Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
847


Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc


Chương 47


Tác giả: Trang Mun

———————————————-

Hiển nhiên là Diệp Vy cũng nhìn thấy Hàn Lăng Vũ, cô không ngờ vừa chia tay xong lại gặp cậu ở đây, vì biết cậu cũng học trường này nên cô cũng không ngạc nhiên nhiều.

Hàn Lăng Vũ đến trước mặt Diệp Vy, cậu không ngờ muộn thế này rồi mà lại gặp chị dâu đi dạo ở đây, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, “Sao chị lại ở đây? Anh họ đâu rồi?” Hàn Lăng Vũ hỏi, cậu chỉ nghĩ là anh họ đưa chị dâu đi dạo ở đây.

Diệp Vy nhìn cậu có chút buồn cười, “Tôi cũng học ở đây!”

Hàn Lăng Vũ mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô, cô bảo “cũng”, thì ra cô biết cậu học ở đây, vậy mà ra vẻ không quen biết cậu.

Diệp Vy thấy cậu dùng ánh mắt u oán nhìn mình thì nghĩ là cậu đã hiểu lầm, cô vội giải thích, “Anh cậu cũng vừa mới nói cho tôi thôi, tôi không ngờ cậu lại bằng tuổi tôi.” Diệp Vy nhìn Hàn Lăng Vũ từ trên xuống dưới, không tin nói.

Hàn Lăng Vũ muốn nổi điên, phải biết rằng từ trước đến giờ cậu ghét nhất là ai nói cậu như trẻ con, biết làm sao được, ai bảo cậu có khuôn mặt non choẹt như vậy, không những thế còn có chút….. Đáng yêu.

Hàn Lăng Vũ cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình, nếu cậu chỉ to tiếng với chị dâu một chút thôi sợ rằng anh họ cũng sẽ xé xác cậu ra mất.

“Chị học ngành gì?” Cậu cũng cảm thấy lạ, một mỹ nữ như chị dâu cho dù cậu không để ý thì mấy thằng bạn bên cạnh cậu cũng không thể nào không nhắc đến chứ, vậy mà từ khi nhập học đến giờ cậu chưa từng nghe đến tên chị dâu.

Hàn Lăng Vũ không biết là do Diệp Vy cũng ít khi tham gia mấy hoạt động khi nhập học, từ khi vào trường cô cũng giảm sự tồn tại của mình đến mức tối đa, vì thế chỉ có những bạn học cùng ngành mới biết cô qua những buổi lên giảng đường.

“Tôi học ngành Y.” Dừng một chút cô nói tiếp, “Cậu cũng đừng gọi tôi là chị dâu nữa, gọi Diệp Vy là được rồi.” Cô cũng không thể để cậu một câu chị dâu, hai câu chị dâu gọi cô ở trong trường được.

Hai người lúc này đang đứng dưới một tán cây, vì thế nên che lấp bớt ánh đèn bên đường, khung cảnh yên tĩnh như vậy rất giống một cặp tình nhân đang hẹn hò.

Nơi này bây giờ rất ít người qua lại nên cũng bớt được mọi người để ý rồi dẫn tới hiểu lầm, nhưng “rất ít người” không có nghĩa là không có ai.

Cẩm Tố Mai đang trên đường về ký túc xá, Hàn Lăng Vũ không còn ở đấy nên cô cũng bớt một phần hứng thú ở lại đấy, không bằng quay về đi ngủ.

Bỗng cô dừng lại, đôi mắt khẽ híp lại nhìn một nam một nữ đang nói chuyện ở đằng kia, Hàn Lăng Vũ quen biết với cô ta sao?

Cẩm Tố Mai mím chặt môi, tại sao những người mà cô để ý đều có chút dính dáng đến cô ta vậy, đàn anh khóa trên trước cũng vậy, cô để ý một chút thì anh lại quay sang tỏ tình với Diệp Vy, bây giờ ngay cả Hàn Lăng Vũ cũng muốn cướp của cô sao?

Thật ra thì Diệp Vy bị oan ức, đàn anh đó chỉ đến để đưa cô thư mời vào câu lạc bộ, đàn anh đó nhìn một mỹ nữ như Diệp Vy cũng không khỏi có chút ngượng ngùng, hình ảnh đó đúng lúc bị Cẩm Tố Mai nhìn thấy, không khỏi suy nghĩ rằng đàn anh đó đang đưa thư tình cho Diệp Vy.

Hai người bên này thì vẫn đang nói chuyện “vui vẻ” mà không biết rằng đã bị một người ghi hận.

Hàn Lăng Vũ thấy cô bảo cậu gọi thẳng tên thì có chút đắn đo, cậu nhận ra khi cậu gọi cô là “chị dâu” thì anh họ có vẻ rất hài lòng, nhưng trong trường mà gọi cô như vậy thì khiến mọi người không khỏi suy nghĩ lung tung. Vì thế cậu quyết định khi nào ở trước mặt anh họ thì cậu sẽ gọi là chị dâu.

Nghĩ như vậy cậu nhìn Diệp Vy cười vui vẻ, “Em biết rồi, em sẽ chỉ gọi chị là chị Vy!”

Diệp Vy cảm thấy đau đầu, ý cô là hai người bằng tuổi mà cậu cứ luôn mồm gọi cô là chị khiến cô cảm thấy không quen, nhưng nhìn vẻ mặt không cảm thấy gì của người trước mặt, hay là thôi đi, cậu ta thích gọi thế nào thì gọi.

Diệp Vy nhìn thời gian, bây giờ cũng khá muộn rồi, cô nhìn Hàn Lăng Vũ, “Tôi về phòng đây.”

Hàn Lăng Vũ cũng biết thời gian không còn sớm nữa, một lát nữa có bạn học qua đây có thể sẽ hiểu lầm, vì thế cậu cũng chào tạm biệt Diệp Vy rồi về nhà.

Không thể không thể không nói Hàn Lăng Vũ rất biết suy nghĩ toàn cục, không phải là một thiếu gia chỉ biết ăn chơi trác tán.

……

Diệp Vy về phòng, trong phòng lúc này chỉ có một mình Bảo Nghi, cô đang chăm chú nhìn quyển giải phẫu dày cộp kia, Diệp Vy không biết cô lấy đâu ra sức lực như thế, vừa đi làm về đã lao ngay vào học.

Bảo Nghi thấy có người thì ngẩng đầu lên, thấy là Diệp Vy thì mỉm cười hỏi, “Cậu về rồi à? Hà Như đâu?”

Diệp Vy đi đến chiếc bàn rót một ly nước, cô đi đến bàn học mà Bảo Nghi đang ngồi, khẽ tựa lưng vào bàn nhìn quyển sách chi chít chữ kia, “Chắc cậu ấy chưa về.”

Bảo Nghi gật đầu, cô nghĩ là Diệp Vy cũng tham gia buổi tiệc nên mới hỏi cô, Diệp Vy cĩng không có phủ nhận.

Diệp Vy thấy cô lại cắm cúi vào trang sách thì thấy không có gì thú vị liền đi tắm.

Sau khi Diệp Vy tắm xong thì trong phòng đã đầy đủ người, Hà Như không biết ngồi nhắn tin với ai mà thỉnh thoảng lại cười vui vẻ, còn Cẩm Tố Mai thì ngồi yên lặng một chỗ không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Vy đi đến giường của mình, cô cũng lôi một quyển sách về y học ra, ngồi dựa vào giường chăm chú đọc.

Cẩm Tố Mai quay sang nhìn Diệp Vy, thấy khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của cô thì không khỏi có chút chán ghét.

Cẩm Tố Mai mím môi, một lúc sau cô lên tiếng, “Diệp Vy, cậu nói cậu có bạn trai rồi à?”

Lời này vừa ra, Bảo Nghi và Hân Như đều rời mắt khỏi thứ trên tay mình, ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Vy.

Diệp Vy cũng không dời mắt khỏi trang sách, cô chỉ thuận miệng “Ừ” một tiếng.

Hà Như nghe vậy thì ném chiếc điện thoại sang một bên mà chạy đến bên người Diệp Vy, cô cầm tay Diệp Vy lắc lắc, “Diệp Vy là thật sao? Đó là ai vậy? Cũng học trường này à? Học cùng khóa hay khác khóa bọn mình? Học ngành gì? Có đẹ trai không? Sao cậu không nói cho tớ biết?”

Diệp Vy thấy cô liên tiếp hỏi không ngừng thì cảm thấy choáng váng, lúc này cô mới rời khỏi trang sách, nhìn về phía Hà Như, “Anh ấy không học ở đây, lúc nào có thời gian tớ sẽ giới thiệu với các cậu.”

Hà Như nghe vậy bĩu môi, “Thời gian là do mình tạo ra, trưa mai luôn đi.”

“Anh ấy không có thời gian!” Diệp Vy nghĩ cả một tập đoàn lớn như vậy thì có lẽ Hàn Phong sẽ rất bận rộn, cô bỗng nhiên nhận ra, vậy anh lấy đâu ra thời gian mà suốt ngày quấn lấy cô vậy?

Hà Như nghe vậy thì tò mò, “Bạn trai cậu làm gì vậy?”

Diệp Vy cũng không muốn kể nhiều về Hàn Phong ở đây nên cũng chỉ nói qua loa là anh đang kinh doanh thôi, Hà Như cũng nhận ra nên cũng không hỏi nhiều.

Nhưng có kẻ cũng không thức thời như vậy, Cẩm Tố Mai nhìn Diệp Vy, ra vẻ ngạc nhiên nói, “Vậy mà vừa nãy tớ thấy cậu hẹn hò với bạn học Hàn Lăng Vũ, tớ cho rằng đấy là bạn trai cậu đấy.” Cẩm Tố Mai cười cười nói nói với vẻ trêu đùa.

Diệp Vy nhíu mày nhìn Cẩm Tố Mai, cô nhận ra ý khinh thường trong giọng nói của cậu ấy, cô tự nhận mình lúc đó cũng không có cử chỉ thân mật nào với Hàn Lăng Vũ, vì sao từ miệng cô ấy lại nói cô và Hàn Lăng Vũ đang hẹn hò?

Hà Như nghe Cẩm Tố Mai nói vậy thì ngơ ngác không hiểu gì, Diệp Vy đã có bạn trai rồi sao lại nói cậu ấy đang hẹn hò với bạn học Hàn Lăng Vũ? Mà có phải là Hàn Lăng Vũ học ngành quản trị kinh doanh đang được các bạn nữ theo đuổi không?

Bảo Nghi thì như có điều suy nghĩ nhìn về phía Cẩm Tố Mai.

Diệp Vy cũng chỉ lạnh nhạt lên tiếng, “Bọn tớ chỉ là bạn.”

Cẩm Tố Mai khinh thường nói, “Bạn bè mà nói chuyện tình cảm với nhau chỗ không người như vậy à? Lại còn…. Ôm hôn nhau nữa chứ…..” Cẩm Tố Mai nói dối không chớp mắt.

Bộp!

Diệp Vy đóng mạnh quyển sách khiến Hà Như ngồi bên cạmh bị giật mình, cô nhìn Diệp Vy, thấy Diệp Vy đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cẩm Tố Mai, “Vậy tôi cũng muốn hỏi Hàn Lăng Vũ một chút, từ khi nào mà hai người bọn tôi ôm hôn nhau khiến cho cậu nhìn thấy!”

Diệp Vy cảm thấy vô cùng tức giận, cô phải rất kiềm chế để không lao đến cho cô ta một cái tát, cô không hiểu mình đã làm gì Cẩm Tố Mai mà khiến cô ta có thể trơn mắt nói dối như vậy.

Cẩm Tố Mai nghe vậy thì biết mình trong cơn tức giận đã không suy nghĩ gì mà thốt ra lời như vậy, nếu Hàn Lăng Vũ biết chuyện này thì không biết sẽ nghĩ cô như thế nào, có thể sẽ không thèm để ý đến cô nữa.

Nghĩ đến đây Cẩm Tố Mai cảm thấy hối hận, sao có thể trong lúc tức giận lại không suy nghĩ như vậy, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, cô cúi đầu đầy vẻ xin lỗi.

“Nếu không đúng thì mình xin lỗi cậu, Diệp Vy, lúc đó tối qúa có thể mình nhìn lầm….” Cẩm Tố Mai cúi đầu nên mọi người không thấy ánh mắt đầy ẩn nhẫn của cô ta.

Hân Như nhìn Diệp Vy, không hiểu cái gì hết, nhưng nhìn tình trạng này có vẻ căng thẳng nên cô cũng biết điều không hỏi gì.

So với Hân Như thì Bảo Nghi nhìn thấu mọi chuyện hơn, cô cũng không nói gì, quay người tiếp tục công việc của mình.

Diệp Vy cũng không có tâm đi truy cứu đến cùng, vì thế mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, mỗi người có suy nghĩ riêng.

………………..

P/s: Có một bạn nói với ta là không biết trọng sinh chỗ nào, các nàng đọc truyện thật sự không nhận ra đây là truyện trọng sinh à? Nếu đúng vậy thì ta sẽ chèn thêm ngoại truyện vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN