Trịnh Nguyễn Tranh Hùng
Minh tranh ám đấu
Minh tranh ám đấu.
Tại Hồ Phủ, Hoàng Đình Quyết vẫn đang đông thúc đám người Chu Tước Doanh làm việc, đám người chu tước doanh này chính là do Trịnh Cán mô phỏng bộ đội đặc chủng thời sau mà tiến hành tổ chức, thành phần vô cùng hỗn tạp, thậm chí có cả khâm phạm bị chính Triều đình truy nã, nhưng hắn không quan trong xuất thân, miễn là đám người này có điểm yếu cho hắn nắm, hắn còn nhận cả cô nhi, nhân sĩ quý tộc thất thế, chỉ cần có tài hắn đều tiến hành trọng dụng, có kẻ giỏi truy tung, có kẻ giỏi ám sát, có kẻ lại thạo đào tường khoét vách. tuy vậy kỷ luật của đám người này cũng rất khốc liệt, nghiêm khắc. nếu phản Trịnh Cán hắn chỉ có con đường chết, lại còn liên lụy đến thân nhân. Cho nên chưa đến nửa nắm, Chu Tước Doanh đã chính thức sẵn sàng cho hắn sử dụng, lúc này một tên thuộc hạ Chu Tước Doanh đang cao giọng báo cáo với Hoàng Đình Quyết.
– Hồi bẩm thống lĩnh. Một tên gia đinh ở góc tường bị cứa đứt cổ họng, tuy rằng thủ pháp không lấy gì làm cao minh cho lắm, nhưng chúng thuộc hạ nhận định đó chính là lối vào đầu tiên của đám hung thủ.
Một tên khác lại nói:
– Thống Lĩnh đại nhân, theo chúng thuộc hạ so sánh dấu chân, thì đám hung thủ giết người tổng cộng có sáu tên. Chúng đi vào bằng lối nhỏ kia rồi sau đó tỏa ra bốn phía.
Sau đó lại có hai ba tên khác tiến lên báo cao, hiệu suất làm việc của đám người này đúng là nhanh hơn quan phủ gấp mấy lần, đám sai nha đứng xung quanh cũng phải nhủ thậm đám người áo đen này quả thật cao minh.
Hoàng Đình Quyết nắm chặt thanh kiếm trong tay, qua đám thuộc hạ điều tra hắn đã phảng phất thấy được tình hình. Theo hắn suy đoán thì có lẽ là sau nửa đêm một chút
Một bóng đen từ bức tường phía nam thấp nhất kia lẻn vào, gặp phải một tên gia đinh đi tiểu đêm ở đây, tên gia đinh xấu số bị giết ngay tắp lự.
Sau đó
năm bóng đen còn lại nhảy xuống, nhẹ nhàng hơn cả lông hồng, lặng lẽ không tiếng động rút yêu đao bên hông ra bắt đầu chia làm sáu hướng giết từ ngoài giết vào
đám người bị giết đầu tiên là đám nha hoàn là người làm dưới bếp
Sau khi giết chết năm mạng người ở đây, bóng đen này nhanh chóng bay lên trên nóc căn tiểu viện này, đạp qua tán cây rồi hội hộp cùng một tên khác.
Tiếp theo, ở phía đối diện trong tiếng la cực kỳ kinh hoảng của đám thiếp thất, hai lưỡi đao rét lạnh vẫn vung lên, cổ họng của họ bị chém đứt, máu chảy như suối, mấy tên này còn độc ác bồi thềm hai ba nhát đao nữa để đề phòng hậu hoạn…..
Cứ như thế Hoàng Đình Quyết vừa dựa vào tin tức đám thuộc hạ báo cáo vừa đi lại như bay trong hồ phủ trực tiếp xem xét suy diễn từng bước, Bùi Danh Toại đi theo phía sau hắn không ngừng cảm thán
– Thật là lợi hại,
Lão chậc lưỡi than thở, khen ngợi không thôi, đám người của Điện hạ quả thật mắt thần như điện.
Đang khi Bùi Danh Toại định hỏi Hoàng Đình Quyết có thể tìm được kẻ khả nghi hay không thì bên ngoài đã có người lớn tiếng gào thét.
Huynh trưởng, là ai hại cả nhà huynh? Huynh yên tâm, dù phỉa lên kinh thành đệ cũng sẽ phải báo cừu rửa hận .
Kẻ mới đến này vừa bò bằng tứ chi vào cổng vừa gào thét không thôi, khi nhìn thấy xác của đám người hồ phủ, mắt hắn cơ hồ nhỏ máu
– Tạ Thân, đây là ai
Bùi Danh Toại hỏi tên bổ đầu lúc trước
Thấy Khâm sai đại nhân hỏi đến, Tạ Thân đang đứng xem xét vội vã cong người như con tôm, dõng dạc trả lời:
– Hồi bẩm Khâm sai đại nhân, đây là Hồ Quý Minh em trai cùng cha khác mẹ của Hồ gia chủ. Nhà hắn ở cuối xã này, bình thường hai gia đình cũng khá là thân thiết
Mấy tên bộ khoái giữ Hồ Quý Minh lại, để tránh hắn làm hỏng hiện trường nhưng làm sao giữ được, Thấy Bùi Danh Toại phục sức khác lạ đứng đó Hồ Quý Minh nghĩ rằng đây chính là một vị quan lớn:
Hắn vội bò đến trước mắt lão nước mắt dàn rụa:
– Đại lão gia, đại lão gia, xin hãy bắt lấy hung thủ báo thù cho huynh trưởng của thảo dân, thảo dân xin lậy ngài,
Nói rồi hắn đập đầu bình bịch, trên nền gạch
đám bộ khoái, sai nha nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thân thể run lên bần bật , chúng hận không thể lôi kẻ đã hại cả nhà Hồ Gia ra chém chết
một số tên trẻ tuổi thậm chí nước mắt ràn rụa.
Bùi Danh Toại không nói một lời, nhìn sang bên phía Hoàng Đình Quyết rồi nói lớn:
– hừm, bản quan cảm thấy ngươi mới chính là nghi phạm lớn nhất.
Hồ Quý Minh nghe vậy thì lập tức luôn mồm kêu oan, dập đầu lia lịa, đám sai nha bên cạnh tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại hết sức khinh thường khâm sai lão nhân gia, chưa cần xử án, chưa cần làm gì mà đã tùy tiện khép người ta vào đại tội, đúng thật là miệng quan sang có gang có thép.
Hoàng Đình Quyết ngẩn người một lát rồi, rất nhanh lãnh hội ý của Bùi Danh Toại, hắn quát lớn:
– Người đâu, bắt tên này vào ngục nghiêm hình tra khảo
Hồ Quỳ Mình bị đám Chu Tước Doanh lôi đi nhưng vẫn ,luôn mồm gào khóc:
– Đại nhân oan quá, đại nhân, người hãy xem lại, đại nhân…/
Nguyễn Huy Bá ngập ngừng nói:
– Bùi đại nhân, có phải chúng ta làm việc hơi đường đột.
đám người ở đây đều thấ như thế, đều bất bình cho Hồ Quý Minh nhưng không có ai dám đứng ra chỉ trích khâm sai đại nhân. Nhưng trong lòng đã sớm không chịu nổi, này nghe Nguyên Huy Bá nói thế, đám này không nhìn được nữa đều quỳ xuống khẩn cầu:
– Xin đại nhân xét lại
Bùi Danh Toại làm bộ dạng cao quan, phách lối lạnh lùng nói:
– Các ngươi đứng hết lên, bản quan tự có cân nhắc
Nói xong lão phất tay áo, khệnh khạng bước đi, Hoàng ĐÌnh Quyết đi sát theo sau,
Nguyễn Huy Bá nhìn theo bóng lưng lão rồi quay lại nói:
– Việc này bản quan sẽ nói với khâm sai đại nhân, các ngươi yên tâm đi vậy
Dứt lời lão cũng tất tả chạy theo Bùi Danh Toại
Tạ Thân đứng lên giơ chân đá một cục đất vỡ vụn rồi bực tức nói:
– Con mẹ nó có còn thiên lý không
– Rõ ràng là hãm hãi người tốt.
Một tên sai nha kéo tay áo Tạ Thân:
– Tạ huynh bớt giận, họa từ miệng mà ra
Tạ Thân cũng biết là mình lỡ mời, nếu đến tai khâm sai đại nhân nhất định sẽ gặp họa, nhưng gã vẫn không nuốt trôi được cục tức này, tên sai nha kia lại nói:
– Thôi thì khi Hồ Quý Minh trong đại lao chúng ta chiếu cố hắn một chút vậy.
———–
– Tên Bùi Danh Toại kia đúng là không có bản lĩnh gì lớn ha ha ha…
Trịnh Khản ngồi trong Đặng Phủ uống rượu, cười ha hả.
Bên cạnh hắn là Đặng Mậu Lân, Nguyễn Thành Long, Lê Hoàng, và Bạch Xuân Quang, cùng một số vị chức sắc khác của Trấn An Quảng.
Đặng Mậu Lân cau mày tỏ ý không hài lòng
– Ngươi còn ở đó mà phách lối, nếu không có các vị đại nhân đây, ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần,
Nói rồi hắn quay sang Nguyễn Thành Long, hai vị Bố Chính Sứ và Án Sát Sứ cười nói:
– Ba vị đại nhân, chuyện lần này là Tên tiểu tử Trịnh Khản sai,các vị mong rằng giơ cao đánh khẽ.
Nguyễn Thành Long cũng cười lớn gật đầu:
– Đặng Quận Mã yên tâm, bản quan nhất định sẽ để ý
Ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng lão lại đang hỏi thăm 18 đời của Đặng Mậu Lân, nếu không phải chị ngươi là Thái Phi, và ngươi còn đáng để ông lợi dụng, ông đây nhất định sẽ cho quân sĩ, chém nát ngươi.
Trịnh Khản thấy mình bị mắng thì liền không cho là đúng”
– Đặng huynh quá lời rồi, tên ngu xuẩn kia tin rằng, hồ gia bị giết do em hắn tranh giành tài sản, chứng tỏ năng lực hắn cũng chỉ bình thường. nếu thực sự chém đầu Hồ Quý Minh, dân tình phản đối, sợ là hắn có ba đầu sáu tay cũng không thi hành được một điều trong tân pháp.
Đặng Mậu Lân uống cạn chén rượu, lập tức có một tên nha hoàn ôm bình rượu phía sau rót đầy, hắn liếc mắt nhìn nha hoàn này, rồi dùng bản tay luồn vào váy nàng, đám quan lại nhìn thấy đều coi như không biết, thậm chí có kẻ còn âm thầm hâm mộ.
Hồi lâu Đặng Mậu Lân mới nói
– Chuyện Hồ gia chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay ta muốn bàn với mọi người chính là chuyện thực thi tân pháp này,
Án Sát Sứ An Quảng Bạch Xuân Quang nghe vậy cũng lên tiếng:
– Quận mã nói phải, căn cơ của chúng ta chính là ruộng đất và nhân khẩu, điện hạ thi hành tân pháp chính là muốn diệt căn cơ của chúng ta.
Nguyễn Thành Long nghĩ một lát rồi đáp:
– Chúng ta tân tân khôt khổ, bảo vệ đất đai cho họ Trịnh, lẽ ra điện hạ không nên làm thế mới phải
Một tên quan dưới trướng Trấn thủ phủ đứng dậy cung kính
– Các vị đại nhân hạ quan có ý này,
Đặng mậu Lân rút tay ra khỏi váy tên nha hoàn kia, đưa lên miệng rồi bảo.
– Nói đi, nếu thực sự có ích, ta sẽ bảo Trấn Thủ đại nhân thăng quan cho ngươi
Nguyễn Thành Long ngồi bên cạnh đã cực kỳ khó chịu, ngươi tên chó má này, lại còn muốn ra lệnh cho ông đây, tuy nhiên nghĩ thì nghĩ ngoài mặt lão vẫn nói:
– Đoàn Ngũ, nói đi, nếu thực sự la diệu kế, bản quan cũng không để ngươi chịu thiệt.
Tên đoàn ngũ, này lập tức cúi người rồi cung kính nói:
– Hồi bẩm các vị đại nhân trước hết chúng ta cho người giám sát chặt phủ của khâm sai đại nhân, nếu lão thuận theo chúng ta thì thôi, còn nếu lão muốn đấu.Khâm Sai đại thần từ kinh sư lặn lội đường xa tới đây, tự nhiên không thể nào mang theo nhiều kim ngân tài bảo, số lần trước chúng ta tặng lão không ít, Chúng ta chỉ cần bố trì người âm thầm vu khống lão nhận hối lộ, tùy tiện tìm một con tốt thí, sau đó thượng tấu lên triều đình, lục soát hành dinh kiểu gì chả ra số vàng kia, lão lúc đấy miệng mọc toàn thân cũng không giải thích được. Điện hạ đang thi hành tân pháp mà gặp phải chuyện này nhất định sẽ chém chết lão, còn lại chúng ta cứ rầm rộ chuyện thi hành tân pháp, nhưng thực tế lại không làm gì cả là được, lúc đầu lão đã há mồm nhận tiền, giờ coi như khó mà vùng vẫy.
– Được, kế này có thể tiến hành.
Nguyễn Thành Long gật gù, đồng thời quay sang hai vị thuộc hạ của mình:
– Lê lão đã, ngươi hãy cho quân sĩ đi tuyên truyền về tân pháp, dán cáo thị khắp nơi, còn lại thì mặc kệ, không làm gì cả. Bạch lão để, nhanh chóng tính ra vài chỗ trong tân pháp sau đó cứ ngày ngày đến hành dinh khâm sai giả bộ thỉnh giáo, ta muốn xem lão ngây ngô thật hay giả bộ
……………….
Song song với việc tra án kia, hai bên kinh thành và địa phương tiếp tục triển khai trao đổi trong không khí có thể nói là khá hữu hảo, Bùi Danh Toại cùng Nguyễn Trấn Thủ cùng trao đổi cái nhìn đối với biên phòng phía bắc, nói gì thì nói cha của Bùi Danh Toại cũng là một vị đại tướng biên cương đối với chuyện phòng vệ lão cũng có vài phần hiểu biết,
Rồi hai bên cũng đạt thành nhận thức chung về phương pháp tiến hành tân pháp trong địa bàn An Quảng
Cơ bản thì cũng giống quan lại thời này thị sát, tất cả ngồi trong sảnh đường, Khâm sai đại nhân đánh giá cao cố gắng của quan lại địa phương, đề cao trách nhiệm của trấn thủ hết sức nặng nề. nhiệm vụ trong những năm qua có nhiều cố gắng. không phụ sự tin tưởng của triều đình. khích lệ động viên, ưu điểm ba trang, khuyết điểm một dòng. vân vân và mây mây
Nguyễn Thành Long cũng trả lời rằng dưới sự lãnh đạo anh minh thần võ, ơn khắp lê dân, trung hưng Đại Việt của Trịnh Tổng Thống, cùng với Hoàng Thủ Tướng, các ngài ở trung ương đều nhìn xa ngàn dặm, chỉ đạo quyết liệt, Cán bộ, chỉ huy và binh sĩ của An Quảng vô cùng yêu nước, tư tưởng vững vàng, quán triệt và thực hiện nghiêm, việc cải cách quân đội, thuế khóa và hộ khẩu. xây dựng khu vực phòng thủ, quốc phòng an ninh, giữ vững trật tự an toàn xã hội theo đúng chỉ đạo của triều đình, cuối cùng Đồng chí Trấn Thủ cũng cảm ơn cá nhân Đồng Chí khâm sai đã quan tâm giúp đỡ anh em quan lại An Quảng, vân vân và lại mây mây.
Tóm lại dù là xưa hay nay từ ngữ quan trường nó cũng chỉ có như vậy, chỉ là thay đổi cách nói, không có gì đặc biệt
Đêm quan Bùi Danh Toại lại thu thêm không ít đặc sản, quan viên nào đến lão cũng nhận tất, lại sai sư gia ghi chép rõ ràng vào sổ, vô cùng công khai, chỉ sợ thiên hạ không biết mình thích bạc .
Công cuộc họp bàn diễn ra vô cùng trôi chảy, không có chút câu nệ nào
Mặc dù Bùi Danh Toại đã mấy lần bóng gió nhưng các vị đứng đầu trấn này nói chuyện đều là giọt nước không lọt. vô cùng kín kẽ.
quả nhiên khó đối phó vô cùng
lão đưa mắt nhìn quanh chợt phát hiện ra một chuyện
đám quan lại ngồi đây đều để ý nhất cử nhất động của TRấn Thủ Đại Nhân, so ra khâm sai như lão còn xa mới được chiếu cố bằng, thật là hắn kinh doanh ở an quảng lâu như vậy, đây toàn là tâm phúc, muốn từ đây moi ra sơ hở thực sự quá khó. Lão giờ tay thúc vào đùi Nguyễn Huy Bá
Nguyễn Huy Bá ngồi cạnh Bùi Danh Toại chợt lên tiếng:
– Nguyễn trấn thủ, trước khi đi, điện hạ đã có dặn dò chúng ta cũng không dám lơ là chức trách, hay là trước hết, ngài cho chúng ta xem qua, biên chế quân binh và sổ xuất nhập lương hướng xem sao. Để khi về, điện hạ có hỏi, chúng ta cũng tiện bề ăn nói
…………..
Kinh Thành Thăng Long
Gần đây đối với Trịnh Cán mà nói, mọi chuyện diễn ra tương đối thuận lợi, phía bắc Trịnh Tông đang lo củng cố thế lực, cũng chưa dám gây chiến, về phía nam, Nguyễn Ánh đã bị Tây Sơn đánh bật vào tận gia định. Vua Tây Sơn là Thái Đức Nguyễn Nhạc cũng đã sai xứ sang dâng thư, tỏ ý đời đời hữu hảo với Đại Việt, việc này Trịnh Cán tạm thời chấp nhận, cái hắn cần bầy giờ chính là thời gian, có thời gian tân pháp mới đi vào ổn đỉnh, quốc lực mới mạnh, lúc đó mới có thể giương cờ thảo phạt, thống nhất giang sơn. Lúc này Trịnh Cán mới dùng xong bữa chiều, hắn đang ngồi sau án thư phê duyệt công văn. Tuy mới gần năm tuổi, nhưng thời gian biểu của hắn thật sự quá dày đặc, ngoài việc thiết triều, giải quyết chính vụ, còn phải tham gia học tập do hàn lâm viện cử quan lại đọc nhiều sách vợ sang dạy dỗ hắn, đây alf quy củ triều đình hắn không thể bỏ. tuy rằng hắn chỉ phê duyệt những bản quan trọng, còn lại đều do Nội Các phê duyệt nhưng cũng đủ làm hắn đầu váng mắt hoa
Tấu Chương đầu tiên là do Lại Bộ Thị Lang của bộ lại viết . trong tấu chương, oán trách Tuần Phủ Nghệ An không quan tâm tới công việc trị thủy, chỉ lo thu vén cá nhân, khiến cho đê điều ngăn biển của trấn đã đến mức yếu hại, có máy đoạn đã sắp không chịu được.
Vừa đọc xong tấu chương, Trịnh Cán liền hạ bút bên cạnh
Giao phát đình nghị, gia hàm Tổng Lý Hà Đạo
Ý của việc phê này nghĩa là, giao cho quàn thần xem xét, gia hàm thêm cho tuần phủ chức Tổng Lý Hà Đạo. chức quan này thời xưa chính là chuyên quản lý về đê điều, về lý thuyết tuần phủ có thể thoái thác, nhưng nếu được gia thêm chức quan này mà vẫn không quan tâm đến đê điều, thì triều đình có thể dựa vào đó mà xử tội .
Các bản tấu sau hắn đều làm tương tự, ai dám chống lại tân pháp, hắn đều có cách xử lý, nhưng ai xin điều hay cho dân, dâng tấu góp ý, hắn đều ghi nhận và phê chuẩn. Tấu sớ nào liên quan lớn mà lại không có chứng cứ đều nhận đươc bốn chữ Lưu Trung Bất Phát.
Rốt cục Trịnh Cán cũng hoàn thành nhiệm vụ. hắn nhảy khỏi ghế, vỗ vỗ hai tay với nhau, sau rèm lập tức có một bóng đen bước ra:
– Điện hạ có gì phân phó
– An Quảng gần đây có tin tức gì hay không.?
Tên Chu Tước doanh này cung kính trả lời, :
– Điện hạ, tất cả vẫn theo kế hoạch, Bùi Danh Toại đã gửi thư về, nói rằng, toàn bộ các quan viên đã hiếu hính lão có đến mấy vạn lạng,
Trịnh Cán cười cười,:
– Bảo hắn làm theo những gì trong túi gấm ta đưa, dặn Hoàng Thống Lĩnh để ý một chút, quân đội để tránh tai mắt của Nguyễn Thành Long, các ngươi hãy giả dạng dân chạy nạn lọt vào đó,
– Tuân lệnh.
Tên áo đen đang định rời đi, thì Trịnh Cán lại gọi
– Quay lại
– Điện hạ
Trịnh Cán gõ gõ ngón tay trên bàn rồi nói:
– Mau tìm cho quả nhân vài tên biết giả mạo bút tích người khác, quả nhân có việc cần dùng
– Điện hạ cần bao nhiêu người ạ
– Càng nhiều càng tốt
Tên áo đen cung kính cúi đầu:
– Thần xin đi làm ngay
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!