Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
Chương 39
Tác giả: Trang Mun
———————————————————————
Diệp Vy về ký túc xá, lúc này trong phòng cô không có ai. Có lẽ họ đã ra ngoài làm quen với những người bạn mới.
Diệp Vy với lấy chiếc điện thoại, thấy có cuộc gọi nhỡ của Diệp Hàn. Cô mỉm cười, lại giục cô về đây.
Diệp Vy đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Diệp gia
Diệp Hàn chán nản ngồi trong phòng khách. Chị đi được hai ngày mà cậu cảm thấy như thời gian dài lắm vậy. Căn nhà rộng lớn chỉ có mình cậu.
Diệp Hàn cầm điện thoại định gọi cho mấy thằng bạn ra ngoài đua xe. Cậu bỗng khựng lại, mắt không chớp nhìn người đang đứng ngoài cửa.
Diệp Vy vào nhà. Cô thấy Diệp Hàn đang tròn mắt nhìn mình thì bật cười: “Sao vậy? Không chào đón chị sao?” Nói rồi cô rất buồn, làm bộ như chuẩn bị rời đi.
Diệp Hàn thấy vậy vôi cuống lên. Cậu ném điện thoại xuống ghế, chạy đến chỗ cô: “Chị…không phải như vậy”
Diệp Vy nhìn em trai rối lên không biết làm thế nào mà cảm thấy ấm áp. Cuối cùng cô cũng có một người em trai đúng nghĩa.
“Chị đùa thôi” Diệp Vy vừa nói vừa tiến vào phòng khách.
Diệp Hàn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Chị không giận là may rồi.
Diệp Hàn chạy lại ngồi bên cạnh cô: “Chị, tối nay chị ở lại ăn cơm chứ?”
Diệp Vy vừa ăn quýt vừa xem ti vi. Nghe cậu nói vậy thì gật đầu: “Ừ”
Diệp Hàn vui vẻ. Bỗng cậu cảm thấy lo lắng, không biết chị có đồng ý việc mà cậu sắp nói không.
Đắn đo một hồi cuối cùng cậu cũng quyết định nói: “Chị, chị giờ đã là tiểu thư của Diệp thị, không thể để mọi người không biết đến chị. Vì vậy…” Diệp Hàn lén nhìn sắc mặt của cô, thấy động tác của Diệp Vy bắt đầu chậm lại, cậu cũng bắt đầu thấy căng thẳng: “Ba muốn tổ chức một bữa tiệc…công bố thân phận của chị”
Diệp Hàn ngừng thở nhìn Diệp Vy. Cậu biết chị không thích việc này, nhưng cậu không thể để chị sống ở đây mà không có danh phận gì.
Diệp Vy im lặng, thời gian trôi qua rất lâu. Diệp Hàn ngỡ chị sẽ không trả lời cậu thì Diệp Vy lên tiếng: “Chị không đồng ý”
“Tại sao?” Diệp Hàn nôn nóng hỏi lại.
“Chị không thích” Diệp Vy lạnh lùng nói. Cô ném chiếc gối đang ôm trên người sang bên cạnh, đứng dậy định rời đi.
Diệp Hàn bắt lấy tay cô. Cậu không quay đầu lại, ủ rũ nói: “Chị vẫn còn ghét em vậy sao?”
“Không có” Diệp Vy vội phản bác.
Diệp Hàn kéo tay cô đến trước mặt mình, rồi ấn cô ngồi xuống: “Vậy tại sao chị không đồng ý?”
Diệp Vy nhìn Diệp Hàn. Cô mím chặt môi. Cô không quên mẹ cô đã sinh bệnh rồi ra đi như thế nào. Cô khoog quên từ bé cô luôn bị bắt nạt vì không có ba, những người xung quanh nói rất khs nghe về mẹ con cô. Họ nói mẹ cô là một người phụ nữ lẳng lơ, chưa chồng mà có con. Mẹ cô vẫn cắn răng mà chịu đựng nuôi cô khôn lớn.
Diệp Hàn thấy vẻ đau khổ và thống hận trên khuôn mặt chị thì cũng hiểu chị đang nghĩ gì. Cậu cũng không thể tha thứ cho mình khi đã làm những chuyện có lỗi với mẹ cậu, nhưng có lẽ chị còn chịu nhiều đau khổ hơn so với cậu nghĩ rất nhiều. Diệp Hàn cảm thấy chưa bao giờ hối hận như lúc này, hối hận với những gì cậu đã gây ra trước đây cho chị.
Hai người cứ ngồi im lặng như vậy, không ai lên tiếng.
“Hi” Một giọng nói vang lên phá vỡ không khí trầm lặng.
Diệp Nhất Minh bước vào, thấy hai người đang ngồi cầm tay nhau không nói gì thì cảm thấy khó hiểu. Anh đi đến gần nhìn Diệp Vy và Diệp Hàn một lượt: “Hai đứa định diễn tình chị em loạn luân à?”
Diệp Vy quay ra lườm anh còn Diệp Hàn thì trực tiếp hơn, cậu giơ chân đá vào đầu gối người anh họ không đứng đắn này.
Diệp Nhất Minh vội nhảy sang bên cạnh tránh một cú đá của Diệp Hàn: “Rõ ràng hai đứa cầm tay rồi thâm tình nhìn nhau như vậy mà” Anh bĩu môi rồi ngồi đối diện.
Diệp Vy rút tay ra khỏi tay Diệp Hàn vẫn nắm lấy cô từ nãy đến giờ.
“Chị hơi mệt nên chị đi nghỉ trước đây” Cô quay sang Diệp Nhất Minh, khẽ gật đầu với anh rồi đi lên lầu.
Diệp Hàn nhìn theo bóng lưng chị, không biết phải làm sao.
Diệp Nhất Minh cũng cảm nhận được có chuyện gì đó, anh nghiêm túc hẳn lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Hàn dựa vào ghế sô pha: “Việc công bố thân phận tiểu thư Diệp thị, nhưng chị không đồng ý”
Diệp Nhất Minh gật đầu ra vẻ đã hiểu, không đồng ý là đúng rồi. Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng anh cũng hiểu được phần nào tính cách của Diệp Vy. Cô không giống như những cô gái khác ham hư vinh. Cô chắc còn rất hận ba mình.
“Tôn trọng quyết định của Diệp Vy, định ép chị em nữa. Em nghĩ công bố thân phận ra ngoài thì ai cũng tôn trọng và thừa nhận sao? Sợ rằng sau lưng còn không biết nói những gì đâu” Những người trong giới thượng lưu ai mà không sống hai mặt chứ. Trước mặt thì tỏ ra vui vẻ, kính trọng nhưng sau lưng sợ rằng nói những lời khiến Diệp Vy tổn thương.
Diệp Hàn nghe vậy thì trầm tư. Cậu cảm thấy anh mình nói cũng có lý. Sợ đến lúc đó đến tai chị những lời khó nghe thì khiến chị càng buồn thêm.
Vì vậy Diệp Hàn quyết định ném chuyện này ra sau đầu. Cậu sẽ nghe theo ý chị. Chị muốn làm gì cậu cũng sẽ ủng hộ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!