Thanh La Hương ngẩn người, cô ấy? Cô ấy nào? Trong đầu Thanh La Kiều liền xẹt qua cái tên Trịnh Hy – vợ của hắn.
Phùng Doãn Kha nhìn cô em “Em chọn xong chưa? Thanh toán?”
“Được thôi.”
[…]
“Coi bộ anh quan tâm vợ quá nhỉ?” Thanh La Hương chống cằm uống trà sữa, nghịch lọn tóc trên vai “Chọn đồ cũng lâu lắc nữa.”
“Giờ mới được thấy thêm mặt khác của anh đấy!”
“Ờ.” Hắn cúi xuống nghịch điện thoại.
Lên mạng xem cách làm mấy món ngọt, định sẽ làm cho cô.
“Chị dâu đi nước ngoài làm gì vậy anh?” Thanh La Hương hỏi.
Hắn nói “Cô ấy nói đi đàm phán chuyện làm ăn.”
Thanh La Hương bật cười “Anh đang ở rể chắc? Sao lại không giúp đỡ chị ấy? Anh cũng có “tài nguyên” riêng của mình mà!”
“Cô ấy không cần anh giúp ấy chứ!” Không cầm chổi phang hắn là tốt lắm rồi, đợi sao hoả đâm vào trái đất người như Trịnh Hy mới đi nhờ vả hắn!
“Ồ, chị dâu giỏi vậy sao? Em cũng muốn được gặp chị ấy nha.”
Rõ là khen Trịnh Hy nhưng hắn lại thấy…!sướng! Thiếu điều vất hình tượng sang một bên để đập bàn đồng tình.
Vơ hắn đương nhiên là giỏi! Giỏi nhất!!!
“Chị ấy chắc xinh lắm ha? Lọt vào mắt xanh của anh mà.” Thanh La Hương tiếp tục thả hồn trôi theo dòng cảm xúc.
Hắn bỗng thấy cô bé đối diện có chút thuận mắt.
Một tiếng “ừ” khô khan nhưng Thanh La Hương không khó nhận ra gương mặt đắc ý dào dạt của hắn.
Thanh La Kiều nói bâng quơ
“Anh hẳn là đang rất hạnh phúc?”
Thanh La Hương cười ngọt ngào “Anh làm em tò mò rồi đấy.
Tuy anh Tiêu có cho em xem ảnh rồi, nhưng em vẫn muốn được gặp chị ấy.
Có dịp anh dẫn chị dâu ra mắt nhé!”
Phùng Doãn Kha cười trừ, chắc gì cô ấy đã đi chứ!
[…]
Buổi tối, hắn ngồi xổm trước tủ lạnh kiểm xem còn sót món nào không, mai nấu lẩu đãi cô trở về.Không biết là cô về lúc nào ta? Phùng Doãn Kha bỗng nản lòng, hắn quên hỏi cô mấy giờ đáp chuyến bay rồi!
Thôi, đợi từ sáng vậy!
Hắn ôm tâm trạng lâng lâng nhảy chân sáo về phòng cô ngủ ngon lành.
[…]
“Vậy là đứng từ năm giờ sáng? Còn không chịu ăn?” Trịnh Hy đen mặt nhìn hắn làn tổ trên đùi cô.
Phùng Doãn Kha cuộn tròn người, khịt mũi.
Cô nghiến răng, đánh vào lớp áo dày bọc quanh hắn “Sao không lạnh chết anh luôn đi!”
Hoắc Thương chỉ dám nhìn hai người qua kính chiếu hậu, ôm một bụng nghi vấn.
Người đàn ông kia là ai? Có quan hệ như thế nào với phó tư lệnh? Lại còn thân thiết như vậy!
Dĩ nhiên không dám hỏi.
Phùng Doãn Kha nhận diện được sinh vật lạ đi cùng cô, cũng muốn hỏi, nhưng đối diện với gương mặt như sắp giết người của cô lại im bặt.
Cô mang Hoắc Thương về nhà, ở một phòng cách biệt với toà biệt thự chính.
Phùng Doãn Kha vừa gặm bánh mì, cười ngố nhìn cô.
Trịnh Hy mệt mỏi day trán
“Anh thấy tôi không đủ việc nên kiếm thêm phiền phức cho tôi à?”
Phùng Doãn Kha uất ức nhìn cô.
Hắn làm ra một hành động đầy tình cảm, cảm động như thế, sao cô lại bày ra cái vẻ mặt đó!
Cô uống một cốc nước nóng, mi mắt nặng trĩu xuống vì mệt nhọc.
Hắn giơ tay quơ lia lịa trước mặt cô, Trịnh Hy không phản ứng.
Phùng Doãn Kha mỉm cười.
Mệt tới nỗi ngủ luôn rồi kìa.
Có ai như vợ hắn không! Ngồi như này vẫn ngủ được.
Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người này, hắn bỗng thấy đau lòng, phải mệt lắm mới khiến cô ấy ngủ quên như vậy! Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, nhón chân đi từng bước nhẹ nhàng tránh làm cô thức giấc.
Trịnh Hy biết có người ôm mình, cũng biết luôn là hắn, nên cứ để như thế.
Bản thân cô đủ mệt mỏi lắm rồi.
Phùng Doãn Kha được đằng chân lên đằng đầu, thừa nước đục béo cò, ôm cô đi ngủ.
Nhưng.
Trịnh Hy nói đúng.
Bởi vì thấy cô quá nhàn rỗi.
Nên hắn kiếm thêm việc cho cô làm.
Đến tờ mờ sáng, Trịnh Hy bị ngạt thở choàng tỉnh, phát hiện cái lò nung đang ôm chặt cứng lấy mình, cô hoảng hồn sờ lên trán hắn, nóng!!! Cả người hắn nóng bừng như lửa thiêu, mồ hôi chảy ròng ròng, Trịnh Hy vội vàng đưa hắn đến bệnh viện.
Là sốt.
Thân nhiệt gần 40 độ.
Doạ cô sợ gần chết.
Khoảnh khắc cả người hắn nóng như đốt, duy chỉ có đôi chân là lạnh cóng, hắn ôm chặt lấy cô kêu lạnh, Trịnh Hy quả thật bị doạ cho hồn bay phách lạc, tưởng hắn sắp chầu trời luôn rồi!
Hôm ấy cô không đến công ty, giao lại cho Hoắc Thương gánh vác, ở lại bệnh viện trông nom hắn, dì Phương đã rời nhà về quê từ lúc cô bay đi rồi.
Tuần nữa dì mới quay về.
Phùng Doãn Kha sốt, ngủ li bì đến tận chiều tối.
Trịnh Hy ngồi bên cạnh theo dõi hắn, tiện thể lôi máy tính ra xử lí công việc online.
Trong khoảng thời gian đó, có mấy vị khách không mời mà tới.
Là Thanh La Kiều, Thanh La Hương, Tiêu Khang, Hàn Vũ.
Trịnh Hy hoàn toàn không quen biết.
Cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy tốp người đi vào, trong đó một người mặc áo blouse trắng, là bác sĩ, ở bệnh viện thành phố này.
“Xin chào, chúng tôi tới thăm Phùng Doãn Kha.” Thanh La Kiều nở nụ cười nhạt giơ tay ra với cô, Trịnh Hy ít nhiều cảm nhận được địch ý của cô gái đối diện, nhưng vì xã giao, cô nắm nhẹ lấy rồi buông ra, nhíu mày “Các vị là…?”
“Chúng tôi là bạn của Phùng Doãn Kha.” Tiêu Khang giới thiệu “Tôi là bác sĩ ở đây, bạn tôi nói với tôi về tình trạng của Phùng Doãn Kha.” Ngắn gọn, đầy đủ.
“Em có mang ít bánh trái đem tặng.” Thanh La Hương nhí nhảnh đưa cho cô giỏ trái cây.
Hàn Vũ gật đầu “Chào Trịnh tiểu thư, chúng tôi là bạn đại học.”
“À.” Cô không nói gì, mời họ ngồi, lôi máy tính ra trao đổi với Hoắc Thương.
Thanh La Hương cười tươi rói “Anh ba có sao không chị?”
“Hỏi người kia.” Trịnh Hy chỉ tay vào Tiêu Khang, rồi lại cắm mặt vào máy tính.
Tiêu Khang hơi nhíu mày nhìn cô, đáp “Chỉ bị sốt, có điều hơi cao.”
“Cô gái, em có thể bỏ máy tính xuống không? Công việc để sau chứ?” Thanh La Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở, ngụ ý cô tiếp khách.
Trịnh Hy không ngẩng đầu lên “Tôi lãng phí cả sáng nay rồi.” Cô còn chưa được ngủ tử tế.
Thanh La Kiều khẽ nhíu mày.
Trịnh Hy gập máy tính lại, cười nhạt “Mấy người muốn gì?”
Thanh La Kiều lập tức khó chịu.
Người kia có cần kiêu căng, phách lối không coi ai ra gì như vậy không?
“Em nên xem lại cách nói chuyện của mình đi.”
“Tôi?” Trịnh Hy cười nửa miệng “Cô có ý kiến?”
Hàn Vũ chửi thề trong bụng.
Con mẹ nó, Trịnh tiểu thư có khác, khí chất hơn người, cười lạnh cả gáy người ta!
Thanh La Kiều thấy người phụ nữ trước mặt có phần đáng sợ.
Cô ta đọc được trong đôi mắt kia ý nghĩ muốn giết người, lạnh đến tận xương tủy khiến cô ta không khỏi rùng mình.
Trịnh Hy nhàn nhạt nói “Tôi không tiếp chuyện với người lạ, mời về cho.
Đợi Phùng Doãn Kha tỉnh lại, mấy người thích đến lúc nào cũng hoan nghênh!”.