu Thủ Nghĩa đã hạ quyết tâm, hắn dứt khoát ra lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, chỉ cần đúng ngọ đến được Hải Vân toàn quân thưởng mỗi người mười lạng bạc!”
Trong Đại doanh quân Trịnh đặt tạm thời tại thành Hải Vân, Nguyễn Hữu Chỉnh đang đứng nhìn chăm chú vào sa bàn, đặt trước mặt, trên đó đắp địa hình của Quảng Nam tương đối đầy đủ, sông hồ núi non đều chiếu theo thực tế mà thu nhỏ lại, người làm tướng chỉ cần nhìn vào là biết được địa hình thế nào. Bên cạnh hắn lúc này là đám tướng lĩnh như Bùi Thế Cơ, Hoàng Đình Thể, Bùi Mân…..
Lúc này Nguyễn Hữu Du bước vào đại trướng:
– Thuộc hạ tham kiến Bình Nam đại tướng quân,
Cách xưng hô này chính là Nguyễn Hữu Chỉnh đặt ra, dù cho là cha con nhưng trong quân cũng chỉ có thể xưng hô theo chức vụ. Thấy Nguyễn Hữu Du đến, Nguyễn Hữu Chỉnh gật đầu:
– Nguyễn tướng quân, đến đây,
Mọi người đã tập hợp đủ, Nguyễn Hữu Chỉnh lập tức chỉ lên sa bàn rồi nói:
– Các vị, đại quân của Lưu Thủ Nghĩa đã biết thành Hải Vân bị phá, thám báo của ta báo về chúng đang gấp rút tiến đến, không quá giờ ngọ là đến nơi này
Bùi Thế Cơ hỏi, :
– Đại soái, không biết binh lực chúng thế nào:
– Khoảng tám ngàn người
– tám ngàn
Bùi Thế Cơ không tin nổi vào tai mình,tám ngàn quân mà cũng dám đến đây khi biết thành Hải Vân bị bại ư. Nguyễn Hữu Chỉnh gật đầu, toàn quân Tây Sơn hiện nay đang chiến đấu với quân Nghĩa Hòa của người hoa, cho nên Lưu Thủ Nghĩa lấy ra được tám ngàn quân đã là nhiều rồi, binh lực tây sơn bất quá cũng chỉ hai mươi vạn, lại còn phải lo chống chúa Nguyễn ở Đàng trong.
Hoàng Đình Thể trầm ngâm nói:-
– Theo bản trấn thủ, Lưu Thủ Nghĩa chẳng qua chỉ muốn vớt vát chút công tích tránh bị Nguyễn Nhạc trách tội mà thôi, hắn đánh thành chỉ là muốn cho Tây Sơn xem, việc này các tướng lĩnh biên cương vẫn thường sử dụng, chúng ta không cần lo lắng.
Nguyễn Hữu Chỉnh và Bùi Thế Cơ âm thầm gật đầu,. cách này bọn họ cũng đã từng sử dụng.
Nguyễn Hữu Chỉnh lại nhìn sa bàn:
– Ta không sợ bọn chúng, cái ta muốn chính là làm sao đánh cho Lưu Thủ Nghĩa một đòn trí mạng, khiến hắn trong thời gian tới chỉ có thể án binh bất động tại Quảng Ngãi không dám tiến lên.
Hoàng Đình Thể cần kiếm chỉ vào một vị trí cách Hải Vân Quan vài dặm, có một khúc cua khủng khiếp, một bên là vực sâu, một bên là núi cao, lão hắng giọng nói:
– Nơi này chính là nơi mà quân Lưu Thủ Nghĩa bắt buộc phải đi qua. Nếu ta mai phục ở đây chỉ sợ quân Tây Sơn không còn manh giáp.
Nguyễn Hữu Chỉnh nhìn vào nơi mà Hoàng Đình Thể chỉ nghiên cứu một lát rồi gật đầu: vị trí này quả thực hiểm ác.:
“Bùi Mân”
– Có mạt tướng
Ngươi và Hữu Du lĩnh năm ngàn quân, dùng tốc độ nhanh nhất mai phục tại nơi này, nhớ không được ham chiến.
– Mạt tướng tuân lệnh/
Nguyễn Hữu Du quay sang nói với Bùi Thế Cơ:-
– Bùi tướng quân, ngài hiệp trợ Hoàng trấn thủ nắm vững địa bàn Quảng Nam trong tay, đợi đánh đuổi Lưu Thủ Nghĩa xong, nhanh chóng xây dựng khu vực phòng phủ Quảng Nam cho vững chắc,
– Rõ.
Hoàng Đình Thể cũng nói:
– Nguyễn đại tướng quân yên tâm, ta nhất định không làm nhục mệnh.
.;…………………..
Trong nhiều thế kỷ, đường Cái Quan (nay là Quốc lộ 1A) băng qua đèo Hải Vân rất ít người dám qua lại, bởi đường nguy hiểm, thú dữ và kẻ cướp…Bởi vậy mà văn hóa giữa hai miền Bắc-Nam ít được giao lưu. Ngay cả ở hậu thế, con đường này cũng vẫn vô cùng hiểm trở, chỉ riêng điều này cũng đủ để nhận ra vào thời Lê Trịnh nơi đây hoang vu thế nào, cách Hải Vân Quan tầm ba bốn dặm, con đường cái quan này đột ngột bẻ hướng cua tay áo, đoạn đường đã hiểm trở đến đây lại càng hiểm trở hơn, đây chính là nơi mà Nguyễn Hữu Chỉnh chọn làm nơi mai phục.
Toàn quân Đại Viêt đã đến nơi này. Bùi Mân ra lệnh nghỉ ngơi một lát, binh sĩ đã chỉnh trang lại giáp trụ, ngậm nhánh cây ở miệng đề phòng phát ra âm thanh tiến vào địa điểm dự định mai phục ẩn nấp. thám báo quân trịnh phái ra đã báo tin về, chừng nửa canh giờ nữa năm ngàn quân Lưu Thủ Nghĩa sẽ đến nơi,. Vào gần giữa trưa, từ tàng cây ở hướng nam dần dần có chim bay toàn loạn. Trong lòng Bùi Mân dâng lên niềm hưng phấn đại công đã sắp ghi tên hắn, phía trước không còn nghi ngờ gì nữa, chính là đại quân Quảng Ngãi ra cứu viện.
Nhìn đại quân Tây SƠn xuất hiện dần trước mắt, huyết mạch toàn thân đám quân Đại Việt sôi trào, đây chính là quân công, là lương thưởng, nhất định phải cận thận nắm lấy.
Toán quân đầu tiên đã lọt vào vùng mai phục, trên mặt Bùi Mân đã lộ ra vẻ khẩn trương. Đột nhiên, Lưu Thủ Nghĩa ra lệnh dừng lại, tim của Bùi Mân chùng lại, hay lão phát hiện ra điều gì.. Thực ra Lưu Thủ Nghĩa không phát hiện ra gì cả, mà bản năng làm tướng của lão cho lão biết, có một mối nguy hiểm nào đó, như có như không, tuy nhiên lão lại không xác định được nó từ đâu đến, thấy lão dừng lại, một tên tướng bên cạnh nói:
– Tổng đốc đại nhân, nơi này địa hình hiểm trở, nếu quân ta khinh suất tiến lên chẳng may có mai phục….
Lưu Thủ Nghĩa gật đầu, nơi này thực sự là hiểm địa. thế nhưng thòi gian đã quá gấp, không thể nào chậm trễ được, lão nghĩ một hồi rồi cắn răng nói:
– Cho một toán đi trước thám thính, còn lại đề cao cảnh giác qua cốc.
– Tuân lệnh
Lúc này trên sườn núi, Nguyễn Hữu Du lo lắng:
– Bùi Mân, chúng đã phát hiện ra gì đó rồi, làm sao đây
Bùi Mân nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói, chỉ còn một cách thôi, dụ rắn vào bẫy,
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bỗng nhiên sâu trong đường núi phía tây vang lên tiếng vó ngựa, khiến đại quân Tây Sơn lo sợ vội vàng kết trận nghênh chiến, chỉ vài hơi thở, từ phía góc khuất đã chạy ra vài trăm tên lính Đại Việt, nhìn thấy Đại Quân tây sơn Đằng trước, chúng hoảng sợ ghìm cương ngựa lại, hai bên bắt đầu cảnh giác nhìn nhau
Phía bên này, đại quân Lưu Thủ Nghĩa nói :
– Đại nhân, có khoảng năm trăm tên quân sĩ đại việt ở phía trước, hình như đi thực hiện nhiệm vụ.
Tên thân binh này còn chưa nói hết, thì phía bên kia đã có hai tên binh sĩ, quay đầu ngựa chạy thẳng, còn lại bốn trăm chín mươi tám người lập tức rút binh khí ra, có ý định liều chết cho hai tên kia về báo tin . Một tên có vẻ là người cầm đầu vội quát:
– Mau trở về báo tin
Thấy cảnh này hiện ra, Lưu Thử Nghĩa lập tức lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, một ý nghĩ trong đầu lão nói, đây chính là sự trùng hợp, Đại Việt phái toán quân này đi làm nhiệm vụ nào đó, nhưng lại gạp phải lão, còn một ý nghĩ khác thì lại nói đây có thể chỉ là kế dụ địch.
Đám tướng lĩnh dưới quyền lão cũng chia làm hai phe:
– Tổng đốc, mau hạ lệnh, không thể để Hải Vân có thời gian chuẩn bị
– Đại nhân, đây nhất định là kế của quân địch, chúng ta hãy mau rút lui.
– Đại nhân,,,,
“ Đủ rồi “
Lưu Thủ Nghĩa quát lớn:
– Lê Xuân Giác
– Có mạt tướng,
“ Truyền lệnh ta, tiêu diệt đám ô hợp trước mặt nhanh chóng tiến đến Hải Vân
– Rõ
Trận hình quan Tây Sơn tiếng kèn và trống trận vang lên , vô số tinh kỳ tuôn ra…… Lưu Thủ Nghĩa rốt cục đã phát động tiến công !
Tên cầm đầu đám quân cảm tử Đại Việt phía bên kia tên là Đinh Lễ đột nhiên lắc đầu, vẻ mặt dữ tợn, quay đầu nói với đám quân đằng sau:
-Các ngươi, mau chú ý kết trận.
Đinh Lễ kéo theo hơn bốn trăm quân Việt chạy về hướng sơn khẩu bên phải, chuẩn bị liều chết dụ địch theo kế hoạch của Bùi Mân, trên sườn núi đám lính dưới quyền hắn, đều nghĩ, Bùi Mân này quả thực đủ độc ác, sẵn sàng hy sinh quân mình để dụ địch vào vòng chiến, Bùi Mân cũng biết đám bên dưới nghĩ gì nhưng hắn cũng mặc kệ
– Đinh Lễ, tốt lắm.
Bùi Mân trong lòng thầm nghĩ, các ngươi cứ yên tâm , người nhà các ngươi do bản tướng phụ trách.
Thời gian khẩn cấp, Bùi Mân lập tức ra lệnh cho toàn quân sẵn sàng, cũng không thể để Đinh lễ và đám quân sĩ cản quân kia hi sinh vô nghĩa.
Phía bên dưới Đinh Lễ đã gào lớn
-Giết…..
-Giết.
Hắn ra sức thúc ngựa,trong lòng thầm nghĩ , mọi người, kiếp sau, chúng ta sẽ còn làm huynh đệ.
-Giết.
-Giết
Đám binh sĩ phía sau Đinh Lễ cũng đieen cuồng gào lên, nhận nhiệm vụ này, bọn họ đã biết là nhất định sẽ chết, cho nên ai nấy đều dũng cảm xông lên. Tiếng bước chân như tiếng nước chảy siết, tiếng vó ngựa, tiếng tù và rít lên vang vọng cả núi rừng.cùng lắm là chết chứ sao?
– Đại Việt trung hưng! Chết không hối tiếc.
Đinh Lễ giơ cao trọng kiếm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Phía sau hắn, năm trăm bộ khúc cũng chậm rãi kết thành nan quạt
Ngẩng đầu nhìn phía trước, quân Tây Sơn đông nghìn nghịt đang giơ cao binh khí, giáo gươm sắc lạnh đang chen chúc mà lao tới, những tiếng bước chân như vũ bão, nghe như tiếng thủy triều lên, chúng cao giọng la hét, giống như tiếng sấm sét, bỗng nhiên, Đinh Lễ hét lên:
– Đám khốn kiếp phản loạn, có Đinh Lễ ta ở đây, các ngươi hôm nay đừng hòng qua được.
Phía bên kia Lê Xuân Giác nhếch miệng cười, chỉ dựa vào các ngươi, cút đi cho lão tử:
– Toàn quân tiến lên
Đinh Lễ, chợt quay đầu lại quát:
– Lên, lên cho lão tử, Tướng quân đã nói,. Giết một tên rợ Hồ thơm, thưởng mười lạng bạc, các ngươi chết người nhà các ngươi lĩnh thay,
Ngay lập tức Lê Xuân Giác cũng đáp trả
-Nghe lão tử nói đây, xử được một tên Nam Man thưởng một trăm lạng bạc,. ai chém được tên khốn kia ngàn lạng bạc
Lời vừa dứt, tất cả giáp sĩ quân Tây Sơn nghe được sĩ khí lập tức dâng cao.
– Giết sạch mọi rợ Nam, tướng quân nói, giết một tên thưởng một trăm lạng bạc!
– tên cầm đầu kia là của lão tử, ai cũng không được đoạt của ta!
Chính dưới cái gọi là trọng thưởng cũng xuất hiện dũng sĩ, đứng trước đồng tiền con người bị mê hoặc, giáp sĩ quân Tây Sơn lập tức một đám đều đỏ mắt, nhiệt tình trước nay chưa thấy nhằm hướng tàn binh quân Việt tỏa ra như lông nhím tựa như thủy triều lên mãi không dứt, lúc này cho dù có mai phục bọn chúng cũng mặc kệ.
– AAAAAAA
Đinh Lễ hét lớn một tiếng, tay trái cầm trường kiếm đâm thủng thuẫn của hai gã quân Tây Sơn, thừa cơ tiếp tục đâm ra ngoài, một gã Tây Sơn bất ngờ thủ không kịp, lập tức bị đâm trúng.
Nhưng, không đợi Đinh Lễ rút kiếm, một tên Tây Sơn khác đã thu hồi trường kiếm, chém xuống, cùng lúc đó, trường kích bốn phía lóng lánh cùng đâm tới, lưỡi kích thẳng nơi hiểm ngực bụng của Đinh Lễ mà tới!
Sống chết trước mắt, Đinh Lễ dứt khoát quăng kiếm, hai chân đạp thật mạnh bắn lùi về phía sau, tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.
Hắn lăn tròn dưới đất. vớ lấy một cây kích thuận thế quét ngang, hai gãi hỏa trưởng quân Tây SƠn căn bản không kịp phản ứng, đã bị trường kích sắc bén chặt đứt cổ, trong chốc lát, hai cái đầu đã bay lên, máu lại phun lên như mưa.
Nhưng đúng lúc này một chiếc mau từ sườn phái của hắn đấm tới
A…
Máu tươi từ sườn hắn tuôn ra như suối, hắn gào lên. tay phải đột nhiên kéo lại, liền nắm lấy trường mâu đánh lén sau lưng, ngay sau đó, một kiếm đâm tới, kẻ đánh lén bị trường kiêm đâm xuyên qua cổ
Thừa dịp này, lại một đại kích khác quét ngang tới, xương ống đồng của Đinh Lễ hoàn toàn vỡ vụn, hắn lập tức ngã xuống đất
Hai gã Tây Sơn chạy lại lập tức vung đao lên định lấy mạng hắn
không đợi đại đao trong tay Hai gã quân Tây Sơn đâm xuống, trường kích và kiếm trong tay Đinh Lễ đã đâm ngược lên, hai tên quân Tây Sơn thân hình cường tráng đột nhiên dừng lại, chết ngay tức khắc.
Nhìn thấy Đinh Lễ rõ ràng bản thân đã bị trọng thương vẫn chiến đấu dũng mãnh sắc bén, từ quân đến tướng Tây Sơn đều bị hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám tiến lên.
Lê Xuân Giác từ đâu cầm đại đao xông tới quát lớn:
– Còn không mau đầu hàng!
– Khặc, khặc, khặc!
Đinh Lễ cười ba tiếng, chợt quát lên vô cùng dữ tợn:
– Đầu hàng cái con mẹ ngươi.
– Giết
– Giết
– Giết
Hơn trăm tàn binh quân Việt còn lại hưởng ứng.
– Chết không hối tiếc
Đinh Lễ lại giơ đại kích lên, ngửa mặt lên trời gào rít.
– Chết không hối tiếc
– Chết không hối tiếc
– Chết không hối tiếc
Hơn trăm tàn binh tinh thần đoàn kết cực lớn, tiếng như sắt, thế như nước!
Trong lòng Lê Xuân Giác trùng xuống, đây thật sự là một đám dũng sĩ đáng tôn kính,
Tuy nhiên, hai quân giao chiến, tôn kính thì tôn kính nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm.
– Đinh Lễ, chịu chết đi!
– Đến đây đi, nếm thử một kích của ta
Đinh Lễ trố mắt rống giận:
– Đến đây đi, để lão tử xem quân Tây SƠn rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng!
– Như ý ngươi
Đại đao chém xuống
Đinh Lễ bị thương nặng, thể lực cũng đã cạn kiệt, chỉ nghe
– Phập…
Máu tung, đầu người bay lên!
Đinh Lễ đột nhiên cảm thấy người mình nhẹ bẫng, toàn bộ thế giới bắt đầu quay tròn, những âm thanh sát phạt náo động âm ĩ cũng dần xa đi, bên tai lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường, hắn bỗng nhiên nhìn thấy thân thể không đầu của mình từ từ ngã xuống.
………..
Đúng lúc này Quân Tây Sơn đã hoàn toàn lọt vào mai phục. Bùi Mân đưa tù và lên miệng thổi một hơi lớn:
Tu! Tu! Tu!
Nghe hiệu lệnh, Việt quân ẩn ở bên sườn núi như nấm sau mưa xông ra, tiếng quát tháo như như thủy triều hướng chân núi dũng mãnh lao tới, sĩ khí dâng trào đến cực điểm.
, tiếng gầm của đám quân này khiến cả thiên địa biến sắc.
Trong rừng cây vô số chim chóc bị tạp âm kinh hãi bay vụt lên. Trong lúc nhất thời người hô ngựa hý, bụi đất tung bay, cảnh tượng yên lặng lập tức bị hỗn loạn cùng ầm ĩ thay thế.
– Bang bang bành bành!
Đại Việt quân sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, từng người vất xuống dưới núi một bình dầu hỏa, một bó củi khô hay cỏ tranh dễ cháy rồi dùng hỏa tiễn bắn ra, lửa mạnh bốc lên trùm lấy quân Tây Sơn kêu la thảm thiết. trên dốc núi, dùng mũi tên nhọn, đá lăn, khúc cây ném xuống, nhất thời bụi đất bốc lên đầy trời, rầm rầm điếc tai, thanh thế khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Quân Tây Sơn hiển nhiên không ngờ tới Việt quân mai phục, lại độc như sẵn sàng hy sinh một đám người chỉ để dụ họ. nguyên một đám đều bị đánh trở tay không kịp, loạn cả một đoàn.
Bùi Mân ầm ĩ cười dài:
– lần này nếu ta không khiến các ngươi thất bại thì thật có lỗi vơi các huynh đệ đã chết!
Thế lửa dần dần tắt, trường kiếm Bùi Mân chỉ phía xa,dẫn đầu lao xuống núi.
Đại quân đối phương ngàn dặm mà đến, cũng không có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi nên còn mệt mỏi, lại thêm bất ngờ bị mai phục đang thắng thế lại thành ra bị vậy, tư vị này khiến cho Lưu Thủ Nghĩa như nuốt phải một họng phân, lão cuống cuồng ra lệnh phản kích. Các binh sĩ theo tiếng trống xông racòn chưa kịp dừng lại bày trận phòng ngự đã máu chảy đầm đìa. vạn người cùng rống, nổ vang rung trời, toàn bộ chiến trường một mảnh thảm thiết.
Đội tiên phong gồm hai ngàn người tạo thành tràn xuống, chia cắt đại quân Tây Sơn khiến bọn chúng không thấy lẫn nhau, mặc dù tại đây địa hình cũng không hiểm yếu vẫn có thể vây khốn toàn diệt. Tiếng gào thét vang lên dưới rừng cây, kinh hô cùng thảm thiết liên tiếp, thanh âm binh khí giao kích xen lẫn tiếng cốt nhục gãy vỡ trầm đục, máu tươi nhuộm hồng cả rừng cây bãi cỏ.
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, nhưng thắng bại đã quyết định vào khoảnh khắc Lưu Thủ Nghĩa đi vào bẫy rập!
Nguyễn Hữu Du phất mạnh tinh kỳ:
– Toàn quân xông lên. !!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!