Anh chủ động hôn cậu, vậy mà khi môi anh chạm đã lên môi Chu Kính Dã, cậu vẫn cứ nghệt mặt ra không phản ứng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Giác Hiểu hôn người khác, anh không biết hôn.
Lâm Giác Hiểu làm vậy bởi anh nghĩ, mình là người lớn tuổi hơn, và mình cũng nên là người chủ động.
Hơn nữa Lâm Giác Hiểu cũng cảm nhận được, Chu Kính Dã cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn. Anh cần khiến Chu Kính Dã hiểu được anh thật sự thích cậu.
Lâm Giác Hiểu vốn chỉ định đặt một nụ hôn phớt lên môi cậu, nhưng khi anh muốn dựa lưng ra phía sau, bả vai đã bị Chu Kính Dã nắm chặt lấy.
Bàn tay to lớn của Chu Kính Dã ôm lấy anh.
Lâm Giác Hiểu đơ người, anh không ngờ được Chu Kính Dã lại làm thế. Cậu rất nghe lời anh nhắm mắt lại.
Lâm Giác Hiểu cảm nhận Chu Kính Dã đang dịu dàng gặm cắn bờ môi mình, xúc cảm râm ran như có kiến bò trên bề mặt da.
Sau ấy, bàn tay Chu Kính Dã chợt nhích lên cao hơn, giữ lấy sau ót anh.
Đầu gối Lâm Giác Hiểu quỳ trên sô-pha, anh không biết bây giờ nên làm gì. Anh nên phối hợp với Chu Kính Dã tiếp tục khiến nụ hôn này càng thêm sâu sắc, hay là nên chấm dứt bầu không khí đang ngày một trở nên ám muội.
Anh bảo Chu Kính Dã nhắm mắt, nhưng chính anh lại làm ngược lại.
Hai người quá gần nhau, Lâm Giác Hiểu chỉ có thể nhìn thấy mi mắt khẽ run lên vì hồi hộp của cậu. Anh do dự, cũng nhắm mắt lại theo Chu Kính Dã.
Khi anh vừa nhắm mắt, tất cả những cơ quan cảm giác đều trở nên nhạy cảm dị thường.
Chu Kính Dã vô thức đứng dậy, phút chốc đã cao hơn hẳn Lâm Giác Hiểu, bằng một cách kỳ diệu cậu đã trở thành người chủ động.
Nụ hôn của cậu rất trong sáng, nhưng lại mãnh liệt như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ.
Chu Kính Dã hôn rất cuồng nhiệt, đây là lần đầu tiên cậu hôn một người, là lần đầu tiên cậu hôn Lâm Giác Hiểu.
Lần này ý thức của cậu hoàn toàn tỉnh táo, khác hẳn với lần trước sau khi say.
Cậu đã biết hôn thay vì cắn đau anh.
Lâm Giác Hiểu bị cậu đè xuống sô-pha hôn say sưa, nơi khoang miệng kín đáo đã nhiễm đầy mùi vị của Chu Kính Dã.
Anh hoa mắt choáng váng nghĩ, phổi của Chu Kính Dã tốt đến thế sao?
Yết hầu Chu Kính Dã nhấp nhô, cảm giác hôn môi quá tuyệt vời, cậu không cai được, cũng không thể ngừng lại.
Điện thoại của Chu Kính Dã đang để ở bên cạnh rung lên, tiếng chuông che lấp đi tiếng tim đập của cậu.
“Kính Dã.” Lâm Giác Hiểu gắng sức nghiêng mặt, anh đẩy vai Chu Kính Dã, nhịp thở dồn dập, “Nghe điện thoại.”
Ánh mắt Chu Kính Dã vẫn dán chặt lên môi anh, một lát sau mới cầm điện thoại lên nghe.
“A lô?”
Giọng cậu khàn khàn: “Shipper ạ? Để ở cửa là được, cảm ơn.”
Chu Kính Dã cúp máy, lúc này cậu mới nhận ra tư thế của mình và Lâm Giác Hiểu vô cùng kỳ diệu, vị trí của hai người đã đảo ngược từ lâu.
Lâm Giác Hiểu ngồi trên sô-pha, vai anh bị cậu khoá chặt, còn chân Chu Kính Dã thì co lên tì trên ghế, đầu gối kề sát đùi Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu nhẹ nhàng thở dốc, môi anh bị cậu hôn ánh lên ánh nước, tựa như kính thuỷ tinh phản chiếu ánh sáng.
Trời xui đất khiến Chu Kính Dã đưa ngón tay cái ra, miết nhẹ lên môi Lâm Giác Hiểu.
Môi Lâm Giác Hiểu quá mềm, vừa chạm vào đã lún xuống.
Ánh mắt Chu Kính Dã đột nhiên trầm xuống, chợt cậu phát hiện, vành tai Lâm Giác Hiểu cũng đang ửng hồng. Mà không chỉ vành tai, cả gương mặt cũng ửng đỏ.
“Kính Dã.”
Da mặt Lâm Giác Hiểu lúc này lại trở nên mỏng manh, anh che mặt mình bằng hai tay, giục Chu Kính Dã: “Em đi lấy đồ đi, anh hơi đói rồi.”
Nơi bị lún xuống của sô-pha đàn hồi lại, Lâm Giác Hiểu nghe thấy tiếng chân Chu Kính Dã đã ở xa, tiếng đóng mở cửa liền mạch dứt khoát. Lâm Giác Hiểu cảm nhận được nhiệt độ trên gương mặt mình, anh khoanh chân lại, tiếp tục ôm mặt hạ nhiệt.
… Tình huống gì thế này.
Mục đích ban đầu của anh chỉ là trao cho Chu Kính Dã một nụ hôn đơn giản, nhưng không hiểu chuyện gì lại khiến nụ hôn phớt biến chất, trở thành ôm hôn.
Chu Kính Dã nhẹ tay đặt hộp cơm lên bàn, ý thức được mình vừa mới làm gì. Cậu liếm môi, một cảm giác thoả mãn khó tả tràn ngập trong lòng.
Cậu ngồi xuống bên Lâm Giác Hiểu, khẽ hỏi: “Dùng đũa dùng một lần hay em vào bếp lấy đũa?”
Vừa nghe thấy giọng Chu Kính Dã, sắc đỏ trên gương mặt đã tan giờ lại tụ lại, anh cam chịu buông tay che mặt.
Mỗi khi Lâm Giác Hiểu hồi hộp cổ họng sẽ ngứa, anh quay sang hắng giọng vài lần: “Đũa dùng một lần là được, lười rửa lắm.”
“Em rửa cho.”
“Thôi đừng!” Lâm Giác Hiểu đứng bật dậy, mất tự nhiên đi tới bàn ăn, anh cúi gằm xuống nói, “Cứ lấy đũa dùng một lần đi.”
Chu Kính Dã nói vâng, cũng ra bàn ăn theo anh.
Ngày trước cậu luôn ngồi ở phía đối diện Lâm Giác Hiểu, nhưng hôm nay Chu Kính Dã lại kéo ghế bên cạnh anh ra ngồi xuống.
Món ếch xào xả ớt này được đặt từ quán ngày trước hai người hay ăn, quán ở ngay phía đối diện chung cư, đưa qua đây không tốn nhiều thời gian, hương vị cũng không khác là bao so với khi ăn ở quán.
Lâm Giác Hiểu ăn bữa này yên lặng lạ thường, anh lớn tuổi rồi, cần chút thời gian để tiêu hoá chuyện kích thích ban nãy.
Ăn cơm xong Lâm Giác Hiểu cũng đã tiêu hoá được gần hết.
Anh thôi không đấu tranh tư tưởng nữa. Cứ vậy đi, là người yêu hẳn sẽ phải làm chút chuyện thân mật. Ôm và hôn, chỉ cần hai người đều có tình ý thì sớm muộn rồi cũng sẽ nảy sinh.
Chỉ là Chu Kính Dã hôn có hơi… không biết điểm dừng mà thôi.
Lâm Giác Hiểu đặt đũa xuống, định đứng dậy dọn bàn, nhưng hôm nay Chu Kính Dã nhanh nhẹn lạ thường, cậu đứng dậy rút giấy ăn: “Để em.”
Dọn dẹp xong, dường như Chu Kính Dã nên về đâu lại trở thành một vấn đề nan giải.
Đồ đạc của Chu Kính Dã vẫn ở chỗ Chu Ngọc Thần, nhà anh lại không có quần áo để thay giặt, hôm nay chắc chắn phải đưa cậu về.
Vậy còn ngày mai, ngày kia thì sao? Và cả sau này nữa?
Lâm Giác Hiểu do dự, anh có nên bảo Chu Kính Dã chuyển về hay không, hai người ở chung một năm rồi, đã quen với việc sinh hoạt cùng nhau, trước giờ cũng chưa từng nảy sinh xích mích trong cuộc sống.
Ngày trước Chu Kính Dã ở nhà Lâm Giác Hiểu, ấy gọi là ở nhờ. Nhưng giờ cậu đã trở thành cậu bạn trai bé nhỏ của anh, Chu Kính Dã ở nhà anh, ấy lại là sống chung.
Suốt quãng đường Lâm Giác Hiểu chỉ suy nghĩ về vấn đề này, lúc lái xe vẫn có thể tập trung tinh thần, nhưng mỗi lúc đèn đỏ nhảy sang đèn xanh thì lại cần Chu Kính Dã nhắc nhở.
Nhà Chu Ngọc Thần cách nhà anh không xa, Chu Ngọc Thần cũng thuê nhà một mình, Lâm Giác Hiểu từng tới vài lần, cũng coi như quen đường.
Anh đỗ xe dưới nhà, tự nhiên cảm thấy chột dạ: “Em lên đi, anh không đi cùng em nữa.”
Chu Kính Dã tháo dây an toàn, Lâm Giác Hiểu lại chần chừ: “Thôi vậy, anh lên với em.”
Tuy Chu Ngọc Thần sẽ không nói gì với Chu Kính Dã, nhưng Lâm Giác Hiểu vẫn không yên tâm.
“Không sao.” Chu Kính Dã lắc đầu, “Em đi một mình cũng được.”
Trước khi cậu xuống xe, Lâm Giác Hiểu gọi cậu lại: “Kính Dã.”
Ngón tay anh cọ trên vô-lăng, cuối cùng anh vẫn hỏi thành lời: “Em định sẽ ở đâu? Ý anh là… em sẽ tiếp tục ở nhà Chu Ngọc Thần, hay là chuyển về với anh?”
Lâm Giác Hiểu hỏi như vậy, tâm trạng Chu Kính Dã vốn đã tốt lại càng tốt hơn, cậu mỉm cười đáp: “Em tìm được nhà rồi, ngày mai sẽ chuyển qua đó.”
“Hả?” Lâm Giác Hiểu không phân biệt được cảm xúc của mình là hụt hẫng hay là gì khác. Anh gật đầu, “Được, có cần anh giúp gì không?”
“Không ạ, đồ đạc em không nhiều.”
Lâm Giác Hiểu nghĩ, hình như ngay từ đầu Chu Kính Dã đã nói muốn thuê nhà một mình, con trai mà, vẫn nên… rèn luyện năng lực sống một mình.
Lâm Giác Hiểu vẫn không yên tâm: “Nhưng tốt hơn hết là em không nên vội vàng chuyển vào đó, anh có nhiều kinh nghiệm tìm nhà, có thể xem giúp em một chút. Còn nếu thật sự không được thì gọi Chu Ngọc Thần giúp em xem thử.”
“Nghe không?”
Chu Kính Dã gật đầu, giờ phút này cậu nên xuống xe để lên nhà, nhưng Chu Kính Dã lại không nỡ.
Lâm Giác Hiểu cũng không giục cậu, Chu Kính Dã lẳng lặng đóng cửa xe lại, nhích lại gần Lâm Giác Hiểu, hỏi anh: “Em có thể hôn anh không?”
Chu Kính Dã thêm một danh xưng, trầm giọng ấp úng gọi: “Anh ơi.”
Trước đây Chu Kính Dã thường gọi anh là “anh Giác Hiểu”, hiện tại cậu đã lược bớt phần tên phía sau.
Ngoài trời đã tối, chỉ còn lại đèn đường vẫn sáng. Ánh đèn không chiếu tới nơi chiếc xe con đỗ trong góc, chỉ có ánh sáng mờ mờ hắt qua.
Lâm Giác Hiểu gật đầu: “… Được.”
Một giây sau Chu Kính Dã đã kéo tay Lâm Giác Hiểu, in một nụ hôn lên má anh.
Nụ hôn ấy vô cùng trong sáng.
Lâm Giác Hiểu còn nghe thấy giọng Chu Kính Dã trong đêm tối, nhỏ nhẹ một câu, tốc độ nói rất chậm, tựa như cơn gió hoà vào đêm đen – “Thích anh.”
Lần này Chu Kính Dã đi thật, trong xe trở nên trống trải.
Lâm Giác Hiểu vẫn dừng xe ở đó, anh úp trán lên vô-lăng, lại đợi cho nhiệt độ trên mặt hạ xuống.
Sau này anh sẽ không bao giờ trêu Chu Kính Dã nữa, không bao giờ trêu cậu là tai đỏ lên rồi. Bởi anh chạm nhẹ tai mình, cũng thấy bỏng tay.
*
Tối hôm trước Lâm Giác Hiểu còn lo nhà Chu Kính Dã thuê không đáng tin cậy, sợ cậu bị người ta lừa nên dự định hôm nay sau khi tan làm sẽ đi cùng cậu xem sao.
Nhưng mới sáng ra, Lâm Giác Hiểu lại suýt nữa thì muộn làm. Như mọi ngày, anh dùng năm phút để đánh răng rửa mặt rồi mở cửa phi ra khỏi nhà.
Vừa nhìn thấy người đứng ở ngoài, anh đã ngẩn ra.
Chu Kính Dã xách túi bánh cuộn chiên đứng ngoài cửa, cũng không rõ cậu đã đứng ngoài này bao lâu.
Lâm Giác Hiểu lùi lại vài bước, còn tưởng mình gặp ảo giác: “Mới sáng ngày ra, sao em lại đứng đây?”
“Đến đưa đồ ăn sáng cho anh.” Cậu đưa cái túi cho Lâm Giác Hiểu, “Anh chưa ăn sáng đâu nhỉ?”
Cậu biết anh thích ngủ nướng.
“Em chạy đến đây chỉ để đưa đồ ăn sáng cho anh?!”
“Cũng không hẳn.” Chu Kính Dã cười. Cậu chỉ ngón tay lên tầng trên, chột dạ bởi mọi chuyện đã xong xuôi rồi mới nói với anh.
“Em chuyển nhà nữa.”
Hết chương 56