Anh đi nhanh chân hơn, chạy bước nhỏ đến trước mặt Chu Kính Dã.
Chu Kính Dã đang ngồi trên ghế, thấp hơn so với anh đang đứng rất nhiều. Lâm Giác Hiểu đặt túi ni-lông lên bàn, cúi người nhẹ tay nâng cằm Chu Kính Dã.
Gương mặt anh không hề có dấu vết của sự mất kiên nhẫn do bị gọi đến, mà chỉ có nỗi lo lắng như lửa đốt đang hiển hiện.
Ngón tay đang nâng cằm Chu Kính Dã mang theo nhiệt độ hiền hòa, tựa như vệt nắng giữa những ngày đông.
Chu Kính Dã ngơ ngác ngửa lên nhìn anh, cho tới khi bị một ngón tay chạm vào vết thương bên khóe miệng, cậu mới vì đau mà nhíu mày lại theo phản xạ.
Cậu nghe Lâm Giác Hiểu hỏi mình: “Có đau không?”
Nhịp tim Chu Kính Dã đột ngột tăng tốc, so với vết thương rách da trên khóe miệng, cậu càng để ý việc trái tim mình khi nào mới có thể an ổn lại hơn.
Những ngón tay đang buông xuống bên đùi của cậu lặng lẽ găm chặt vào lòng bàn tay, tiếng tim đập dường như lại càng thêm rõ nét.
“Vẫn ổn, không đau.”
Câu nói này đến chính Chu Kính Dã cũng không rõ mình đã nói ra bằng cách nào, giống như cậu đang mơ một giấc mơ, lạc lối trong sương mù mà thốt lên.
“Còn nói là không bị thương?” Lâm Giác Hiểu thở dài, cũng không răn dạy cậu, chỉ kiên nhẫn bảo, “Sau này bị thương mà không chịu được thì cứ nói với anh.”
Anh mỉm cười: “Tuy rằng chuyên ngành của anh không đất dụng võ, nhưng chỉ bôi thuốc thôi thì không thành vấn đề.”
Chu Kính Dã biết Lâm Giác Hiểu đang cố ý đùa cậu, để cậu nguôi đi phần nào tâm trạng thấp thỏm, cũng là đang nói cậu biết: anh không giận, không sao đâu.
Chu Kính Dã thuận theo bàn tay ấy ngồi dịch lên phía trước, cổ cậu vì ngẩng lên trong thời gian dài nên đã hơi mỏi, nhưng cậu không để anh biết điều ấy, thậm chí còn vui thầm trong lòng.
Ngón tay ấm mềm bất ngờ rời khỏi cằm cậu, Chu Kính Dã vô thức dùng ánh mắt tìm kiếm.
Lâm Giác Hiểu rời tay, cúi đầu chuyên chú mở tuýp thuốc bôi ngoài da, không nhìn thấy khóe môi hơi xị xuống của Chu Kính Dã.
Anh mua bông gòn, nước muối và thuốc bôi ngoài da. Làm sạch vùng bị thương xong, anh cẩn thận bóp thuốc lên phần bông mới, lại nâng cằm Chu Kính Dã lên một lần nữa, bôi thuốc giúp cậu.
Thuốc bôi trên vết thương nghe lành lạnh, không rõ do dược hiệu của thuốc mạnh hay do tác dụng của tâm lý, Chu Kính Dã không còn thấy đau nữa.
Cậu mở to mắt, thừa lúc sự chú ý của Lâm Giác Hiểu đều đang tập trung trên miệng vết thương, cậu quan sát anh bằng ánh mắt không hề che giấu.
Lâm Giác Hiểu chăm chú bôi thuốc, cũng có thể vì do quá chăm chú mà khoảng giữa hai đầu lông mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi môi hồng nhạt mím chặt.
Bàn tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài không lộ rõ khớp xương, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Với đôi bàn tay như vậy, làm việc gì cũng trở thành cảnh đẹp ý vui.
Anh vừa thoa thuốc vừa hỏi Chu Kính Dã: “Sao lại đánh nhau vậy?”
Lâm Giác Hiểu liếc nhìn đám học sinh nam đang ngồi quây lại với nhau viết bản kiểm điểm, đứa nào đứa nấy trông không có vẻ là học sinh ngoan, anh thở dài: “Sao em lại ngốc thế, bao nhiêu người đây đánh một mình em?”
Chu Kính Dã ngờ nghệch sờ cổ.
Thật ra cậu muốn nói cậu có thể đánh thắng được đám này, đỡ một đấm bằng mặt chẳng qua chỉ là để sự việc bớt nghiêm trọng mà thôi.
Nếu như chỉ có mình Đổng Nhạc Thánh bị thương thì chuyện này sẽ càng phiền phức.
Nhưng sau cùng Chu Kính Dã chỉ ậm ừ: “Sau này em sẽ không đánh nhau nữa.”
Lâm Giác Hiểu mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu. Tóc Chu Kính Dã chưa từng bị hóa chất tác động, ngày thường cũng chăm chỉ gội đầu nên xúc cảm rất mềm mại, tự nhiên.
Cảm giác cứ như lông của Bình Bình vậy, Lâm Giác Hiểu không kiềm được mà xoa thêm vòng nữa.
“Ở cái độ tuổi này của các em cãi vã là chuyện thường tình,” Lâm Giác Hiểu nói. “Nhưng tốt nhất là không nên đánh nhau, nhất là trong trường hợp đối phương có nhiều người thế này, chịu thiệt thòi luôn là em đấy.”
Anh nhìn Chu Kính Dã, khóe miệng hơi cong lên: “Đã rõ chưa?”
Chu Kính Dã nói vâng, da đầu dưới bàn tay của anh tê dại, cậu cúi đầu, có như thế Lâm Giác Hiểu mới không thể nhìn thấy gương mặt đang hơi đỏ lên của cậu.
“Tại sao em lại đánh nhau?” Lâm Giác Hiểu hỏi, “Có thể nói anh nghe không?”
Chu Kính Dã im lặng một lát, sau đó khẽ khàng nói: “Các bạn hút thuốc trong phòng, em bảo đừng hút nữa, các bạn mắng em, rồi bắt đầu đánh.”
Phòng giáo vụ yên lặng, Chu Kính Dã nói rất nhẹ nhàng, nhưng cả phòng đều đã nghe thấy.
Biểu cảm của Đổng Nhạc Thánh trở nên kỳ quái, cánh tay đang cầm bút nổi đầy gân xanh.
Bọn họ để ý cả rồi, Lâm Giác Hiểu có vào phòng thì bọn họ cũng mặc kệ, nhưng sắc mặt Chu Kính Dã thì phong phú chẳng kém mặt nạ kinh kịch.
Cậu vốn đang ngồi ở góc phòng, lạnh mặt viết bản kiểm điểm, ai mà thở ra một câu nào làm phiền đến cậu, ánh mắt cậu sẽ từ từ lướt qua mặt người ấy.
Không có ý uy hiếp, tuy nhiên lại khiến người bị nhìn hoang mang.
Vậy mà từ lúc cái người mà Chu Kính Dã gọi là “anh trai” kia xuất hiện, Chu Kính Dã cứ như đã bị đổi hồn, gương mặt dễ bảo không gì sánh bằng, thậm chí còn hơi hoảng hốt, hệt một đứa trẻ lỡ phạm sai lầm.
Người đó hỏi gì cậu trả lời nấy, khác hẳn với vẻ lầm lì khi ở ký túc.
Chu Kính Dã không nói chuyện ở ký túc đơn giản là vì cậu không muốn, nhưng đứng trước mặt Lâm Giác Hiểu, cậu muốn nói mà lại ngập ngừng, vì cậu sợ mình sẽ nói sai.
Đổng Nhạc Thánh nghe cậu kể thế mà tức cái lồng ngực, bà mịa nó chứ, cái thằng này lật mặt kinh vậy?
Chữ nào chữ nấy cũng đặt nó trong vị trí của người bị hại, ờ thì tao chửi trước đấy, nhưng cái vế “rồi bắt đầu đánh” là thế nào?
Nếu không phải bụng Đổng Nhạc Thánh vẫn đang đau thì đến cậu ta cũng tin là thật, nhưng rõ ràng kẻ động chân trước là Chu Kính Dã.
Mà cũng rất dễ thấy, Chu Kính Dã không bị đau nặng như cậu ta.
Cậu ta cáu tới độ sắp bẻ gãy bút thì thầy Tất mới quay lại, Lâm Giác Hiểu tiến lên chào hỏi: “Chào thầy, em là anh trai của Chu Kính Dã.”
Lâm Giác Hiểu để Chu Kính Dã đứng sau mình, áy náy nói lời xin lỗi: “Thật ngại quá, khiến thầy nửa đêm rồi mà vẫn không được nghỉ ngơi.”
“Anh trai của Chu Kính Dã à?”
Thầy Tất đẩy kính, nghiêm túc đánh giá Lâm Giác Hiểu, anh quá trẻ, ngoại hình cũng không giống Chu Kính Dã.
Thầy chỉ ngón tay về phía ghế ngồi trước mặt: “Cậu ngồi đi.”
Đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà khi bước vào văn phòng của chủ nhiệm giáo đạo, anh vẫn thấy căng thẳng như thế, thầy chủ nhiệm Tất vẫn là thầy hồi khóa anh, nhưng anh rất an phận học hành nên vẫn chưa có cơ hội được lên uống trà với thầy.
Thôi thì cũng coi như đây là một trải nghiệm mới mẻ, anh chưa có con gái con trai, vậy mà đã được trải qua cảm giác được làm phụ huynh.
Lâm Giác Hiểu vô thức ngồi thẳng lưng, thầy Tất rót nước cho anh, anh cũng không dám nhận lấy uống.
Không biết Chu Kính Dã đã đứng lặng lẽ đằng sau anh từ lúc nào, anh quay sang dùng khẩu hình nói với cậu, bảo cậu ngồi xuống.
Cậu nhìn hiểu, nhưng không ngồi, chỉ lắc đầu.
“Chu Kính Dã vừa chuyển đến đây đã đánh nhau, dẫu cho việc này xảy ra là có nguyên do cụ thể, nhưng chung quy lại thì đánh nhau vẫn là trái với quy định. Tôi đã thông báo việc này tới chủ nhiệm của các em ấy.”
Tự nhiên Lâm Giác Hiểu thấy lo lắng, anh hỏi: “Vậy Kính Dã có phải chịu phạt không ạ?”
Thầy Tất ngẩng đầu nhìn từng học sinh một, thật ra không chỉ Lâm Giác Hiểu, những người còn lại cũng thấy lo.
Thầy nói: “Chắc chắn là có phạt, nhưng các em đều đã là học sinh cuối cấp, việc này sẽ tính sau.”
Lâm Giác Hiểu trò chuyện với thầy vài câu, các phụ huynh khác đến đây dường như chỉ vì nghĩa vụ, không thấy hỏi han gì. Thậm chí họ còn chưa đến đủ, có người còn ngại đường xa nên tìm tạm cái cớ rồi không tới.
Mẹ của Đổng Nhạc Thánh trông có vẻ không dễ trêu chọc, bà giật cửa đùng đùng đi vào, không nói không rằng, trước tiên phải nhéo cái lỗ tai của Đổng Nhạc Thánh.
Chẳng màng đây có phải văn phòng hay không, bà bắn ra một tràng tiếng địa phương mắng thằng con mình: “Tao đã bảo với mày bao nhiêu lần rồi, không được gây sự ở trường, sao mày cứ không nghe lời thế hả?”
Bà nói rồi lại nói, giơ tay vỗ cái bốp lên đầu Đổng Nhạc Thánh, âm thanh giòn tan như đang vỗ trái dưa hấu.
Đổng Nhạc Thánh bị bà đánh cũng chỉ im im.
Thầy Tất thấy người đã đến tạm đủ, bắt đầu hỏi: “Vết thương trên mặt Chu Kính Dã là do ai đánh?”
Sự tình bắt nguồn từ Đổng Nhạc Thánh, học sinh nam tuổi này coi trọng nhất là nghĩa khí, cậu ta ương ngạnh đáp: “Em đánh.”
Vừa mới dứt lời, tiếng vỗ dưa lần này còn vang dội hơn cả ban nãy.
Mẹ Đổng Nhạc Thánh lại mắng: “Tao lao tâm khổ tứ cho mày ăn học mà mày ở trường thành cái dạng gì hả? Đánh nhau, hút thuốc, còn cái gì mày không biết không?”
Xích mích nảy sinh chủ yếu từ hai người, thầy Tất khuyên mẹ của Đổng Nhạc Thánh trước hết hãy cứ bình tĩnh, sau đó để những học sinh khác sang văn phòng của phó chủ nhiệm.
Thầy giữ Đổng Nhạc Thánh và Chu Kính Dã lại, giữ cả phụ huynh của hai cậu. Từ đầu đến cuối Lâm Giác Hiểu luôn đứng đằng trước bảo vệ Chu Kính Dã.
Nghe thấy Đổng Nhạc Thánh thừa nhận đã đánh Chu Kính Dã, gương mặt anh xuất hiện một gợn sóng giận dữ hiếm thấy.
Không rõ vì sao, Chu Kính Dã sờ mũi, hơi chột dạ.
Thầy Tất lại hỏi tiếp: “Trong hai em, ai là người ra tay trước?”
Bỗng Đổng Nhạc Thánh lại vén áo lên, vết thương trên bụng cậu ta theo thời gian càng thêm đỏ.
Cậu ta chỉ Chu Kính Dã, tố cáo: “Thầy, nó đánh em trước.”
Chu Kính Dã mặc kệ, cậu quay sang nhìn Lâm Giác Hiểu, xem xem anh có giận không.
Lâm Giác Hiểu không giận, anh kéo tay Chu Kính Dã lùi ra sau vài bước, đỡ lấy vai cậu, khuyên: “Kính Dã, kể lại từ đầu đến cuối cho thầy nghe đi.”
Chu Kính Dã vâng lời, cậu bình tĩnh thuật lại mọi chuyện: “Ngày đầu tiên em chuyển vào ký túc thì thấy nhóm Đổng Nhạc Thánh đang hút thuốc, em đã nhắc nhở các bạn, các bạn cũng đã đồng ý với em.”
“Nhưng hôm nay khi em quay lại thì thấy không chỉ hai người hút thuốc, mà họ còn kéo thêm người khác đến hút cùng.”
“Em chỉ hỏi tại sao lại hút thuốc trong phòng, tự nhiên bọn họ chửi em, rồi em ra tay trước.”
Nghe xong những lời này thì thấy cậu vô tội, nhưng hiểu theo nghĩa nào cũng là cậu đánh bạn trước.
Mẹ của Đổng Nhạc Thánh thấy cậu không giỏi ăn nói, lại thêm Lâm Giác Hiểu có vẻ còn rất trẻ, bà hít sâu một hơi căng đầy lồng ngực, trừng mắt với Chu Kính Dã: “Thằng nhóc này có vấn đề gì không vậy, ‘quân tử động khẩu bất động thủ’ mà cũng không biết?”
Lâm Giác Hiểu nhíu mày, cố gắng kiên nhẫn nói chuyện với mẹ Đổng Nhạc Thánh: “Cô ạ, ‘quân tử động khẩu’ không phải hiểu như thế…”
Anh chưa nói hết câu, bà ta đã tiến lên ẩn vai anh, gắt lên xa xả: “Tôi còn chưa nói đến cậu, cậu dạy con mình kiểu gì thế hả?”
Bà đang định lặp lại hành động đó, nhưng cánh tay đã bị Chu Kính Dã tóm chặt lấy rồi hất văng ra. Cậu chắn đằng trước Lâm Giác Hiểu, nghiêm giọng: “Cô bình tĩnh nói chuyện, đừng động tay động chân.”
Sắc môi cậu bàng bạc, khi nhấn mạnh từng chữ lại càng thêm lạnh lùng, nhưng sau khi nghe Lâm Giác Hiểu gọi “Kính Dã”, biểu cảm lạnh lùng ấy lại sụp đổ với tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy.
Chu Kính Dã hơi cúi đầu, ngoan ngoãn đứng trước Lâm Giác Hiểu.
Mái tóc lại bị một bàn tay xoa lấy, Lâm Giác Hiểu đang dỗ dành cậu, anh hỏi một cách chậm rãi: “Cậu ấy mắng em như nào?”
Theo Lâm Giác Hiểu nhận định, bản chất của Chu Kính Dã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, khá trưởng thành, trừ phi đối phương quá mức quá quắt, chứ bình thường cậu sẽ không làm vậy.
Chu Kính Dã bặm môi, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất của mình, khẽ giọng kể lại với Lâm Giác Hiểu: “Cậu ta mắng em là thằng chết mẹ.”
Hết chương 12