“Bực cả mình!” Trịnh Hy đóng sầm cửa xe lại, tức tối.
Đang yên đang lành lại gặp bạn của hắn.
Đúng là phiền phức mà!
Cô nhìn đống đồ trên tay, bỗng dưng không muốn làm cái gì hết.
“Vợ ơi!!!!!!!!” Một vật to lớn nhảy bổ vào người cô, Trịnh Hy mất đà ngã ra sau, đập lưng vào xe, túi đồ trên tay cô rơi bịch xuống đất.
Trịnh Hy nhăn nhó lớn tiếng “Phùng Doãn Kha!!! Anh cút ra!”
“Tiểu Hy…!anh sai rồi…” Phùng Doãn Kha nước mắt nước mũi tèm nhem dụi mặt vào ngực cô, hai tay siết chặt lấy eo cô, chân kẹp chân hông cô, treo trên người Trịnh Hy như con gấu Koala.
Trịnh Hy nhăn nhó “Xuống! Nặng, ngã bây giờ!!! Xuống ngay!”
Cô vất vả kéo lê cái chân bị hắn ôm chặt cứng lấy, tay còn phải xách túi đồ nặng trịch! Chồng với chả con, ăn xong báo!
“Làm sao?” Cô chán nản nhìn hắn gục mặt trên đùi mình, cứ sụt sịt mãi.
Cô nhớ cô đâu có đánh mắng gì hắn đâu?
Phùng Doãn Kha mếu máo “Anh…!đau lưng quá!”
Trịnh Hy “…”
Cô nhìn hắn, không giấu nổi vẻ khinh thường, tên này vậy mà không – có – tí – xíu – kinh – nghiệm – nào – cả! “Chọc” lung tung, hại cô đau gần chết!
“Anh sai rồi…” Hắn vùng vằng “Lần sau anh không dám thế nữa…”
“Hả?” Trịnh Hy nhíu mày, tên này cho ăn ngủ nghỉ đầy đủ rồi, còn bày ra cái gì nữa đây?
“Em đừng đi mà…!” Hắn cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, Trịnh Hy nhận thấy bàn tay to lớn ấm nóng ấy truyền nhiệt sang lòng bàn tay mình.
Phùng Doãn Kha nài nỉ “Lúc anh tỉnh lại không thấy em…!tìm khắp nhà cũng không thấy…!Anh sợ lắm…!Gọi cho em cũng không được…!anh tưởng em…”
“Tưởng tưởng cái gì! Tưởng Giới Thạch chết lâu rồi! Anh cút vào bếp làm bữa tối đi!” Trịnh Hy dùng chân đẩy hắn ra.
Phùng Doãn Kha biểu cảm như bị tổn thương sâu sắc, cô biết hắn sợ hãi tới mức nào không? Cái cảm giác vừa tỉnh lại đã không thấy cô trên giường, chạy tìm quanh nhà không thấy, gọi cũng chỉ là tiếng vọng âm thanh của chính mình…!Cảm giác lúc ấy nó trống vắng đến cùng cực, hắn cứ ngỡ cô tức giận bỏ đi, bỏ lại hắn…
Cô dùng tay lau nước mắt cho hắn “Bớt nghĩ linh tinh đi, đi chuẩn bị bữa tối đi, tôi có chút việc ở nhà sau, cấm anh đi theo, không được gọi tôi!”
Phùng Doãn Kha bĩu môi phồng má, nhoài người lên c ắn vào cổ cô “Em chưa nói cho anh biết cái giống đực kia là ai!” Có phải tình nhân của cô không?
“Là cấp dưới!” Cô tát nhẹ vào mặt hắn, đuổi người “Lăn xác anh vào bếp đi, tôi mua nguyên liệu rồi!”
Trước khi đi, cô dặn “Có thể tối nay tôi không về, anh cứ ăn trước đi.
Cấm hỏi nhiều!”
Phùng Doãn Kha nước mắt lưng tròng day dứt nhìn cô, vẫn phải lủi thủi vào bếp một mình.
Chết rồi! Quên không hỏi cô ấy muốn ăn gì rồi!!!
[…]
“Em định đưa cả thằng đó đi à?”
Trịnh Hy ngồi vắt chéo chân trên sofa, trước mặt là màn hình laptop sáng chói.
Phùng Doãn Kiệt nói chuyện với cô qua màn hình máy tính.
Có thể thấy, cả người anh ta mặc suit đen, căn phòng đằng sau tông màu chủ đạo gam màu lanh rèm cửa màu xám, góc nhìn rất quen thuộc, anh ta đang ở Phùng gia, phòng của mình.
“Có vấn đề gì à?”
“Đại tiểu thư đây đích thân hộ tống, tôi sao dám ý kiến.” Giọng nói của anh ta mang theo sự khinh thường rõ ràng, cô coi như không nghe thấy, nhàn nhã đáp “Cũng biết điều.”
Sắc mặt Phùng Doãn Kiệt trầm xuống, anh ta gằn giọng “Chỉ cần em đem thằng đó đến, có cơ hội, anh nhất định sẽ giết chết nó!”
“Hừ, giết người dưới mắt tôi, ai cho anh cái lá gan đó?”
“Tôi hoàn toàn có khả năng này, sau đó bắt nhốt em lại cũng không thành vấn đề.” Phùng Doãn Kiệt phẩy tay đầy kiêu ngạo, cô bật cười “Bắt tôi? Tôi chống mắt lên xem anh nhốt tôi kiểu gì nào?”
“Trịnh Hy, anh không biết đùa.” Khoé môi anh ta nhếch lên một nụ cười đểu cáng, Trịnh Hy búng đầu ngón tay, ánh mắt lười biếng nhưng đầy yêu mị
“Tôi không có đùa, tôi đưa được Phùng Doãn Kha tới an toàn cũng có thể đưa hắn về toàn thây!”
“Anh chờ em!” Phùng Doãn Kiệt nói xong câu này liền thẳng tay ngắn kết nối, màn hình đen thui.
Cô gập máy tính lại, nhướn mày nhìn Hoắc Thương
“Chuẩn bị vũ khí đến đâu rồi?”
“Đơn hàng đã xong, ngay ngày mai vận chuyển tới trụ sở tại Los Angeles.” Hoắc Thương kính cẩn nói, bổ sung thêm “Albus thông báo đã xâm nhập thành công, phá được tường lửa của SK, tuy thời gian duy trì không lâu nhưng thu được kết quả lớn.”
“Tất cả dữ liệu để được cẩn mật nhất Albus đích thân cất giữ, đợi cô tới sẽ giao.”
“Phía cảng Sydney thế nào?”
“Dẹp tan được bè lũ ất ơ bên đó, chúng ta đang lựa thời điểm để xây dựng thêm căn cứ bên đó.”
“Tốt lắm! Còn vài ngày nữa để chuẩn bị, đừng để sơ suất!” Cả buổi tối, cô bàn việc với Hoắc Thương, lên kế hoạch tỉ mỉ, trực tiếp ra lệnh với Albus ở bên kia quả địa cầu.
Cô mở cuộc họp online, thống nhất với các thủ lĩnh kế hoạch tác chiến, đề phòng cả những tình huống bất khả kháng.
Trịnh Hy bận tối tăm mặt mũi, khi kết thúc cuộc họp, cô mới nhận ra, đã nửa đêm rồi.
Cô nhìn ngôi nhà phía trước, bóng đêm bao phủ, không một chút ánh sáng….